Tân Kiếp Đoạn Trường - Phần 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Tân Kiếp Đoạn Trường


Phần 12


Bữa trưa hôm đó:

– Khánh Dương, tao mang đồ ăn đến này. Mau ăn đi!

Một tên cận vệ của Sơn quai nón mở cửa, bưng vào trong phòng một mâm cơm và đặt xuống giường. Trên mâm cơm đó, nào gà, nào cá, nào canh, nào hoa quả… phải nói là vô cùng thịnh soạn mà ở quê Khánh Dương dẫu nằm mơ cũng không hề có.

Đưa mắt nhìn mâm cơm một cách vô cảm rồi Khánh Dương mím môi:

“Xoảng!!!”

Cả một mâm cơm đầy rơi xuống đất đổ vỡ tan tành trước cú hất của Khánh Dương.

– Tôi thà chết cũng không ăn đồ ăn bẩn thỉu của các người!

– Mày! – Tên cận vệ hét lên – Dám chọc tức tao hả? Tao giết mày!

Tức thì hắn xông tới dùng tay bóp chặt cổ Khánh Dương. Nghẹt quá, mặt Khánh Dương đỏ căng lên, nước mắt trào ra giàn giụa.

“Bốp!” – Cú tát như trời giáng làm tên cận vệ ngã lăn xuống đập đầu vào tường. Khánh Dương nước mắt giàn giụa bưng cổ ho lụ khụ.

– Mày muốn chết hả thằng kia? – Một tên cận vệ khác chỉ tay vào tên cận vệ vừa rồi, điên tiết – Mày định bóp chết nó để đại ca cắt đầu tao với mày luôn hả?

– Tao… – Giờ thì hình như tên cận vệ này mới nhớ ra mình đã quá nóng bực với Khánh Dương – Tao… tao xin lỗi… Tao không nhớ ra. Nó làm tao điên quá!

– Thôi, mày thu dọn mâm bát rồi cút ra ngoài đi! Có mỗi việc cỏn con mà làm cũng không nên thân.

Rồi hắn bước lại gần Khánh Dương, đưa tay lên cổ cậu, xoa xoa:

– Đau không em? Bạn anh thô lỗ quá! Từ giờ trở đi anh không cho phép nó vào đây nữa.

– Ông đừng có giả nhân giả nghĩa trước mặt tôi! – Khánh Dương thẳng thừng hất tay hắn xuống – Lũ các người đều cùng một ruột cả thôi. Định dùng chiêu này để khuất phục ta ư? Đừng có mơ!

Tên cận vệ lắc đầu:

– Em đừng ương ngạnh làm gì rồi chút khổ vào thân. Anh làm ở đây đã nhiều năm, từng chứng kiến rất nhiều thằng con trai ương ngạnh nhưng chẳng ai có thể ương ngạnh được với lão Sơn quai nón đâu. Nếu lão không có biện pháp thu phục trai thì sao lão có thể làm chủ đường dây buôn người này được?

– Vì vậy anh mới thành thật khuyên em, đã rơi vào đây rồi chỉ chẳng thể thay đổi được gì đâu. Vì vậy hãy ngoan ngoãn một chút kẻo rước khổ vào thân.

Cánh cửa mở rồi tên Sơn quai nón bước vào:

– Sao rồi? Tao nghe nói thằng nhóc này không chịu ăn hất nguyên một mâm cơm xuống đất hả?

Thấy đại ca vào, tên cận vệ chắp tay ngang bụng cúi xuống lễ phép:

– Dạ, đại ca!

– Mày lui ra ngoài đi! Để tao dạy dỗ nó!

– Dạ!

Khánh Dương lừ mắt nhìn tên Sơn quai nón với tất cả nỗi căm hờn. Cậu giờ đây đã rơi vào bước đường này, đến chết còn không sợ thì sợ gì trước một tên bất lương khốn nạn?

– Đừng có nhìn tao với ánh mắt đó! Khôn hồn thì ăn uống tử tế rồi tiếp khách kiếm tiền cho tao!

– Ông mơ hả tên béo kia? – Khánh Dương vênh mặt mỉm cười ngang tàn – Về mà bắt thằng cha ông tiếp khách đó!

– Mày!!! – “Bốp!” – Khánh Dương ngã vật xuống sàn trước cái tát cháy lửa của tên Sơn. Má cậu đỏ ran in rõ năm vết ngón tay tím bầm.

– Đừng có chọc điên tao! – Hắn hét lên – Đừng tưởng tao mua mày với giá cao thì tao không dám giết mày! Nói cho mày biết, ngay đêm nay mày phải ngoan ngoãn tiếp khách nghe chưa?

– Thà chết vinh còn hơn sống nhục! Ông hãy đứng đó mà mơ đi!

”Phập!”

Tên Sơn tái mặt! Lưỡi dao găm trên tay Khánh Dương đã ghim vào bụng Khánh Dương ngập cán. Máu trào ra đỏ thẫm chiếc áo sơ mi trắng, Khánh Dương nhắm mắt và dần gục xuống.

– Không! – Tên Sơn gào lên – Người đâu! Người đâu! Mau lại đây! Cấp cứu! Cấp cứu khẩn cấp! Mau! Mau!

*************************************************

– Khánh Dương! Khánh Dương!…

– Ai? Ai gọi tôi vậy?

– Anh nè em! Còn nhận ra anh không?

– Anh? Anh là… Hữu Phong! Là anh sao?

– Đúng. Là anh! Hữu Phong đây.

– Sao… sao em lại gặp anh? Em… em đã chết rồi đúng không?

– Không. Em chưa chết! Em chưa thể chết!

– Sao vậy anh?

– Số kiếp của em còn dang dở. Kiếp đoạn trường em mới vừa đặt chân vào mà em đã định dùng cái chết để toan trốn nợ đoạn trường hay sao? Không dễ thế đâu em à. Em dù muốn chết nhưng trời xanh chẳng cho đâu. Em phải sống! Em phải sống! Phải trải qua mười lăm năm trong kiếp đoạn trường thì cuộc đời em mới bình yên và phẳng lặng. Hãy nhớ! Mười lăm năm! Khi ấy anh sẽ đợi em ở sông Tiền Đường.

– Mười lăm năm? Sông Tiền Đường? Anh Hữu Phong! Anh Hữu Phong! Không! Anh đừng đi! Anh Hữu Phong! Anh Hữu Phong!!!

– Cậu tỉnh rồi đấy à? – Gương mặt một vị bác sĩ già vẻ mặt hiền lương hiện ra trước mặt Khánh Dương – Cậu nằm mơ phải không?

– Cháu… cháu đang ở đâu vậy?

– Cháu đang ở một phòng cấp cứu của bar Thiên Đường. Thế nào? Cháu thấy trong người thế nào rồi?

– Cháu… bụng cháu rất đau!

– Không sao đâu cháu. Ổn rồi. Vết thương sẽ hồi phục nhanh thôi. Cháu đã hôn mê ba ngày rồi đó.

– Ba ngày rồi? Bác sĩ, bọn chúng đâu?

– Ai?

– Chúng. Tên râu quai nón và bọn cận vệ. Cháu… cháu sợ! Sợ lắm!

– Ừm… à… không có gì đâu cháu. Bọn họ đã đi rồi.

– Không! Bác sĩ lừa cháu! Nhất định chúng vẫn ở đây. Bác sĩ, bác làm ơn đưa cháu trốn khỏi đây đi! Bác sĩ, cháu cầu xin bác sĩ!

Hai tay Khánh Dương nắm chặt hai tay vị bác sĩ già, ánh mắt năn nỉ đến tội nghiệp.

– Ừ… Việc này… không được đâu cháu. Sức khỏe cháu còn chưa hồi phục. Cháu cần nghỉ ngơi cho khỏe đã.

– Không được đâu bác sĩ ơi! Cháu xin bác sĩ! Chúng sẽ hành hạ cháu! Chúng sẽ bắt cháu tiếp khách kiếm tiền cho chúng. Cháu xin bác sĩ hãy đưa cháu trốn khỏi đây!

– Việc này…

– Đi mà bác sĩ! Cháu van bác sĩ mà!

– Không đơn giản đâu cháu. Ở đây đâu đâu cũng có người của tên Sơn quai nón. Cháu không thoát được đâu.

– Vậy phải làm sao đây? Bác sĩ, đây là đâu? Bác cho cháu mượn điện thoại. Cháu… cháu gọi 113 báo cảnh sát. Đúng rồi! Chỉ có cảnh sát mới cứu được cháu thôi!

– Cảnh sát cũng không cứu được mày đâu. – Giọng ồm ồm vang lên rồi tên Sơn quai nón bước vào – Mày tưởng rơi vào đây thì có thể báo cảnh sát một cách dễ dàng ư? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày con ạ!

– Ông… – Khánh Dương tái mặt lo lắng – Rốt cuộc thì ông muốn làm gì? Tôi nói cho ông biết, dù chết tôi cũng không khuất phục.

Nhếch mép cười khinh bỉ, tên Sơn quai nón vẫy tay ra hiệu cho vị bác sĩ lui ra. Hắn lại gần giường Khánh Dương và ngồi xuống:

– Mày có biết có những cái còn kinh khủng hơn là cái chết không? Đó là cảm giác sống không được mà chết cũng không xong.

– Đừng có dọa tôi! Tôi không sợ!

– Câu này tao nghe nhiều lắm rồi. Thằng nhóc nào rơi vào tay tao cũng thường nói câu này hết. Nhưng cuối cùng chẳng thằng nào có thể cứng đầu được với tao. Bởi vậy Khánh Dương, tao thành thật khuyên mày nên ngoan ngoãn một chút, cố gắng ăn uống, thuốc men cho cẩn thận rồi nhanh chóng tiếp khách cho tao. Mày rất đẹp trai, tao rất quý mến và nâng niu mày, mày phải biết đó là phúc phận của mày. Tao không muốn ra tay với mày một chút nào hết. Mày sẽ là một cây hái ra tiền cho tao. Mày thử nghĩ coi, mày kiếm được nhiều tiền cho tao chẳng lẽ tao lại đối xử bạc với mày à? Mày sẽ được mặc đẹp, ăn ngon, thậm chí nếu mày muốn cận vệ cho mày sai vặt tao cũng vui vẻ cho mày vài đứa. Nói tóm lại, chỉ cần mày ngoan ngoãn kiếm thật nhiều tiền cho tao, tao sẽ không tiếc mày bất cứ thứ gì.

Khánh Dương nhếch mép cười khinh bỉ:

– Ông đừng có mang những thứ vật chất tầm thường đó ra để dụ dỗ tôi đi vào con đường ô nhục. Nó không có tác dụng gì đâu.

– Lẽ nào mày muốn rượu mời không uống muốn uống rượu phạt?

– Cái đó tùy ông thôi. Còn chiêu nào thì bày nốt ra đi. Nhưng tôi cũng cảnh cáo cho ông biết ông đừng có mơ động được vào một sợi lông chân của tôi.

Kèm theo câu nói và ánh mắt cương nghị đó, Khánh Dương lật đầu giường lấy ra một con dao găm sáng loáng tự kề mũi dao vào cổ mình. Mũi dao sắc nhọn làm cổ Khánh Dương trầy da rướm máu.

– Mày… – Tên Sơn quai nón hơi tái mặt. Đúng là Khánh Dương thật sự không còn coi cái chết là gì. Lần trước cũng vậy và lần này cũng thế. Lưỡi dao kia hoàn toàn có thể đâm thẳng vào cổ Khánh Dương ngay lập tức chỉ cần hắn làm gì đó manh động. Hiểu ra không thể dùng biện pháp mạnh để đối phó với thằng nhóc này được, tên Sơn quai nón mỉm cười và thay đổi cách xưng hô:

– Thôi kìa Khánh Dương, làm gì mà phản ứng dữ vậy? Chú chỉ đùa cháu một chút thôi mà. Mau buông lưỡi dao xuống rồi có gì chú cháu mình bàn bạc.

– Giờ ông lại tỏ thái độ mềm mỏng với tôi rồi cơ à? Nói cho ông nghe, tôi không bao giờ mắc bẫy của ông đâu. – Khánh Dương vẫn kề chặt mũi dao dưới cổ.

– Haizz! – Tên Sơn quai nón thở dài rồi chép miệng – Khánh Dương à, cháu cũng biết chú mua cháu từ tay Vũ Hải Đăng với giá 500 triệu mục đích là để cháu tiếp khách kiếm lời cho chú. Nhưng cháu cứ một mực sống chết để phản đối như thế thì chú cũng không có cách nào hơn. Ép cháu quá cháu liều mạng thì chẳng phải chú mất toi 500 triệu sao? Thế này đi, để đảm bảo chú không bị thiệt mà cháu cũng không cần phải đi vào con đường mà cháu không mong muốn, chú muốn cháu trước mắt hãy nghỉ ngơi, ăn uống cho thật tốt để chữa lành vết thương trên bụng rồi khi nào hoàn toàn bình phục cháu hãy làm vũ công cho chú. Chỉ là vũ công thôi không có gì khác. Chú sẽ mời một vũ công chuyên nghiệp nhất trên Hà Thành này rồi dạy cho cháu những bài nhảy cực kỳ uyển chuyển và sôi động. Đêm đêm cháu hãy nhảy và khiêu vũ với khách có nhu cầu. Sau 5 năm khi thu hồi được số vốn 500 triệu thì chú sẽ để cháu đi. Việc này cháu làm được chứ?

– Nếu tôi không chấp nhận thì sao?

– Cháu cần biết chú mua cháu 500 triệu nên một khi chú chưa thu hồi được một đồng nào từ cháu thì chú sẽ không để cháu ra đi dễ dàng đâu. Chú sắp xếp công việc làm vũ công cho cháu là đã ưu đãi cháu lắm rồi đấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN