Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân - Chương 21: Đi Gặp Vị Hôn Phu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân


Chương 21: Đi Gặp Vị Hôn Phu


Thấy Tô Hạm đang hùng hổ đuổi theo đánh thì Tô Nguyễn càng chạy nhanh hơn, kết quả không cẩn thận đụng vào Hạnh Vũ đang chạy trốn khi thấy tình thế không ổn.

“Ôi!” Hai người ngã nhào xuống đất.

Tô Hạm cười nhạo hai tiếng, vung cây gậy trong tay đánh vào hai người.

Cái ʍôиɠ Tô Nguyễn lại bị ăn một gậy, nàng ta toáng lên: “Đại tỷ tha mạng!”

“Ha, vừa nãy ai nói ta đánh thế nào cũng chịu mà?”

“A, đại tỷ, muội chỉ nói thôi mà.”

Thật ra Tô Hạm không đánh quá mạnh, nhưng nàng ta chỉ đánh vào ʍôиɠ Tô Nguyễn, khiến nàng cảm thấy rất mất mặt.

Lớn như thế còn bị đại tỷ đánh đòn, thật mất mặt!

“Ha ha ha! Tô Nguyễn, ngươi cũng có này hôm nay!” Tiếng cười vang dội của Tô Oanh vang lên từ bên ngoài: “Lớn thế còn bị đánh đòn, buồn cười chết mất!”

Oanh Ca viện nằm sát bên Hạm Đạm viện, có lẽ Tô Oanh nghe được động tĩnh nên đến đây nhìn một chút, không ngờ thấy được tình cảnh khiến nàng ta vui như mở cờ trong bụng!

Mặt Tô Nguyễn đỏ bừng lên, đã bị Tô Hạm đánh thì thôi đi, còn bị Tô Oanh chế giễu nữa, chuyện này không nhịn được.

“Hạnh Vũ, chống đỡ thay ta!” Tô Nguyễn nói xong thì lăn đi, nhanh chóng lăn khỏi phạm vi cây gậy của Tô Hạm đánh tới.

Hạnh Vũ há hốc mồm, cái ʍôиɠ bị trúng một gậy, nhất thời khóc òa lên: Tiểu thư không có nghĩa khí!

Tô Hạm không ngờ Tô Nguyễn lại vô liêm sỉ như thế, nàng ta hơi sửng sốt một chút, Tô Nguyễn nhân cơ hội ấy bò dậy nhanh chân chạy ra ngoài.

Khi chạy qua bên cạnh Tô Oanh đang đứng bên ngoài thì nàng nói: “Tô Oanh, sao eo ngươi to thế hả.”

Tô Oanh đang trong giai đoạn phát ɖu͙ƈ, không chỉ cao hơn mà ngực cũng nhô ra, vòng eo cũng đầy đặn hơn trước đây một chút.

Thật ra không xem là to, là do chưa phát ɖu͙ƈ hết mà thôi, nhưng nếu so sánh với vóc người như mầm đậu của Tô Nguyễn thì có vẻ hơi to thật.

Tô Oanh tức giận giậm chân, lúc này Tô Nguyễn đã chạy thật xa rồi.

Tô Nguyễn chạy, Tô Hạm cũng không còn hứng đánh người nữa, nàng ta ném cây gậy đi: “Nếu còn làm bậy cùng Tô Nguyễn nữa thì ta sẽ đánh cả ngươi!”

Hạnh Vũ cảm động đến rớt nước mắt: “Đa tạ Đại tiểu thư!”

Nói xong rồi chạy vèo đi như một con thỏ nhỏ bị dọa sợ.

Động tác kia, tốc độ kia, giống hệt với Tô Nguyễn.

Tô Hạm nhớ đến hai bóng dáng nhỏ bé gào thét xin tha khi nãy thì không nhịn được khẽ cười, nhưng chợt nghĩ đến gì đó, khuôn mặt xinh đẹp kia lại trở nên căng cứng.

