Tân Kiếp Đoạn Trường - Phần 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Tân Kiếp Đoạn Trường


Phần 30


Hôm sau, để tận mắt chứng kiến cảnh Khánh Dương quằn quại trong cơn thèm ma túy, Ngọc Lan sang nhà bà Tâm khá muộn nhưng lại không mang theo cà phê. Quả đúng như sự suy đoán của cô, vừa mới bước vào phòng Khánh Dương, cô đã thấy Khánh Dương đang quằn quại trên giường, liên tục ngáp dài rồi gãi cổ, vò đầu, bứt tai vẻ vô cùng khó chịu. Thấy Ngọc Lan vào, Khánh Dương vội vã bật dậy nắm lấy tay cô, nói gấp trong đôi môi thâm tím:

– Ngọc Lan, cà phê đâu? Hãy cho anh một tách!

Ngọc Lan nhìn Khánh Dương rồi mỉm cười lắc đầu:

– Hôm nay hiệu cà phê đóng cửa nên em không mua được cho anh.

– Đừng! Ngọc Lan! Anh xin em hãy cho anh một tách! Một tách thôi! Anh năn nỉ em đó! Nhanh lên đi em! Cho anh một tách đi mà! Làm ơn đi em!

– Anh thèm lắm rồi đúng không?

– Ừ. Anh thèm đến chết mất! Ngọc Lan, cho anh một tách đi mà!

– Haizz! – Ngọc Lan thở dài rồi lắc đầu – Em thật không ngờ cũng có ngày anh Trần Khánh Dương mà cũng phải quỵ lụy em như thế này ư?

– Ngọc Lan, đừng nói gì nữa hết! Anh xin em! Anh xin em pha cho anh một tách cà phê đi mà! Anh bứt rứt khó chịu lắm rồi. Ngọc Lan, anh xin em!

– Mới có nửa ngày thiếu thuốc mà anh đã ra nông nỗi này thì không biết nếu thiếu thuốc một hai ngày anh sẽ thế nào hả anh Khánh Dương?

– Ngọc Lan, anh xin em mà! Cho anh một tách cà phê đi em! Anh không thể nào chịu được nữa rồi! Ngọc Lan, anh xin em!

– Thôi được rồi. Thấy anh khổ sở như vậy em cũng đau lòng lắm. Nhưng hôm nay em không mua được cà phê, trong người em chỉ có thuốc và giấy bạc thôi, anh có muốn dùng không?

– Muốn! Muốn! – Trong cơn thèm thuốc đến đỉnh điểm, Khánh Dương lia lịa gật đầu.

– Được. Vậy thì anh nhìn đây! – Ngọc Lan nói rồi cởi cúc chiếc áo jean – Thuốc và giấy bạc em cất kỹ trong chiếc áo con em đang mặc, anh có dám lấy ra để dùng không?

Cơn thèm thuốc đến cồn cào làm Khánh Dương không còn nhận biết được thế nào là ngại ngùng nữa. Bản lĩnh quân tử biến mất hoàn toàn, cậu lao tới đưa tay vào ngực Ngọc Lan rồi moi ra gói thuốc với tờ giấy bạc được nhét sâu trong khe vú.

Ngọc Lan mỉm cười chua chát rồi nước mắt ứa ra khi cô chợt nhận ra rằng trong mọi hoàn cảnh thì cô vẫn luôn là người thua cuộc. Cơn thèm thuốc trong người Khánh Dương ép buộc cậu phải chạm vào thân xác cô, điều đó có nghĩa rằng thân xác cô còn không hấp dẫn bằng một liều ma túy.

Với lấy chiếc bật lửa trên bàn, Khánh Dương rắc thuốc lên tờ giấy bạc rồi ngồi bệt xuống dựa lưng vào giường châm lửa hít. Khói thuốc đêm mê ngây ngất xông lên óc làm Khánh Dương sung sướng, đê mê, tâm hồn như lâng lâng bồng bềnh trôi trong chín tầng mây mỏng.

Đẩy cửa bước vào, bà Tâm vội bịt miệng kinh hãi khi nhìn thấy Khánh Dương đang trong cơn say thuốc, phía dưới đất chiếc bật lửa, tờ giấy bạc và một ít bột trắng còn sót lại.

Chẳng chào hỏi bà Tâm, Ngọc Lan bỏ ra ngoài. Hốt hoảng, bà Tâm chạy lại lay nhẹ Khánh Dương:

– Khánh Dương, cháu làm sao thế này? Khánh Dương!

Nhưng cơn say thuốc làm Khánh Dương không còn nhận biết được điều gì nữa. Gấp gáp, bà Tâm đỡ Khánh Dương lên giường rồi lấy khăn và nước ấm lau mặt cho Khánh Dương tỉnh lại.

Nhìn bà Tâm, Khánh Dương ngượng ngùng hối lỗi:

– Cháu xin lỗi bà! Là do cháu không ra gì! Cháu đã dính vào ma túy rồi bà ơi!

Nước mắt bà Tâm trào ra:

– Khổ thân thằng cháu tôi! Bà đã nhắc cháu rồi mà, tất cả phải cẩn thận với ba con nhà bên ấy.

– Cháu thật không ngờ họ lại ra tay nham hiểm đến như vậy. Bây giờ cháu biết phải làm sao đây bà ơi? – Nước mắt Khánh Dương cũng rơm rớm trào ra.

– Còn làm sao nữa? Phải cai nghiện chứ biết làm sao bây giờ?

– Nhưng… nhưng khó lắm bà ơi! Hôm trước, khi biết mình dính vào ma túy, cháu đã quyết tâm hứa với bản thân là sẽ cai nghiện, nhưng đó chỉ là lúc cháu tỉnh táo mà thôi. Còn khi cơn thèm thuốc lên thì nó kinh khủng lắm. Khi ấy bao tử cháu đau quặn thắt, buồn nôn, nóng lạnh thất thường. Đầu, lưng rồi chân và cả cánh tay cháu đều như có hàng ngàn con côn trùng gặm quét. Khủng khiếp lắm bà ơi! Cháu… cháu sợ là không thể.

– Bình tĩnh đi Khánh Dương! Bà biết mà. Sẽ rất gian khổ và khó khăn nhưng bà tin cháu sẽ cai được thôi. Cháu mới chỉ hít có một lần đúng không? May mà cháu chưa đến mức độ chích, vì vậy ma túy chưa thấm vào máu nên sẽ dễ cai thôi.

– Cứ cho là cháu có nghị lực để cai nghiện đi, nhưng sẽ thế nào khi ngày ngày Ngọc Lan đều đến đây và mang thuốc cho cháu hít. Cháu… cháu e là không thể.

– Được. Từ mai trở đi bà sẽ khóa cổng không cho cô ta sang đây nữa. Hay là… hay là bà dẫn cháu tới trại cai nghiện nhá! Ở đó họ có đội ngũ cai nghiện viên giàu kinh nghiệm lại có thuốc bổ sung trong quá trình cai nên cháu vô đó sẽ bớt khổ sở hơn so với việc tự cai ở nhà.

– Liệu có được không bà?

– Được chứ cháu. Vô trại cai nghiện cháu cũng không lo bị Ngọc Lan mang thuốc tới khiêu khích nữa.

– Vâng. Cháu cảm ơn bà nhiều lắm! Mọi chuyện cháu xin nghe theo lời bà.

– Tốt! Tốt lắm cháu trai của bà! – Bà Tâm sụt sịt – Thôi được rồi, để bà gọi xe rồi bà đưa cháu tới trại cai nghiện luôn một thể nhé!

– Đi luôn bây giờ hả bà?

– Ừ. Đi luôn. Sớm phút nào hay phút ấy cháu ạ!

– Dạ vâng. Vậy bà gọi xe giúp cháu với, để cháu sửa soạn vài bộ quần áo mang theo.

************************************************

Vậy là ngay trong ngày hôm đó bà Tâm đưa Khánh Dương tới trại cai nghiện tự nguyện. Sau khi làm các thủ tục cần thiết Khánh Dương được các cai nghiện viên tại đây hướng dẫn chi tiết về những việc cần phải làm trong quá trình cai. Họ nói cai nghiện thành công hay không thì bản lĩnh và ý chí quyết tâm của người nghiện đóng vai trò quan trọng nhất.

***********************************************

Những ngày sau đó là những ngày vô cùng đau đớn và khổ sở của Khánh Dương trong quá trình cai nghiện: Vật vã trong cơn thèm thuốc đến cồn cào; quằn quại trong nỗi đau ruột gan bị bào mỏng ra; chân, tay, lưng, vai như bị hàng ngàn con côn trùng đục khoét. Đau đớn, khổ sở đến thừa sống thiếu chết, nếu như không có các cai nghiện viên dày dặn kinh nghiệm và hết tâm tận tụy đến người nghiện thì có lẽ Khánh Dương đã cắn lưỡi chết quách đi cho rồi.

Tuy tuổi già sức yếu nhưng ngày nào bà Tâm cũng bắt xe tới trại cai nghiện thăm và động viên Khánh Dương, điều đó làm Khánh Dương hết sức cảm động và có thêm nghị lực rất nhiều.

– Hôm nay bà mang tới cho cháu một ít vải khô này. Biết cháu thích ăn nên vừa nãy bà ghé vô chợ mua đấy. – Ngồi cạnh Khánh Dương trong khuôn viên trại cai nghiện, bà Tâm vừa nói vừa lấy trong làn ra một túi vải khô.

– Ôi ngon vậy bà! – Khánh Dương thốt lên rồi mở túi bóc một quả bỏ vào miệng.

– Ngon không cháu?

– Dạ ngon. Ngọt lắm đó bà. Bà ăn đi!

– Không, bà không thích ăn đồ ngọt. – Bà Tâm mỉm cười.

– Vậy là cháu cai nghiện ở đây đã được một tuần rồi đó bà.

– Ừ. Mấy hôm nay cháu thấy sao rồi?

– Dạ, tuy vẫn lên cơn thèm thuốc nhưng cảm giác cồn cào đau đớn đã giảm xuống rồi bà ạ! Nó không còn khủng khiếp như dạo hai ba ngày đầu nữa. Mấy ngày đó cháu tưởng chết.

– Vậy là tốt rồi đó cháu! – Bà Tâm mỉm cười hài lòng – Cứ cố gắng lên thì cháu sẽ sớm cai được thôi.

– Dạ vâng. Mấy anh cai nghiện viên nói chỉ cần cháu cố gắng thì khoảng nửa tháng nữa cháu sẽ hoàn toàn quên được ma túy. Bây giờ cháu thực sự rất vui.

– Ừ. Vậy là tốt rồi.

– Tất cả đều nhờ công của bà đấy. Nếu không có bà đưa cháu tới đây, lại tận tình tới thăm và động viên cháu, có lẽ cháu không bao giờ cai nghiện nổi.

– Cái thằng bé này, thành công hay không là nhờ vào nghị lực của cháu chứ, chỉ được cái giỏi miệng.

Khánh Dương mỉm cười:

– Cháu nói thật mà. Không có bà chắc cháu không bỏ được ma túy đâu.

– Ừ, cháu mau cai nhanh rồi về nhà còn dạy bé Vương nữa. Mấy hôm nay thằng bé cứ nhắc tới cháu suốt. Lúc sáng nó cứ nằng nặc đòi theo bà vô đây thăm cháu nhưng đường xá xa xôi nên bà không cho nó theo.

– Dạ vâng. Cháu cũng nhớ bé Vương lắm.

– Còn về phía Ngọc Lan, ngày nào cô ta cũng tới tìm cháu nhưng bà đóng kín cổng không cho vào. Có lẽ cô ta cũng biết bà đang giúp cháu cai nghiện. Mai mốt cháu về nhà nhất định phải tránh xa cô ta ra bằng không bao nhiêu nghị lực cai nghiện của cháu đều sẽ bị đổ xuống sông xuống biển hết.

– Vâng, cháu biết rồi ạ! Đối với chuyện này cháu đã nghĩ ra cách giải quyết rồi, chắc chắn Ngọc Lan sẽ không dám làm phiền cháu nữa đâu.

– Ừ. Bà cũng nghĩ Ngọc Lan là một chuyện nhưng cái quan trọng nhất vẫn là ở tinh thần cứng rắn của cháu, phải không Khánh Dương?

– Dạ vâng, bà nói đúng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN