Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân - Chương 23: Làm Một Người Vợ Hiền Đức
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
180


Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân


Chương 23: Làm Một Người Vợ Hiền Đức


Lão Tề ra vẻ hùng hồn không chịu đi: “Không chừng bệnh của công tử sẽ phát lại ngay, ta vẫn nên ở lại đây.”

Người khác vừa nhìn đã thấu tâm tư muốn xem trò vui của lão ta, Vũ Không cũng chẳng nhiều lời, nhấc cổ áo lão ta lên đưa người đi.

Hai chân giữa không trung của lão Tề đá lên loạn xa, kêu gào không ngừng: “Ta không có mặt mũi à! Mau buông ta xuống!”

—-

“Tô Tam tiểu thư, mời đi bên này.” Tiểu nhị khách khí nói.

“Cảm ơn Trần đại ca, lại làm phiền huynh rồi.” Tô Nguyễn nở nụ cười ngọt ngào, nói. Má lúm đồng tiền bên môi như ẩn như hiện, nhìn ngoan ngoãn vô cùng.

Sự đề phòng trong lòng Trần Ngũ tan đi không ít: “Không cần khách sáo.”

Tiểu viện của Thôi Trạm chỉ có một gian nhà chính và hai gian nhà kề, phía trước là tửu quán, hai bên có hai bức tường khá cao, khiến nơi này trở thành một khu nhà nhỏ.

Ở hướng đông của góc tường trồng một cây bách già, cành cây cao hơn nóc nhà rất nhiều, dưới gốc cây có mấy cái bàn và ghế đá, nhìn qua là một mảnh sân bình thường.

Trần Ngũ dẫn Tô Nguyễn vào sảnh giữa của gian nhà, chỉ vào một cánh của đóng kín ở bên trái: “Ông chủ đang ở trong, quán rượu không thể không có ai, ta đi làm việc trước.”

“Trần đại ca đi thong thả.”

Tô Nguyễn đứng trước của, nàng hít sâu một hơi, điều chỉnh lại vẻ mặt mình.

Từ sau khi Thôi Trạm nói sẽ cân nhắc đến chuyện không từ hôn thì Tô Nguyễn đã nghĩ xong mọi chuyện, nàng biết mình không thể đoạt được giải nhất của lễ Kim Sai, nàng mưu tính đến Tạ phủ học thêu cùng Vân nương cũng chỉ để cho thấy thái độ nổ lực và thái độ của mình. Gián tiếp chứng minh nàng rất coi trọng chuyện hôn sự giữa mình và Thôi Trạm.

Việc phải làm sao để Thôi Trạm không từ hôn, Tô Nguyễn cảm thấy, biện pháp tốt nhất vẫn là nàng nên dùng thành ý (mặt dày mày dạng) như cũ để đả động (dây dưa) Thôi Trạm.

Nên hôm nay nàng tới đây để soát cảm giác tồn tại và hảo cảm với Thôi Trạm, dù sao bây giờ nàng vẫn là vị hôn thê của hắn mà nhỉ?

Vị hôn thê đến thăm vị hôn phu, đây là chuyện thường ở đời.

“Cốc cốc.”

“Vào đi.” Giọng nói lành lạnh vang lên, âm thanh lúc này còn lạnh hơn những lần trước Tô Nguyễn đã nghe.

Nàng cẩn thận đẩy cửa ra, có hơi bận tâm vì mình quấy rầy người khác, nàng luống cuống đến mức siết chặt ngón tay út của mình, cất giọng nhỏ nhẹ mềm mại lên: “Thôi công tử.”

Thôi Trạm ngồi dựa người vào chiếc giường nhỏ dưới ô cửa sổ phía đông, trong tay hắn là một quyển sách đã ố vàng, ngón tay trắng nón nhỏ dài, hệt như mảnh ngọc thượng hạng.

Hai chân thon dài bắt chéo lên nhau, ánh nắng vàng bao phủ lấy người hắn khiến gương mặt lạnh lẽo kia sáng lên, ấm áp hơn vài phần.

Hắn tùy tiện dựa vào như thế nhưng lại chẳng khác nào bức tranh xinh đẹp động lòng người.

Thôi Trạm ngẩng đầu lên, hàng mi thật dài khẽ động, ánh sáng lạnh trong con ngươi tràn ra, khiến ảo giác nơi này ấm áp của Tô Nguyễn tan thành mây khói.

“Đến rồi.” Giọng của hắn cũng rất lạnh.

Tô Nguyễn cảm thấy không khí quanh mình lạnh hơn vài phần, nàng cố gắng phớt lờ ý lạnh kia đi, lộ ra nụ cười lấy lòng: “Thôi công tử, vài ngày nữa ta sẽ đến Tạ phủ học thêu cùng Vân nương, nàng ta là thêu nương được Tạ gia mời đến từ kinh thành, tay nghề rất tốt.”

Thôi Trạm lạnh nhạt ừ một tiếng, rèm mi hạ xuống, lại tiếp tục cúi đầu xem quyển sách trong tay, hoàn toàn không có ý định hỏi thêm gì nữa.

Một bụng thành ý muốn lấy lòng của Tô Nguyễn bị nghẹn lại: “Ta đến đây chỉ vì muốn nói tin này cho công tử, không quấy rầy công tử nữa.” Nàng ngoan ngoãn nói.

Ngày mai lại đến.

Cho dù hắn là một ngọn núi băng, nàng tin rằng sẽ có ngày làm hắn tan chảy.

Thôi Trạm lại lạnh nhạt ừ một tiếng, không nói đi thong thả cũng chẳng nói sẽ tiễn, thật khiến người ta lúng túng không chịu được.

Tô Nguyễn đành tự tìm bậc thang đi xuống cho mình, nàng cười cười nói: “Tạm biệt Thôi công tử.”

Tô Nguyễn nhẹ nhàng xoay người rời đi, còn chu đáo đóng cửa lại.

Nhìn dáng người nhỏ bé đi đến quán rượu phía trước, Lão Tề đang nằm nhoài trêи mái nhà bất mãn gãi đầu.

“Công tử đúng là chẳng thương hoa tiếc ngọc, nhìn bóng lưng bi thương của nhóc con ấy kìa, chà chà.”

Từ xưa đến nay lão ta vẫn chưa thấy công tử nói chuyện với nữ nhân nào, tuy Tô Nguyễn chì là một tiểu nha đầu, nhưng vẫn khiến lão Tề nổi dậy lửa bát quái trong lòng.

Chỉ tiếc, từ đầu tới cuối lão ta chỉ nghe thấy công tử ừ hai tiếng.

Vũ Không đang ngồi xếp bằng bên cạnh lão ta lơ đễnh nói: “Công tử biết chúng ta ở trêи nóc nhà.”

“Vô vị.” Lão tề phun nước bọt một tiếng, lại nhiều chuyện nói: “Ngươi nói xem, tại sao con nhóc con kia lại sống chết không chịu từ hôn, do bị công tử mê hoặc hay do mưu đồ khác?”

“Không biết.”

“Ta đi tìm tiểu thư.”

Lão Tề nói xong dì vươn tay nắm cành cây bách tuột xuống khỏi nóc nhà, võ công của lão ta chỉ thế, chỉ là những công phu quyền cước đơn giản.

Tô Nguyễn và Trần Ngũ tạm biệt xong, đang định rời đi thì bỗng nghe một giọng nói khá lớn vang lên: “Tiểu nha đầu, chờ đã!”

Tô Nguyễn xoay người lại thì thấy một ông lão lôi thôi lếch thếch xuất hiện trong quán rượu từ lúc nào.

Ngoại trừ đầu tóc bù xù, xiêm y nhăn nhúm, dính một vài vết màu xanh kỳ lạ và khá sạch sẽ không có mùi ra thì chả khác nào tên ăn mày.

Tô Nguyễn mỉm cười: “Lão gia gia, ngài gọi ta à?”

“Là ngươi, tiểu nha đầu.” Lão Tề cười híp mắt, nói: “Ta họ Tề, người đời hay gọi lão Tề, là khách quen ở nơi này, rượu ở đây rất ngon, có muốn uống một chén không?”

“Ta không mang bạc,” Tô Nguyễn đàng hoàng nói.

“Ta mời ngươi.” Lão Tề phóng khoáng.

Tô Nguyễn chớp mắt mấy cái: “Ngài có bạc không?”

Đây là quán rượu của vị hôn phu Thôi Trạm của nàng, nàng không muốn có người đến đây uống rượu không trả tiền.

Sau này Thôi Trạm không thiếu bạc, nhưng bây giờ chắc chắn không có bạc, nhìn y phục của hắn cũng đủ biết.

Tô Nguyễn cảm thấy mình phải làm một người vợ hiền đức, bảo vệ tốt từng đồng tiền của Thôi Trạm, không thể để người khác được lợi.

Lão Tề:…

Khinh người à? Hừ, chờ đó cho ta! Lão ta muốn móc túi bạc ra để tiểu nha đầu mở mang tầm mắt, kết quả, vừa sờ vào bên hông đã quýnh lên.

Không mang!

“Tề lão, nếu ngài muốn uống rượu thì lần sau ta cùng người uống.” Tô Nguyễn cười híp mắt, chủ động tìm một bậc thang cho lão Tề xuống.

Lão Tề không nhịn được, vung tay lên: “Không cần, Trần Ngũ, ghi nợ!”

Ghi nợ rồi không trả thì biết làm sao? Tô Nguyễn mới không làm chuyện này, nàng đang muốn từ chối thì lão tề đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng, lão ta thẹn quá hóa thành giận: “Trần Ngũ, ngươi nói xem ta có uy tín không?”

Lão ta đường đường là thần y một đời, tuy rằng không ở giang hồ được bao lâu nhưng từng có người vung tiền như rác chỉ mong cầu được một phương thuốc từ lão ta. Hôm nay lại vì mấy đồng bạc mà bị con nhóc con này xem thường!

Trần Ngữ nhịn cười đến suýt bị nội thương, hắn ta hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: “Lão Tề là khách quen của quán rượu, tất nhiên uy tín rất tốt, xưa nay chưa từng có nợ, hôm nay e rằng ra ngoài đã quên mang bạc, ngài cứ việc gọi, ta ghi lại cho ngài.”

Lão tề kiêu ngạo hừ một tiếng, có nghe chưa hả con nhóc này!

Uy tín tốt, vậy thì giúp Thôi Trạm kiếm ít bạc vậy, nhìn qua thì chuyện làm ăn của quán rượu không tốt cho lắm.

Tô Nguyễn đảo mắt một vòng, cười hì hì nói: “Nếu Tề lão mời khách, vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh.”

Trong quán rượu có vài bộ bàn ghế cho khách sử dụng, Tô Nguyễn và lão Tề ngồi ở vị trí trong cùng.

“Mang một bình rượu lê hoa đến.” Lão Tề nói: “Rồi qua tửu lầu bên kia mua hai phần đồ nhắm về đây.”

“Vâng, ngài chờ một lát.”

“Rượu lê hoa thích hợp cho tiểu cô nương như ngươi uống, không bị say.” Lão Tề giải thích.

“Ngài không cần nhường ta.” Tô Nguyễn nở nụ cười ngọt ngào: “Ta bồi ngài ăn chút đồ nhắm cũng được.”

“Vậy thì không được, đã nói là mời khách thì phải cùng uống mới thú vị.”

Trần Ngũ quay lại rất nhanh, mang về một đĩa đậu phộng, một đĩa dưa chuột và một đĩa thịt bò lát.

Lão Tề rót cho Tô Nguyễn một chén rượu: “Nào, uống đi. Đúng rồi, nhóc con, ngươi tên gì thế?”

“Ta tên Tô Nguyễn, người nhà thường gọi là Nguyễn Nguyễn.” Tô Nguyễn nâng chén rượu lên, vươn đầu lưỡi hồng hồng ra ɭϊếʍ một cái.

Hơi ngọt, mùi vị khá ngon.

Nàng uống một hơi cạn chén rượu của mình, còn ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, ra vẻ chưa đã thèm.

Lão Tề cười ha ha: “Sảng kɧօáϊ, nào, uống thêm một chén.”

“Cảm ơn Tề lão.” Tô Nguyễn cười mắt cong cong.

Mắt thấy một bình rượu đã sắp cạn, ngoại trừ gương mặt hơi ửng hồng thì dường như Tô Nguyễn chẳng có chút khác lạ nào, cứ như vừa nãy nàng chỉ uống nước chứ chẳng phải rượu vậy.

Xem ra tửu lượng của tiểu nha đầu này khá tốt! Lão tề híp mắt: “Trần Ngũ, mang một bình nữ nhi kiều lại đây.”

“Nữ nhi kiều? Cái tên này hay thật.” Tô Nguyễn gắp một miếng thịt bò nhét vào miệng, ngon quá đi.

“Tên dù hay nhưng chất rượu lại khá mạnh, nó còn có tên khác là một chén ngã, ý là uống một chén liền ngã, yếu hơn cả nữ nhân.”

“Thật sao? Vậy ta phải thử một chút.” Vừa thấy rượu đựng bưng lên thì Tô Nguyễn đã nóng lòng muốn thử, lão Tề thấy thế cũng rót cho nàng một chén.

“Rượu khi nãy khá ngọt, cái này cay hơn một chút, nhưng vẫn rất ngon.” Tô Nguyễn híp mắt, gương mặt dáng vẻ đều lộ vẻ hạnh phúc, giơ cái chén không ra làm nũng với lão Tề: “Ta còn muốn uống nữa, Tề lão, ngài cũng phải uống một chén.”

Lão Tề híp mắt thành đường thẳng:.. Con nhóc con này là sâu rượu đầu thai à?

Tô Nguyễn lại uống một chén, có hơi ngượng ngùng nói: “Rượu này có đắt không? Hôm nay khiến Tề lão tốn kém rồi.”

Lão Tề còn chưa phản ứng lại thì Trần Ngũ đứng ở quầy hàng đã xì cười thành tiếng, hắn ta cố ý nói lớn: “Không đắt! Những rượu này đều là rượu giá rẻ!”

Lần nãy lão Tề đã hiểu rõ, con nhóc con này muốn giúp công tử kiếm bạc đây mà! Chả trách nàng lại uống sảng kɧօáϊ như thế!

Lão ta kêu lên một tiếng: “Mang rượu đắt nhất lại đây!”

“Vậy sao được?” Tô Nguyễn ngượng ngùng nói, nhưng chẳng có nửa điểm muốn buông ta.

Lão Tề chẳng thừa hơi tranh cãi, thầm nghĩ đợi lát nữa ngươi quá chén, xem ra xử ngươi thế nào!

Hai khắc sau.

“Tề lão, Tề lão.” Tô Nguyễn đẩy đẩy lão Tề đã gục xuống bàn, say đến rối tinh rối mù.

“Uống, tiếp tục uống.” Lão Tê vô thức nói.

“Xin lỗi Tề lão, ta phải về rồi, lần sau lại đến uống với ngài.” Tô Nguyễn cáo lỗi: “Trần đại ca, làm phiền huynh chăm sóc Tề lão một chút, ta đi trước.”

Trần Ngũ hơi giật mình đáp lại một tiếng.

Mãi đến khi Tô Nguyễn khuất khỏi tầm mắt, hắn ta mới nói thầm: “Không ngờ Tô Tam tiểu thư lại ngàn chén không say.”

Lại ghét bỏ nhìn sang lão Tề, muốn chuốc say người ta mà? Kết quả mình lại say gần chết!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN