Mua Mạng Vợ Nhỏ
Phần 42
Bảo Châu đúng là thê thảm dưới tay Lệ Dung, trước kia vì có Cảnh Long che chở nên Lệ Dung còn dè chừng. Bây giờ xung quanh Bảo Châu không còn ai, một mình cô ta đấu đá với Lệ Dung đúng thật là không cân sức. Thua hết lần này đến lần khác, tình hình công ty nhà chú Thành khá là thảm hại. Nhưng Lệ Dung hình như không có ý đụng vào công ty nhà chú Thành, cô ấy chỉ đơn giản là đấu với Bảo Châu hết lần này đến lần khác chứ không có ý định thâu tóm công ty của Bảo Châu. Về vấn đề này, Cảnh Long đoán chắc có lẽ Lệ Dung vẫn còn kiêng dè anh ấy nên hiện tại không dám làm thẳng tay, dù gì Cảnh Long cũng không thể giương mắt đứng nhìn công ty nhà chú Thành bị người ta tiêu diệt.
Thật là tiếc cho chú Thành, nếu Bảo Ngọc còn sống thì tình hình đâu tệ đến mức này…
………………………..
Sáng nay Cảnh Long đi làm sớm, tôi ngủ thêm một chút nữa cũng dậy xuống nhà đi chùa với mẹ. Mẹ chồng tôi dạo gần đây đi chùa rất nhiều, bà còn có ý định xây một am nhỏ để tu đạo hướng Phật nhưng cha chồng tôi nhất định không đồng ý. Ông bảo đợi khi ông chết bà muốn làm gì thì làm, còn bây giờ ông còn sống, ông cấm tuyệt đối không đồng ý cho bà làm như thế.
Tôi biết mẹ chồng tôi buồn nên những khi rảnh rỗi tôi đều theo bà đi đây đi đó, vừa giúp bà đỡ buồn, cũng vừa tích thêm công đức cho mình mỗi khi đến chùa làm công quả.
Sáng này vẫn theo như thường lệ, tôi đang ở chùa quét dọn thì điện thoại có tiếng chuông reo. Tôi nhìn vào màn hình là một số lạ, suy nghĩ chần chừ một lát mới ấn nút nghe.
– Alo, xin hỏi ai vậy ạ?
Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi mới cất giọng nhỏ nhẹ quen quen:
– Chị Hai… là em đây.
Chị Hai? Sao nghe giọng nói này… giống Thu Tuyết quá vậy?
Đã đoán lờ mờ được người đang gọi cho tôi là ai nhưng tôi vẫn hỏi thêm:
– Là ai đấy ạ?
Đầu dây bên kia dịu giọng:
– Là em… Thu Tuyết đây chị… chị gặp em một lát được không?
Thu Tuyết? Cô ta gọi cho tôi có chuyện gì?
Lúc tôi đến chỗ hẹn, đã nhìn thấy Thu Tuyết đợi sẵn, tôi có hơi chần chừ một chút nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi vào trong. Thấy tôi đến, Thu Tuyết có hơi khẩn trương, cô ấy nhìn đông nhìn tây, khi phát hiện không có Cảnh Long đi cùng, cô ấy mới nhẹ nhõm nói:
– May quá… không có anh Hai đi cùng chị.
Tôi ngồi xuống ghế, gọi một cốc nước cam, đợi nhân viên đi rồi, tôi mới nghiêm giọng hỏi Thu Tuyết:
– Cô hẹn tôi ra đây để làm gì? Vợ chồng cô hại tôi thê thảm như vậy chưa đủ hay sao?
Thu Tuyết biểu cảm rối rắm, giọng cô ấy thoáng run run:
– Chuyện của Cảnh Bảo… em đã biết… em thật sự không biết phải nói gì để chị có thể tha thứ cho bọn em…
Tôi cười nhạt:
– Thôi, cô đừng nói những chuyện này nữa… hôm nay cô gặp tôi là có chuyện gì, cô nói mau đi.
Hai tay Thu Tuyết xoa xoa vào nhau, gương mặt vẫn còn rất xinh nhưng trông có vẻ tiều tụy xanh xao lắm. Cô ấy ấp a ấp úng nửa ngày, đợi đến khi tôi không chịu nổi nữa thì cô ấy mới chịu lên tiếng:
– Chị Hai… em biết em nói ra những lời này là dư thừa nhưng nếu em không nói thì chị sẽ mãi mãi hiểu lầm em…
Tôi im lặng không nói gì, kiên nhẫn ngồi nghe Thu Tuyết kể lại…
– Cảnh Bảo, em biết là anh ấy đã làm ra chuyện không thể tha thứ được, em cũng không hy vọng chị sẽ bỏ qua cho anh ấy… chỉ là… em biết con người Cảnh Bảo không phải là kẻ đốn mạt táng tận lương tâm đến như vậy, trong chuyện này… là có uẩn khuất gì đó.
Tôi cười khẩy:
– Cô nói uẩn khuất? Uẩn khuất gì? Hắn ta bị ma quỷ nhập vào để giết mẹ con tôi à? Phải vậy không?
Thu Tuyết lúng túng lắc đầu liên tục:
– Không, không phải vậy, chị đừng hiểu lầm ý em.
– Vậy thì thế nào, cô nói rõ ràng ra đi, đừng có úp mở như vậy nữa.
Cô ấy nhìn tôi, như đã thêm sự kiên quyết, cô ấy nói:
– Em sống với anh ấy bao lâu, con người anh ấy thế nào em hiểu rất rõ… dù anh ấy có tệ hại đến như thế nào thì cũng không bao giờ sử dụng ma túy. Cảnh Bảo ở tù, em có đến thăm anh ấy… anh ấy có nói với em… lý do anh ấy sử dụng ma túy… là vì bị người ta xúi giục. Cái hôm anh ấy đi tìm chị cũng là bị người ta xúi giục.
Tôi chau mày, ngờ vực hỏi:
– Là ai xúi giục?
Thu Tuyết mím môi:
– Là… Bảo Châu.
Tôi kinh ngạc, hỏi lại:
– Bảo Châu? Cô nói Bảo Châu xúi giục Cảnh Bảo?
Thu Tuyết gật đầu:
– Phải, là chính miệng Cảnh Bảo nói với em… anh ấy đi uống rượu gặp được Bảo Châu vài lần. Mặc dù cô ta không trực tiếp đưa Cảnh Bảo đi chơi ma túy nhưng nếu không có cô ta nói mấp mé, Cảnh Bảo cũng sẽ không nghĩ tới chuyện chơi ma túy kia. Cái hôm anh ấy đến tìm chị… anh ấy có gặp qua Bảo Châu nhưng anh ấy thật sự không nhớ cô ta đã nói gì. Anh ấy chỉ biết sau khi chơi xong liều ma túy đó, trong đầu anh ấy chỉ có một ý nghĩ duy nhất là tìm chị trả thù… đến khi phát hiện bản thân mình làm ra những chuyện tày trời… thì cũng đã quá muộn.
– Tại sao lúc bị bắt… hắn không nói với cảnh sát những chi tiết đó?
Thu Tuyết khổ sở nói:
– Nói cũng đâu được gì đâu chị Hai, Bảo Châu chỉ là đánh đòn tâm lý, cô ta đâu có ra lệnh cho Cảnh Bảo đi tìm chị… Mà có nói cũng chưa chắc là có ai tin, một người mang tội lỗi đầy đầu như anh ấy thì còn ai chịu tin nữa. Huống hồ gì, người ra tay hành hung chị là anh ấy… Bảo Châu dù gì cũng không có liên can.
Tôi phẫn uất thật sự, giọng càng lúc càng trầm xuống:
– Những gì cô nói hoàn toàn là sự thật?
Thu Tuyết gật đầu, trong đáy mắt không chứa một chút giả dối nào. Cô ấy nhìn nhìn tôi một lát rồi lại nói tiếp, những lời nói tiếp theo còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần nữa.
– Cũng sẵn đây, em nói cho chị biết thêm chuyện này… chắc chị vẫn chưa quên chuyện hình nhân giả kia đúng không? Đúng, đúng thật là do em muốn hại chị, cái đó em không phản biện một lời nào nhưng nếu không phải vì bị Bảo Châu uy hiếp… em cũng không nghĩ sẽ hại chị giống như vậy…
Tôi một lần nữa rơi vào kinh ngạc, hai mắt mở to nhìn Thu Tuyết, khó khăn lắm mới mở miệng hỏi được một câu:
– Cô nói sao? Lại là Bảo Châu xúi giục cô?
Thu Tuyết gật đầu, giọng nặng nề đầy uất ức:
– Em có thai giả bị cô ta phát hiện ra được, cô ta ép em tìm cách hại chị nếu không cô ta sẽ nói chuyện em mang thai giả cho mọi người trong nhà đều biết. Chị biết không… con người một khi đã làm chuyện sai trái mà bị phát giác thì tâm lý rất sợ hãi, mà em lúc đó đã không còn đường lui, nói sự thật cũng chết mà làm theo lời của cô ta cũng sống không yên ổn gì. Nhưng em vẫn hy vọng nếu em hại chị thành công, vậy địa vị của em trong nhà sẽ có sự thay đổi, chí ít nếu em không thể có con thì người nhà chồng cũng không xem thường em là cây độc không trái. Chỉ là… những kẻ xấu thì thường không có kết cục gì tốt đẹp, kế hoạch của em còn chưa thành công thì đã phải thất bại…
Đầu tôi ong ong lên, càng lúc càng thấy hoảng sợ với thế giới loài người này. Hóa ra đằng sau sự thật còn có thêm một lớp sự thật nữa, càng bốc ra thì càng thấy kinh tởm, lòng người đúng thật là quá thâm độc rồi…
– Cô tạo dựng chuyện sảy thai, sau đó đặt hình nhân giả vào phòng tôi… là do chủ ý của cô hay là do Bảo Châu ra lệnh?
Thu Tuyết run run trả lời:
– Tất cả là do em lên kế hoạch, Bảo Châu thật sự là không liên quan…
Tôi lắc đầu, vờ giận dữ nói:
– Tất cả là do cô, vậy cô đổ tội cho Bảo Châu để làm gì nữa?
Thu Tuyết sợ đến nhăn nhó mặt mày, cô ấy gấp gáp giải thích:
– Chị Hai, em vốn dĩ chưa từng muốn hại chị, em chỉ muốn có con, dù đứa bé không phải là con ruột của em thì em vẫn cố chấp… em không muốn để người ta xem thường Cảnh Bảo, em cũng không muốn mất chồng, mất đi cuộc sống tốt đẹp đang có. Em sai, em làm ra chuyện sai trái đó… em không phản bác nửa lời… chỉ là… nếu như không phải Bảo Châu ép em thì em cũng sẽ không lập mưu bày kế hãm hại chị. Giá như cô ta bắt em dẹp bỏ chuyện mang thai giả đi, vậy thì em cũng sẽ không hãm hại chị, em từ đầu đã không muốn đụng đến chị… thật mà…
Tôi thấy Thu Tuyết khóc, tự dưng cũng không muốn làm khó cô ấy nữa, tôi lại hỏi:
– Vậy sao khi mọi chuyện đổ bể ra rồi… cô vẫn không chịu nói chuyện Bảo Châu uy hiếp cô cho tôi biết?
Thu Tuyết khóc thút thít:
– Chị Hai… em còn dì dượng nữa… chị nhớ cái hôm mà chị với anh Hai đến tìm em không… dì dượng em lúc đó bị Bảo Châu đưa đi, em không thể nói… mà nếu em nói… anh chị cũng không chắc sẽ giúp được em…
– Vậy sao cô không nói với Cảnh Bảo?
Thu Tuyết đột nhiên cười khổ, cô ấy vội vàng lau nước mắt:
– Chị nghĩ anh ấy lúc đó còn quan tâm đến em à? Anh ấy ghét em hận em còn không hết… làm sao chịu nghe em nói nữa…
Thu Tuyết im lặng một chút, cô ấy lại nói, lời nói rất thật tâm:
– Chị Hai, em hôm nay nói ra những chuyện này với chị… em cũng không mong muốn chị tìm Bảo Châu để trả thù… em chỉ muốn chị biết được bộ mặt thật của nó rồi đề phòng nó trong tương lai. Bảo Châu nó yêu anh Hai, nó điên cuồng lắm… chị phải cố gắng đừng để nó hãm hại giống như bọn em. Em sau này sẽ không quay về đó nữa, em có cuộc sống riêng của mình rồi… em chỉ hy vọng chị có thể sống thật tốt, chị là người tốt, anh Hai lại rất thương chị… chị nhất định phải thật hạnh phúc.
Tôi lặng lẽ thở dài một hơi, trong lòng đột nhiên cảm thấy nặng nề vô cùng. Đúng là Cảnh Bảo và Thu Tuyết có tội với tôi nhưng bọn họ… cũng thật sự khổ sở. Mẹ kiếp, lại là con Bảo Châu, con khốn này ranh ma thật… chuyện quái ác gì cũng có nó nhưng khi mọi chuyện phanh phui ra thì nó lại nghiễm nhiên không có liên quan đến một chút nào. Nó đúng là con cáo già cao tay, biết lợi dụng kẽ hở để thực hiện âm mưu của mình. Từ chuyện của Thuỳ Vân cho tới chuyện của Thu Tuyết rồi chuyện của Cảnh Bảo, không chuyện nào là không liên quan đến nó nhưng nó tận dụng thời cơ rất khéo, lại vô cùng tinh ma, lần nào cũng may mắn nắm thóp được người trong cuộc để dễ dàng trốn thoát. Nếu không phải Thu Tuyết nói với tôi thì tôi mãi mãi cũng không phát hiện ra được. Tức thật, bây giờ không chứng không cứ, lời của Thu Tuyết nói ra chưa chắc mọi người đã tin chứ nói gì là Cảnh Bảo. Chưa kể đến chuyện bọn họ trước kia không chịu nói, bây giờ nói ra chắc chắn con cáo già kia sẽ ngoắc đuôi bảo bị oan ngay cho coi. Với lại, tôi thấy Thu Tuyết cũng không có ý định muốn theo tôi vạch mặt Bảo Châu, tôi bắt ép cô ấy thì sợ Bảo Châu tìm cách trả thù. Cảnh Long có thể bảo vệ được cho gia đình Thu Tuyết nửa tháng hoặc nửa năm nhưng cũng không thể bảo vệ gia đình cô ấy suốt đời được…
Mà điều quan trọng nhất là tôi lại không thể bắt con Bảo Châu vào tù hay là khiến nó thân bại danh liệt được, sau lưng nó vẫn còn chú Thành, ông ấy chẳng lẽ bỏ rơi cả con gái của mình vì những chuyện như vậy? Nó có tội đó nhưng tội của nó không đủ bằng chứng để truy tố, có truy tố ra thì cũng là án dân sự… kết quả cũng không làm gì được nó. Mà nếu đã không làm gì được nó thì chuyện phanh phui ra vừa tốn công sức vừa mang thêm cục tức vào người. Nó chẳng những chẳng trả giá cho tội lỗi của nó gây ra mà còn có thể nhởn nhơ tung tăng sống ung dung nhàn hạ mặc kệ Cảnh Long là ai luôn ấy chứ… nghĩ đến vừa đau đầu vừa tức muốn lộn ruột lên được. Mẹ kiếp!
………………………….
Trong lòng như có lửa giận, sau khi tạm biệt Thu Tuyết, tôi về thẳng nhà luôn chứ không ghé chùa nữa. Về đến nhà, định bụng là lên phòng tắm rửa cho dễ chịu thì đột nhiên phát hiện xe của Bảo Châu ngoài cổng. Tôi nghĩ chắc chắn là cô ta đang trong phòng bà nội lên liền bước nhanh vào bên trong. Tôi hỏi thím Đại có phải là Bảo Châu đang ở cùng bà nội không, thím Đại bảo là phải. Tôi cười nhếch lên một cái rồi bảo thím ấy đưa chìa khóa phòng của khách cho tôi, tôi có việc cần dùng đến.
Tiếp sau đó, tôi xuống dưới nhà tìm một sợi dây thừng, vào phòng mẹ chồng tôi mượn đỡ vài đôi guốc gỗ cùng với chai dầu gió xanh, sau đó lại tìm Tiểu Đào dặn dò vài câu rồi mới đá tung cửa phòng của bà nội để tìm yêu quái đột lốt người.
Bảo Châu lúc này đang nói cười hô hố, cô ta đâu biết là nguy hiểm đang cận kề. Tôi canh lúc Bảo Châu không phòng bị liền nhào vào trong dùng dầu gió xanh trét đầy mắt cô ta. Cả Bảo Châu và bà nội đều hoảng hốt, bà nội thì ngớ người nhìn tôi, còn Bảo Châu thì la hét thất thanh như ai chọc tiết cô ta vậy. Bảo Châu bị cay mắt nên mất phương hướng la hét loạn xạ lên, tôi lúc này liền nhanh trí lấy dây thừng quấn quanh người cô ta vài vòng, sau đó vừa ghì tóc vừa kéo dây thừng lôi cô ta vào bên phòng đối diện dành cho khách.
Tất nhiên sẽ chẳng có ai chạy vào can đâu, tôi đã bắt thím Đại và Tiểu Đào canh chừng rồi, ai mà làm phản, tôi báo với Cảnh Long đuổi việc ngay và luôn. Địa vị của tôi lúc này không phải là dạng để bọn họ bỏ lời nói của tôi ngoài tai, hơn nữa ở đây là nhà chồng tôi, tôi là chủ.
Bảo Châu la hét ỏm tỏi, tôi kéo cô ta vào trong phòng dành cho khách rồi chốt khóa cửa lại, không để cho cô ta có cơ hội phản kháng, tôi liền đá cô ta ngã xuống sàn nhà, tôi leo lên bụng cô ta rồi dùng guốc gỗ vả đôm đốp vào mặt vào mũi. Tôi biết mũi cô ta là mũi sửa, thế nên tôi cứ canh ngay mũi mà vả, để xem cô ta còn ngạo mạn với tôi nữa hay không.
Bảo Châu không mở mắt ra được, hai mắt cô ta đỏ đến sưng lên, cô ta khóc lóc kêu gào van xin:
– Xin cô đó An An… tha cho tôi đi… tôi chỉ nói với bà nội có vài câu… bây giờ tôi nhận lỗi với cô là được mà… tha cho tôi đi… tha cho tôi đi mà…
Tôi đứng dậy đá phình phịch vào người cô ta, tôi hét lên:
– Mày chả có gì phải xin lỗi tao cả, người cao quý như mày thì chỉ nên xuống âm phủ xin lỗi với Diêm Vương thôi… tao không đủ đẳng cấp để tha thứ cho mày.
Bảo Châu có vẻ thê thảm lắm, cô ta lăn lộn dưới nền nhà, khóc cũng không được mà vùng dậy cũng không xong. Hai mắt không mở ra được, tay thì bị trói nên coi như chịu thua, bây giờ chỉ trông chờ vào sự nương tay của tôi mà thôi. Đi đánh nhau quan trọng nhất là đôi mắt nhìn xa trông rộng, muốn đánh nhau mà mắt kém là dở rồi…
Mà đúng thật là loại dầu gió xanh này tốt phết, tôi trét có gần nửa chai dầu vào mắt cô ta chứ bao nhiêu, thế mà cô ta vẫn không mở mắt ra được… trông hai con mắt sưng húp buồn cười thật.
Bên ngoài, bà nội đập cửa đùng đùng, bà gào lên:
– An An, con dừng tay chưa, mau mở cửa ra, con định giết người đó hả? Mau mở cửa ra cho bà… nhanh lên!
Tôi mặc kệ, tôi vẫn tiếp tục vả guốc gỗ vào người Bảo Châu, cô ta né bên này tránh bên kia, cuối cùng mặt mày sưng như hà bá, mũi chảy cả máu tôi mới chịu dừng.
Tôi mở tủ lạnh trong phòng, lấy ra chai nước suối rồi tạt thẳng vào mặt Bảo Châu, tôi cười khinh bỉ:
– Rửa mặt đi, đồ khốn nạn!
Bảo Châu bị dầu gió nóng rát làm bỏng mắt, lúc này lại được tôi tạt nước lạnh vào, giống như là được cứu sống, cô ta hớt hớt khuôn mặt trông hèn mọn vô cùng. Tôi cười gằn một tiếng rồi nắm tóc lôi cô ta đứng dậy, tôi mở chốt cửa, xô cô ta ngã lăn quay ra bên ngoài. Bảo Châu thảm còn hơn bị đánh ghen, đầu tóc bù xù, mặt mày sưng như mặt heo, hai mắt sưng húp đỏ rực, quần áo xộc xệch, nước mắt nước mũi tèm nhem, đã vậy còn bị trói như heo thiến. Bà nội kinh hô lên một tiếng rồi vội vàng đỡ lấy cô ta, cô ta biết có bà nội ở đó nên liền khóc liền kể đòi sống đòi chết, bắt bà phải gọi Cảnh Long về ngay. Tôi nhìn cái mặt thảo mai của cô ta, tôi nhịn không được liền đi tới sút cho thêm một cái, bị sút ngay chỗ hiểm làm cho cô ta đau đớn gào rú lên, giống hệt mấy con lợn bị chọc tiết.
Bà nội giận dữ đùng đùng, bà quát lên với tôi:
– Mày làm cái trò gì vậy hả? Mày định giết chết Bảo Châu hay sao? Mày có tin tao báo công an không?
Tôi giáp mặt bà nội, tôi cười khằng, nghiến răng nói từng chữ:
– Bà kêu đi, gọi công an tới càng nhiều càng tốt.
Bà nội giận dữ chỉ vào mặt tôi:
– Mày!
Tôi lúc này điên lắm rồi cũng chẳng cần nể nang ai nữa cả, tôi sút thêm một cái vào bẹ sườn của Bảo Châu cho hả dạ rồi mới thẳng thắn nói rõ ràng cho bà nội nghe:
– Để con nói cho nội biết chuyện này, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, sau này nếu còn gặp con Bảo Châu ở nhà mình lần nào, con sẽ đánh cho nó đến quỳ xuống lần đó. Loại rắn độc như nó thì không nên xuất hiện ở đây, làm ô uế dòng họ nhà mình… nội nghe rõ chưa?
Nói đoạn, tôi liền hướng về phía Bảo Châu đang kêu gào dưới nền nhà, tôi hằng giọng:
– Tao đã biết hết những chuyện mày làm, chính mày uy hiếp để Thu Tuyết hại tao, cũng chính mày nhỏ to bên tai Cảnh Bảo, khiến anh ta lâm vào con đường chơi đồ cấm. Tao biết tao không cách nào lôi mày ra ánh sáng được vì con người mày quá nham hiểm nhưng mày yên tâm đi, mày sẽ còn bị trừng phạt dài dài… màn chào hỏi này chỉ là bắt đầu thôi đó… mày thấy vừa ý không?
Bảo Châu run rẩy chống chế:
– Mày nói bậy, mày vu khống cho tao… con không có… con không có làm những chuyện đó… không có…
Tôi cười khinh bỉ:
– Mày có làm hay không không cần mày lên tiếng, chỉ nhắc đến chuyện mày gài bẫy hại chết Thuỳ Vân bạn gái cũ của Cảnh Long cũng đủ thể hiện con người độc ác của mày rồi. Mày đừng nói với tao là mày không có… mày có tin tao vả lệch mồm mày ngay và luôn ở đây không con khốn? Tao nhắc nhở mày lần cuối cùng, nếu tao còn thấy mày xuất hiện ở nhà tao thì mắt của mày không phải là bị trét dầu gió xanh đâu… mày hại tao nhiêu đó… tao trả lại bao nhiêu đây là còn quá nhẹ rồi đó… cút đi con khốn… cút!
Tôi xoay người định rời đi thì lại nhớ ra chuyện gì đó, tôi trào phúng, nói:
– À quên nữa… tao thiết nghĩ… có khi nào Bảo Ngọc em gái của mày cũng bị chính mày hại chết không nhỉ? Mày nói thử xem… có phải không?
Bảo Châu bất động, vì gương mặt kia quá mức biến dạng nên bây giờ cũng không nhìn ra được là cô ta đang hoảng sợ hay là đang tức giận nữa. Nhưng mặc kệ thôi, tôi nói cũng là nói vơ như vậy chứ tôi cũng không nghĩ là cô ta đủ tàn độc để hại chết em mình, dù gì đó cũng là em gái ruột của cô ta mà.
Nói xong, không đợi Bảo Châu lên tiếng, tôi liền quay người bước lên trên phòng, mặc kệ bà nội muốn giải quyết Bảo Châu thế nào thì giải quyết. Cô ta hại tôi nhiều như thế, tôi đánh thế này là quá nhẹ rồi. Loại người như cô ta xứng đáng bị phanh thây ra làm trăm mảnh cho cá sấu ăn… quá xứng đáng!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!