Tân Kiếp Đoạn Trường
Phần 15
Không còn cách nào khác, Khánh Dương đành phải đặt thằng bé nằm xuống ghế rồi mở cửa xe bước ra. Lúc này cửa chiếc xe bên cạnh cũng được một người đàn ông vest đen kia mở, rồi trong xe Sơn quai nón bước ra ngoài.
– Ông chủ? – Khánh Dương hơi bất ngờ khi nhận ra Sơn quai nón.
– Đi đâu vậy con trai? – Tên Sơn hỏi.
– Dạ có một thằng bé kêu đau bụng rồi ngất xỉu trong bar của mình, tôi bắt taxi đưa nó đến bệnh viện ạ.
– Vậy sao? – Rồi hắn quay sang hỏi người tài xế – Có đúng vậy không anh tài?
– Dạ không! Cậu bé này yêu cầu tôi chở cậu ấy ra bến xe Gia Lâm thưa anh.
– Bến xe Gia Lâm? – Khánh Dương sửng sốt – Anh tài xế, anh nói cái gì vậy? Rõ ràng tôi bảo anh chở tôi đến bệnh viện gần nhất để cứu người mà?
– Dạ không có! Chính cậu bảo tôi đưa cậu ra bến xe Gia Lâm càng nhanh càng tốt.
– Anh… – Khánh Dương điếng người trước lời vu vạ của tên tài xế .
– Sao vậy Khánh Dương? Con định ra bến xe Gia Lâm có chuyện gì à?
– Không. Thực sự là tôi không có yêu cầu xe ra bến xe Gia Lâm. Tôi yêu cầu anh ấy chở tôi đến bệnh viện gần nhất mà. Nếu ông chủ không tin thì trong xe cậu bé kia vẫn đang ngất xỉu nằm trong đó.
Khánh Dương nói rồi quay lại mở cửa xe. Cánh cửa mở ra Khánh Dương giật thót tim khi thấy cậu bé kia đang ung dung ngồi trong xe vẻ mặt rất rạng ngời, không tỏ ra một chút gì gọi là đau đớn cả.
– Em… em tỉnh rồi sao? – Khánh Dương ngạc nhiên hỏi.
– Em có sao đâu mà tình hả anh? Em rất bình thường mà.
– Em… – Khánh Dương đứng lưỡi không biết nói sao với nó được nữa.
Tên Sơn quai nón ghé đầu vào trong xe hỏi thằng bé:
– Anh này bắt taxi chở cháu đến bệnh viện hả?
– Dạ không! – Thằng bé vô tư lắc đầu – Anh ấy bảo cháu là để anh ấy bắt xe ra bến xe Gia Lâm rồi từ Gia Lâm bắt xe về Hải Phòng ạ!
– Em… – Khánh Dương sửng sốt – Sao… sao em có thể đặt điều trắng trợn như vậy hả?
– Sự thật là vậy mà, em đâu có đặt điều gì đâu.
– Vậy là đã rõ. – Tên Sơn quay qua nhìn Khánh Dương bằng ánh mắt giận dữ – Vậy là mày muốn bỏ trốn đúng không?
– Không! Không! Tôi đâu có ý định bỏ trốn? Tôi nói thật mà!
– Không nói nhiều! – Hắn hất mặt ra lệnh cho hai tên mặc vest đen – Tống cổ và nó vào trong xe rồi giải về bar ngay lập tức.
– Không! Không!
Chưa kịp kêu dứt câu Khánh Dương đã bị túm lấy vai rồi ấn vào taxi một cách thô bạo.
************************************************
– Thế nào Khánh Dương? Tao đối xử với mày không hề tệ. Mày muốn không phải tiếp khách tao cũng không ép, vậy tại sao mày lại định bỏ trốn? – Trong mật thất của bar Thiên Đường, tên Sơn quai nón trừng trừng nhìn Khánh Dương bằng ánh mắt thật đáng sợ.
– Tôi không bỏ trốn. Đây rõ ràng là một cái bẫy mà các người dựng lên để gài tôi.
– Nhân chứng rành rành mà mày còn chối hả? Bay đâu! – Hắn ra lệnh cho hai tên vệ sĩ – Đè nó ra đất rồi đánh lê dệt cho tao! Để cho nó biết phản bội lại tao là có kết cục như thế nào.
– Dạ!
Hai tên vệ sĩ dạ ran rồi một tên túm lấy gáy Khánh Dương ghì cậu nằm sấp xuống đất, tên còn lại nhấc lấy chiếc chổi bên cạnh, dùng cán lia lịa quất xuống lưng Khánh Dương những cái quất khủng khiếp.
Hàm răng Khánh Dương cắn chặt lấy môi, nước mắt trào ra giàn giụa. Từng cú quất giáng xuống lưng cảm giác như thịt da bị tróc ra khỏi xương vậy, đau đớn đến thừa sống thiếu chết.
– Đánh! Đánh mạnh nữa vào cho tao! – Tên Sơn quai nón vẫn tàn nhẫn ra lệnh.
Từng cú quất lại giáng xuống lưng Khánh Dương với lực khủng khiếp. Đau đến nỗi như bị dao đâm thẳng vào tim, mắt Khánh Dương mờ đi. Không thể nào chịu nổi nữa, cậu run run giơ bàn tay ra trước mặt rồi nhìn tên Sơn, mấp máy:
– Đừng… đừng đánh nữa! Tôi… tôi biết lỗi rồi. Tôi… tôi đồng ý tiếp khách cho ông.
Nhếch mép cười hài lòng, tên Sơn ra hiệu cho hai tên vệ sĩ dừng tay. Hắn cúi xuống vuốt nước mắt trên má Khánh Dương rồi lắc đầu chép miệng:
– Biết điều sớm một chút có phải là đỡ chuốc khổ vào thân không?
Rồi hắn ra lệnh cho hai tên vệ sĩ:
– Một đứa dìu nó về phòng còn một đứa gọi bác sĩ Hà đến trị thương cho nó. Nhớ dặn lão dùng loại thuốc tốt một chút. Tao muốn ngay trong tuần sau nó phải khỏe lại để giúp tao tiếp khách.
– Dạ em biết rồi thưa đại ca!
*********************************************
“Cộc! Cộc! Cộc!” – Tiếng gõ cửa rồi cánh cửa phòng hé mở, Minh Tú bưng bát cháo vào rồi ngồi xuống cạnh giường Khánh Dương.
– Tớ mang cháo cho cậu đây, cậu ăn đi cho nóng.
– Là lão Sơn bảo cậu mang tới hả? – Khánh Dương nằm sấp ngoảnh mặt lại hỏi.
– Không. Là tớ tự làm cho cậu. Sao rồi? Đau lắm không?
– Cảm ơn cậu! Tớ đau lắm! Rất đau! Tạm thời chưa thể nằm ngửa được. Vừa nãy bác sĩ Hà đã bôi thuốc cho tớ nhưng tớ vẫn chưa thấy dễ chịu một chút nào.
– Cũng phải thôi. – Minh Tú thở dài – Lão đánh cậu đến như vậy cơ mà.
– Minh Tú à, cậu có tin tớ không? Quả thật là tớ không có ý định bỏ trốn.
Nắm tay Khánh Dương, Minh Tú gật đầu:
– Tớ tin cậu chứ! Chỉ là do cậu quá lương thiện và tốt bụng nên mới mắc mưu lão Sơn quai nón.
– Cậu cũng nghĩ đó là cái bẫy sao?
– Chứ còn gì nữa? Cậu không biết đâu, cái thằng nhóc đó tên là Minh Khanh sống vất vưởng ở khu vực hồ Hoàn Kiếm đó. Nó mới được lão Sơn dụ về đây trong tuần trước. Cậu thử nghĩ xem thời buổi này làm gì có chuyện có người đói đến mức nằm co quắp ở vệ đường chứ? Hơn nữa khi cậu bế nó ra khỏi bar, nếu như bình thường thì đám nhân viên, đám bảo vệ có dễ dàng để cậu bỏ ra ngoài như vậy không? Cả lão tài xế taxi cũng là người do lão Sơn gài từ trước.
– Hèn gì… – Khánh Dương lắc đầu chua chát.
– Thật tình là khi ấy tớ đang ngủ chứ nếu không nhất định tớ đã nhắc nhở cậu.
– Tớ biết mà – Khánh Dương mỉm cười – Mà tớ cũng không thể nào hiểu nổi, tớ làm vũ công như vậy, đêm đêm kiếm về cho
lão Sơn bao nhiêu tiền vậy mà tại sao lão còn phải dồn tớ đến bước đường cùng như thế?
– Cái đó người ta gọi là lòng tham vô đáy đó Khánh Dương. Có nhiều tiền thì sẽ mong có nhiều hơn.
– Thôi bỏ qua đi. Bây giờ tớ cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi. Thôi thì:
“Kiếp xưa đã bụng đường tu,
Kiếp này chẳng kẻo đền bù mới xuôi.
Dẫu sao bình đã vỡ rồi,
Lấy thân mà trả nợ đời cho xong.”
– Nào để tớ đỡ cậu ngồi dậy rồi cậu ăn ít cháo đi cho lại sức.
– Ừ. Cảm ơn cậu! Minh Tú, người bạn tốt của mình!
*******************************************
Ánh trăng chênh chếch chiếu vào giường Khánh Dương một màu vàng vọt. Hai mắt đẫm lệ, Khánh Dương nhìn những hình ảnh từ chiếc điện thoại trên tay mà cậu chụp chung với Ha Đan nghẹn ngào trong đau đớn:
“Ha Đan ơi! Ở New York anh có biết em đang bị giam cầm, đau đớn và tủi nhục như thế nào không? Anh có thương em không? Anh có khóc khi biết em cơ cực như thế này không? Em nhớ anh lắm! Em thèm được gặp anh, thèm được nhìn anh lúc này. Em muốn anh cứu em ra khỏi đây. Em muốn anh và em sẽ là một gia đình hạnh phúc như những gì anh đã nói. Nhưng Ha Đan ơi, muộn rồi! Muộn quá rồi phải không anh? Chỉ còn một tuần nữa thôi em sẽ phải mang thân xác này của em cho người người xâm phạm. Em sẽ không thể nào là của anh được nữa. Là em xấu xa, là em đê tiện, là em đã phụ tình anh, là em đã không đợi được anh trở về. Anh hãy mắng em đi! Anh hãy trách em đi! Nhưng Ha Đan ơi, xin anh hãy hiểu cho em, dù cuộc đời em, dù tấm thân em có nhơ bẩn đến bao nhiêu thì trái tim anh vẫn luôn luôn trinh bạch. Một trái tim trinh bạch chỉ trao một mình anh.”
“ Bố mẹ ơi! Ở quê bố mẹ có hay con trai của bố mẹ đang lâm vào ngõ cụt không? Một ngõ cụt tối tăm, tủi nhục và bẩn thỉu. Con đang khóc đây bố mẹ có biết không? Chắc bố mẹ chẳng thể biết vì trong mắt bố mẹ con vẫn theo “người tốt” đi làm việc và kiếm tiền một cách đường đường chính chính. Thế cũng tốt bố mẹ à, ít ra như vậy bố mẹ sẽ không phải suy nghĩ, không phải đau khổ vì con. Bố mẹ ơi, đến nước này rồi nhưng con thật sự không thấy hối hận vì đã lựa chọn con đường này. Con đã kiếm được 200 triệu để chữa bệnh cho bố, để gia đình mình có thể trụ vững trong cơn bão táp vậy là con đã mãn nguyện và vui vẻ lắm rồi. Bây giờ con có phải chết cũng không ân hận gì nữa. Chỉ là con thật sự chưa cam tâm vì không được ở bên bố mẹ, phụng dưỡng bố mẹ lúc tuổi già. Bố mẹ ơi! Nếu một ngày bố mẹ biết con rơi vào hoàn cảnh này thì bố mẹ cũng đừng buồn, đừng đau lòng vì con bố mẹ nhá! Con vui vẻ mà! Con cam tâm và mãn nguyện mà. Bố mẹ cứ coi như con đã chết rồi nha bố mẹ! Con không có điều kiện và thật sự con cũng không dám gọi điện về nhà nữa đâu. Con không muốn bố mẹ phải đau lòng vì con. Con trai bố mẹ đã chết từ đây. Bố mẹ ơi, xin bố mẹ đừng bận lòng gì về con nữa!”
