Tân Kiếp Đoạn Trường - Phần 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Tân Kiếp Đoạn Trường


Phần 25


Hơn 30 phút sau mụ Hà chở Khánh Dương tới một căn hộ cách đó hơn 20km. Và như những gì mụ nói, đây là căn hộ của mẹ đẻ mụ ta.

Dẫn Khánh Dương vào gặp bà Tâm – mẹ đẻ của mụ, mụ nói:

– Con thấy thằng Vương học hành không được tốt cho lắm nên tìm thằng bé này về đây làm gia sư. Nó sẽ ăn ở tại đây luôn, có gì mẹ sắp xếp nơi ăn chốn ở cho nó nhá.

– Ừ, được rồi. – Bà Tâm nhìn Khánh Dương bằng cặp mắt nhân từ trái ngược hẳn với cặp mắt dữ dằn của người con gái. – Nhà cũng chỉ có hai bà cháu nên nếu cháu ở lại đây thì gia đình càng thêm ấm cúng.

– Dạ vâng thưa bà! – Khánh Dương gật đầu.

– Nên nhớ rằng mày không được tự ý bỏ đi đấy nghe chưa? Nếu bỏ trốn mà để tao bắt được thì mày liệu hồn đấy. – Mụ Hà đe dọa Khánh Dương.

– Dạ!

– Kìa Hà! Sao con ăn nói không có chút lịch sự gì vậy? – Bà Tâm nhìn mụ Hà vừa ngạc nhiên vừa tỏ thái độ không hài lòng.

– Gớm, con cho nó về đây làm gia sư là tốt với nó lắm rồi đấy. Đối với hạng người như nó mẹ không cần phải lịch sự làm gì đâu. Còn nữa, khi nào có việc thì mẹ cứ sai nó làm, bao ăn bao ở khống thì cũng nên sắp xếp cho nó một chút việc. Thôi chào mẹ con về!

Mụ nói rồi đứng lên khỏi ghế bước ra. Bà Tâm nhìn Khánh Dương hỏi:

– Con Hà nó thuê cháu về đây làm gia sư bao nhiêu tiền một tháng vậy?

– Dạ không thưa bà. Cháu… cháu bơ vơ không gia đình nên cô Hà thương tình dẫn cháu về đây. Đối với cháu có nơi ăn chốn ở là tốt lắm rồi ạ.

– Sao lại làm như thế được? Dù sao cũng là đi làm phải có công chứ cháu?

– Dạ thôi, không cần đâu bà!

– Cái thằng bé này, nói thế làm sao được! Thôi được rồi, nếu con Hà nó không tính công cho cháu thì mỗi tháng bà sẽ trả cháu 3 triệu được không? Tuy không nhiều nhưng gọi là có tí chút chứ ai lại để cho cháu làm việc như thế được?

– Dạ vâng. Mọi chuyện tùy thuộc vào bà sắp xếp ạ!

– Mà cháu tên gì? Quê quán ở đâu? Bao tuổi rồi?

– Dạ thưa bà, cháu tên Trần Khánh Dương 22 tuổi ạ. Cháu ở Hải Phòng.

– Hai mươi hai tuổi? Vậy là bằng tuổi thằng Đức – con trai con Hà đó.

– Dạ vâng ạ!

– Cháu ở Hải Phòng sao lại vô Sài Gòn vậy?

– Dạ thưa bà, cháu vào đây tìm việc làm ạ! – Biết rằng nói dối người già là điều xấu nhưng trong hoàn cảnh này Khánh Dương không thể nào nói được gì cả.

– Ờ. Ra vậy. – Bà Tâm gật gù – Thôi thế này đi, ở đây sống với bà thì bà cũng coi cháu như cháu ngoại của bà vậy. Mọi thứ ăn uống, sinh hoạt trong gia đình cháu cứ thoải mái không cần phải khách sáo gì cả đâu. Thằng Vương ngày nó đi học hai buổi nên cháu chỉ cần dạy kèm nó vào buổi tối là được. Nó mới học lớp 3 nên ban ngày cháu đưa đón nó đến trường giúp bà, chứ bà già cả rồi chạy xe điện ra ngoài đường nguy hiểm lắm. Trước giờ toàn phải nhờ cậu Lâm bên hàng xóm đưa đón nó dùm. Mà nhờ cậy người ta mãi mình cũng ngại cháu ạ. Nay có cháu đến giúp bà thì thật là may quá!

