Mua Mạng Vợ Nhỏ - Phần 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1140


Mua Mạng Vợ Nhỏ


Phần 40


Tôi tỉnh dậy được 2 ngày, trong 2 ngày này tôi chỉ nằm trên giường, ai hỏi gì thì trả lời chứ tôi không giống như trước kia, không nói nói cười cười vui vẻ được. Cũng không phải tôi làm trò con bò khiến mọi người lo lắng, chỉ là tôi lúc này đang cần thời gian để suy ngẫm lại tất cả mọi chuyện vừa trải qua. Ngoài tỉ tê mấy câu để mọi người yên tâm, phần thời gian còn lại tôi nằm nhắm mắt để đó hoặc là ngước mắt nhìn lên trần nhà, trong phòng càng yên tĩnh càng tốt.
Tôi không khóc vì trước kia đã khóc quá nhiều, tôi khóc lúc không ai trông thấy nên bây giờ nước mắt cũng muốn cạn khô. Cảnh Dục cũng có dặn tôi đừng khóc vì khóc sẽ không tốt cho con của tôi nên tôi sẽ càng không khóc. Điều tốt nhất tôi có thể làm cho bé con lúc này là không khóc, để bé con không phải lưu luyến gì ở đây, sớm đến được con đường siêu sinh đầu thai chuyển kiếp. Nếu có kiếp sau như những gì người ta hay nói, tôi mong bé con… vẫn trở về bên cạnh tôi một lần nữa.
Về phần những chuyện khác, đợi khi nào tôi khỏe hẳn rồi nói, dù sao mọi chuyện cũng đã rồi, gấp gáp cũng chỉ làm những người trong cuộc càng thêm đau lòng khổ sở…
Lúc Cảnh Long vào phòng đã thấy tôi nằm trên giường bệnh, anh đặt giỏ trái cây lên tủ rồi kéo ghế ngồi bên cạnh tôi. Anh lấy dao gọt trái cây, suốt cả buổi cũng không dám nói gì, đôi tay thon gầy vụng về cẩn thận gọt từng chút một, tôi nhìn anh cẩn trọng mà lòng có chút đau. Kể từ cái hôm tôi vừa khóc vừa gào bắt anh đừng nói gì cho tới bây giờ, anh liền lặng lẽ ở chung một chỗ với tôi như vậy. Tôi nằm trên giường, anh kéo ghế ngồi kế bên, lúc thì lau tay chân cho tôi, lúc thì gọt trái cây, lúc lại cắm hoa lau dọn hoặc là giải quyết chuyện của công ty. Giỏ trái cây hôm nay anh vừa đem tới đã là giỏ thứ 5 trong 2 ngày tôi tỉnh lại, anh cứ gọt cứ gọt, có người ăn hay không anh cũng không quan tâm. Nếu không gọt trái cây, anh cũng không biết phải làm gì để ngồi được bên cạnh tôi lâu như thế…
Tôi xoay sang nhìn anh, nhìn vài đầu ngón tay dán băng cá nhân mà lòng tôi khẽ trùn xuống. Người đàn ông này của tôi, anh hô mưa gọi gió trên thương trường, hiên ngang lẫm liệt trước mặt bao nhiêu người vậy mà vẫn vì tôi làm những chuyện trẻ con như vậy. Kể từ lúc tôi bị Cảnh Bảo đánh đến bây giờ đã hơn 1 tháng, tôi cũng hôn mê gần 1 tháng… vậy mà anh vẫn kiên trì ngày ngày ở bên cạnh tôi, phòng làm việc cũng được dời sang phòng bệnh, ăn ngủ nghỉ đều ở cùng tôi. Thoáng chốc tôi lại đau lòng thở dài, 2 ngày qua chắc là đủ để tôi buông bỏ chấp niệm và quay về cuộc sống hiện tại rồi…
– Cảnh Long, cho em một miếng táo đi.