Nước mắt Khánh Dương ròng ròng chảy. Tay run run, cậu tháo vỏ điện thoại lấy ra chiếc sim rồi đau đớn bẻ gãy.
– Từ hôm nay facebook Kiếp Đoạn Trường sẽ không còn tồn tại nữa. Ha Đan, em xin lỗi! Anh hãy quên em đi! Hãy tìm cho mình một người con trai khác xứng đáng hơn em Ha Đan nhé!
Gạt nước mắt, Khánh Dương mỉm cười ngây dại. Nuốt đau đớn vào tim, cậu nhấn nút OK của phần “xóa tài khoản vĩnh viễn” trên facebook.
***********************************************
Tối nay Khánh Dương không còn phải làm vũ công cho bar Thiên Đường nữa. Hơn 8 giờ tối, tên Sơn quai nón ghé vào phòng cậu nói rằng nước ấm và sữa tắm đã chuẩn bị xong rồi, yêu cầu cậu khẩn trương đi tắm.
Từ trong phòng tắm bước ra, với mái tóc mềm mại ướt át, bộ đồ tắm trắng tinh cuốn nhẹ quanh người, trông Khánh Dương vô cùng gợi cảm.
– Tắm xong rồi hả em?
Một giọng nói bất chợt vang lên làm Khánh Dương giật nảy mình. Nhìn lại, cậu phát hiện một người đàn ông trung niên to béo vạm vỡ đang nằm sấp trên giường của cậu. Hắn ta cởi trần và phía mông được che lại bởi một tấm chăn mỏng.
– Anh… anh là ai? Sao… sao anh lại nằm trong phòng của tôi? – Khánh Dương nhìn người đàn ông, sửng sốt.
– Anh hả? – Người đàn ông mỉm cười và tốc tấm chăn trên người ra rồi ngồi dậy. Oái! Hắn ta khỏa thân đến 100%. Hỉnh ảnh ấy đập vào mắt Khánh Dương làm cậu ghê rợn đến nỗi phải vội vã nhắm chặt mắt lại và quay đi hướng khác – Anh là khách hàng của em – Hắn nói – Anh là người trả giá cao nhất vì vậy đêm nay anh được cùng em ân ái!
– Không! Tôi không đồng ý! – Khánh Dương vẫn nhắm chặt hai mắt – Anh mau ra khỏi phòng tôi ngay!
Người đàn ông phì cười. Hắn bước lại rồi bất ngờ ôm chầm lấy bụng Khánh Dương từ phía sau, cạ cạ cằm lên vai cậu và nói:
– Nhóc đẹp thế này, chỉ cần được cùng nhóc ân ái một đêm, dù anh có chết cũng hoàn toàn mãn nguyện.
– Anh buông tôi ra đi! Làm ơn tha cho tôi!
– Tha cho nhóc à?
“Phực!” – Bộ đồ tắm Khánh Dương cuốn hờ trên người bất ngờ bị bàn tay của gã giật mạnh ra quăng xuống sàn không thương tiếc.
– Không! – Khánh Dương thét lên một tiếng trước tình trạng của bản thân. Chưa kịp phản ứng gì, cậu đã bị bàn tay to khỏe của gã nắm chặt lấy vai và hất lên giường.
Hàm răng Khánh Dương cắn chặt lấy môi tưởng chừng như tóe máu. Tấm ga giường trắng tinh nhàu nát trong đôi bàn tay cậu. Mồ hôi, nước mắt Khánh Dương trào tuôn, đau đớn và nhục nhã…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!