– Dạ vâng, việc đưa đón em Vương đi học bà cứ yên tâm giao cho cháu.

– Thằng Vương thì cũng hiền lành thôi chứ không nghịch ngợm gì, chẳng qua là nó ham chơi game nên học không được tốt. Cháu kèm nó chắc sẽ vất vả đấy.

– Dạ không có gì đâu bà! – Khánh Dương mỉm cười – Cháu sẽ có phương pháp kèm cặp em ấy, bà cứ yên tâm ạ!

– Ừ. Mà Khánh Dương này, cho bà tò mò chút được không?

– Dạ vâng bà cứ hỏi đi ạ!

– Sao… sao mặt mày cháu và cả trên người nữa đâu đâu cũng là vết thương vậy?

– Dạ… – Thấy bà Tâm nhìn những vết xây xát trên mặt, trên người mình bằng ánh mắt xót xa, Khánh Dương ấp úng – Dạ… à, lúc cháu chưa tìm được việc ở Sài Gòn nên bị bọn côn đồ đánh đó bà!

– Rõ khổ! – Bà Tâm chép miệng – Người gì đâu mà ác dữ vậy trời, đánh đập con người ta ra nông nỗi này nữa. Thôi cháu ngồi đấy để bà vô phòng lấy cho bộ quần áo lành lặn với lọ thuốc mà bôi.

Bà Tâm thở dài rồi đứng dậy bước vào phòng trong. Khánh Dương lắc đầu buồn bã. Không biết tâm trạng bà sẽ ra sao khi bà biết chính con gái và cháu ngoại bà đánh đập cậu ra nông nỗi này chứ không phải là ai khác.

***********************************************

Từ bữa ấy Khánh Dương ở lại trong nhà bà Tâm, đưa đón và kèm cặp bé Vương học tập. Vì hiểu được tính tình và tâm lý trẻ con nên Khánh Dương nhanh chóng lấy được tình cảm của thằng bé, từ đó việc chỉ bảo nó học cũng dễ dàng hơn. Chỉ chưa đầy một tháng mà lực học của thằng bé đã khá hơn trông thấy, được cô giáo gọi điện về gia đình khen ngợi. Điều đó làm bà Tâm rất vui và quý mến Khánh Dương rất nhiều.

***************************************

Dừng xe trước trường Tiểu học Trần Hưng Đạo, nhìn bé Vương khoác vai đám bạn bước vào trong sân trường, Khánh Dương nở nụ cười ấm áp. Xưa giờ cậu luôn là vậy, rất yêu mến trẻ con và thích ngắm chúng tung tăng dưới sân trường trong màu đồng phục trắng tinh khôi với màu khăn quàng đỏ thắm.

“Bịch!” – Một chiếc túi xách rơi trước mặt Khánh Dương và một cô gái trên chiếc SH trắng lướt qua. Cúi xuống nhặt chiếc túi lên, Khánh Dương nhìn theo chiếc xe, gọi lớn:

– Cô gì ơi! Cô gì ơi! Cô làm rơi túi xách này!

Cô gái dừng xe rồi ngoái mặt lại nhìn. Trong ánh nắng dịu nhẹ của bình minh, Khánh Dương kịp nhận ra cô ấy vô cùng xinh đẹp với mái tóc dài thẳng mượt xõa xuống vai, cặp kính hồng điểm trang trên gương mặt thanh tú trắng mịn đi cùng với chiếc váy ngắn và đôi hài cao gót cực sang. Nhận ra chiếc túi xách của mình trên tay Khánh Dương, cô gái quành đầu xe rồi quay lại. Nhận lấy chiếc túi bằng cả hai tay, cô mỉm cười duyên dáng:

– Em cảm ơn anh ạ! May quá! Trong túi toàn là giấy tờ quan trọng của em thôi.

– Không có gì – Khánh Dương nhìn cô gái và cũng mỉm cười thân thiện.

Một niềm cảm xúc thật rạo rực tự nhiên bùng lên trong trái tim cô bé khi nhìn vào nụ cười rạng ngời của Khánh Dương. Rất nhanh, nó men theo mạch máu và tràn đi khắp cơ thể làm người cô nóng ran lên. Mọi thứ xung quanh cô như bất động.

– Lần sau mang đồ nhớ cẩn thận hơn em nhé! – Lời nhắc của Khánh Dương làm cô bé chợt giật mình lấy lại được cảm xúc vốn đang chìm trong cơn mê mị. “Anh ấy quả là quá đẹp trai.”

– Vâng. Lần sau em sẽ cẩn thận hơn. – Cô bé cười tươi – Anh tên là gì vậy ạ? Em có thể mời anh đi ăn để thay lời cảm ơn được không anh?

– Không cần đâu em – Khánh Dương vẫn mỉm cười nhìn cô bé. Cậu đâu có biết rằng nụ cười của cậu xưa nay luôn làm cho người người phải đắm say và mê mẩn.

– Vậy anh tên là gì? Anh có thể cho em biết được không? – Biết không thể bỏ lỡ cơ hội làm quen hiếm có với một chàng trai vô cùng khôi ngô, cô bé nhanh nhẹn hỏi.

– Anh là Trần Khánh Dương.

– Còn em tên Ngọc Lan. Anh có thể cho em xin số điện thoại được không ạ?

– Ngại quá! Anh không dùng điện thoại.

– Ủa sao kì vậy anh?

– Ừm… vì anh không thích.

– Vậy anh có facebook không? Cho em xin nick được không? Thi thoảng anh em mình inbox nói chuyện.

– Tiếc quá! Anh không dùng facebook đã sáu năm nay rồi.

– Ủa vậy á hả? – Nhìn Khánh Dương, Ngọc Lan không tránh khỏi sự tiếc nuối.

– Thôi cũng không có gì, anh về trước nha! – Khánh Dương chào Ngọc Lan rồi quay đầu xe máy.

Chợt nhớ ra, Ngọc Lan nhanh nhẹn mở túi xách lấy ra một tấm thiệp nhỏ rồi ấn vào tay Khánh Dương:

– Danh thiếp của em đó. Trong đó có cả số điện thoại với nick facebook của em, rảnh rỗi anh nhớ nhắn tin với em nhé! Em rất vui nếu được làm bạn với anh!

Gật đầu, Khánh Dương chào Ngọc Lan rồi nổ máy. Chiếc xe phóng đi bỏ lại phía sau cô nàng đứng lặng người nhìn theo trong nụ cười đắm đuối.

Từ khi ấy khuôn mặt khôi ngô với nụ cười rạng ngời của Khánh Dương luôn luôn hiện lên và choáng ngợp trong trái tim Ngọc Lan làm cô chìm đắm trong một niềm cảm xúc vô cùng khó tả. Trở về căn biệt thự nguy nga, cô bước vào phòng của mình ngồi xuống ghế rồi cứ thế tay chống cằm nhìn vào khoảng không gian vô định tủm tỉm cười một mình. Một chút vui khi cô bất chợt gặp được một chàng trai khôi ngô tuấn tú tựa thiên thần. Một chút hạnh phúc lâng lâng khi cô bắt chuyện được với chàng trai ấy mặc dù chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, rất ngắn thôi. Một chút tiếc nuối khi cô phải chia tay cậu ấy quá vội vàng mà không xin được số điện thoại, địa chỉ hay facebook, zalo. Một chút hi vọng, một niềm mong mỏi một ngày không xa cô có thể gặp lại được chàng trai ấy và chính thức làm quen. Một chút buồn, một chút chán chường khi cô nghĩ giữa dòng đời tấp nập và rộn rã kia thì việc để cô gặp lại chàng trai đã làm trái tim cô xao xuyến quả là một điều vô cùng khó khăn và có thể nói là không tưởng. Bao nhiêu, bao nhiêu niềm cảm xúc khác lạ đua nhau dâng chặt trong trái tim Ngọc Lan – vị thiên kim tiểu thư của tổng giám đốc Huy Minh – người có thế lực nhất trong đất Sài Thành này.

Đẩy nhẹ cánh cửa phòng, bà Minh Nguyệt bước vào. Thấy Ngọc Lan đang ngồi tương tư trước bàn trang điểm, bà lại gần lên tiếng:

– Tối nay ông Lam Trần cùng cậu Thái Khương có mở tiệc mời ba con tại khách sạn Hoàng Gia. Con nên xem xét thời gian rồi trang điểm kỹ lưỡng một chút. Mẹ nghe ba con nói có ý để con làm quen với cậu Thái Khương từ đó gắn kết mối quan hệ giữa công ty chúng ta với công ty ông Lam Trần.

Mỉm cười, Ngọc Lan cầm lấy tay bà Minh Nguyệt rồi kéo bà ngồi xuống ghế:

– Mẹ này, con kể cho mẹ nghe, vừa nãy đi đường con vô tình gặp được một chàng trai vô cùng đẹp trai, nói năng lại rất nhẹ nhàng và lịch sự. Mẹ biết không, kể từ giây phút đó trái tim con cứ xao xuyến như thế nào ấy. Một niềm cảm xúc rất khác lạ mà từ xưa tới nay con chưa từng trải qua bao giờ.

– Gớm, nhà chị thấy ai đẹp trai mà chẳng xao xuyến. Thôi, nhớ lời mẹ nói đấy, tối nay đi sớm một chút đừng để phía ông Lam Trần chờ lâu.

– Không đâu mẹ à. Chàng trai lần này con gặp hoàn toàn không giống với những chàng trai, những vị tiểu công tử con nhà giàu mà con từng quen trước đó. Không biết phải nói làm sao cho mẹ hiểu nhưng thật sự là anh ấy đã làm trái tim con rung động.

– Vậy sao? Cậu ta lái xe gì? Toyota hay mercedes?

– Dạ anh ấy đi xe wave Tàu. Hình như là đưa đón ai đó đi học tại trường Tiểu học Trần Hưng Đạo.

– Hả? Đi xe wave Tàu? – Bà Minh Nguyệt nhìn Ngọc Lan bằng ánh mắt kinh ngạc rồi phá lên cười – Trời đất ơi! Con gái tôi hôm nay bị làm sao vậy hả? Sao hôm nay lại đi để ý rồi nói tương tư với thành phần nghèo nát nhất trong xã hội ấy?

– Kìa mẹ, cái con quan tâm là ngoại hình và tính cách của anh ấy chứ con nào có để ý gì đến chuyện anh ấy giàu hay nghèo như thế nào đâu.

– Thế mà hôm trước cô còn bảo với tôi rằng yêu là phải yêu những thằng xe bốn bánh, hơn nữa phải là bốn bánh của thương hiệu hàng đầu trên thế giới. Thế mà bây giờ tự dưng đi nói phải lòng một anh chàng đi xe wave Tàu giá rẻ.

– Thì đúng là con từng nói như thế. Nhưng hôm nay gặp anh ấy con mới ngợ ra rằng tình yêu chân thành là một tình yêu không tồn tại trong vật chất.

– Thôi, cô bớt mơ mộng dùm tôi đi. Nhớ lời tôi nói chưa? Tối nay mà để ba cô chờ lâu là cô chết đòn với ông ấy đấy.

Dường như nghĩ những lời Ngọc Lan nói chỉ là những lời vu vơ trong cảm xúc nhất thường, bà Minh Nguyệt cũng không quan tâm lắm, đứng dậy bước ra ngoài.

Bước ra ban công, Ngọc Lan ngây ngất thả hồn mình trong luồng gió mát rười rượi. Hình ảnh, nụ cười của Khánh Dương vẫn choáng ngợp trong trí nhớ cô. Mỉm cười, cô thủ thỉ:

– “Người đầu gặp gỡ làm chi,
Trăm năm biết có duyên gì hay không?”

Kìa! Mắt Ngọc Lan sáng lên, trái tim đập mạnh rồi cứ rộn rã từng hồi trong lồng ngực. Phía dưới, bên khu hàng xóm, chẳng phải là chàng trai mà cô từng gặp hồi nãy hay sao? Áo thun trắng ngắn tay, quần jean đen. Anh ấy đang phơi đồ. Là anh ấy. Đúng rồi! Không thể nào nhầm lẫn được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN