Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng - Chương 13: Chiến trường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng


Chương 13: Chiến trường


Từ ngày hoá thành hình người, Thương Nam Thần Quân không hề ôm nàng bay nữa, ngược lại đi xe ngựa.

Người kéo xe là Thiên Mã, tất nhiên tốc độ sẽ kém Thượng Nam Thần Quân Phượng Hoàng giương cánh, cũng không thể thoải mái bằng được ôm trong ngực Thượng Nam Thần Quân. 

Lâm Hoa biến thành người đã mấy ngày. Cuối cùng vẫn phải thừa nhận hình dáng như đứa bé của mình, so với gà rừng trước kia đã tốt hơn nhiều, thêm việc xử lý chỉnh tề tóc tai, mặc xong y phục, cũng miễn cưỡng được coi là một Lolita hồng hào. Người ta nói con gái 18 tuổi trổ mã, biết đâu sau này ta sẽ là mỹ nữ.

“Chúng ta đi đâu?” Âm thanh nhuyễn nhuyễn nhu nhu vang lên, Lâm Hoa nhìn Thương Nam Thần Quân đang nhắm mắt dưỡng thần.

“Chiến trường.”

“……”

Chiến trường a, không phải đi giao lưu, có thể nhàn nhã sao? Chẳng lẽ chúng ta đi làm vật hy sinh?

Được rồi, sáu ngày đường, địa thế từ từ bằng phẳng, có thể loáng thoáng trông thấy dãy núi phía xa, mây mù lượn quanh, trong rừng hoa cũng cảm thấy có sát khí, xem ra sắp đến chiến trường sơn mạch Kỳ Liên.

Xa xa mười mấy người mặc chiến bào đang phi ngựa như bay tới. Dừng trước xe ngựa 3 trượng, đã thấy Tướng quân hành lễ: “Mạt tướng Triều Vân, phụng mệnh Chiến thần, tới nghênh đón Thương Nam Thần Quân.”

Thương Nam Thần Quân ngồi thẳng người, ôm Lâm Hoa có chút mơ hồ trong ngực, mỉm cười hỏi ” Chiến sự phía trước như thế nào?”

Triều Vân cung kính nói: ” Tiểu Thiên vương Yêu Giới dẫn Yêu Binh đang đối chọi với Chiến thần, hiện tại thắng bại không rõ.”

Thương Nam Thần Quân gật đầu, trầm ngâm nói: ” Yêu Hoàng không có ở đây sao?”

“Mạt tướng không biết.”

“Các ngươi dẫn đường đi.”

Giây lát, xe ngựa lần nữa lại chuyển động, Thần Tướng đi phía trước dẫn đường.

Hai quân đối trận, Tiên – Yêu đại chiến, ngàn năm một thuở, ta đi quan chiến a.

(Câu này muốn giữ nguyện hay sửa thành: “Hai quân đối đầu,…, ta đi xem đánh nhau”)?

………………………………………………………………………………………………

Sơn mạch Kỳ Liên như Hắc Long đang nằm ngủ, liên miên bất tận, không thấy đầu đuôi, trên núi không có một ngọn cây, khắp nơi toàn núi đá, sát khí lộ vẻ tiêu điều.

Cờ bay chập chờn, khắp núi rừng rậm rạp đều là thiên binh thiên tướng, chiến bào đao thương trang bị hoàn mỹ. Đại tướng quân mặt đen rất nổi bật, hai bên râu mép vểnh lên, lông mày dựng ngược, đôi mắt toả ra sát khí. Thân hình cao lớn, áo giáp kim quang lấp lánh, cầm trong tay Ngân Long Đao, uy phong lẫm liệt đón gió.

Xe ngựa đột ngột dừng lại trên không, khiến thiên binh thiên tướng vội vàng ngẩng đầu nhìn.

Rèm cửa được vén lên, Lâm Hoa theo Thương Nam Thần Quân xuống xe, Thương Nam Thần Quân tóc đỏ hồng y (quần áo màu đỏ) cực kỳ nổi bật trên chiến trường.

Ta nói này, ngươi mặc bắt mắt như vậy, còn đứng trên cao, là muốn thành bia người sống sao…… Lâm Hoa trốn sau lưng Thương Nam Thần Quân, bóng dáng xinh xắn bị che khuất.

Đại tướng quân ở phía dưới khồng hề có ý định tiến lên, chỉ ôm quyền nói: “Trên chiến trường, mong Thần Quân không trách tội.”

“Chiến thần không cần đa lễ.” Thương Nam Thần Quân nhảy xuống đám mây, mỉm cười nói, “Không biết tình huống như thế nào?”

Chiến thần nói: ” Hiên Nhã Tướng quân đang đối đầu với Tiểu Thiên vương.”

Lâm Hoa lặng lẽ từ sau lưng Thương Nam Thần Quân thò đầu ra, len lén quan sát tình huống.

Chiến đấu hết sức kịch liệt, chỉ thấy bóng hai người dính một chỗ, chiêu thức mỹ lệ hoa cả mắt, làm người ta không kịp nhìn rõ, trong chốc lát bụi đất đầy trời, kèm theo tiếng nổ kinh thiên động địa.

Lâm Hoa chắc lưỡi hít hà, so với hiệu ứng phim ảnh còn tuyệt mỹ hơn.

Một hồi sau, Thương Nam Thần Quân trầm giọng nói: “Gọi Hiên Nhã Tướng quân quay lại, thế cục này hắn chắc chắn thất bại.”

Vừa dứt lời, bóng dáng màu tím đã từ trong cuộc chiến bay ra, ách, là bị người đá ra. Tướng quân áo tím tạo thành một đường cung, miệng phun máu tươi, rơi xuống trận địa Tiên giới, mặt trắng như giấy, thoi thóp một hơi, được mấy tên binh sĩ luống cuống tay chân mang xuống. 

Thiên vương Yêu Giới cười khẩy: ” Thiên tướng thần giới cũng chỉ thường thôi.”

Chiến thần mặt xanh như lá, nhẫn khí nói: “Trẻ con, chớ có ngông cuồng.”

Lâm Hoa lúc này mới thấy rõ, Thiên vương Yêu Giới chỉ như cậu nhóc mười một mười hai tuổi, mặc một bộ quần áo màu thiên thanh (xanh da trời), đai lưng thêu hoa văn màu bạc, chân mang đôi giày xanh nhỏ. Mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, mái tóc đen tùy ý dùng băng gấm xanh buộc sau lưng, vẻ quý khí nhưng cũng không mất đi sự đáng yêu.

Đứa trẻ xinh đẹp như vậy là tiểu thiên vương Yêu Giới.

Lâm Hoa xấu hổ, chúng ta lại đi khi dễ đứa bé nhà người ta, còn bị nó đánh hộc máu, thật mất mặt…

_________________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN