Chọn Sai Người - Phần 24: Cuối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
857


Chọn Sai Người


Phần 24: Cuối


Người viết: Chinh Hoàng.
Chương cuối.

Vị bác sĩ trung niên nghe em hỏi, khuôn mặt hiện rõ ý cười hiền hậu:
– Yên tâm. Cu cậu khỏe mạnh, chân tay đầy đủ, không dị tật chỗ nào. Nhìn cái mặt này chắc sau nhiều gái theo lắm đấy, mẹ cứ chuẩn bị tinh thần kén dâu dần đi là vừa.
Lúc đó em như muốn vỡ oà trong sung sướng. Đây có lẽ là niềm hạnh phúc nhất của em từ trước đến giờ. Sau bao nhiêu đắng cay nghiệt ngã, cuối cùng ông Trời cũng chịu ban cho em một ơn huệ. Con em không bị dị tật chỗ nào, nó sinh ra là một đứa trẻ khoẻ mạnh bình thường như bao đứa khác. Em xúc động bật khóc tu tu. Bác sĩ tưởng em đau quá nên mới khóc, chứ thật ra là em khóc vì sung sướng hạnh phúc.
Sau đó hai mẹ con em được chuyển tới hai phòng khác nhau. Em không có nhiều tiền tiết kiệm, nên dự định nằm ở phòng bệnh bình thường thôi. Ai ngờ mấy chị y tá lại chuyển em vào phòng bệnh vip. Em sợ bọn họ nhầm, nên ngây thơ nói:
– Các chị ơi…Em đăng kí nằm ở phòng bệnh bình thường mà, có phải phòng vip đâu. Mọi người nhầm rồi.
Một chị y tá trong số đó nhanh nhảu trả lời em:
– Chồng em vừa đăng kí ở phòng vip. Em cứ yên tâm nghỉ ngơi cho tốt, khoảng 1 – 2 tiếng sau sẽ được gặp lại con.
Nghe đến từ “chồng” em ngớ hết cả người ra:
– Chồng em ấy ạ?
– Ừ. Cái anh to cao đẹp trai như diễn viên Hàn Quốc ý. Lúc em ở trong phòng sinh, anh ấy chờ bên ngoài mà đứng ngồi không yên chốc chốc lại hỏi bọn chị xem em đã sinh chưa? Có bị khó sinh không? Lâu lắm rồi chị mới thấy một người chồng quan tâm vợ đến vậy.
Em đoán người to cao đẹp trai như diễn viên Hàn Quốc trong miệng chị y tá không ai khác ngoài anh Minh. Vì chính anh ấy đưa em vào viện, nhưng bảo bọn em là vợ chồng thì chị y tá này nhầm to rồi. Cùng lắm giữa bọn em chỉ có quan hệ bạn bè thôi. Suốt quãng thời gian em mang thai, anh Minh giúp đỡ em rất nhiều. Nếu không có anh ấy e rằng cuộc sống của hai mẹ con em càng khó khăn hơn.
Anh Minh là người Việt Nam, nhưng bố mẹ và công ty nhà anh ấy đều ở bên Nga. Tốt nghiệp đại học xong anh ấy xin bố mẹ cho về Việt Nam kinh doanh nhà hàng. Đến giờ nhà hàng của anh ấy cũng thuộc dạng top ở Hà Nội rồi.
Em nằm trong phòng bệnh nghĩ ngợi mấy điều linh tinh vụn vặt, lúc sau nghe tiếng mở cửa phòng em mới ngóc đầu dậy. Anh Minh dẫn con Thương vào. Tay hai người xách đủ mọi loại túi lớn nhỏ, toàn là đồ sơ sinh. Con Thương nhìn em dè dặt hỏi:
– Đỡ đau tí nào không?
– Còn khướt. Giờ hết thuốc mê, mới đau nhiều ý.
– Thế cháu tao đâu?
– Bác sĩ đưa đi tắm rửa rồi, lát nữa mới bế về phòng mẹ.
Quay sang anh Minh, em khẽ nói:
– Cảm ơn anh đã đưa hai mẹ con em vào viện. Em lại nợ anh thêm một ân huệ rồi. Biết bao giờ mới trả được đây?