“Đại tỷ, tỷ xem Nguyễn Nguyễn kìa!” Tô Oanh chỉ vào phương hướng Tô Nguyễn đã chạy đi bắt đầu lên án.

“Đừng nghe muội ấy nói bậy, dáng người của muội bây giờ tốt hơn cái dáng tong teo để gió cũng có thể thổi bay của muội ấy!”

Tô Hạm vén rèm đi vào trong; “Ta muốn ở một mình một lát, Oanh Oanh, muội về viện của mình đi.”

Tô Oanh vẫn rất nghe lời Tô Hạm: “Vậy đại tỷ nghỉ ngơi đi, muội về đây.”

Hạnh Vũ tức giận chạy về Phù Tang viện định tìm Tô Nguyễn tính sổ, không ngờ lại thấy Liễu Minh Khanh đến.

“Nguyễn Nguyễn, có bị thương không?” Nhìn thấy dáng vẻ thảm thương của Tô Nguyễn, Liễu Minh Khanh bèn bước nhanh đến kiểm tra.

“Nữ nhi không sao.” Tô Nguyễn cúi đầu, vừa vặn tránh khỏi tay Liễu Minh Khanh.

Liễu Minh Khanh không biết Tô Nguyễn cố ý hay trùng hợp, chỉ hơi sững sờ rồi bình thường lại ngay.

“A Hạm ra tay có chừng mực, đúng là ta lo xa rồi.” Bà ta dịu dàng nói: “Hôm nay A Hạm chủ động đánh con, cũng đã nói rõ nàng ta đã bớt giận rồi. Chờ hai hôm nữa con lại đến xin lỗi nàng ta, vậy hai tỷ muội các con có thể hoàn hợp như ban đầu thôi.”

“Vâng, kế mẫu, vừa nãy nhị tỷ cũng ở đó.” Tô Nguyễn âm thầm tố cáo.

“Oanh Oanh cũng ở đó à?” Xem ra lại chê cười Tô Nguyễn, Liễu Minh Khanh nói: “Khi quay về ta sẽ nói chuyện với nàng ta.”

“Đa tạ kế mẫu.” Dám cười ta à? Vậy thì chờ bị phạt đi.

Tô Nguyễn oán thầm hai câu, lại nói: “Ngày mai nữ nhi muốn ra ngoài mua ít kim chỉ, khi học thêu với Vân nương nữ nhi sẽ thêu một tấm bình phong cho đại tỷ.”

“Con có lòng như thế, A Hạm biết thì sẽ vui lắm.” Liễu Minh Khanh nói: “Lát nữa ta sẽ nói một tiếng với Hồ ma ma, bảo bà ta ngày mai đưa mấy đứa ra ngoài. Mấy ngày trước con đã chịu khổ ở từ đường rồi, ta sẽ cho Hồ ma ma nhiều bạc một chút, lúc đó con muốn ăn gì mua gì thì cứ nói.”

Để Hồ ma ma đi theo? Xem ra Liễu Minh Khanh vẫn còn để phòng nàng.

Tô Nguyễn nói: “Đa tạ kế mẫu.”

Liễu Minh Khanh đi rồi, Hạnh Vũ vốn muốn tìm Tô Nguyễn tính sổ lại vui mừng chạy tới bên cạnh Tô Nguyễn: “Tiểu thư tiểu thư, ngày mai dẫn Hạnh Vũ ra ngoài với, Hạnh Vũ muốn ăn sủi cảo chiên, bánh hoa quế, mì thịt bò…”

Hạnh Vũ nói, nước miếng đã sắp chảy khỏi miệng tới nơi.

“Tất nhiên sẽ dẫn theo em, chúng ta là tiểu tỷ muội, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu.” Tô Nguyễn kéo tay Hạnh Vũ, cười híp mắt nói.

Tô Nguyễn vừa hay chạm vào chỗ đau nơi cánh tay Hạnh Vũ, nàng ta hít một hơi, nhớ đến chính sự thì lầm bầm.

“Hừ, tiểu thư không có nghĩa khí, ném Hạnh Vũ lại chạy mất, hại Hạnh Vũ bị đại tiểu thư đánh.”

Tô Nguyễn e hèm một tiếng: “Hạnh Vũ, không phải ta nói có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu à? Đại tỷ đánh ta còn nhiều hơn em đấy.”

Hạnh Vũ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, dường như cảm thấy có lý thật, nhưng vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng thì phải?

Tô Nguyễn không đợi Hạnh Vũ phản ứng lại thì đã bắt lấy vai nàng ta, nói thầm vài câu bên tai nàng ta.

Ánh mắt Hạnh Vũ sáng lên: “Tiểu thư, người lại muốn làm chuyện xấu!”

“Em không muốn à?”

“Hì hì, muốn.”

“Nhanh đi, nhớ làm kín một chút, đừng để người khác thấy.” Tô Nguyễn vỗ vào cái ʍôиɠ nhỏ của nàng ta một cái.

“Vâng, tiểu thư.”

Nhìn dáng vẻ chạy vội ra ngoài của Hạnh Vũ, Tô Nguyễn sờ mũi, lúc này nàng mới sống lại vài ngày, mà dường như nàng đã dạy hư Hạnh Vũ rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hồ ma ma đến thì Tô Nguyễn nở nụ cười ngọt ngào: “Hồ ma ma, chúng ta đã chuẩn bị xong rồi, đi thôi.”

“Vâng, Tam tiểu thư.”

Trêи đường từ Phù Tang viện đến cổng có mấy cây quế già, Hạnh Vũ vừa đi vừa nhảy lên kéo một cành hoa quế xuống thấp.

“Hồ ma ma, hoa quế này thơm quá, Hạnh Vũ sẽ chọn hoa đẹp nhất thơm nhất đưa đến cho người.”

Hồ ma ma nhìn Hạnh Vũ đang hái hoa quế thì gương mặt già nua hiện lên nụ cười: “Vậy cảm ơn Hạnh Vũ.”

Vừa dứt lời thì bỗng bà ta biến sắc, la lên một tiếng rồi lùi về sau, không biết giẫm phải thứ gì mà ngã ngồi xuống đất, đau đến mức nhăn mặt.

Miệng còn không ngừng kêu to: “A! Rắn!”

Hạnh Vũ sợ đến mức nhảy lên: “A, rắn? Hạnh Vũ sợ, ở đâu thế?”

Hồ ma ma run run chỉ vào mặt sau một cây hoa quế, nhìn qua thì thấy có một thứ khá dài to bằng ngón tay nằm trong bụi cỏ.

Hạnh Vũ thở ra một hơi, nói: “Hồ ma ma, người nhìn lầm rồi, đó không phải là rắn mà là cành trúc.”

Nàng ta nói rồi bước tới nhặt cành trúc lên: “Xem này, Hồ ma ma, đây là cành trúc.”

Sau khi Hồ ma ma thấy rõ thì giận run lên: “Ai ném cành trúc ở đây thế!”

Hạnh Vũ liếc nhìn Tô Nguyễn, Tô Nguyễn hắng giọng một cái: “Xin lỗi Hồ ma ma, hôm qua ta đi tìm roi để đến chịu đòn nhận tội với đại tỷ, chọn tận mấy cành trúc mới vừa ý một cành, còn những cành còn lại ta thuận tay ném đi, không ngờ lại khiến bà sợ, xin lỗi.”

Hồ ma ma cũng có nghe nói về chuyện ngày hôm qua, bà ta chỉ đành thầm nói một câu xui xẻo rồi miễn cưỡng cười: “Chuyện này cũng không liên quan đến Tam tiểu thư, do ta sợ rắn, vừa thấy thì bất ngờ quá thôi.”

“Hồ ma ma đừng nói thế, Hạnh Vũ, mau đến đỡ Hồ ma ma dậy.”

“Vâng, tiểu thư.”

Hai người một trái một phải dùng sức nâng cánh tay Hồ ma ma lên, dù sao thì sức hai người cũng rất nhỏ, đang kéo giữa chừng thì bỗng bịch một tiếng, Hồ ma ma lại té xuống lần hai!

Đường được lót đá xanh, ngã xuống hai lần như thế, Hồ ma ma tuổi đã năm mươi sao chịu đựng nổi.

“Ta.. Ta tự dậy.” Bà ta chống tay xuống đất định tự đứng lên, nào ngờ eo lại đau nói lên.

“Dường như eo ta bị trật rồi.” Hồ ma ma đau đớn nói.

“Hả? Vậy thì giờ làm sao?” Tô Nguyễn vội hỏi: “Hạnh Vũ, mau đi gọi Vu bá bá và Lý đại ca đến!”

Hạnh Vũ nhanh chóng chạy ra khỏi cổng trong.

“Xin lỗi Tam tiểu thư, hôm nay không thể đưa Tam tiểu thư ra ngoài được, hay là…”

Hồ ma ma còn chưa nói dứt lời thì Tô Nguyễn nói: “Hồ ma ma yên tâm, ta và Hạnh Vũ đều đã lớn rồi, sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, không tiêu bạc lung tung đâu!”

Hồ ma ma:.. Bà ta vốn định nói hôm nay không được, nên ngày khác sẽ dẫn các nàng ra ngoài sau!

Nhưng bây giờ Tô Nguyễn đã nói như thế, bà ta không tiện sửa lời, bà ta đành phải lấy túi bạc ra dưới ánh mắt khát khao nóng bỏng của Tô Nguyễn.

“Tam tiểu thư, tuy huyện Lâm Huyền của chúng ta khá an toàn, nhưng vẫn có thể có người xấu, lỡ gặp phải phiền phức gì đó thì…” Vì thế, hôm nay đừng nên ra ngoài..

“Hồ ma ma yên tâm, ta biết nha môn ở đâu mà. Nếu ta gặp phải người xấu thì sẽ chạy thẳng đến nha môn, để phụ thân bắt hết đám người đó!”

Tô Nguyễn nhanh tay “cướp” túi tiền trong tay Hồ ma ma đi, lo lắng nói: “Ma ma đã lớn tuổi rồi, lần này không được xem nhẹ đâu, lát nữa bảo Lý đại ca mời Phương đại phu đến khám một chút.”

Hồ ma ma siết chặt bàn tay trống không còn miễn cưỡng cười: “Đa tạ Tam tiểu thư quan tâm.”

Hạnh Vũ đưa quản gia và Lý Thiết đến rất nhanh, Tô Nguyễn căn dặn lại vài câu rồi dẫn Hạnh Vũ rời khỏi Tô phủ.

Đã lâu rồi Hạnh Vũ không được ra ngoài, vừa ra tới đã hưng phấn vô cùng: “Tiểu thư, chúng ta đi mua đồ xong thì đi ăn đi!”

“Em tự đi đi, muốn ăn gì thì mua, tiện thể mua chút kim chỉ thêu về.” Tô Nguyễn đưa túi tiền cho Hạnh Vũ.

“Vậy tiểu thư đi đâu?” Hạnh Vũ ngờ vực hỏi.

Tô Nguyễn cười hϊế͙p͙ mắt: “Ta à? Ta đi gặp vị hôn phu của ta.”

Nếu không phải vì muốn đi gặp Thôi Trạm, thì tối qua nàng đã không bảo Hạnh Vũ ném vài cành trúc vào trong bụi cỏ để thoát khỏi Hồ ma ma.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN