Tân Kiếp Đoạn Trường - Phần 41
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Tân Kiếp Đoạn Trường


Phần 41


Sau hơn một giờ chạy không ngừng nghỉ cuối cùng chiếc taxi của Xuân Lộc dừng bánh trước một vũ trường lớn của Thành Phố Hồ Chí Minh.

– Anh, đây là đâu? – Vừa bước ra khỏi xe, Khánh Dương ngỡ ngàng khi trước mắt mình là một tòa cao ốc lớn với tấm biển to tổ bố: ” Lạc Nhật Vũ Trường ”

– Đây là vũ trường Lạc Nhật. Là vũ trường lớn của Sài Gòn này. Tên Lạc Nhật có nghĩa là ngày ngày vui vẻ.

– Vũ trường? – Khánh Dương bỗng rùng mình ớn lạnh, cảm giác lo lắng cùng những ngày tháng tối tăm ở bar Thiên Đường như bất chợt ùa về trong tâm trí cậu thật đáng sợ. Linh cảm như đang mách bảo cậu một điều vô cùng khủng khiếp sắp xảy ra.

– Đúng thế. Đây là vũ trường. – Xuân Lộc khẳng định lại.

– Anh… anh đưa tôi đến vũ trường làm gì?

– Thì như những gì đã nói ở phòng cảnh sát, tôi đưa cậu đến đây để kiếm tiền tỷ cho tôi – Xuân Lộc trắng trợn nói.

– Anh… – Giờ thì Khánh Dương đã biết linh cảm trong mình là hoàn toàn đúng. Đây chính là bar Thiên Đường thứ hai, là địa ngục trần gian mà cậu vẫn thường la hét trong ác mộng.

– Sao? Qua hồ sơ của cậu, tôi được biết cậu đã từng làm trai bao trong bar Thiên Đường bốn năm trên Hà Nội đúng không? Cậu là trai bao, tôi đưa cậu về nghề nghiệp cũ, từ nay cậu tha hồ mà kiếm nhiều tiền, tha hồ mà sung sướng nhá! Ha ha ha ha!

– Anh là đồ khốn nạn!

– Khốn nạn là bản chất của tôi mà. Nếu tôi không khốn nạn sao tôi có khả năng đổi trắng thay đen mà xóa tội giết người cho cậu một cách dễ dàng như thế?

– Anh Lộc, tôi xin anh! Tôi sẽ đi theo anh mà. Tôi sẽ làm nô lệ cho anh. Anh bắt tôi làm gì tôi cũng cam. Tôi chỉ xin anh đừng bắt tôi trở về con đường cũ.

– Hơ! Trai bao thấy vũ trường sướng bỏ mẹ còn ở đó mà bày đặt sợ hãi. Tao phỉ nhổ vào!

– Anh… thì ra anh đã tính toán mọi âm mưu từ trước?

– Chứ sao! Bộ mày nghĩ tao có lòng tốt mà thả mày ra để mày đoàn tụ với người yêu mày chắc? Tao đâu có điên!

– Tại sao anh lại hãm hại tôi như vậy?

– Cho mày thoát khỏi đường chết là hãm hại mày sao?

– Đối với tôi chết còn nhẹ nhàng hơn là rơi vào con đường ô nhục này! – Khánh Dương hét lên.

Bên đường, ô tô, xe máy đang ùn ùn lướt tới. Chỉ cần một chút là xong. Là xong. Là thoát. Cậu lao ra đường.

– Mày dừng lại! – Tên Lộc cũng hét lên rồi phi người theo Khánh Dương. Bả vai cậu bị bàn tay to khỏe của hắn chộp lại một cách thô bạo đau đớn.

– Định chết hả mày? Không đơn giản thế đâu. Đi vào!

Tức thì cậu bị lôi vào trong một cách không thương tiếc.

– Trông cũng đẹp trai – Mụ chủ vũ trường nhìn Khánh Dương, gật đầu hài lòng – Bao nhiêu tiền chú em?

– Tỷ rưỡi

– Cái gì? – Mụ hét lên – Chú định ăn cướp giữa ban ngày chắc?

– Ai thì em không dám nói nhưng với dung mạo của thằng nhóc này em xin đảm bảo với chị chỉ cần nó cặp với khách ngoại quốc một tuần chị sẽ thu về cả vốn lẫn lời.

– Không! Quá đắt!

– Vì là chỗ chị em làm ăn lâu năm nên nay em kiếm được hàng ngon ưu ái mang đến cho chị trước. Nhưng xem ra chị không có con mắt nhìn hàng. Vậy em xin phép chị đưa hàng đi chỗ khác.

– Khoan!

– Sao chị?

– Ừ thì… ừ thì chị công nhận là nó đẹp trai thật. Nhưng tỷ rưỡi thì quá đắt. Thôi chú em bớt cho chị 200 được không?

– Không! Tỷ rưỡi là tỷ rưỡi, quyết không kì kèo.

– Thôi được rồi. Chị chịu thua với cách mua bán sắt thép của chú luôn đấy.

– Phải thế chứ chị! Thằng Lộc này đâu phải là kẻ dễ chơi? Chị yên tâm đi! Nó là trai bao lành nghề đảm bảo sẽ biết cách chiều chuộng và moi tiền của khách, chị không cần phải bận tâm gì cả đâu.

– Được. Chú muốn tiền mặt hay chuyển khoản?

– Chuyển khoản đi. Chị cứ chuyển vào đó cho em xài dần.

– Ok. Xong.

– Vậy thôi, chào chị nhá! Khánh Dương à – Xuân Lộc quay lại vuốt tóc Khánh Dương – Cố gắng ở lại làm việc cho thật tốt nha, chị Kim dễ tính lắm đó. Ha ha ha ha!

Đợi tên Lộc bước ra khỏi phòng, mụ Kim hất hàm hỏi Khánh Dương:

– Tên gì?

– Trần Khánh Dương.

– Bao nhiêu tuổi?

– Hai mươi lăm.

– Làm call boy bao lâu rồi?

– Bốn năm.

– Kinh nghiệm?

– Chơi cho liễu chán hoa chê
Cho lăn lóc đá, cho mê mẩn đời.

– Tốt! Từ nay em sẽ chính thức là nhân viên của Lạc Nhật Vũ Trường. Cố gắng chiều khách và làm việc thật giỏi chị sẽ không để em phải chịu thiệt đâu. Ok nha cưng?

– Dạ vâng em hiểu.

– Tốt! Chị thích em ở điểm này! Thôi, có gì thì em nghỉ ngơi sớm đi. Có thể tối nay sẽ tiếp khách luôn em nhé. Mấy hôm nay có nhiều khách ngoại quốc ghé thăm lắm, em mà biết cách lấy lòng họ thì bao nhiêu tiền họ chẳng quẳng cho em?

Khánh Dương mỉm cười chua chát. Ôi cuộc đời! Ôi số mệnh sao mà đắng cay, mà ô nhục quá! Đúng là:

” Chém cha cái số hoa đào,
Gỡ ra rồi lại buộc vào như chơi.
Nghĩ đời mà ngán cho đời,
Tài tình chi lắm cho trời đất ghen.
Tiếc thay nước đã đánh phèn,
Mà cho bùn lại vẩn lên mấy lần.
Hồng quân với kiếp đoạn trường.
Sao cho xỉ nhục trăm đường mới thôi.”

************************************************

“Dập dìu lá gió cành chim,
Sớm đưa Tống Ngọc tối tìm Trường Khanh.”

Thời gian cứ thế trôi qua…

Bốn năm…

Vậy là Khánh Dương đã ở Lạc Nhật Vũ Trường được bốn năm rồi cơ đấy. Bốn năm nay đêm nào cậu cũng phải mang thân xác của mình làm thứ mua vui cho biết bao đàn ông trong thiên hạ.

Bốn năm…

Bốn năm… biết bao nhiêu là tủi nhục. Bốn năm biết bao nhiêu là cay đắng.

Bốn năm nước mắt đẫm mi, bốn năm ruột héo gan mềm.

Bốn năm cuồng quay trong âm nhạc và ánh sáng.

Bốn năm thả trôi thân xác trong nồng nặc men rượu, men bia.

Bốn năm…

Bốn năm tủi nhục ê chề. Bốn năm sống không bằng chết.

Bốn năm rồi. Đã bốn năm rồi cơ đấy!

Năm nay Khánh Dương đã 29 tuổi.

Nhanh thật. Mới có ngày nào năm 2016, cậu bé 16 tuổi Khánh Dương chân ướt chân ráo theo Hải Đăng lên Hà Nội thế mà bây giờ đã 13 năm ròng rã. Mười ba năm rồi, Sài Gòn mới vừa đón chào mùa xuân 2029 với vàng rực sắc mai, với biết bao nhiêu dự định đầy tươi đẹp.

Mười ba năm…

Mười ba năm đã qua rồi.

Mười ba năm. Để Khánh Dương nhớ lại xem nào.

Mười ba năm:

“Bốn năm sống ô nhục trong bar Thiên Đường trên Hà Nội.”

“Hai năm sống bên Trọng Cường nhưng phải chịu đựng rất nhiều sự khó tính của ông Tư. Đến khi được ông Tư chấp nhận thì Khánh Dương cũng chỉ sống hạnh phúc bên Trọng Cường được mấy tháng rồi đã bị bắt đi.”

“Hai năm làm gia sư trong nhà bà Tâm, được bà Tâm quý mến coi như cháu ruột trong gia đình nhưng rồi lại mắc vào tình cảm của Ngọc Lan, cuối cùng bị Ngọc Lan đầu độc trong ma túy.”

“Hai năm hiếm hoi nữa được tận hưởng sự quan tâm chăm sóc của Mạnh Toàn, nhưng cuối cùng với sự xuất hiện của tên Hưng, tình cảm ấy cũng kết thúc trong nước mắt.”

“Bốn năm nay… bốn năm nay nước mắt đẫm mi, tủi cực trăm đường trong vũ trường Lạc Nhật.”

Mười ba năm…

Mười ba năm thì mười năm cay đắng. Có xâu chuỗi tất cả những tháng ngày hạnh phúc lại thì có lẽ cũng chỉ vẻn vẹn được ba năm mà thôi.

Mười ba năm…

Mười ba năm…

Biết bao nhiêu trận đòn roi. Biết bao nhiêu lời lăng mạ và sỉ nhục.

Mười ba năm…

Máu chảy, lệ rơi.

Đớn đau, cơ cực.

Mười ba năm…

Mười ba năm không một cuộc gọi, không một lá thư, không một dòng tin nhắn với bố mẹ và hai em Khánh Hoài, Khánh Ly.

Mười ba năm…

Chắc giờ này Ha Đan đã học xong, đã trở về tìm cậu và chắc anh đã có thể quên cậu để xây dựng một gia đình hạnh phúc với một người con trai khác.

Nghĩ đến đây nước mắt Khánh Dương tuôn chảy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN