Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân
Chương 22: Công Tử, Người Và Tô Tam Tiểu Thư Từ Từ Trò Chuyện
Tiểu viện phía sau quán rượu Thôi thị.
Ánh nắng ban mai xuyên qua cành lá cây đa già, chiếu vào gian phòng chính nơi mở ra.
Lão Tề với mái tóc bù xù đã bạc hơn phân nửa uể oải kéo của phòng ra, dưới mắt thâm quầng, nhưng ánh mắt vẫn sáng quắc.
Lão ta hô lớn với khoảng không: “Công tử tỉnh rồi, mang cháo và thuốc đến!”
Rõ ràng không hề thấy ai, nhưng lại có một âm thanh kϊƈɦ động đáp lại: “Vâng!”
Rất nhanh sau Chu tiên sinh và Vũ Không vui mừng chạy tới.
Vừa đi vào thì Chu tiên sinh đã không chờ nổi nữa, hỏi: “Công tử, người đã khỏe chưa?”
THôi Trạm vừa ăn được nửa chén cháu, lúc này mới uống thuốc xong, hắn đưa chén thuốc đã cạn cho gã sai vặt: “Chu tiên sinh, Vũ thúc, ta không sao, làm mọi người lo lắng rồi.”
Ngày ấy Thôi Trạm chỉ tạm thời qua cơn nguy hiểm, hôm nay mới tỉnh lại lần đầu.
“Thuộc hạ không bảo vệ tốt, xin công tử giáng tội.” Vũ thúc quỳ một chân xuống đất.
Thôi Trạm ngăn hắn ta lại: “Xin Vũ thúc đứng dậy, là Phó Thông quá gian xảo, không liên quan đến Vũ thúc.”
Chu tiên sinh quan tâm đến hàn độc của Thôi Trạm hơn: “Lão Tề, bệnh của ông tử…”
Lão Tề vẫn luôn cợt nhả lại thở dài, Chu tiên sinh và Vũ Không hơi biến sắc, Thôi Trạm nói: “Lão Tề có gì cứ nói thẳng.”
“Thuốc kia kϊƈɦ thích hàn độc trong cơ thể công tử, tuy ta đã cố gắng ổn định lại giúp công tử, thế nhưng khó có thể dự đoán được lần phát tác tiếp theo. Có thể là ba ngày năm ngày, cũng có thể là một hai tháng. Bình thường thì không sao, chỉ là nếu đi Tây U… Chỉ sợ thân phận của công tử sẽ sớm bại lộ.”
Không phải là sẽ, mà là chắc chắn.
“Không có cách khống chế à?” Chu tiên sinh nhíu mày nói.
Lão Tề lắc đầu: “Ngoại trừ cách nhanh chóng tìm được hoa Hỏa Liệt và tửu thánh ra thì không còn cách khác.”
Hàn độc của Thôi Trạm cần dùng hoa Hỏa Liệt làm thuốc dẫn, và rượu thuốc đặc biệt mới có thể khắc chế hoàn toàn. Tuy rằng y thuật của lão Tề là thiên hạ vô song, nhưng lão ta chỉ có thể uống rượu mà thôi.
Trong truyền thuyết, người có thể ủ được loại rượu thuốc này chỉ có mỗi tửu thánh đã biến mất hai mươi năm.
“Tửu thánh đã biến mất hai mươi năm, hoa Hỏa Liệt thì đến nay vẫn chưa tìm được, lẽ nào phải hủy bỏ hành trình đến Tây U?” Đôi mắt Chu tiên sinh đỏ lên.
Sắc mặt Vũ Không âm trầm, lão Tề vẫn luôn không nghiêm túc lúc này cũng im lặng, không ai hiểu rõ ý nghĩa hành trình đến Tây U của Thôi Trạm hơn họ.
Nhưng đồng dạng, họ càng hiểu rõ hậu quả của việc Thôi Trạm bị bại lộ thân phận, trần đời này không ai có thể gánh được, không ai!
“Không bỏ, cứ đẩy nhanh kế hoạch.” Giọng nói lạnh lẽo và trong trẻo của Thôi Trạm vang lên: “Trước cuối tháng, ngoại trừ những người tìm kiếm hoa Hỏa Liệt và tửu thánh ra, nhưng người còn lại đều đến Tây U theo kế hoạch.”
Chu tiên sinh nhìn hắn, gương mặt Thôi Trạm vẫn còn tái nhợt như tờ giấy, đôi con ngươi đen láy như mặt biển sâu thẳm phẳng lặng, khiến người ta không thấy những giông bão bên trong.
Tuy nhiên, ánh sáng mắt bén từ đôi mắt ấy như có thể phá tan tất cả sương mù, xé ra một tương lai tươi sáng, khiến người ta vô thức tin tưởng hắn, đi theo hắn.
Chu tiên sinh há miệng, như thể có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại hóa thành ba chữ: “Vâng, công tử.”
“Phó Thông đã đi chưa?” Thôi Trạm bỗng hỏi.
Vũ Không nói: “Vẫn chưa, tên đó đang tìm kiếm tung tích công tử khắp nơi.”
Bên môi Thôi Trạm hiện lên nụ cười lạnh: “Sau khi an bài xong thì giết chết vài tên thuộc hạ của Phó Thông, vào đêm tết Trung Nguyên đem đến tặng cho Trương Như Hải.”
Khóe mắt lão Tề giật giật, chà chà, giết người làm quà vào quỷ tiết, vậy e rằng Trương Như Hải sẽ sợ đến mất nửa cái mạng già!
Công tử thật tàn nhẫn!
Sắc mặt của Vũ Không vẫn như thường: “Vâng, công tử.”
Lúc này, tiểu nhị trong quán rượu bỗng xuất hiện: “Công tử, Tô Tam tiểu thư đến.”
Thôi Trạm cau mày: “Nàng ấy đến làm gì?”
Nhớ đến hành vi như ma xui quỷ khiến của hắn vào hai ngày trước ở Tịnh An Tự, đôi mắt kia nhất thời trở nên u ám.
Tiểu nhị e hèm một tiếng: “Nàng ta bảo đến thăm vị hôn phu của nàng.”
Vị hôn phu? Thôi Trạm:….
Chu tiên sinh vui mừng, trêи gương mặt vẫn luôn nghiêm khắc kia lộ ra tia ôn hòa: “Lão Tề, Vũ Không, chúng ta đi thôi. Công tử, người và Tô Tam tiểu thư từ từ trò chuyện.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!