Bàn tay Cảnh Long khựng lại, anh đưa mắt nhìn sang tôi, trong đáy mắt là sự vui mừng phấn khích khó diễn tả được thành lời. Tôi thấy anh bất động nhìn tôi, tôi lại nói, giọng mang chút ý cười nhẹ:
– Sao anh nhìn em như vậy? Cho em miếng táo đi, nhìn anh gọt cực khổ quá… không ăn là phụ lòng anh rồi.
Cảnh Long nở nụ cười sáng lạng, anh đặt dĩa trái cây lên bàn, lật đật đưa tôi miệng tôi miếng táo nhỏ, giọng anh run run, anh nói:
– Anh cho em hết, cho em hết…
Tôi nhận lấy miếng táo, cắn vài cái rồi nhai nuốt ngon lành. Cảnh Long nhìn tôi ăn vui vẻ, anh đột nhiên rươm rướm nước mắt, giọng khàn khàn:
– An An… em hết giận anh rồi đúng không? Không giận anh nữa phải không?
Tôi nhìn anh, đau lòng mà trả lời:
– Em có giận anh bao giờ đâu, những chuyện vừa xảy ra… không phải là lỗi của anh mà.
Cảnh Long lại nói:
– Là lỗi của anh… nếu ngày hôm đó anh không cho vệ sĩ về…
Thấy anh muốn nhận lỗi về mình, tôi liền ngăn anh lại:
– Không phải đâu… không phải lỗi của anh đâu… là chúng ta và con… không có duyên với nhau… anh đừng buồn… em cũng sẽ không buồn… không buồn nữa.
Tôi mếu máo, Cảnh Long cũng đẫm lệ, hai vợ chồng tôi nhìn nhau mà khóc, nhìn nhau mà an ủi, động viên. Kể từ lúc tỉnh dậy đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thẳng thắn nói chuyện rõ ràng với anh, không ủy mị, không quỵ lụy sầu bi…
Ngày xuất viện trở về nhà, bầu trời bên ngoài xanh thẫm, Cảnh Long che ô cho tôi, hai vợ chồng cùng nhau bước về phía cổng. Tôi hít vào mấy ngụm thật sảng khoái, cảm giác thoải mái dễ chịu vô cùng. Cục cưng của bọn tôi, bọn tôi làm sao quên được, chỉ là giống như những gì Tiên tử và Cảnh Dục đã nói… phàm là những chuyện nghịch thiên vậy thì tôi còn cố chấp cưỡng cầu để làm gì?!
……………………………
Cảnh Bảo sẽ phải ngồi tù vì hành vi độc ác của mình, tôi có muốn tha cho anh ta thì công an cũng không muốn tha. Đã vậy anh ta còn dương tính với ma túy, lúc hành hung tôi có sử dụng rượu bia và ma túy nên mới dẫn đến hành động bạo lực mất nhân tính như vậy. Về chuyện của Cảnh Bảo, nhà chồng tôi rất đau đầu, đặc biệt là cha chồng tôi, ông không biết phải đối mặt với tôi và cha mẹ tôi thế nào lúc này nữa. Tôi thật ra cũng không muốn làm khó mọi người, cái sai của Cảnh Bảo thì cứ để cho pháp luật xử lý vậy. Còn về vấn đề cha chồng tôi có muốn chạy án cho anh ta không, tôi cũng không quan tâm đến nữa.
Tôi hôn mê gần 1 tháng, tôi không nghĩ là tôi nói chuyện với Cảnh Dục chỉ một lát như vậy mà thời gian trôi qua đến gần 1 tháng. Lúc tôi tỉnh dậy khiến cả bệnh viện đều mừng rỡ, ai cũng bảo là kì tích xuất hiện, mọi người cứ tưởng là tôi không qua khỏi vì có lúc tim tôi gần như ngừng đập. Nghĩ lại thì đúng là sợ thật, nếu tôi mà chậm chân một chút nữa là đi đời nhà ma rồi, đến lúc đó có là Lão tiên xuất hiện cũng không cứu được tôi. Còn về chuyện mà Cảnh Dục đã căn dặn tôi, mãi tới khi xuất viện về nhà, tôi mới thay mặt anh ta nói lại với mẹ chồng tôi và Cảnh Long.
Trong phòng chỉ có tôi, Cảnh Long và mẹ chồng tôi, mẹ chồng tôi lúc này đang khóc đến ngất lên ngất xuống, Cảnh Long gương mặt cũng không khá hơn là bao nhiêu, tôi vì đã biết trước mọi chuyện nên cảm xúc lúc này mới không dao động mãnh liệt. Tôi ngồi một bên an ủi mẹ chồng tôi, tôi dịu giọng nói với bà:
– Mẹ… chuyện cũng xảy ra rồi… Cảnh Dục chỉ là muốn mẹ biết rõ mọi chuyện để có thể sửa sai trước khi quá muộn mà thôi. Anh ấy không có trách mẹ, mẹ đừng tự trách mình như vậy nữa…
Mẹ chồng tôi khóc đến nhòe cả mắt, hai tay bà gắt gao ôm lấy ngực:
– Không, là lỗi của mẹ… là mẹ tham lam… mẹ tần nhẫn… mẹ hồ đồ hại chết con ruột mình… hại luôn cả cháu nội của mẹ… là tại mẹ… tại mẹ…
Nói rồi, bà lại ngước mắt nhìn lên Cảnh Long, bà khóc lớn:
– Cảnh Long… con hận mẹ lắm đúng không? Đúng không con?
Cảnh Long im lặng không trả lời, biểu cảm lạnh lùng đến kinh ngạc. Tôi không hiểu vì sao anh lại như vậy nhưng tôi nghĩ, anh chắc chắn là phải có lý do riêng nào đó. Mẹ chồng tôi đau lòng muốn chết, bà ôm lấy tôi xin lỗi rồi đi tới xin lỗi Cảnh Long. Tôi phải đi theo sau lưng bà, đỡ bà vì sợ bà quỵ xuống. Cảnh Long cuối cùng cũng không nhịn được, anh nhìn mẹ mình, trầm giọng nói một câu:
– Mẹ đừng khóc nữa… về phòng nghỉ ngơi trước đi.
Nói rồi, anh bước về phía ban công, không muốn để ý đến chuyện trong phòng nữa. Tôi biết anh hành xử như vậy là có lý do nên liền khuyên nhủ rồi đưa mẹ chồng tôi về phòng nghỉ ngơi trước. Thật sự, mẹ chồng tôi thê thảm lắm rồi, không nói đến chuyện này, chỉ nói riêng chuyện tôi bị sảy thai xuýt chết cũng đủ làm cho bà ám ảnh đau khổ dằn vặt. Giờ thêm chuyện của Cảnh Dục, mẹ chồng tôi suy sụp hoàn toàn, bà khóc liên tục từ nãy tới giờ, khóc không ngừng nghỉ, cho tới khi tôi bước ra khỏi cửa phòng mà vẫn nghe được tiếng khóc tê tâm liệt phổi kia của bà vọng ra.
Tôi thở dài rồi lại quay bước lên trên phòng, ở phía trên vẫn còn một người đang khổ sở lắm, mặc dù anh không nói ra nhưng tôi biết anh cũng đau lòng không kém gì là mẹ chồng tôi. Loại chuyện nghịch thiên như thế này, ai nghe qua mà không cảm thấy phẫn uất đau lòng cơ chứ?
Tôi bước lên phòng đã thấy Cảnh Long thơ thẩn ngồi trước bàn làm việc, anh tập trung suy nghĩ đến mức tôi vào phòng lúc nào anh cũng không hay. Thấy tôi đã đến trước mặt, anh mới gượng ép khôi phục lại biểu cảm như bình thường, anh khàn giọng nói với tôi:
– Em có mệt không? Nghỉ ngơi chút đi.
Tôi lo lắng trả lời:
– Anh đừng lo cho em nữa, anh lo cho anh đi.
Cảnh Long không giấu được vẻ khổ sở trên gương mặt mình, anh không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng ngập ngừng nhưng vẫn không lảng tránh:
– Em… có muốn biết chuyện gì nữa không?
Tôi gật đầu:
– Em muốn nghe anh nói tất cả mọi chuyện… nhưng đợi khi tâm tình anh an ổn đã, em không gấp đâu.
Cảnh Long khẽ cười, anh nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều:
– Cảm ơn em, cảm ơn em rất nhiều!
………………………..
Cảnh Long cho người tìm lão thầy đã giúp đỡ cho mẹ chồng tôi trong chuyện cầu con nhưng lão ta giống như đã biết trước được mọi chuyện, lúc người của Cảnh Long đến nơi thì nơi ở của lão đã thành “vườn không nhà trống” không một bóng người. Cảnh Long tất nhiên vẫn cho người điều tra lão, nếu sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác, chết mất xác cũng phải tìm đuợc hồn ma của lão về cho anh trị tội.
Mẹ chồng tôi từ sau hôm đó, bà xem như đã hoàn toàn buông bỏ, không còn u mê trong con đường cầu con nghịch thiên như vậy nữa. Chuyện cầu con là một chuyện rất đỗi bình thường nhưng nếu cầu con theo con đường tà phái như vậy… kết quả hẳn sẽ không được tốt đẹp gì cả. Không nói đến chuyện mất tiền mất của, chỉ nói riêng đến chuyện đau đớn về tinh thần và thể xác cũng đủ làm cho mọi người phẫn nộ không thôi. Hy vọng mẹ chồng tôi, bà ấy có thể thoát ra khỏi những sai lầm mà sống thật tốt quãng đời còn lại… đó cũng là những gì mà Cảnh Dục mong ước.
Cảnh Long hôm nay đưa tôi đi ra ngoài ăn uống, cũng đã gần một tháng bận rộn đủ chuyện, đến giờ anh mới lấy lại được tinh thần. Phải nói thể chất tâm lý của Cảnh Long rất mạnh, anh trải qua liên tiếp hai chuyện kinh thiên động địa như vậy nhưng vẫn đủ tâm trí để giải quyết mọi chuyện và giải quyết chuyện ở công ty. Nhưng anh càng mạnh mẽ và lý trí như vậy thì tôi càng lo lắng. Thà là anh bỏ bê công việc vài ngày, anh say xỉn vài ngày cũng được, nếu cứ như vậy mãi…. tôi sợ là đến một ngày nào đó, anh sẽ không chống đỡ được mất.
Ngồi trên xe, tôi ríu rít nói rất nhiều, tôi chọc cho anh cười nghiêng ngả, chủ yếu làm anh vui vẻ cười nhiều một chút. Mà Cảnh Long cũng giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra, tôi đùa một câu, anh đùa một câu, rôm rả suốt một ngày trời. Gần đến xế chiều, anh đưa tôi ra thác nước ngắm cảnh thác nước về chiều, nhìn dòng nước mát rượi ào ào chảy xuống, lòng tôi cũng thấy thoải mái đến lạ thường. Quay sang Cảnh Long, tôi thấy biểu cảm trên mặt anh cũng rất thoải mái, trong lòng tự nhiên cũng vì vậy mà vui vẻ theo.
Cảnh Long ôm nhẹ eo tôi, anh đột nhiên cất giọng hỏi:
– An An, em biết được những gì… về anh và anh ấy?
Tôi thoáng sững sờ, không nghĩ là Cảnh Long lại hỏi tôi như vậy. Vốn dĩ nếu anh không nhắc đến, thì cả đời này tôi cũng sẽ không hỏi anh…
Tôi rũ mắt, giọng rất nhẹ:
– Em thật sự không biết được gì hết, anh ấy cũng không nói gì với em… chỉ là… em biết thân phận của hai người có gì đó bí mật.
Cảnh Long khẽ gật, anh nói rất tự nhiên:
– Anh không nghĩ sẽ giấu em chuyện này mãi mãi, chỉ là anh không biết phải lựa lời nói thế nào để em có thể hiểu rõ hết mọi chuyện. Nhưng cũng may là anh ấy giúp anh, giờ anh nói sự thật với em… như vậy em cũng không cảm thấy kinh ngạc quá mức.
Tôi ngước gương mặt tò mò lên nhìn anh, anh cũng nhìn lại tôi, giọng lúc trầm lúc bổng, lúc nhẹ nhàng, lúc phẫn uất:
– Nhớ năm đó mẹ bệnh nằm liệt giường, anh lo lắm nhưng không biết làm cách nào ngoài giương mắt nhìn mẹ hôn mê trên giường bệnh. Cũng trong lúc đó, mẹ của Cảnh Đức mới lợi dụng sự hiểu biết non kém của anh mà xúi giục anh vào rừng Tam Giác tìm thần dược về chữa bệnh cho mẹ. Đó là một loại thần dược được người dân truyền miệng từ đời này sang đời khác, chỉ cần người bệnh ăn cây thuốc đó vào là khoẻ mạnh trở lại, người chết ăn vào còn sống lại được thì người bệnh sắp chết đã có là gì. Chỉ là cây thuốc đó khó tìm, gần trăm năm nay vẫn chưa có người tìm ra được nhưng tương truyền vẫn là có thật, thế nên dù biết là khó thì người ta vẫn tin là có thể sẽ tìm ra…
– Anh lúc đó ngây thơ nghĩ rằng mình sẽ tìm được thần dược, tính khí trẻ con bốc đồng cùng với nỗi lòng sợ mẹ không qua khỏi làm cho anh quên đi sợ hãi, một mình chạy vào rừng cấm để tìm thần dược. Lúc anh chạy đến bìa rừng thì anh ấy đuổi theo kịp, hai anh em dằn co một hồi, cuối cùng anh ấy cũng bị anh thuyết phục. Dù sao bọn anh lúc đó cũng chỉ là hai cậu bé, dù có thông minh đến đâu thì cũng không bì được người lớn, chung quy vẫn là hai đứa trẻ to đầu mà thôi. Anh đi trước, anh ấy đi theo sau, cả hai lặn lội vào trong rừng sâu chỉ với một cái đèn pin nhỏ xíu. Cuối cùng… trời cũng phụ lòng người, bọn anh chẳng những không tìm được thần dược mà còn bị lạc đường, quanh quẩn mãi ở sâu trong rừng, vừa đói vừa khát lại vừa mệt. Bầu trời về đêm tối đen như mực, đã vậy còn mưa lớn đến không có chỗ trú. Trong lúc bọn anh chạy đi tìm chỗ trú mưa… bi kịch cuối cùng cũng xảy ra…
Cảnh Long nói đến đây, giọng anh trầm xuống, vừa đau lòng vừa khống khổ kể lại.
– Anh bị trượt chân ngã lăn xuống dốc, anh ấy vì muốn cứu anh nên cũng bị anh kéo theo. Dốc vừa đứng vừa lởm chởm đá tảng, cả người anh đều bị thương, may là không bị thương quá nặng… nhưng còn anh ấy thì khác, anh ấy bị thương đến mặt mày chảy đầy máu, cả người nằm liệt đến không ngóc dậy nổi. Sức khỏe anh ấy vốn yếu, từ nhỏ đã rất hay bệnh, lúc đó lại bị thương nặng như vậy… kết quả là không qua khỏi. Anh còn nhớ rất rõ gương mặt của anh ấy trước lúc chết… ánh mắt nhìn anh đầy sự bi thương trong lòng…
Cảnh Long cuối cùng cũng không chịu được đau khổ dằn vặt, giọng anh run run, hốc mắt đỏ hoen vì xúc động. Tôi lúc này liền ôm lấy anh, bàn tay nhỏ khẽ vỗ về xem như là an ủi. Sau một hồi ổn định lại cảm xúc, anh khẽ cười, nụ cười khổ sở vô cùng, anh nói tiếp:
– Trước khi anh ấy chết, anh ấy muốn anh thay anh ấy sống tiếp cuộc đời của Cảnh Long… để anh ấy mang theo thân phận Cảnh Dục xuống địa ngục mãi mãi. Anh… tất nhiên là không đồng ý, anh nghĩ anh ấy đã chịu khổ vì anh nhiều rồi, tại sao chết đi vẫn phải mang trên đầu cái tên Cảnh Dục chứ…
Tôi nghe đến đây, lại thấy có chút kỳ lạ, tôi liền hỏi:
– Sao vậy anh? Cảnh Dục thì có làm sao?
Cảnh Long giải thích:
– Anh và anh ấy mặc dù là anh em sinh đôi nhưng hai anh em bọn anh có địa vị chênh lệch nhau rất lớn. Cảnh Long vừa sinh ra đã được ông nội trao quyền thừa hưởng gia tài, là cháu đích tôn của dòng họ Huỳnh. Còn anh… dù sao cũng chỉ là con thứ, lại bị chụp cái mũ lớn lên sẽ trở thành đứa phá gia chi tử từ miệng của lão thầy bà điên khùng nào đó nên người lớn trong nhà đều không thích anh… bọn họ chỉ chăm chăm vào chăm chút cho Cảnh Long, tất cả sự yêu thương cưng chiều đều dành hết cho anh ấy. Mà thật ra, anh cũng không quan tâm nhiều đâu, anh chỉ cần có mẹ… có anh trai là đủ rồi, chuyện gia tài gì gì đó, anh từ bé đã không muốn để ý đến.
Thì ra là vậy, thì ra đó là lý do mà “Cảnh Long” muốn Cảnh Dục hoán đổi thân phận trước khi anh ấy chết. Tất cả là vì muốn em mình được sống tốt hơn, không phải chịu cảnh thiên vị từ người nhà. Lại nói, nếu như để người chết là Cảnh Long, vậy thì cuộc sống sau này của Cảnh Dục sẽ rất khốn đốn…
Đến bây giờ, tôi mới rõ được sự nể trọng của mình dành cho “Cảnh Long”, dù anh ấy sắp chết mà vẫn có thể nghĩ rộng được đến như thế… sắp xếp tất cả mọi chuyện chỉ trong thời gian ngắn ngủi… không uổng công mọi người kì vọng vào anh nhiều đến như vậy.
Tôi đau lòng ôm lấy anh, dịu giọng:
– Sau đó thì anh làm thế nào?
Cảnh Long hoài niệm kể lại:
– Anh ấy căn dặn anh rất nhiều thứ, bảo anh đừng ham chơi nữa, phải cố gắng học hành, thay anh ấy bảo vệ mẹ, phát triển công ty nhà mình… anh hết cách… nếu anh không đồng ý… anh ấy có chết cũng không cam lòng…
Cảnh Long hít vào một hơi thật sâu, giọng nói run run:
– Sau khi Cảnh Long chết… anh thay đồ của bọn anh cho nhau, dây chuyền đeo trên cổ cũng đổi sang để cho mọi người phân biệt được. Em biết không, bọn anh rất giống nhau, giống y đúc không khác một chút nào… nếu bình thường không nhờ quần áo và sợi dây chuyền đeo trên cổ thì ngay cả mẹ cũng không nhận ra được đâu là Cảnh Long và đâu là Cảnh Dục.
Tôi cũng vì lời kể của anh mà run run theo:
– Sau đó… sau đó thì sao? Anh phải học làm Cảnh Long như thế nào?
Cảnh Long cười nhạt:
– Sau đó… mọi người tìm được bọn anh, lúc nâng thi thể của Cảnh Long lên, anh cũng vì hoảng sợ quá mà ngất đi, lúc anh tỉnh lại đã là 1 tuần sau rồi. Trong nhà không ai nghi ngờ, ai cũng nghĩ người chết là Cảnh Dục, người sống là Cảnh Long. Thật ra, nếu lúc đó mọi người phát hiện ra được… anh cũng sẽ nói thật cho mọi người biết, nhưng mà mọi chuyện giống như là được sắp đặt trước vậy… không một ai mẩy mây nghi ngờ gì. Kể từ đó cho đến bây giờ, anh sống với thân phận Cảnh Long, cuộc sống trôi qua tốt đẹp mãi cho đến tận ngày hôm nay. Mặc dù học theo phong thái của Cảnh Long rất khó nhưng cũng không phải là không thể, anh cuối cùng cũng học được cách trở thành Cảnh Long… trầm tĩnh và uyên bác.
Tôi nắm chặt lấy tay anh, đau lòng hỏi:
– Học cách sống cuộc sống của người khác… có mệt mỏi không hả anh?
Cảnh Long cười, nụ cười chân thành vô cùng:
– Nếu so với những gì anh ấy phải chịu đựng… anh thấy không mệt mỏi chút nào. Cảnh Long hy sinh thân mình cho anh, anh tính gì một chút khổ sở đó. Mặc dù làm cậu Ba rất thích, rất dễ chịu nhưng để tiếp tục ước mơ của Cảnh Long… anh không cảm thấy hối hận một chút nào hết. Em đừng lo cho anh, từ đó tới giờ anh đều ổn, cái này cũng là do anh chấp nhận… anh không cảm thấy mệt mỏi đâu.
Tôi biết những gì Cảnh Long nói đều là lời nói chân thật từ tận cõi lòng nhưng không phải vì thế mà tôi thôi đi cảm giác đau lòng cho anh. Nói thế nào nhỉ, người chết thì đáng thương, người sống cũng đáng thương không kém. Hai anh em bọn họ đã vất vả nhiều lắm rồi, không ai có quyền phán xét hay trách cứ bọn họ được đâu. Cảnh Long hay Cảnh Dục đều là những đứa trẻ đáng thương, người chết mất đi ước mơ và hoài bão, người sống… lại phải sống thay cho ước mơ và hoài bão của người khác…
Cảnh Long nhìn tôi, ánh mắt anh trầm xuống, đột nhiên có chút ý tứ lo lắng kỳ lạ:
– An An, em biết được hết mọi chuyện rồi… em có ghét bỏ anh không? Có chê anh là đứa ham sống sợ chết hay không? Có không em?
Mắt tôi đỏ hoen, nghe anh hỏi mà đau đến thắt lòng lại:
– Sao em có quyền chê anh, em thương anh còn không hết nữa mà. Em không cần quan tâm đến chuyện anh là Cảnh Long hay Cảnh Dục, em chỉ biết anh là chồng em, là người thương yêu em nhất trên đời này là đủ rồi. Cảnh Long hay Cảnh Dục thì có quan trọng gì đâu, dù anh có tên Tèo hay tên Tí gì đó… thì tình cảm em dành cho anh vẫn không thay đổi… không bao giờ thay đổi.
Cảnh Long cuối cùng cũng nở được nụ cười hạnh phúc, anh ôm lấy tôi, giọng quá đỗi dịu dàng:
– Cảm ơn em… đời này phải nói bao nhiêu câu cảm ơn mới đủ đây hả An An?
Tôi được anh siết chặt trong vòng tay ấm áp, tôi cười trả lời:
– Vợ chồng mình nói cảm ơn nhau đến khi nào không nói được nữa thì thôi… nói đến suốt đời lời cảm ơn anh… em vẫn nói được mà.
– An An…
Ánh chiều tà buông xuống trên bờ thác, tôi cũng không biết nên diễn tả tư vị lúc này của mình là như thế nào nữa. Sau tất cả những gì tôi được biết, tôi cũng chưa từng chán ghét Cảnh Long, ngược lại còn thấy anh đáng thương vô cùng. Người chết thì vô cùng tội nghiệp nhưng người sống cũng sống không dễ dàng gì mà, phải không?
Nếu “Cảnh Dục” đã quyết định như thế, vậy thì anh ấy chắc chắn sẽ không hối hận với quyết định của mình. Những gì “Cảnh Dục” đã làm cho tôi, mặc dù có chút kỳ lạ nhưng tôi vẫn luôn đặt những chuyện đó ở sâu trong tim. Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ hỏi anh ấy tại sao lại quan tâm và bảo vệ tôi nhiều đến như vậy? Là vì tôi là vợ của Cảnh Long hay vì có nguyên nhân nào khác nữa?
Nhưng thôi, đó là chuyện của “nếu như”, còn chuyện của tôi hiện tại là sống thật tốt, buông bỏ hết những chấp niệm không nên có… sống thật hạnh phúc bên cạnh Cảnh Long. Đoạn bí mật về thân phận anh em nhà họ Huỳnh sẽ mãi mãi chôn vùi vào đất cát… người chết là Cảnh Dục, người sống mãi mãi là Cảnh Long!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN