Tân Kiếp Đoạn Trường
Phần 28
Khoảng một tuần sau ông bà Huy Minh, Minh Nguyệt cùng với Ngọc Lan chính thức sang nhà bà Tâm ngỏ lời với Khánh Dương.
– Mời anh chị và cháu xơi trà! – bà Tâm vui vẻ trước ba vị khách quý.
– Dạ vâng, cho chúng con xin – Bà Minh Nguyệt lễ phép.
– Không biết hôm nay anh chị và cháu ghé vô nhà tôi chơi có chuyện gì không? Rồng tự nhiên tới nhà tôm thế này thật là làm tôi vinh dự quá!
– Ấy chết, sao bà lại nói vậy ạ? – Bà Minh Nguyệt tươi cười – Là hàng xóm của nhau đã lâu mà chúng con chưa sắp xếp được thời gian sang thăm bà thì chúng con mới là người đáng trách.
– Dạ thưa bà, chẳng dám giấu gì bà, hôm nay con với nhà con cùng cháu sang đây là có chút chuyện liên quan tới Khánh Dương. Không biết cậu Khánh Dương đâu rồi ạ? – Ông Huy Minh nói.
– À, cháu nó đang dạy thằng Vương học trong phòng. Để tôi vô gọi nó.
Nói rồi bà Tâm đứng dậy bước vào phòng trong.
Nghe bà Tâm nói bố mẹ Ngọc Lan cùng với cô bé chính thức đến tìm mình, Khánh Dương hơi bối rối. Trong suy nghĩ cậu hiểu ra ngay vấn đề gì.
Từ phòng trong bước ra, Khánh Dương lên tiếng chào bố mẹ Ngọc Lan rồi ngồi xuống ghế. Thoáng nhìn qua dung mạo và hành động của Khánh Dương, ông bà Huy Minh đã phải thầm gật gù trong lòng vì con mắt nhìn người tinh tường của con gái.
– Cậu là Khánh Dương đúng không? – Ông Huy Minh hỏi.
– Dạ vâng, cháu là Khánh Dương.
– Còn tôi và bà nhà là ba mẹ của Ngọc Lan.
– Dạ vâng, cháu chào cô chú ạ!
– Mọi chuyện là thế này thưa bà – Ông Huy Minh hướng tới phía bà Tâm, trân trọng nói – Xin bà cho phép con đi thẳng vào vấn đề luôn. Chẳng qua là con gái con – Ngọc Lan có nảy sinh tình cảm với cậu Khánh Dương đây nên hôm nay gia đình con sang đây muốn bàn với bà và cậu Khánh Dương về chuyện này. Không biết ý bà thế nào ạ?
– Được thế thì còn gì bằng. – Bà Tâm tươi cười – Cháu Ngọc Lan xinh đẹp lại xuất thân cao quý, cháu Khánh Dương may mắn được Ngọc Lan để ý tôi thấy thật là may mắn cho nó lắm. Nhưng cũng thưa với anh chị, tôi thật ra cũng chẳng phải họ hàng máu mủ gì với cháu Khánh Dương cả, cháu nó chỉ là người từ xa tới làm gia sư kèm cặp thằng Vương nhà tôi thôi. Vì vậy trong chuyện này tôi hoàn toàn không dám có ý kiến. Mọi chuyện như thế nào tất cả là do cháu Khánh Dương quyết định.
– Dạ! – Ông Huy Minh gật đầu rồi quay sang phía Khánh Dương – Khánh Dương, cháu thấy Ngọc Lan thế nào?
– Dạ thưa chú, Ngọc Lan rất xinh đẹp lại xuất thân cao quý. Nhưng như những gì cháu đã nói với Ngọc Lan từ tuần trước, cháu chỉ xem Ngọc Lan là em gái.
Lời từ chối thẳng thừng của Khánh Dương như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt ông bà Huy Minh làm nụ cười trên môi ông bà vụt tắt. Hơi bất ngờ nhưng rất nhanh để lấy lại bình tĩnh, ông Huy Minh hỏi:
– Tại sao vậy cháu? Cháu có thể cho cô chú và Ngọc Lan một lý do được không?
– Dạ, lý do duy nhất là cháu không có tình cảm với Ngọc Lan. Cháu không yêu cô ấy.
– Cậu… – Ông Huy Minh cau mày lại. Dù sao Ngọc Lan nhà ông cũng là một tiểu thư xinh đẹp, lá ngọc cành vàng, thế mà Khánh Dương dám thẳng thừng nói lý do như thế rõ ràng là Khánh Dương không coi Ngọc Lan ra gì.
Nhanh nhẹn nắm tay chồng để kiềm chế lại cơn tức giận, bà Minh Nguyệt tươi cười:
– Kìa cháu, cô được biết Ngọc Lan nó đối xử với cháu rất tốt, hơn nữa cháu cũng rất quý mến nó mà. Nếu như cháu và Ngọc Lan kết hôn thì cô thấy hai đứa rất đẹp đôi, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ vô cùng hạnh phúc.
– Dạ không thưa cô! Sự quý mến mà cháu dành cho Ngọc Lan chỉ là tình cảm của người anh trai dành cho em gái. Tình cảm đó không phải là tình yêu.
– Khánh Dương, cô hỏi thật này, có phải cháu nói ra những lời như vậy là do lo sợ đám bạn trai cũ của Ngọc Lan tìm đến và gây sự với cháu đúng không? Đừng sợ, chỉ cần cháu nói cháu có tình cảm với Ngọc Lan thì cô sẽ đảm bảo với cháu đám người đó sẽ không bao giờ dám bén mảng đến bên cháu cả.
– Dạ không – Khánh Dương vẫn lắc đầu – Đó không phải là lý do cô ạ.
– Vậy chẳng lẽ là do cháu mặc cảm với hoàn cảnh của bản thân? Cháu cảm thấy bản thân không xứng đáng với Ngọc Lan nên từ chối?
– Dạ không. Cái nghèo không có tội. Người giàu và người nghèo đều có quyền bình đẳng như nhau, không phân biệt ai cao, ai thấp, ai xứng đáng hay ai không xứng đáng.
– Khánh Dương này – Ông Huy Minh lên tiếng. Dường như ông đang cố gắng lắm để nuốt cơn tức giận xuống cổ vì hạnh phúc của con gái ông chứ bình thường chẳng có ai dám trái lời ông cả – Nếu cậu kết hôn với con gái tôi, tôi hứa sẽ cân nhắc cậu, đào tạo cậu, và trong khoảng dăm bảy năm nữa khi tôi về hưu tôi sẽ bổ nhiệm cậu lên giữ chức vụ Tổng giám đốc của tôi. Tương lai cậu cũng sẽ được hưởng toàn bộ gia tài này vì cậu biết đấy, ngoài Ngọc Lan ra tôi không có con trai. Có thể nói từ bây giờ cuộc sống của cậu sẽ ngập tràn trong vinh hoa phú quý. Tôi nghĩ điều tôi vừa nói có thể khiến cậu suy nghĩ lại.
– Dạ vâng, cháu rất cảm ơn ý tốt của chú. Nhưng mong chú tha lỗi, cháu là người không ham giàu sang và cũng không mong muốn có quyền lực trong tay. Cháu rất mong cô chú tìm cho Ngọc Lan một người con trai khác tốt hơn và xứng đáng hơn so với cháu.
Đưa tay bi miệng để cố ngăn tiếng khóc nhưng nước mắt Ngọc Lan cứ thế trào tuôn trên gương mặt đau buồn đến tột độ. Không còn gì để nói nữa, ông Huy Minh cau mặt lại đấm tay xuống mặt bàn cái rầm làm chén đĩa trên mặt bàn nảy lên, bà Tâm cũng giật mình kinh sợ.
– Đủ rồi đó! Tôi đã tự hạ thấp thân phận đến đây nói chuyện với cậu, đề ra cho cậu không biết bao nhiêu là cơ hội vậy mà cậu cứ cứng đầu cứng cổ không coi gia đình tôi ra cái gì cả. Cậu nên biết từ trước tới nay chưa từng có một ai dám cãi lời tôi như cậu.
– Dạ thưa chú, họ là họ và cháu là cháu. Giữa cháu và chú không họ hàng thân thích nên chẳng có lý do gì bắt cháu phải nghe lời chú để tự dồn mình vào cuộc hôn nhân không mong muốn cả. Cháu cũng biết chú là tổng giám đốc, lời nói của chú luôn luôn có trọng lượng và được mọi người e dè, sợ hãi. Nhưng với cháu chức vụ và quyền lực của chú với cuộc sống của cháu không có liên quan và ràng buộc với nhau, vì vậy bảo cháu nghe theo sự sắp xếp của chú chỉ vì chú là tổng giám đốc thì quả là điều không thể.
– Cậu… – Ông Huy Minh điếng người trước câu trả lời vô cùng sắc sảo và dứt khoát của Khánh Dương. Bao nhiêu sự tức giận dồn nén trong người khiến mặt ông đỏ hầm lên làm bà Tâm và bà Minh Nguyệt nhìn vào cũng thấy sợ.
– Cậu khá lắm! Được! Tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy quyền lực của tôi và cuộc sống của cậu có liên quan tới nhau như thế nào. Cậu sẽ phải trả giá và hối hận vì sự ương ngạnh của cậu trong ngày hôm nay.
Nói rồi ông Huy Minh tức giận đứng dậy bỏ đi. Bà Minh Nguyệt cũng vội vàng chạy theo chồng. Còn Ngọc Lan, cô ngồi đó nhìn Khánh Dương trong đầm đìa nước mắt. Rồi quá đau khổ, quá uất ức, cô cũng đứng lên bi miệng chạy ra ngoài khóc tức tưởi.
Thở dài, bà Tâm nhìn Khánh Dương nói:
– Làm phật ý người có quyền lực không tốt đâu cháu. Những ngày sau cháu nên cẩn thận một chút.
– Dạ vâng! – Khánh dương gật đầu – Cháu biết rồi bà ạ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!