Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân
Chương 24: Tranh Công Với Thôi Trạm
Khi Tô Nguyễn đến nơi hẹn tìm Hạnh Vũ thì Hạnh Vũ đã nóng ruột gần chết.
“Tiểu thư, nếu người còn không đến thì Hạnh Vũ đã đến nha môn tìm lão gia rồi.”
Nàng ta vừa chạy đến chỗ Tô Nguyễn thì một mùi rượu nồng nặc phả vào mặt, Hạnh Vũ trợn trong mắt: “Tiểu thư, người chạy đi uống rượu à?!”
Tô Nguyễn ngượng ngùng, mũi của con nhóc này thính thật! Nàng uống rượu cũng không ngửi thấy mùi rượu đấy.
“Hạnh Vũ, không phải như em nghĩ..”
Hạnh Vũ lên án: “Sao tiểu thư lại ném Hạnh Vũ lại rồi đi uống rượu một mình chứ? Thật không nghĩa khí!”
Tô Nguyễn:…
Nàng cho rằng Hạnh Vũ sẽ nói không được uống rượu, không ngờ Hạnh Vũ lại muốn thử một lần.
Chỉ là nàng uống rượu để kiếm lời, sao có thể mang Hạnh Vũ đến được chứ?
“Không phải, lúc ta trở về thì gặp phải một tên sâu rượu, hắn ta hất rượu lên người ta đấy.” Tô Nguyễn nói dối không chớp mắt.
“Là thế à.” Hạnh Vũ có tí thất vọng.
Tô Nguyễn nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, chuyện ta bảo em làm thì sao?”
Hạnh Vũ đáp lại từng cái một: “Đã mua bánh hoa sen cho Đại tiểu thư, chỉ thêu mua gần đủ rồi, chỉ còn thiếu chỉ màu vàng nói, ông chủ nói ngày mai mới có chỉ màu vàng…”
“Ngày mai mới có chỉ màu vàng, tốt quá rồi.” Tô Nguyễn nói, nàng còn định nghĩ xem ngày mai tìm cớ thế nào để được ra ngoài, thế này thì sẵn cớ rồi.
“Chúng ta về thôi.”
“Tiểu thư, hôm nay Hạnh Vũ ăn sủi cảo chiên, còn cả bánh bao thịt nữa..” Hạnh Vũ vừa đi vừa hưng phấn kể lại chuyện đã xảy ra sau khi Tô Nguyễn đi, chỉ chốc lát sau đã đến Tô phủ.
Tô Nguyễn định về Phù Tang viện thay y phục bình thường, rửa mặt để xóa hết mùi rượu. Ai ngờ mới đi nửa đường đã gặp phải Liễu Minh Khanh.
Tám phần là cố ý đến rình nàng!
Tô Nguyễn cười ha ha trong lòng, trêи mặt vẫn nở nụ cười vui tươi: “Kế mẫu, nữ nhi về rồi.”
Liễu Minh Khanh quay đầu lại, bà ta nhìn thấy Tô Nguyễn thì bày ra vẻ như trùng hợp: “Nguyễn Nguyễn về rồi à, hôm nay chơi vui không? Mua được gì không?”
“Đi ăn sủi cảo chiên với Hạnh Vũ.. Mua cao hoa sen cho đại tỷ.. Mua chỉ thêu nữa.. Đúng rồi, kế mẫu, ngày mai mới có chỉ thêu màu vàng, ngày mai nữ nhi lại phải ra ngoài một chuyến.”
Nàng không đợi Liễu Minh Khanh mở miệng, nàng cúi đầu đá đá mũi chân, như thể có hơi ngượng ngùng, nói: “Lấy chuyện mua chỉ thêu là giả, nữ nhi chỉ muốn ra ngoài chơi thôi. Mấy hôm nữa nữ nhi sẽ đến Tạ phủ học thêu, vì không để Tuệ Tuệ chê cười nên một tháng ấy nữ nhi sẽ chăm chỉ khổ luyện, không đi đâu cả. Cho nên muốn nhân lúc chưa đi, ra ngoài chơi thêm hai ngày.”
Liễu Minh Khanh cười nói: “Nhìn con kìa, đã bao lớn rồi, không phải chỉ ra ngoài chơi thôi à, đi đi! Nhưng mà, mùi rượu trêи người con..” Bà ta có hơi biến sắc.
Bà ta nhớ, tháng trước khi Thôi Trạm đến huyện đã mở một quán rượu nhỏ.
Liễu Minh Khanh đứng trêи gió bên ban đầu không ngửi thấy mùi rượu trêи người Tô Nguyễn.
Tô Nguyễn vẫn không biến sắc: “Trêи đường không cẩn thận đụng vào một người say rượu, làm đổ rượu lên người thôi ạ.”
“Đúng vậy, phu nhân, tên kia đã say lắm rồi, nếu không phải tiểu thư đẩy Hạnh Vũ một cái thì giờ người Hạnh Vũ cũng đầy mùi rượu.”
Hạnh Vũ thở phì phò nói: “Vì trêи người tiểu thư dính rượu cho nên không tiện vào trong tiệm, sợ người khác nhìn nàng. Lúc mua kim chỉ thêu, mua đồ ăn đều là Hạnh Vũ đi mua, tiểu thư chỉ có thể trốn một bên nhìn thôi.”
“Thì ra là vậy.” Sắc mặt của Liễu Minh Khanh tốt hơn một chút, quan tâm nói: “Có bị thương chỗ nào không?”
“Nữ nhi không sao, đa tạ kế mẫu quan tâm.” Tô Nguyễn nói: “Mùi rượu này thật khó ngửi, nữ nhi về thay y phục trước.”
“Đi đi.”
Sau khi Tô Nguyễn về viện rửa mặt xong, thấy mùi rượu đã nhạt đi rất nhiều thì lấy cao hoa sen ra, nói với Hạnh Vũ đang thu dọn y phục cho mình: “Hạnh Vũ, cùng ta đi đưa bánh hỏ sen cho đại tỷ.”
Hạnh Vũ ôm y phục vào ngực, từ chối: “Không đi, tiểu thư muốn thì tự đi đi.”
“Lần này không vào viện của đại tỷ, chỉ đặt bên ngoài thôi.” Tô Nguyễn nói.
Hạnh Vũ chết không chịu: “Hạnh Vũ cũng không đi, tiểu thư thích đi thì đi.”
Nàng ta sờ cánh tay của mình, nhìn Tô Nguyễn: “Chỗ bị đại tiểu thư đánh hôm qua vẫn còn đau đây này.”
Dáng vẻ ai oán khi bị đánh vì tiểu thư khiến Tô Nguyễn hơi chột dạ: “Được rồi, ta tự đi.”
Tô Nguyễn vốn định đưa bánh hoa sen tận tay Tô Hạm, nhưng Hạnh Vũ không đi, không ai chia đòn với nàng, nàng không thể làm gì khác hơn là ở ngoài gọi Vu Hạ, bảo Vu Hạ đưa cho Tô Hạm.
—
Sáng sớm ngay thứ hai, Tô Nguyễn và Hạnh Vũ ăn sáng xong thì ra cửa.
Hai người vừa ra cửa lớn của Tô phủ thì thấy quản gia đứng chờ ở đó: “Tam tiểu thư, phu nhân bảo ta đưa hai người đi.”
Mọi người đều đã chờ ngoài cửa, không thể từ chối được.
“Vậy làm phiền Vu bá bá.” Tô Nguyễn ngoan ngoãn cười nói, lòng lại thầm nghĩ phải làm sao để gạt quản gia đi gặp Thôi Trạm.
Quản gia không giống với Hồ ma ma, ông ta không phải người của Liễu Minh Khanh.
Nói một cách nghiêm túc, Vu quản gia, Vu thẩm ở nhà bếp, Vu Hạ, ca ca của Vu Hạ và cả Vu Xuân đi theo bên cạnh Tô Thụy An, cả gia đình họ đều chẳng phải người của ai.
Bọn họ chỉ là hạ nhân do Tô Thụy An thuê đến khi đến huyện nhậm chức mà thôi, nếu Tô gia rời khỏi Lâm Huyền, họ sẽ đi tìm nhà tiếp theo.
Gia đình của Vu quản gia làm việc rất tốt, không ai có ý đồ xấu, Tô Nguyễn rất có thiện với họ.
“Vu bá bá, hôm nay ngài ra ngoài vì đi cùng chúng ta à?” Tô Nguyễn chủ động hỏi.
Vu quản gia nói: “Sau khi đưa Tam tiểu thư đi mua kim tuyến, ta còn phải đi mua chút đồ ăn cho ngày mai và ngày mốt, còn cả một ít vật phẩm thường dùng, Tam tiểu thư có thể theo ta đi xem nhiều nơi.”
“Tốt, thật tốt quá, cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng đi mua đồ ăn đấy!” Tô Nguyễn sáng mắt lên.
Sau khi mua chỉ thêu, Tô Nguyễn và Hạnh Vũ đi theo Vu quản gia đi mua thực phẩm, lúc ban đầu còn rất phấn khởi, nhưng chỉ chốc lát sau hai người đã mệt rồi.
“Vu bá bá, còn phải mua bao nhiêu nữa?”
Vu quản gia nhìn gương mặt đỏ bừng của hai người, trêи trán mướt mồ hôi, dáng vẻ như mệt muốn chết tới nơi thì có hơi đau lòng: “Hay là Tam tiểu thư và Hạnh Vũ tìm một quán trà ngồi đi, chờ ta mua xong sẽ quay lại tìm hai người.”
Lời này của Vu quản gia đã đúng ý Tô Nguyễn: “Được, Vu bá bá cứ mua từ từ, chúng ta sẽ ngoan ngoãn chờ ngài!”
Sau khi đưa hai người đến quán trà, Vu quản gia căn dặn hai câu rồi rời đi.
Ông ta vừa đi thì Tô Nguyễn đã lặng lẽ rời khỏi quán trà từ cửa sau, đi thẳng đến quán rượu Thôi thị.
“Tô Tam tiểu thư, đến gặp ông chủ à?” Tiểu nhị Trần Ngũ chào hỏi nhiệt tình.
Tô Nguyễn có hơi thụ sủng nhược kinh, mỉm cười hỏi: “Chào Trần đại ca, có Tô công tử ở đây không? Bây giờ có tiện không?”
“Ta đi thông báo một tiếng, Tô Tam tiểu thư ngồi chờ một lát.”
“Cảm ơn Trần đại ca.”
Tô Nguyễn chưa ngồi được bao lâu, nàng đang nhìn chằm chằm vào tờ giấy dán trêи vò rượu thì bỗng nghe tiếng bước chân từ ngoài truyền đến.
Tô Nguyễn cứ tưởng là khách, nàng vội đứng lên xoay người lại: “Xin chào.. Tề lão?”
Nàng thoáng ngẩn người rồi phản ứng lại, cười nhiệt tình: “Tề lão còn nhớ ta không? Ta là Tô Nguyễn, hôm qua đã uống rượu cùng ngài, sau đó có việc nên đi trước.”
Lão Tề vẫn là dáng vẻ lòa xòa như tên ăn mày, có điều, dường như đã thay y phục rồi, tuy cũng là màu xám nhưng không còn thấy mấy vết bẩn màu xanh nữa.
Lão ta nhìn thấy Tô Nguyễn thì hai má phồng lên, biểu cảm kia như thể tức giận, lại có phần ngạc nhiên, có có chút không chịu thua nữa.
Tô Nguyễn cũng chẳng nói rõ được đấy là vẻ mặt gì, nàng chỉ cảng thấy dáng vẻ lúc này của lão Tề không dễ chơi, hệt như một lão già cố chấp vậy.
“Hôm qua ta sợ ngươi uống nhiều, một tiểu nha đầu uống say thì không hay, nên ta cố tình giả vờ say thôi.” Lão Tề ngạo kiều giải thích.
Tô Nguyễn cũng không vạch trần lão ta, cười híp mắt nói: “Ta biết, cảm tạ Tề lão.”
“Hôm nay lại uống với ta, ta mời!” Hôm qua uống thua một con nhóc con, lão Tề không phục cho lắ,/
Lại uống? Hôm qua đã tính sổ chưa nhỉ? Tô Nguyễn nghĩ thầm.
Thấy nàng định từ chối thì lão Tề tháo túi bạc bên hông xuống: “Hôm nay ta có mang bạc.”
“Không phải vậy, Tề lão.” Tô Nguyễn chớp mắt một cái, vờ như vừa nãy nàng chẳng hề nghĩ đến chuyện tiền bạc: “Hôm nay ta ra ngoài với người lớn, nếu lúc về người đêỳ mùi rượu thì sẽ bị mắng.”
“Chuyện này không cần lo.” Lão Tề móc một cái bình nhỏ màu xanh lam ra, kiêu ngạo hừ một tiếng: “Rắc thứ này lên người, mùi thì cũng bị xóa hết.”
“Thần kỳ thế thật à?”
Thấy Tô Nguyễn hoài nghi, lão Tề cũng chẳng nhiều lời. Lão ta lấy một vò rượu đổ một ít lên y phục của mình, sau đó đổ một ít bột phấn trong chiếc bình màu xanh ra rắc lên người.
Tô Nguyễn tới gần ngửi một cái, ánh mắt nàng sáng lên: “Thần kỳ quá, thật sự không còn mùi rượu nữa! Tề lão, ngài thật lợi hại!”
Còn cần phải nói à? Cái danh thần y này của lão ta chẳng phải được gió thổi tới, lão Tề đắc ý đến sắp vểnh đuôi lên trời.
“Vậy có uống rượu không?”
“Uống!” Tô Nguyễn phóng khoáng nói.
Sau khi uống rượu thì đi tranh công với Thôi Trạm , rằng nàng đã kiếm bạc giúp hắn!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!