Nhật Ký Của Tú Ông - Phần 68
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
622


Nhật Ký Của Tú Ông


Phần 68


NHẬT KÝ CỦA TÚ ÔNG 68
Kiếp sống của một thằng tù tội cũng đâu vui vẻ gì. Khi mới bị bắt, hắn nghĩ rằng vào tù chỉ như một cuộc chạy trốn. Nhưng khi ở đây rồi mới biết. Nó chẳng khác gì xã hội mà hắn từng sống. Bon chen trong một không gian chật chội và bẩn thỉu. Những tên ma cũ, hay những tên máu mặt là những kẻ bị kết án do giết người hay một tội trạng nào đó rất nghiêm trọng. Chúng sẵn sàng bắt nạt, sai khiến và đánh đập những kẻ mới đến. Nói chung, thằng nào khôn thì sống mà chống lại sẽ chết.
Hắn bị ăn mấy trận đòn thừa sống thiếu chết, cộng thêm việc ăn uống không được, ngủ không ngon. Và bệnh tật hành hạ Cho nên hắn gầy đi trông thấy.
Cái cảnh tù tội chẳng ai thăm nom, bệnh tật bị mọi người chê là thằng siđa nên xa lánh, cộng thêm việc thằng bé của hắn đau nhiều khiến hắn thấy mình chẳng thiết gì đời. Thi thoảng lúc ăn đòn đau hắn lại nhớ nhà, hắn lại nhớ mẹ, nhớ Trang. Và nhớ cả mẹ con cái Dĩnh. Tất nhiên rồi. Giờ nếu hắn quay lại trở lại cuộc sống con người, hắn chẳng muốn quay trở về nhà. Vì hắn sợ bị người ta kì thị vì bệnh tật, xa lánh vì là thằng ra tù vào tội.
Giờ cho hắn một con đàn bà hắn cũng chẳng còn tha thiết nữa.
Hắn đi ra theo anh cán bộ quản giáo. Trang đang ngồi với cái bụng bầu khá lớn thấy hắn thì khẽ cười nhẹ.
Em đến làm gì?
Hắn hỏi lạnh lùng.
Em xin cho anh đi khám đó. Xem bệnh đỡ chưa.
Kệ.
Bệnh này để lâu không tốt đâu, anh có uống thuốc đầy đủ không.
Có.
Hắn gật dù bữa bỏ bữa không.
Anh phải uống đủ không được bỏ nó mới nhanh khỏi. Nhà có mình anh. Giờ còn phải cho ông bà đứa cháu nối dõi. Để lâu không tốt cho việc này.
Hắn vẫn cúi xuống không nói gì.
Anh nghe thấy em nói chưa. Họ cho anh đi khám.
Anh biết rồi.
Em mua thuốc đây. Uống vào nhé.
Cảm ơn em.
Hắn cầm túi thuốc rồi đứng lên.
Mẹ và vợ anh có vào không.
Hắn lắc đầu rồi quay đi. Tay cầm túi thuốc cúi xuống cắm cổ đi không chịu nhìn. Nên va vào ai đó.
Đcm mày mù à.
Hắn ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn không nói.
Ơ cái thằng chó này. Mày thích nhìn đểu à.
Tên tù xăm đầy mình trợn mắt vùng tay tát cho hắn một cái rõ đau rồi tính xông vào định đánh hắn nhưng bị ngăn lại.
Thôi anh. Đánh nó là lây siđa đấy. Thằng này siđa giai đoạn cuối rồi.
Siđa mà cho ở chung với bọn này lây hết thì sao.
Vậy cùng chết cho khỏi bẩn xã hội chứ sao.
Hắn hận đời mà nói tức. Bởi giờ hắn cũng chả muốn sống nữa rồi.
Ơ… Đcm thằng chó này. Mày thích chọc tức chúng tao hả.
Mấy tên kia tiến lên định đánh hắn. Nhưng vừa vùng tay thì có bàn tay đưa ra đỡ đòn cho hắn.
Anh em bảo nhau sao hở tí là động chân tay thế.
Nó dám chọc tức bọn này.
Ai chẳng có lúc sai.
Ông là ai mà dám xía vào chuyện người khác. Cút ngay.