Anh Minh đặt túi trái cây lên bàn, mặt dửng dưng như không:
– Anh không cần em trả. Em với con cứ khoẻ mạnh là được.
Con Thương nghe anh Minh nói vậy cũng hớn hở hết cả lên:
– Hay mày cho thằng Gấu nhận anh Minh làm bố nuôi đi. Có được người bố nuôi như anh Minh, cháu tao cũng bớt khổ.
Cái con này nhiều khi nó cứ tưng tửng vậy đấy. Em tưởng anh Minh sẽ từ chối ai dè cũng hùa theo nó:
– Thương nói trúng ý anh ghê. Anh cũng đang muốn làm bố nuôi của Gấu, nhưng không biết Vy có đồng ý không?
– Con đầu đất kia nó không biết gì đâu anh. Em chỉ nói riêng việc anh là người đưa nó đi sinh, đã thừa sức làm bố nuôi bé Gấu rồi.
Tất nhiên sau đó em cũng để bé Gấu nhận anh Minh làm bố nuôi. Em đặt tên khai sinh cho Gấu là Vũ…Hoàng Thiên Vũ, chẳng mong sau này con giỏi giang thành đạt hơn người, chỉ mong một đời của con trôi qua thật bình yên.
Thực ra khi biết con không bị dị tật bẩm sinh, em từng có ý nghĩ muốn cho Phong biết mặt con. Dù sao anh cũng là bố của đứa nhỏ. Em không được phép tước đoạt đi quyền làm cha của anh, nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu em vài giây rồi lại bị em gạt phăng đi.
Bọn em rời xa nhau khi trong lòng cả hai vẫn còn yêu nhau sâu đắm. Lúc em quyết định ra đi đã nhẫn tâm thế nào, mà giờ còn dám có ý định để anh gặp lại con? Với tính cách của anh, gặp lại con rồi sẽ để hai mẹ con em đi tiếp sao? Không bao giờ có chuyện đó đâu.
Thôi! Cứ để mọi thứ bình thường như này đi…
Bé Gấu là con của một người mẹ đơn thân, còn hơn là có bố mẹ cùng chung huyết thống.
Tối hôm đó con Thương nhất quyết ngủ lại bệnh viện cùng hai mẹ con em. Nó nhìn khuôn mặt ngủ say của bé Gấu, không khỏi thở dài:
– Anh Minh càng ngày càng thích mày đấy. Mày có định đáp lại tình cảm của anh ấy không?
Em khẽ lắc đầu, thành thật trả lời con Thương:
– Không đâu. Anh Minh xứng đáng với một người tốt hơn tao.
– Mày lại bắt đầu đấy. Tao đã nói với mày bao nhiêu lầm rồi, trong tình yêu quan trọng nhất là cảm xúc của hai người chứ không phải chuyện xứng hay không xứng? Có phải mày từ chối tình cảm của anh Minh, vì mày vẫn còn yêu anh Phong đúng không? Khai thật ra xem nào.
– Còn yêu thì sao chứ? Mày đừng quên bọn tao là anh em cùng cha khác mẹ.
– Thế giờ mày tính sao với bé Gấu? Hai mẹ con có định ở lại Hà Nội không?
– Tao cũng chưa biết. Đợi bé Gấu cứng cáp hơn chút nữa, tao mới quyết định.
Những ngày sau khi sinh một tay con Thương chăm sóc em. Anh Minh cũng thường xuyên đến bệnh viện thăm Gấu. Em ngại ngùng từ chối thì anh ấy lại lấy cớ mình là bố nuôi bé Gấu ra nói chuyện với em.
Tình cảm của anh Minh đối với em thế nào em hiểu rất rõ, nhưng em không thể làm gì khác ngoài việc từ chối. Cơ mà anh Minh là người rất cố chấp. Anh ấy nói bây giờ em chưa chấp nhận tình cảm của anh ấy cũng không sao. Thời gian còn dài rồi sẽ có một ngày em suy nghĩ lại.
Khi bé Gấu được ba tháng tuổi, trộm vía thằng bé chịu ăn chịu ngủ nên lớn rất nhanh. Khuôn mặt bầu bĩnh, mắt to tròn, da vừa trắng vừa mịn. Em có thể ngồi yên một chỗ ngắm nhìn con cả ngày không chán.
Dạo gần đây em có nhận một số công việc làm thêm, tranh thủ lúc con ngủ kiếm chút tiền trang trải cuộc sống.
Buổi tối hôm đó cho Gấu ăn xong, tự nhiên em cứ thấy con cong lưng nắm chặt tay khóc mãi. Em thí dỗ thế nào cũng không được. Cuối cùng quyết định đưa con vào viện khám. Em gọi điện xem con Thương sắp về chưa, nhưng nó nói tối nay quán đông khách lại có nhân viên nghỉ chắc phải tăng ca đến 10 giờ đêm mới về. Tắt điện thoại em vội vàng gọi một chiếc taxi, thu xếp mấy bộ quần áo bỏ vào giỏ đựng đồ sơ sinh chờ xe đến sẽ đưa Gấu vào viện khám.
Bế Gấu trên tay, em đi đi lại trong nhà tầm 15 phút thì nghe thấy tiếng còi xe ngoài cổng. Tưởng taxi đến, nhưng lúc mở cửa xe bước xuống là một bóng dáng vô cùng quen thuộc. Anh Minh hớt ha hớt hải chạy vào:
– Gấu sao thế em?
Thấy người đến là anh Minh, em khá ngạc nhiên nhưng giờ cũng không còn thời gian thắc mắc nhiều. Nên vội trả lời:
– Hình như thằng bé bị đau bụng. Nó cứ ưỡn người lên khóc từ nãy đến giờ. Em đang chờ taxi tới còn đưa nó vào viện khám.
– Thôi không phải chờ đợi ai nữa. Hai mẹ con lên xe, anh chở tới bệnh viện khám luôn.
Dứt lời anh Minh đỡ hai mẹ con lên xe, lái thẳng đến bệnh viện. Sau một hồi thăm khám, bác sĩ kết luận Gấu bị đầy hơi khó tiêu chỉ cần uống thuốc là không có vấn đề gì.
Ở viện theo dõi thêm hai tiếng, thấy Gấu ngừng khóc rồi anh Minh mới đưa hai mẹ con em về nhà. Lúc này cũng đã gần 10 giờ đêm, em bảo anh Minh về trước đi Gấu không sao rồi nhưng anh nhất định đợi đến lúc con Thương đi làm về, mới yên tâm rời khỏi. Trước khi đi còn dặn kĩ càng, nếu Gấu có biểu hiện gì khác thường nhớ phải gọi cho anh ấy đầu tiên.
Anh Minh đối xử với Gấu vô cùng tốt, mặc dù hai người họ không có quan hệ huyết thống. Cũng may hôm nay anh ấy mua thêm sữa mang đến cho Gấu, mới kịp lúc đưa hai mẹ con em vào viện. Trên đời này khó nói nhất chính là chữ “duyên”. Ai cũng không thể thoát khỏi nó. Em nghĩ anh Minh và bé Gấu thực sự có duyên với nhau.
…………
Khi Gấu được hơn 1 tuổi. Em vẫn ở nhà trông con và nhận việc về làm thêm. Tính ra em và Phong cũng đã xa cách nhau gần 2 năm trời, nhưng sao em vẫn chưa thể quên được anh? Nhiều đêm giật mình tỉnh giấc em vẫn nhớ anh da diết…Những lúc như vậy em chỉ biết ôm chặt lấy con, để nỗi nhớ vơi đi phần nào. Bọn em sống chung một thành phố, hít chung một bầu không khí nhưng không thể gặp lại nhau.
Em không cố quên bất cứ kỉ niệm nào giữa hai người. Mọi thứ vẫn nằm nguyên vẹn trong trái tim vụn vỡ của em. Sau tất cả em không thể phủ nhận một điều rằng em vẫn còn yêu anh…Yêu chính là yêu chứ không quan tâm đến việc có được hồi đáp hay không?
Đây cũng chính là lí do vì sao em từ chối tình cảm của anh Minh.
Hôm ấy là ngày giỗ của con gái em, mới sáng sớm em đã gửi Gấu cho con Thương trông hộ. Còn em đi mua hoa quả mang đến mộ con gái, ngồi ngẩn ngơ ở đấy suốt mấy tiếng đồng hồ. Min rời xa em hơn 2 năm rồi, người ta hay bảo thời gian có thể chữa lành mọi vết thương lớn nhỏ trong lòng mỗi người, nhưng đối với em thời gian không chữa lành điều gì cả. Nó chỉ góp phần chôn vùi vết thương ấy xuống sâu hơn thôi.
…………..
Năm Gấu tròn 3 tuổi, cũng là gần 4 năm em rời khỏi Phong. Em vẫn ở lại Hà Nội, sống cuộc sống bình lặng yên ắng.
Con Thương mới lấy chồng tháng trước, nên giờ có mỗi hai mẹ con em ở cùng nhau. Anh Minh vẫn không chịu từ bỏ tình cảm của anh dành cho em. Một tuần anh ấy sang chơi với Gấu phải đến 3 – 4 buổi. Gấu giờ đã lớn nên tinh nghịch lắm, đang ngồi giữa nhà chơi đồ chơi, nghe tiếng xe của anh Minh sang cu cậu chạy tót ra bên ngoài reo lên:
– Bố Minh sang…Bố Minh mua ô tô cho Gấu mẹ ơi.
Em đang nấu cơm trong bếp, sợ cu cậu tinh nghịch quá lao ra đường nguy hiểm nên nói với ra:
– Gấu đứng im chờ bố Minh vào, đừng chạy ra đường không mẹ mắng đấy.
Tiếng Gấu đáp lại lời em gọn lỏn:
– Vâng. Gấu nhớ rồi.
Rất nhanh sau đó anh Minh mang theo hai cái xe ô tô mô hình vào trong nhà. Gấu vui đến nỗi cười toe toét không ngừng. Em tắt bếp ra ngoài xem thử, tiện bảo luôn anh Minh:
– Anh chiều Gấu vừa thôi. Cứ dăm bữa nửa tháng lại mua ô tô mô hình cho nó, đến ngày anh bị nó hành cho phá sản đừng trách em không báo trước đấy.
Anh Minh bật cười:
– Mua mấy cái ô tô mô hình này cho Gấu mà anh bị phá sản thì em coi thường anh quá rồi. Anh hơi bị giàu đấy nhé. Chỉ cần em đồng ý, anh có thể mua cho Gấu cả một nhà đựng toàn mô hình.
– Thôi em xin anh. Anh chiều nó quá sinh hư bây giờ.
– Em yên tâm, Gấu ngoan lắm không hư đâu. Mà hai mẹ nấu món gì đấy, cho anh ở lại ăn cơm với nào.
Em đứng nói chuyện với anh Minh thêm vài câu nữa, rồi mời anh ấy vào ăn cơm. Bữa cơm của hai mẹ con em cũng chẳng có gì đặc biệt, mỗi bát canh rau ngót và đĩa thịt kho tàu mà anh Minh ăn rất ngon.
Ăn xong em mang bát đi rửa, anh Minh ngồi giữa nhà chơi đùa cùng Gấu. Hai bố con cười như được mùa. Chơi đùa mệt rồi Gấu tự nhiên lại lăn vào lòng anh Minh đánh một giấc ngon lành. Đến khi em dọn dẹp xong, anh ấy đã bế Gấu đặt lên giường còn cẩn thận lấy chăn đắp vì sợ cu cậu bị muỗi đốt. Từng cử chỉ hành động của anh Minh rất tỉ mỉ cẩn thận, như sợ Gấu giật mình tỉnh giấc.
Quay ra thấy em đứng ngay đằng sau, anh Minh hơi lúng túng:
– À…Gấu ngủ say rồi.
Em gật đầu bảo anh ấy ra ngoài ngồi cho thoáng. Không khí giữa hai người có chút ngượng ngạo, nên em mở lời nói trước:
– Anh cứ định như thế này mãi sao?
– