Tân Kiếp Đoạn Trường - Phần 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Tân Kiếp Đoạn Trường


Phần 32


Mười giờ đêm, nghe tiếng con Mi Lu sủa ngoài sân, bà Tâm bật điện nhìn ra thì thấy tên Đức – cháu ngoại của bà đang lảo đảo bước vào.

– Ủa Đức! – Bà thốt lên ngạc nhiên – Sao hôm nay con tới bà khuya vậy?

Không trả lời, tên Đức vẫn tiếp tục bước vào với những bước đi không vững. Bà Tâm vội bước lại gần đỡ lấy cháu. Lúc này bà mới nhận ra mùi bia rượu nồng nặc từ người tên Đức bốc ra.

– Trời ơi Đức ơi! Uống chi mà uống nhiều dữ vậy nè cháu? – Vừa dìu tên Đức bà Tâm vừa phàn nàn.

Đặt thằng cháu trai ngồi xuống ghế, bà Tâm thở lấy thở để. Sức già như bà mà phải dìu một tên thanh niên say xỉn thì thật là mệt như đứt từng đoạn ruột.

– Mày làm chi mà uống nhiều dữ vậy Đức? Rồi khuya rồi không ở nhà ngủ đi mò tới ngoại làm chi vậy? – Bà Tâm nhìn thằng cháu trai, lắc đầu ngán ngẩm.

– Thì con buồn, con không vui nên con uống. Con uống rồi nhưng con vẫn thấy buồn nên con tới đây tìm ngoại tâm sự, có được không ngoại? – Hắn vừa lải nhải vừa huơ huơ tay trước mặt.

– Ừ được. Nhưng có chuyện gì mà khiến cháu ngoại buồn như vậy nè? Nói cho ngoại nghe coi.

– Con Diễm My nó bỏ con rồi ngoại à. Cha mẹ nó chứ! Nó dám bỏ con để theo thằng khác giàu có hơn con, nhiều tiền hơn con. Ngoại nói xem thế có điên không cơ chứ?

– Thì ra cháu ngoại buồn, cháu ngoại uống say là do bị người yêu bỏ hả cháu?

– Chứ sao nữa? Ngoại không có biết đâu, con yêu nó nhiều lắm, nhiều như thế này này – Tên Đức quơ tay trước mặt vẽ ra một hình rõ to giữa không gian – Thế mà… thế mà nó không coi con ra gì dám bỏ con để theo thằng khác. Nó không biết rằng nó làm như thế nó khiến trái tim con đau như thế nào. Con hận nó! Con hận cả nhà nhà nó! Con trù nó! Con trù cả thằng tình nhân mới của nó luôn. Trù chúng nó chở nhau ra đường sẽ bị ô tô tông chết.

– Cái thằng này ăn nói bậy bạ nào! – Bà Tâm mắng – Thôi, ngồi yên đấy để ngoại pha cho cốc nước chanh mà uống. Rõ thật là… ngoài hai mươi rồi mà suốt ngày chỉ biết chơi bời, nhậu nhẹt không được cái tích sự gì hết.

Nói rồi bà chép miệng ngán ngẩm rồi lặng lẽ đứng lên.

– Đây, nước chanh đây uống đi cháu! – Bà kề ly nước vào miệng tên Đức – Uống đi! Uống sẽ giải được rượu.

– Con không uống!

“Choeng!” – Ly nước chanh bị hắn gạt xuống đất vỡ tan tành.

– Con không say. Con không cần uống. Con đang rất tỉnh táo. Con đang vô cùng tỉnh táo đây. Ngoại vô phòng nghỉ đi, mặc kệ con.

– Thế thì mặc xác anh – Bà Tâm giận dữ rồi ngồi xuống thu dọn mảnh vỡ trên sàn nhà.

– Hỏi thế gian tình ái là chi
Mà đôi lứa thề nguyền sống chết?
Thấy sang giàu nàng bỏ ta đi biệt
Lời thề xưa chết tiệt mẹ nó rồi.

– Đến chịu thua với nhà anh. Thôi tôi ra ngoài khóa cổng. Đêm nay say xỉn thế thì đừng có về làm gì, lát nữa vô phòng của dì Loan mà ngủ – Bà Tâm lắc đầu rồi bưng khay mảnh vỡ bước ra ngoài sân.

********************************************

– Buồn ngủ chưa em? – Khánh Dương nhìn bé Vương trìu mến.

– Dạ rồi.

– Vậy hôm nay học tới đây thôi nha. Em về phòng ngủ đi sáng mai còn dậy sớm đi học.

– Vâng – Gấp lại sách vở cho ngăn nắp, thằng bé cười – Vậy anh Dương cũng ngủ sớm đi nha! Chúc anh ngủ ngon!

– Ừ, chúc em ngủ ngon! – Nhìn theo thằng bé, Khánh Dương mỉm cười.

Nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường thấy đã 22 giờ rưỡi, Khánh Dương lắc đầu: “Hôm nay nhiều bài tập nên bé Vương đi ngủ muộn quá. Nhất định từ mai mình sẽ phải sắp xếp thời gian cho bé Vương học một cách hợp lý chứ tuổi nhỏ thế này thức quá khuya là điều không tốt.” – Khánh Dương tự nhủ trong đầu.

Nắm cửa xoay tròn rồi cánh cửa bị đẩy vào bên trong. Cứ ngỡ bé Vương quay trở lại phòng nhưng không phải, người bước vào là tên Đức – con trai của Trọng Cường.

Thoáng chút ngỡ ngàng rồi ánh mắt Khánh Dương chuyển dần sang lo lắng. Gần một năm ở đây rồi nhưng Khánh Dương chưa bao giờ thấy tên Đức ghé sang nhà bà Tâm. Đêm nay sao hắn lại xuất hiện ở đây cơ chứ?

Bốn mắt nhìn nhau. Tên Đức tuy say nhưng vẫn nhận ra Trần Khánh Dương ngày nào.

– Là cậu đó sao Trần Khánh Dương? – Hắn hỏi – Cậu vẫn khỏe chứ? Tình nhân cũ của ba tôi?

Không nói gì, Khánh Dương nhìn hắn bước lại giường và ngồi xuống.

– Cũng ngót nghét một năm rồi nhỉ? Từ ngày mẹ tôi đưa cậu sang đây làm gia sư. Thế nào? Ở đây thoải mái chứ?

– Cũng ổn. – Giờ thì Khánh Dương trả lời.

– Chắc cậu vẫn còn nhớ như in những cú quất kinh khủng của tôi giáng xuống người cậu hôm mới gặp đúng không? Tôi cũng vậy. Tôi không bao giờ có thể quên, vì hôm đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất trong cuộc đời tôi ra tay đánh người khác một cách dã man như vậy.

Khánh Dương im lặng. Tên Đức mỉm cười:

– Có lẽ cậu nghĩ tôi là người vô cùng tàn ác đúng không? Không đâu. Thật ra tôi vô cùng yếu đuối. Yếu đuối từ nhỏ cơ. Yếu đuối đến nỗi hồi đi học cấp 1 rồi cấp 2, tôi liên tục bị bạn bè trêu ghẹo. Chúng nó trêu ghẹo tôi, kì thị tôi vì tôi có người một người ba là gay, là người đồng tính. Có lần tôi còn bị chúng nó đè ra sân trường rồi tụt quần xuống. Chúng nó bảo muốn kiểm tra tôi để xem tôi có phải là gay giống ba tôi không. Tôi bị trêu ghẹo và ức hiếp mà khóc quá trời.

– Cũng chính vì thường xuyên bị bạn bè trêu ghẹo như vậy nên tôi đâm ra ghét ba tôi, coi thường và căm thù ông ấy hơn bao giờ hết. Mặc kệ ông ấy mua cho tôi những món đồ chơi hay những đồ dùng học tập đắt tiền tôi đều quăng đi không thương tiếc. Trời mưa, ông ấy đến trường đón tôi nhưng tôi không thèm về chung với ông ấy mà một mình đội mưa đi về. Ông ấy mua quần áo, giày dép và cả bánh sinh nhật cho tôi nhưng tôi đều dùng chân đá tung tất cả. Tôi chửi ông ấy là đồ biến thái, là đồ bệnh hoạn. Tôi ngăn cấm ông ấy chạm vào người tôi, ngăn cấm luôn cả việc ông ấy dùng cơm chung với mẹ con tôi nữa. Tôi thấy ông ấy buồn, nước mắt ông ấy trào ra nhưng ông ấy không một lời mắng tôi, cũng không tạt tai tôi lấy một cái cho dù tôi buông ra vô số những lời hỗn xược và vô lễ. Thế rồi ông ấy lẳng lặng rời khỏi cuộc sống của mẹ con tôi. Với tôi, để không bị ăn hiếp nữa, tôi cố gắng sống cứng rắn,sống ngang tàn và nghịch ngợm. Cuộc vui nào cũng có mặt tôi. Trận quậy phá nào cũng có mặt tôi. Bọn bạn trở nên kiêng nể và e dè trước tôi, coi tôi như một đại ca thứ thiệt. Nhưng họ đâu có biết mỗi khi đêm về là tôi nằm rưng rưng khóc một mình. Khóc vì hoàn cảnh không ba, khóc vì tủi thân khi cuộc đời tôi không được tận hưởng hạnh phúc gia đình như bạn bè cùng trang lứa. Những chuyện ấy chắc cậu chẳng bao giờ biết được đâu.

Im lặng, Khánh Dương khe khẽ gật đầu.

– Nhưng đối với tôi, phũ phàng và đau đớn nhất vẫn là chuyện hôm nay, khi con người yêu mà tôi yêu say đắm lỡ buông lời chia tay với tôi để đi theo một thằng cha giàu kếch xù. Đàn bà con gái đúng là vô cùng tham lam và tệ bạc. Đối với họ thứ trường tồn mãi mãi không phải là tình yêu mà là tiền. Chỉ có tiền họ mới yêu, hết tiền rồi họ sẽ lại kiếm thằng khác nhiều tiền hơn thôi. Cuộc đời cơ bản là đáng buồn. – Tên Đức mỉm cười chua chát.

Im lặng, Khánh Dương nhìn tên Đức.

– Bây giờ tôi lại nghĩ có khi hai thằng con trai yêu nhau lại hay. Có khi cái câu nói mà chúng nó vẫn thường đùa cợt với nhau rằng: chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau lại đúng. Khánh Dương, cậu hãy cho tôi biết cảm giác khi hai người con trai yêu nhau là như thế nào đi!

Tức thì tên Đức đứng dậy nắm lấy tay Khánh Dương rồi kéo cậu ngã xuống giường. Rất nhanh, hắn đè lên người cậu, một tay đè chặt hai tay cậu lên trên đầu, tay còn lại xoa xoa nhẹ trên bờ môi:

– Đêm nay tôi muốn biết cảm giác khác lạ này – Hơi thở với nồng nặc mùi bia rượu của hắn tạt vào mặt Khánh Dương – Hãy chứng minh cho tôi thấy tình yêu giữa hai người con trai thực sự tốt hơn rất nhiều lần so với thứ tình yêu chuộc lợi mà đám đàn bà mang tới.

– Không! Cậu điên rồi! Mau buông tôi ra! Cậu đang say đó! – Khánh Dương giãy giụa.

– Nằm yên và đừng lớn tiếng như thế! – Hắn đưa tay cởi cúc áo trên người Khánh Dương – Tiếng nói của cậu sẽ đánh thức ngoại tôi đấy. Cậu không muốn ngoại tôi vô đây và nhìn thấy cảnh hai thằng con trai đang quấn lấy nhau phải không nào?

– Cậu Đức! Đừng mà! Buông tôi ra! Ưm… ưm…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN