Nợ Nàng Một Đời Bình An
Chương 4: Niềm Vui Dở Dang, Nỗi Đau Tâm Can
Nàng trước kia là một thiên kim nhưng trời không sợ, đất không sợ, dám nghĩ dám làm, nàng không phạm người thì người khác cũng đừng phạm nàng. Là một người không sợ mất gì cả, ngay cả phụ hoàng của chàng nàng cũng từng đã thẳng thắn nói ra quan điểm của mình trước mặt vị vua ấy, nhưng rồi từ lúc được phong hậu tuy nàng thay đổi không nhiều chỉ là trưởng thành hơn để trở thành một bậc mẫu nghi thiên hạ hơn và những điều nàng sợ mất lại lại chỉ có một, đó là chàng. Phong Hậu đã được 5 năm, giờ bên cạnh nàng chỉ còn mình chàng là người thân duy nhất của nàng, người thân của nàng thì đã trở thành oan hồn dưới mưu đồ của kẻ dã tâm. Nàng không ước sẽ cao sang quyền quý, nàng không ước sẽ được nhiều người tôn sùng như thần linh, điều nàng ước chỉ nhỏ nhoi là được bên chàng suốt đời, giúp đỡ cho những người nghèo khó hơn mình. Một điều ước chỉ nhỏ nhoi như vậy thôi thì nàng đã mãn nguyện và hạnh phúc sống trọn kiếp này rồi. Nếu như đã không thể sống một đời bình an thì nàng nguyện cùng chàng đi hết trên những đoạn đường khó của thời cuộc và nàng cũng sẽ không bao giờ quên nỗi đau gia đình mà nàng phải gánh chịu, nàng phải tìm ra kẻ chủ mưu hãm hại gia đình nàng và tiên hoàng, như thế mới không phụ sự ủy thác của tiên hoàng và phụ thân, cũng như giúp chàng một phần trong việc điều tra kẻ chủ mưu tạo phản.
Nhưng sau hôm đó hoàng thượng không cho nàng một cơ hội giải thích cũng không muốn gặp nàng, nàng đã làm hết cách nhưng vẫn không gặp được vì từ lúc quý phi ngã xuống hồ chàng ấy bên cạnh nàng ta và chăm sóc cho nàng ta suốt, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của nàng.
Để rồi quý phi đã được tẩm cung cùng hoàng thượng, tối hôm hoan hỉ của quý phi và hoàng thượng tim nàng như ngừng đập, cung hoàng hậu tuy đã lặng im nhưng trong phòng của bậc mẫu nghi thiên hạ kia như một phòng băng lạnh giá, người con gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành kia vô hồn ngồi trên giường nén những giọt nước mắt rơi xuống đôi má hồng của nàng, nàng cười một cách ngây dại, tay đặt nhẹ lên bụng cười rất hạnh phúc nhưng sâu bên trong là cả một bầu trời đen tối. Phải, nàng đã có cốt nhục với chàng, nàng đã biết trước đây một tuần, hôm quý phi vu oan cho nàng thì hôm đó nàng đã biết, cũng chính hôm đó nàng tính đem tin vui cho chàng nhưng kết quả là chưa kịp nói thì hai người đã gần như là người dưng.
Thật nực cười khi chỉ một lời nói nhỏ của nàng mà khiến chàng thay đổi đến nỗi không muốn gặp mặt nàng, không muốn nghe nàng nói bất cứ điều gì.
Nàng tưởng chừng như đã kết thúc mọi thứ, từ ngày chàng ấy lập phi nàng đã lường trước được mọi chuyện, đến ngày hôm nay nàng đã dường như chấp nhận sự thật rằng chàng ấy đã thay đổi, nếu trước kia Tam Thiên ca ca của nàng sẽ tin nàng và bảo vệ nàng vô điều kiện thì bây giờ đã khác, chàng ấy vì tin nhưng lời chia rẽ hơn là tin nàng.
Tâm nàng dù đã chết ở nơi chàng nhưng bây giờ trong người nàng đang mang một tiểu bảo bối, là cốt nhục của chàng cũng là đứa con của nàng, từ giờ nàng không chỉ nghĩ cho mình mà còn phải nghĩ cho đứa con trong bụng nàng, nàng đã dặn thái y tin nàng mang thai phải giữ bí mật, tránh những kẻ có âm mưu với con của nàng, đến cả chàng nàng cũng giấu, nói đúng hơn là từ ngày Nhan quý phi ngã xuống hồ đến nay chàng chưa từng gặp nàng, chưa từng hỏi han sức khỏe của nàng mà chỉ chăm sóc quý phi của chàng ấy rồi lại thượng triều vậy thời gian đâu mà nàng nói cho chàng ấy… à không, phải là hoàng thượng mới đúng…
Nghĩ rồi nàng ngồi một mình ở cửa sổ, tay đặt lên bụng nơi có một nguồn sống đang ngày một lớn lên, khóe miệng khẽ cong lên, nàng vẫn vậy, vẫn là một hoàng hậu có nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nét đẹp dịu dàng nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp kiêu sa. Bất giác khóe mắt chứa những giọt lệ lặng lẽ rơi xuống đôi má hồng của nàng làm bỏng rát ở khuôn mặt nàng. Nàng khóc, đúng, là nàng đã khóc, người con gái mạnh mẽ ấy giờ đã không còn vẻ mạnh mẽ như vẻ thường thấy nữa rồi, nàng khóc không phải vì lúc này không có hoàng thượng bên cạnh mà là trong mình mang cốt nhục của hoàng thượng, bản thân lại là hoàng hậu nhưng lại không thể công khai bản thân đang mang long thai chỉ vì nàng sợ sẽ có người hãm hại con nàng.
Nhưng giấu một ngày, một tuần thậm chí là một tháng thì được nhưng đâu giấu được mãi, bụng của nàng càng ngày càng to, vì từ lúc mang thai đến giờ đã được tầm hai tháng rồi, nàng lại hay suy nghĩ nên bản thân cũng có chút mệt mỏi, thường xuyên truyền thái y đến để xem tình hình, rồi chuyện cũng đến tai nàng ta – Nhan quý phi.
Nhan quý phi cho người âm thầm điều tra thì biết được nàng cũng mang thai, phải, nàng ta và nàng cũng mang thai, chỉ là nàng ta mới mang thai nửa tháng nay, đồng nghĩa với việc đứa trẻ của hoàng hậu sẽ ra đời trước nên nàng ta mới lập mưu hại nàng thêm một lần nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!