Không cút thì sao.
Mấy tay kia tiến lại trợn mắt.
Mày biết đại ca tao là ai không.
Là ai, đã vào đây cũng chỉ là thằng tù như nhau thôi.
Mày dám trêu tức bọn này à.
Bọn chúng đưa tay tính đánh người đàn ông kia thì bị ông ta phản đòn.
Mấy thế võ điêu luyện và chuẩn xác đánh gục đối thủ trong chớp mắt. Cả lũ nằm bò ra đất.
Em xin, Đại ca…
Tôi không muốn đánh cậu, là cậu động vào tôi trước.
Vâng. Em xin lỗi đại ca.
Bọn chúng cúp đuôi chạy về. Hắn vẫn đứng đó chả quan tâm. Đôi mắt trũng sâu mệt mỏi vì thiếu ngủ. Đầu óc nặng nề. Cảm giác bất lực với cuộc đời khiến hắn chẳng còn thiết sống.
Chú em, ổn không.
Hắn cúi xuống gật đầu. Rồi cắm cổ đi mà không cảm ơn lấy một lời.
Chiều đến phải lao động. Hắn cũng lủi thủi như con ma vừa vác bao tải đất lên thì ngã xuống.
Thanh niên đéo gì mà cái bao bé tí cũng không bê bê nổi.
Nó siđa sắp chết rồi.
Siđa thì do nó chịch cave không đi bao chứ gì.
Hay bố cũng làm cave. Giờ đàn ông cave nhiều lắm.
Hắn vẫn lầm lì không nói. Một mình cố kéo cái bao đất đầy.
Để tôi.
Người đàn ông lúc sáng tiến lại vác giúp hắn. hắn cảm kích ngẩng lên.
Bọn hắn không được nghỉ. Trừ khi ốm nằm bệt giường. Cảnh tù là như vậy.
Chú ở đâu mà vào đây.
Tranh thủ lúc nghỉ ngơi. Người đàn ông hỏi thăm hắn.
Dân tộc.
Hắn trả lời cộc lốc.
Tội gì.
Lừa đảo.
Lừa đảo gì.
Tiền.
Mấy năm.
Ba.
Vào lâu chưa.
Bốn tháng.
Người đàn ông nhìn hắn rồi trầm tư.
Anh bị đâm xe chết người. Ba mạng nên đi 6 năm. Nay cũng được hơn năm rồi. Thấy bảo cải tạo tốt nhanh được ra.
Ra làm gì.
Về với vợ con.
Chúng nó bỏ rồi.
Bố mẹ…
Bố chết. Mẹ cũng không cần.
Hắn nói như tủi thân.
Chắc ông em lại phá gia chi tử chứ gì. Chắc đi tù ông bà mừng thêm đúng không.
Chắc thế.
Thế chắc do vậy mới bị bệnh kia à.
Bệnh siđa được ở trại khác chứ sao ở đây nhỉ.
Hắn ngẩng lên nhìn rồi cúi xuống tự nhiên buồn.
Anh đùa thôi. Thấy chú tội bị bọn nó bắt nạt thì anh giúp. Có bệnh thì uống thuốc đầy đủ vào. Mình sai thì mình sửa. Có nhiều người mang án tử muốn sửa cũng không được đâu.
Hắn vẫn im.
Ở bên đấy chúng nó đánh nhiều thì xin sang bên phòng này với anh.
Hắn gật đầu.
Nói thật đấy.
Hắn gật đầu.
Tự nhiên buột miệng.
Giờ tiền không có, tình cũng chả làm được. Chả còn gì.
Hắn nói vậy bởi trong suy nghĩ của hắn. Ai tự nhiên tốt với hắn, không vì tiền cũng vì tình, chứ hắn không tin trên đời có người tốt bụng thật. Hắn mất lòng tin vào cuộc đời.
Người đàn ông nhìn hắn rồi cười phá ra.
Tao không thiếu tiền. Tao cũng là trai thẳng. Tao muốn tạo tự giải quyết được, Không cần phải chịch đàn ông để giải quyết nhu cầu.
Hắn vẫn ngồi im. Người đàn ông đứng lên vỗ vai hắn.
Chú đừng mất lòng tin vào cuộc đời như thế. Đi theo anh. Anh sẽ dạy cho chú cách làm lại bản thân mình.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN