Tân Kiếp Đoạn Trường - Phần 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Tân Kiếp Đoạn Trường


Phần 18


Chiếc xe chạy khoảng bảy tiếng thì dừng bánh trước một dinh thự khá khang trang. Bước ra khỏi xe, Trọng Cường khoác vai Khánh Dương nhìn dinh thự rộng lớn rồi tự hào nói:

– Tổ ấm của chúng ta đó em! Biết em không thích sống ở đô thị rộn rã náo nhiệt nên anh chọn nơi này làm chốn thiên đường của chúng ta. Em nhìn xem, xung quanh rất yên bình và thơ mộng phải không nào?

Khánh Dương ngoảnh mặt nhìn bốn xung quanh. Đúng là nơi này yên bình thật. Dân cư khá thưa thớt lại nhiều cây xanh, không khí vô cùng trong lành và dễ chịu.

– Thế nào? Em thích chứ? – Trọng Cường hỏi.

– Dạ vâng. Đúng là em rất thích. – Khánh Dương mỉm cười.

– Vậy mình vào nhà thôi.

– Anh, trong nhà có ai không?

– À, trong nhà có bố anh với một cô giúp việc. Lát nữa em vào nhớ chào hỏi nhá!

– Dạ vâng ạ!

– Rồi! Vậy thì vào nhà thôi!

Theo Trọng Cường, Khánh Dương bước vào trong dinh thự. Quả là một dinh thự vô cùng hiện đại và tiện nghi.

Trên bộ sa lông sang trọng, một ông lão khoảng trên 60 đang ngồi xem ti vi, điệu bộ vô cùng an nhàn và thảnh thơi. Thấy có người bước vào ông lão quay lại nhìn.

– Dạ con chào bố con mới về! – Trọng Cường lên tiếng chào ông lão.

À, thì ra đây là bố của Trọng Cường.

– Không dám! Chào anh! – Ông lão đáp lại Trọng Cường một câu nhạt thếch rồi quay lại nhìn vào màn hình tivi.

– Dạ cháu chào bác ạ! – Khánh Dương lên tiếng chào ông lão.

– Ừ, chào cậu! – Ông lão trả lời mà mắt vẫn không đảo lại.

Cầm tay Khánh Dương, Trọng Cường kéo lại bên bàn và ngồi xuống ghế đối diện với ông lão.

– Bố ạ! – Trọng Cường mỉm cười vui vẻ -Con xin giới thiệu với bố đây là em Trần Khánh Dương, người mà con đã nói với bố từ hôm qua ấy.

Với lấy chiếc điều khiển trên mặt bàn ông lão tắt màn hình tivi cái vụt rồi quay sang nhìn thẳng vào mặt Khánh Dương. Cái nhìn lạnh lùng của ông làm Khánh Dương chột dạ.

– Cậu bao nhiêu tuổi rồi? – Giọng nói của ông lão cũng lạnh lùng tựa như ánh mắt.

– Dạ thưa bác, cháu hai mươi ạ!

Ngay lập tức Trọng Cường vui vẻ lên tiếng:

– Khánh Dương này, đây là ông Tư – bố anh. Từ nay trở đi em sống với anh thì bố anh cũng chính là bố em rồi. Em đừng xưng bác cháu, cứ xưng hô bố con đi cho thân mật.

– Thôi khỏi. – Chưa kịp để Khánh Dương nói gì thì ông Tư đã lên tiếng – Cậu 20 tuổi, bằng tuổi thằng cháu nội của tôi, gọi tôi bằng bố thì tôi nghe làm sao được? Chói tai lắm!

– Kìa bố! – Trọng Cường nhìn ông Tư bằng ánh mắt như năn nỉ – Khánh Dương mới đến, bố nên vui vẻ một chút đi mà!

– Vui vẻ à? – Bất chợt ông Tư đập tay xuống bàn – Anh bỏ bẵng vợ con anh gần chục năm nay tôi đã không thèm nói. Anh giao du với bao nhiêu thằng con trai khác tôi cũng không thèm quan tâm. Còn hôm nay anh dám dẫn một thằng nhóc bằng tuổi con trai anh về đây và thẳng thừng đề nghị nó gọi tôi bằng bố, anh bảo tôi có thể vui vẻ sao?

– Kìa bố! Chuyện này chẳng phải con đã thưa qua với bố từ hôm qua rồi đó sao? Bố à, con xin thề với bố từ nay có em Khánh Dương rồi con sẽ không giao du lăng nhăng bên ngoài nữa. Con sẽ ở nhà chuyên tâm làm ăn, cùng em Khánh Dương phụng dưỡng bố được chưa nào?

– Anh nói nghe hay nhỉ? Anh với cậu ta phụng dưỡng tôi vậy thì con dâu tôi và cháu nội tôi vứt cho hàng xóm nó lo à?

– Trời ơi! Sao bố cứ nhắc mãi về cái chuyện này thế nhỉ? Chẳng phải con với cô Hà đã ly thân đến chục năm nay rồi đó sao? Còn thằng Đức, con vẫn gửi tiền cho nó ăn học đều đặn mà. Mà bố cũng biết đấy, tuy nó là con trai con nhưng con và nó có hợp nhau đâu. Nó đâu có cần gì con quan tâm, vậy nên dù con muốn quan tâm đến nó cũng khó.

– Anh đừng có đổ thừa cho nó! Tại ai? Tại anh là gay nên nó mới không có tình cảm với anh, cái này anh phải biết.

– Thì con cũng có trách móc nó đâu. Mà bố cũng thật là, những chuyện ấy chục năm rồi bố không nhắc, hôm nay ngày đầu tiên Khánh Dương về đây ra mắt bố bố lại bới chuyện cũ lên, thật là chẳng ra làm sao cả.

– Tôi phải nói để cho cậu ta biết anh là con người tệ bạc như thế nào. Còn cậu – Ông Tư nhìn chằm chằm vào mặt Khánh Dương – Moi của thằng Cường bao nhiêu tiền rồi?

– Dạ thưa bác, cháu không có. Cháu và anh Cường mới gặp nhau lần đầu tiên vào lúc sáng.

– Mới gặp lần đầu tiên vào lúc sáng mà đã theo nó về đây rồi cơ đấy. Xem ra bản lĩnh của cậu cũng không hề nhỏ nhỉ?

– Kìa bố!

– Im! – Ông Tư chỉ vào mặt Trọng Cường – Anh im ngay để tôi nói chuyện với cậu ta. Nào, hãy trả lời thật tôi đi. Cậu làm việc ở đâu? Theo thằng Cường về đây với mưu mô gì?

– Dạ thưa bác, – Khánh Dương không dám nhìn vào mặt ông Tư nữa vì nó quá cương nghị và lạnh lùng. Cúi mặt, cậu ấp úng – Dạ thưa bác, cháu làm việc tại bar Thiên Đường trên Hà Nội ạ!

– Bar à? – Khánh Dương cảm nhận được nhưng hàng ngàn sự coi thường của ông lão chút lên chữ “bar”. – Trai bao à? Cậu làm trai bao đúng không?

Một bàn tay vô tình với hàng ngàn nỗi sỉ nhục bóp chặt lấy trái tim và lồng ngực Khánh Dương làm Khánh Dương ngạt thở. Cậu như biết trước mặt ông Tư bây giờ cậu không còn là con người nữa mà trở thành một thứ gì đó vô cùng tởm lợm, vô cùng thối tha.

– Anh… – Ông Tư chỉ tay vào mặt Trọng Cường – Tôi… tôi thật không ngờ anh lại có thể dẫn một thằng trai bao về nhà và đòi sống chung với nó. Anh… anh… – Ông Tư lắp bắp rồi đưa tay lên ôm ngực – Anh…anh…

Ngay lập tức Khánh Dương thấy sắc mặt ông Tư tái hẳn đi. Biết bố mình lên cơn đau tim của tuổi già do không kìm nén được cảm xúc, Trọng Cường vội vàng chạy sang bên ghế ôm lấy ông Tư, hốt hoảng:

– Bố! Bố! Bố có sao không bố?

– Anh… anh… – Ông Tư lắp bắp trong hơi thở. Nhớ ra, Trọng Cường với lấy vỉ thuốc gì dưới bàn bóc ra hai viên rồi cho vào miệng ông cụ. Khánh Dương nhanh nhẹn rót cốc nước rồi đưa cho Trọng Cường. Nuốt được hai viên thuốc xuống dạ dày thì ông Tư cũng ngất hẳn.

– Không sao đâu em – Trọng Cường lên tiếng trấn an Khánh Dương – Bệnh của tuổi già thôi, để anh đưa bố vào trong giường nghỉ ngơi một lúc là bố sẽ khỏe lại.

– Dạ! – Khánh Dương gật đầu nhìn Trọng Cường bế ông cụ vào phòng bên.

***********************************************

Ngồi xuống giường, mặt Khánh Dương buồn rười rượi. Trọng Cường đến bên ôm ngang bụng Khánh Dương, an ủi:

– Không sao đâu em, đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Đợi vài ba bữa nữa là bố sẽ chấp nhận em thôi.

Ngả đầu vào vai Trọng Cường, Khánh dương thở dài:

– Chắc là khó lắm anh à, quá khứ của em như vậy…

– Em đừng nói thế. Anh là con trai của bố nên anh hiểu. Vẻ ngoài bố là người lạnh lùng như vậy thôi nhưng bên trong bố rất nhân hậu, chỉ cần bố có thời gian tiếp xúc với em chắc chắn bố sẽ nhận ra điểm tốt của em và thương em, yêu quý em thôi.

– Em cũng chỉ hi vọng là thế. Nhưng có điều em sợ bác ấy nhìn thấy em rồi bác ấy lại lên cơn đau tim, khi ấy…

– Không đâu mà – Trọng Cường mỉm cười – Anh biết Khánh Dương của anh sẽ làm cho bố anh vui khỏe mỗi khi nhìn thấy.

– Mong rằng lời anh nói sẽ thành sự thật. – Khánh Dương cố mỉm cười.

– Nào lại đây! – Trọng Cường nắm tay Khánh Dương rồi kéo cậu ra ban công – Đó! Em nhìn thấy chưa? Từ đây chúng ta có thể ngắm được toàn bộ cảnh phía xa xa kia. Một rừng thông chìm trong sương mờ, một khúc sông quanh co với những thấp thoáng những con thuyền giăng lưới. Rất yên bình và thơ mộng đúng không nào? Chưa hết. Mỗi sáng chúng ta có thể ra đây ngắm bình minh lên, cùng ngồi bên nhau nhâm nhi ly cà phê đón chào ngày mới. Còn tối đến chúng ta sẽ đứng như thế này, anh khoác vai em, cả hai cùng ngắm những vì tinh tú trên bầu trời, cùng nhìn mặt trăng trôi lềnh bềnh giữa muôn trùng mây bạc. Thật là tuyệt vời đúng không em?

– Xem ra anh cũng lãng mạn quá nhỉ? – Khánh Dương mỉm cười.

– Phải lãng mạn mới xứng đáng với chàng hoàng tử khôi ngô của anh chứ.

– Rồi ngày ngày anh sẽ đi làm gì?

– Anh sẽ ra đầm cá. Đó! Em nhìn thấy những đầm cá ở phía xa kia không? Tất cả là của anh đó. Ngày ngày anh sẽ ra đó trực tiếp quản lý việc nuôi trồng và xuất nhập thủy sản.

– Thu nhập cao không anh?

– Cũng tạm ổn em ạ. Trung bình khoảng 100 đến 150 triệu một tháng.

– Nhiều vậy anh?

– Thằng nhóc này! Con số đó đáng kể gì chứ?

– Ở quê em có làm cả đời cũng chẳng nổi số tiền đó.

– Khánh Dương này, đợi vài ba bữa nữa khi bố chấp nhận em, anh sẽ đưa em về Hải Phòng. Chúng ta sẽ ra mắt bố mẹ em Khánh Dương nhé!

– Dạ thôi! – Nghe Trọng Cường nhắc đến quê nhà và bố mẹ, Khánh Dương lại thấy lòng nặng trĩu buồn thương – Em không muốn về Hải Phòng nữa đâu anh.

– Tại sao thế? – Trọng Cường ngạc nhiên.

– Đã bốn năm nay rồi em nào có gọi điện, nhắn tin hay viết thư về nhà nữa đâu anh. Thôi, hãy để bố mẹ em nghĩ em chết rồi cũng được anh ạ. Như thế sẽ tốt hơn việc bố mẹ em biết em trở lên đồi bại, xấu xa như thế này. Bố em bị bệnh, em sợ bố em sẽ không gượng được khi biết trong bốn năm qua em là người như thế.

– Nhưng mà…

– Thôi, em quyết định như vậy rồi. Em sẽ không bao giờ về Hải Phòng nữa đâu. Anh đừng nói nữa kiểu em buồn lắm.

– Thôi được. Vậy chúng mình nói về tương lai của chúng ta nhé! Ngày ngày anh sẽ ra đầm cá còn em sẽ ở nhà nấu cơm đợi anh về ăn được chưa nào? Tối tối chúng ta sẽ ra đây ngắm sao, thưởng trà. Em sẽ thổi sáo cho anh nghe. Những đêm trăng sáng chúng ta sẽ cùng ngồi chơi cờ. Và khi mùa đông đến chúng ta sẽ…

Tiếng nói đầy mặn nồng và hạnh phúc của Trọng Cường, Khánh Dương hòa dần, hòa dần vào ánh hoàng hôn đang dần tắt. Bên ban công, vòng ôm tình ái siết lại mỗi lúc một chặt dần. Gió chiều mơn man thổi nhẹ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN