Chọn Sai Người - Phần 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
764


Chọn Sai Người


Phần 2


Tiếng mẹ chồng gào mỗi lúc một to. Em lại không thể động vào người bà ấy, nên đành đứng bên này khuyên can:

– Đầu mẹ chảy máu rồi. Mẹ để con đưa mẹ đi viện kiểm tra đã.
– Tao đếch cần mày đưa tao đi. Thứ con dâu khốn nạn, đểu giả. Mày định giế.t tao để ẵm trọn ngôi nhà này đúng không? Đừng có mơ. Một đồng, một cắc nhà tao mày cũng không có cửa mang đi đâu.

Nghe tiếng đổ vỡ loảng xoảng trong nhà, dì Ánh với chú Tới hàng xóm nhà em vội vã chạy sang:

– Bác Hường ơi! Vy ơi! Có chuyện gì thế?
– Ới dì Ánh, chú Tới ơi! Mau vào giúp tôi với. Con Vy nó định giế.t tôi nài.

Mẹ chồng bù lu bù loa một thôi một hồi. Chú Tới, dì Ánh nhìn mấy mảnh thuỷ tinh văng tung toé dưới sàn nhà, xong nhìn tay mẹ chồng em đầy máu. Em thì thập thễnh bước được bước không, hai người họ vội vội vàng vàng đỡ mẹ chồng em dậy gọi taxi đưa bà ấy vào viện. Em cũng muốn đi cùng chuyến xe đấy luôn, nhưng mẹ chồng nhất quyết không cho. Thế nên đành phải bắt chuyến xe khác theo vào sau. Vào tới viện, sau một hồi thăm khám. Bác sĩ kết luận mẹ chồng em chỉ bị tổn thương ngoài da, khâu 5 – 6 mũi rồi cho về chứ không ảnh hưởng gì đến thần kinh hay não bộ.

Tầm nửa tiếng sau, chồng em hớt ha hớt hải lái xe về. Nhìn mẹ quấn băng trắng quanh đầu, anh ta nổi giận đùng đùng tiến lên vả cho em hai phát liền. Mắt trợn lớn như con ngáo ộp:

– Mày làm gì mà để mẹ tao ra nông nỗi này?
– Em chẳng làm gì mẹ cả.
– Mày còn già mồm cãi láo hả? Chẳng lẽ mẹ tao tự nhiên lăn đùng ra ngã?

Mẹ chồng thấy Trọng đánh em không những không can ngăn còn đổ thêm dầu vào lửa:

– Không phải tự nhiên mẹ lăn đùng ra ngã đâu. Chính nó đẩy mẹ ngã đập đầu vào cạnh bàn đấy. Con này nó khốn nạn lắm, mẹ sai nó đi lau nhà, nó ưỡn ẹo không lau. Mẹ bảo để mẹ lau thì nó nổi cơn điên đẩy mẹ ngã. Hôm nay dì Ánh với chú Tới mà không sang kịp, chắc mẹ chết luôn rồi. Dâu mới chả con.
– Sao mẹ lại nói vậy? Con đẩy mẹ ngã lúc nào? Là mẹ cầm chổi đánh con, rồi trượt chân ngã.
– Ý mày bảo mẹ tao đổ oan cho mày đúng không? Mẹ nhà mày. Tao chưa thấy con vợ nào mất dạy láo lếu như mày đâu. Mẹ tao làm gì mày, mà mày đẩy bà ấy ngã? Mày điên rồi.
– Em đã bảo em không đẩy ngã mẹ. Sao anh không chịu tin em?
– Mày câm mẹ cái mồm lại đi. Cút ra đây. Hôm nay tao phải cho mày một trận nhừ tử mới được.

Nói rồi Trọng lôi em xềnh xệch đến gần tường, anh ta tát em bao nhiêu phát em cũng chẳng nhớ rõ. Chỉ tới khi khoé miệng em bắt đầu rỉ máu, Trọng mới dừng tay quát:

– Giờ mày đã chịu nhận tội chưa? Quỳ xuống xin lỗi mẹ tao nhanh.
– Tôi không đẩy mẹ anh ngã. Tôi không có lỗi gì hết.
– Mày muốn gân với tao phải không? Tao cho mày hết gân luôn. Tao lấy mày về làm vợ, chứ không lấy mày về làm bà hoàng để mày hành hạ mẹ tao. Đồ mất dạy.

Trọng nổi cơn điên dồn em vào tường, xong đưa tay bóp chặt cổ em. Lực tay anh ta dùng rất mạnh, kiểu như muốn bóp chết em mới vừa lòng. Hô hấp của em trở nên khó khăn, mặt đỏ phừng phừng. Trước mặt là người chung chăn gối với mình hơn 5 năm qua. Vậy mà giờ đây anh ta không nể chút tình nghĩa, một mực ép em vào đường cùng. Nước mắt em lăn dài trên má. Kiếp này em chọn sai người thật rồi. Mẹ chồng đang ngồi trên ghế sofa nhìn Trọng bóp cổ em bà hả hê lắm, nhưng tới lúc em sắp không chịu nổi nữa bắt đầu thở dốc thì bà mới đứng dậy kéo tay Trọng:

– Thôi đi con. Nó chế.t ra đấy mình lại rắc rối.
– Nhưng nó hỗn với mẹ. Nó vừa đẩy mẹ ngã chảy máu đầu đấy.
– Thì con cũng đòi lại công bằng cho mẹ rồi. Tha cho nó lần này đi con.
– Tao nể mặt mẹ tha cho mày. Lần sau mày còn dám động đến cái móng tay của tao nữa thì tao xử mày thật đấy.

Trọng nghe lời mẹ bỏ tay khỏi cổ em, nhưng vẫn không quên buông lời cảnh cáo. Em nghe anh ta nói xong ức chế đến nỗi cổ họng nghẹn đắng không nói được lời nào, chỉ lù lù bỏ lên tầng. Miệng em bị tát chảy máu, cổ vẫn in hằn dấu tay của anh ta. Em thật không thể ngờ có ngày mình suýt chế.t dưới tay chồng. Em nhìn mình trong gương, đầu tóc rũ rượi quần áo lôi thôi lếch thếch tự nhiên bật khóc thật to. Khóc cho sự lựa chọn sai lầm của quá khứ, để giờ đây phải gánh chịu hậu quả nặng nề.
…………..
Mỗi lần em nghĩ đến chuyện ly hôn với Trọng, bé Min luôn là nỗi trăn trở lớn nhất trong lòng em. Mẹ em mất sớm, bố lại lấy vợ hai em là người hiểu rõ nhất đứa trẻ lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn có bao nhiêu thiệt thòi. 5 giờ chiều em đi đón con nhìn thấy mặt em sưng húp con bé ngây ngô hỏi:

– Mẹ ơi. Sao mặt mẹ đỏ thế? Mẹ ốm hả?
– Mẹ không ốm. Trời hơi nóng lên mẹ bị đỏ mặt. Min đừng lo cho mẹ.
– Nhưng Min thấy không nóng mà. Min còn phải mặc áo khoác này.
– Thôi Min lên xe mẹ chở về. Muộn rồi.

Em cố đánh trống lảng câu hỏi của Min, đưa con về còn chuẩn bị bữa tối. Tối hôm đó Trọng không về nhà ăn cơm, mẹ chồng gọi cho anh ta cả chục cuộc cũng không hề được. Em đoán chắc chắn anh ta lại rượu chè be bét ở đâu rồi. Tháng có 30 ngày thì phải tới 20 ngày anh ta về muộn. Người lúc nào cũng sặc mùi rượu không thì mùi nước hoa của phụ nữ, đương nhiên mùi nước hoa ấy không phải là của em. Em chán nản cho con ăn cơm xong, dọn dẹp nhà cửa rồi lên phòng đi ngủ luôn chứ chẳng thèm đợi anh ta về.

Tầm 9 giờ, con bạn thân nhất của em tên Thương có gọi điện. Em vừa bấm nút nghe, nó ở đầu dây bên kia đã sồn sồn hết cả lên:

– Này. Con kia, chồng mày có nhà không?
– Mày bảo cái gì cơ? Nói lại tao xem nào.
– TAO HỎI CHỒNG MÀY CÓ NHÀ KHÔNG?

Con này hôm nay nó bị làm sao vậy? Tự nhiên lại hỏi đến chồng em? Thường ngày nó ghét Trọng lắm, mỗi lần em nhắc đến anh ta nó lại chửi em ngu nên mới chấp nhận ở nhà phục vụ mẹ con anh ta mấy năm nay.

– Vy. Mày có nghe tao hỏi không vậy?
– Tao đang nghe đây. Sao tự nhiên mày hỏi chồng tao làm gì?
– Mày cứ trả lời tao trước đã, thằng cặn bã đó có ở nhà không?
– Không. Vẫn chưa về.
– Ôi thôi. Mày ngu rồi Vy ơi. Nó đang đi hú hí với gái ở khách sạn đây này.
– Liệu mày có nhầm không? (Em vẫn chưa tin chồng dẫn gái đi khách sạn giờ này.)
– Nhầm cái đầu mày. Con dở. Tao vừa tan làm, đi qua khách sạn thấy nó dẫn gái vào. Mày đến mà bắt tận tay. Để tao gửi địa chỉ khách sạn cho. Thằng hốn nạn, đốn mạc ấy mày còn tiếc rẻ gì? Mà thôi. Mày không phải đi xe đến đây đâu. Cứ ở yên nhà, tao qua đón. Phen này mày phải làm cho ra ngô, ra khoai mới được. Đừng nhịn nó nữa.
– Nhưng tao…
– Không nhưng nhị gì hết. Cần thiết thì ly hôn luôn. Cháu tao không thể có một người bố mất dạy như thế được. Cùng lắm mẹ con mày dọn đến đây ở chung với tao. Quyết định vậy nhé. Mày ra cổng đi.

Con Thương nói xong tắt máy rụp một cái. Em cũng đi thay quần áo ra cổng đứng chờ nó. Bé Min với mẹ chồng ngủ từ nãy nên không có ai ngăn cản em.

Sáng nay Trọng vừa bóp cổ, đánh đập em thậm tệ giờ đã tay ôm, tay ấp đưa gái vào khách sạn. Em không thể hiểu nổi lương tâm của anh bị gà tha quạ mổ đi đâu mất rồi. Đứng bên ngoài tầm nửa tiếng, cuối cùng con Thương cũng đến. Em leo lên con xe wave màu trắng hơi cũ kĩ của nó. Nó chở em một mạch đến thẳng khách sạn X:

– Giờ sao? Có vào bắt tận tay day tận trán không? Không lại bảo tao đổ oan cho chồng mày?
– Không cần đâu. Tao đứng ngoài đây chờ cũng được. Mày về đi.
– Mày điên vừa thôi Vy ạ. Về cái gì mà về? Cứ để tao đập cho hai đưa nó một trận nhừ tử. Cái loại đàn ông khốn nạn bỏ mặc vợ con ở nhà, đi gái gú đú đởn là không thể chấp nhận nổi. Chó má. Được cả mẹ lẫn con.

Em không dám kể cho con Thương nghe chuyện sáng nay, Trọng bóp cổ em gần ngạt thở. Em sợ nó nổi cơn điên không giữ được bình tĩnh, đến tận nhà chồng em làm um lên một trận. Gì chứ mỗi lần em phải chịu oan ức, con Thương xót em lắm. Khách sạn không cho chúng em vào bên trong, nhưng tình cờ bạn con Thương làm nhân viên tiếp tân ở đây, nên nó năn nỉ ỉ ôi hỏi bạn cho bằng được:

– Mày check hộ tao khoảng 1 tiếng trước, người đàn ông tên Trọng thuê phòng nào được không?

Bạn con Thương lắc đầu:

– Tao không giúp mày được đâu. Làm như thế là vi phạm quy định của khách sạn, nghỉ việc như chơi đấy.
– Hà ơi. Mày cố gắng giúp tao mới. Lão Trọng đó là chồng con này. Nó bỏ mặc vợ con ở nhà, đi khách sạn với gái.
– Tao không biết đâu. Mày dẫn bạn mày về đi, đừng để chị quản lí khách sạn nhìn thấy không chị ấy gọi bảo vệ vào là chúng mày rắc rối to đấy.
– Mày không giúp tao thì tao không về. Tao đứng đây đợi tới khi nào lão Trọng với con nhân tình của lão ra thì thôi.
– Mày đừng ép tao nữa.

Em khó xử bảo:

– Thôi. Thương ơi. Bạn mày đã không muốn nói thì tao với mày ra cổng đứng chờ đi. Đừng làm khó nhau.
– Mày cứ để im tao xem nào.

Em biết Trọng rất hay đú đởn gái gú, nhưng đây là lần đầu tiên em tới tận khách sạn bắt gian nên có chút ngập ngừng. Em mở điện tìm ảnh của Trọng đưa đến trước mặt bạn con Thương khẽ nói:

– Bạn ơi. Bạn không cho mình số phòng của anh ta, vậy bạn thử nhìn xem người lúc nãy thuê phòng ở khách sạn của bạn có đúng là người này không?
– Đây là anh Trọng, khách quen của khách sạn. Tuần nào anh ấy cũng đến đây 1 – 2 lần. Vì bạn là bạn con Thương, nên tôi mới nói đó.
– Cảm ơn bạn. Tôi cũng không làm loạn gì ở khách sạn của bạn đâu. Tôi với con Thương sẽ ra ngoài kia chờ.

Nói rồi em kéo tay con Thương ra cổng khách sạn chờ. Chờ thêm một tiếng nữa cũng thấy Trọng chở một người con gái từ trong khách sạn đi ra. Nhìn thoáng qua em nhận ngay, cô ta chính là người tối qua đưa chồng em về. Em đờ đẫn hết người. Tận mắt chứng kiến cảnh chồng chở gái từ trong khách sạn đi ra, thì chẳng có người vợ nào giữ nổi bình tĩnh đâu. Con Thương lái con xe wave của nó tông rầm cái vào xe của Trọng, làm anh ta và cô nhân tình ngã lăn ra đường. Thấy em bước xuống từ đằng sau xe của con Thương, Trọng lồm cồm bò dậy nghiến răng nghiến lợi nói:

– Vy. Sao cô lại ở đây?
– Tôi không ở đây thì sao tôi biết anh đốn mạc tới mức này? Anh là cái loại người gì vậy? Hàng ngày anh rượu chè đú đởn với bạn bè ở quán karaoke chưa đủ à? Nay còn bỏ vợ bỏ con ở nhà, dẫn gái đi khách sạn?
– Có gì về nhà nói.
– Sao? Anh sợ mất sĩ diện hả? Anh ra đường tử tế lịch thiệp với gái, nhưng về nhà lại kiếm cớ đánh vợ chửi con. Anh xem mẹ con tôi là cái gì?

Trọng nổi khùng:

– Cô câm chưa? Nói câu nữa tôi vả vỡ mồm đấy. Nhìn cái mặt già như trái cà của cô xem ai nuốt nổi? Người lúc nào cũng hôi hám như con chuột chết. Tôi chịu đựng cô mấy năm qua là đủ lắm rồi.

Cô nhân tình của Trọng lúc này cũng nhân cơ hội mà sỉ nhục em:

– Tưởng chị lịch sự nhã nhặn thế nào, chứ như này thì phèn chúa quá. Phụ nữ mà không giữ được chồng, để chồng phải ra bên ngoài cặp bồ thì còn mặt mũi nào đến đây hạnh hoẹ? Đồ kém tắm.
– Cô im đi. Chỗ này không đến lượt con giáp thứ mười ba như cô lên tiếng.
– Tôi có mồm tôi nói. Chị làm gì được tôi? Chị không thích làm vợ anh Trọng nữa, thì ly hôn đi để tôi làm thay cho. Anh ấy giỏi giang xuất sắc, ở công ty lúc nào cũng thuộc hàng top đầu chả hiểu sao mấy năm trước lại nhìn trúng đứa con gái nghèo nàn quê mùa như chị. Đẻ được đứa con cũng chẳng nên hồn. Hay chị để tôi đẻ thay chị nha. Cùng là đàn bà phụ nữ với nhau mà tôi thấy nhục nhã thay chị.
-…
– Chưa kể đến chuyện ở bên tôi tương lai của anh Trọng, sẽ sáng ngời ngời. Việc thăng chức ở công ty dễ như trở bàn tay. Vì sao chị biết không? Vì mẹ tôi chính là sếp của anh Trọng. Còn mẹ chị thì…chết lâu rồi haha..

Em nghe nhân tình của chồng nói, tức muốn thổ huyết ra ngoài. Đã là người phụ nữ không biết xấu hổ chen chân phá vỡ hạnh phúc gia đình nhà người khác, còn lên mặt vênh váo với em thế này đây. Em không chịu nổi định xông lên tát cho cô ta một cái, nhưng con Thương nhanh tay hơn em nhiều. Nó lao tới nắm chặt lấy tóc cô ta, giật mạnh ra đằng sau xong tát lia lịa vài cái liền. Vừa tát nó vừa cao giọng dạy dỗ:

– Con ranh. Mày đã đi cướp chồng người khác còn thích già mồm thách thức à? Để tao táng vỡ cái mỏ vịt mày ra, xem mày còn hống hách được nữa không nhé?
– Bạn tao nghèo nàn quê mùa thật đấy, nhưng nhân cách nó không bị khuyết tật như mày.
– Mày tưởng mày mồi chài được thằng kia là giỏi lắm hả? Cho tao cười vào mặt mày cái nào. Thằng khốn kia nó chỉ coi mày là công cụ để “xả” thôi. Con ngu.

Nhân tình của Trọng bị con Thương tẩn cho trận ra bã, ngã vật vã ra đường. Không làm gì được nữa, cô ta mới quay sang Trọng nỉ non khóc lóc:

– Anh Trọng. Lúc nãy anh bảo bỏ vợ lấy em cơ mà, sao giờ anh lại để con điên này đánh em thế? Anh có yêu em không? Nếu không thì chấm dứt đi. Chức phó giám đốc, anh cũng đừng hòng trèo lên.
– Ấy không My ơi. Em bình tĩnh đã. Anh xin lỗi em.

Quay qua em Trọng lừ mắt quát:

– Cô bảo con bạn cô dừng tay lại ngay, không đừng trách tôi ra tay đánh phụ nữ.

Con Thương nghe Trọng nói càng thêm bực, nó mắng mỏ anh ta thậm tệ:

– Tôi nói cho anh nghe này đàn ông giàu vì bạn, hoạn nạn vì bồ. Với cả tôi không phải con Vy nên anh đừng hòng dọa nạt tôi. Mấy năm qua bạn tôi khốn khổ, khốn nạn vì gia đình anh, để giờ anh trả ơn nó thế này đây?
-….(Trọng bị Thương chửi cho á khẩu, không cãi lại được câu nào.)
– Nếu anh không còn tình cảm với nó nữa, làm ơn buông tha cho nó đi. Nó vì anh mà khổ lắm rồi.
– Chuyện gia đình tôi không đến phiên cô xen vào.
– Chuyện gia đình anh không đến phiên tôi xen vào, nhưng chuyện của bạn tôi. Tôi nhất định sẽ quan tâm.
– Vậy cô bảo con bạn ngu đần của cô viết đơn ly hôn đi. Dù sao tôi cũng ngán ngẩm cô ta lắm rồi.

Em thật không ngờ trước mặt nhân tình, Trọng lại thốt ra câu đấy với em:

– Anh vừa nói gì? Nói lại lần nữa tôi xem nào.
– Tôi nói ly hôn đi. Nhìn mặt cô, tôi buồn nôn lắm.

Trọng bóp cằm em cười khẩy. Vậy là trong lúc bực bội em đã mất kiểm soát gào lên:

– Ly hôn thì ly hôn.

Dứt lời em kéo tay con Thương về thẳng, không muốn nhìn thấy mặt mũi Trọng thêm một giây một phút nào nữa. Suốt cả đoạn đường đi con Thương khuyên nhủ em ti tỉ điều, nhưng em lại chẳng nghe lọt tai câu gì. Em đau đớn, tổn thương lắm. Dẫu biết mấy năm nay Trọng với mẹ anh ta đối xử với em không ra gì, nhưng dù sao anh ta cũng là bố của con em. Phải thốt ra hai từ ly hôn, lòng em nặng nề hơn ai hết. Cơ mà ly hôn chính là sự giải thoát tốt nhất cho em lúc này. Em không còn cách nào cứu vãn được cuộc hôn nhân trên bờ vực thẳm của mình.

Đêm hôm đó Trọng còn đi chơi tăng 2 tăng 3, đến hơn 3 giờ sáng mới mò về nhà. Anh ta bấm chuông cổng kêu inh ỏi, em nằm trên tầng nghe thấy hết nhưng lại tảng lờ coi như điếc. Lúc sau mẹ chồng buộc phải tỉnh giấc ra mở cổng. Nhìn con trai bước loạng quạng vào nhà, bà không khỏi xót xa:

– Sao nay con về muộn thế?
– Con sắp lên chức phó giám đốc, nên phải đi ngoại giao tiếp khách tạo dựng mối quan hệ.
– Con sắp lên chức phó giám đốc thật hả? Trời ơi. Mẹ mừng quá, không uổng công mẹ kì vọng ở con bấy lâu nay. Mai con thích ăn gì, mẹ đi chợ sớm mua đồ tươi sống về nấu cho con ăn.
– Con muốn đi nghỉ ngơi. Mẹ kệ con.
– Kệ thế nào được? Để mẹ đỡ con lên phòng.

Mẹ chồng đỡ Trọng lên phòng, đập cửa gọi em ầm ầm:

– Chị Vy ơi. Chị còn nằm trương xác ra đấy à? Mau mở cửa đỡ thằng Trọng vào đi. Nó say rồi.

Em không mở cửa phòng, mà đứng ở bên trong nói vọng ra:

– Con không đỡ đần gì hết. Chẳng có người vợ nào chịu nổi cảnh chồng say sỉn, gái gú bên ngoài thế này mãi đâu.
– Chị khốn nạn vừa thôi. Chồng đi tiếp khách đến nửa đêm nửa hôm mới về, chị không biết đường thương còn nói năng như đấm vào tai thế hả?
– Anh ta đi tiếp khách hay đi ngủ với gái? Có ai đi tiếp khách mà giờ mới chịu về không?
– Chị chỉ vẽ chuyện. Khách hàng thì phải có cả nam lẫn nữ. Hơn nữa nó đi làm mệt nhọc, vui đùa thư giãn một chút cũng có sao? Mấy cái con “bóc bánh trả tiền” chị tính làm gì?
– Mẹ không sao chứ con sao đầy đầu. Đó không phải là thư giãn vui đùa, mà là tệ nạn xã hội đáng bị lên án.
– Sao chị cứ sồn sồn lên thế? Nó gái gú chơi bời nhưng vẫn biết đường về với chị đấy thôi. Còn hơn khối thằng bỏ vợ theo bồ.
– Mẹ nói vậy thì con chịu rồi. Chính con trai mẹ lúc nãy cũng muốn bỏ con theo bồ đấy.
– Thằng Trọng bỏ chị theo bồ là đúng thôi. Chả ai chấp nhận được cái tính nết của chị đâu. Đây là nhà tôi, tôi không nói nhiều giờ chị có đỡ thằng Trọng vào không thì bảo.
– Con không đỡ. Anh ta thích thì tự đi mà vào.

Trọng khùng lên chửi em:

– Mẹ con kia. Mấy nay mày hơi láo rồi đấy. Mở cửa ra. Không tao phá khóa, vào đập cho vỡ mặt giờ.

………….
✅ Mai chủ nhật em xin nghỉ 1 buổi chị em nha. Truyện mới mọi người đọc xong, nhớ ủng hộ em Chin 1 like + 1 cmt động viên ạ. Hẹn gặp lại mọi người vào tối thứ 2.

Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ♥️♥️♥️

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN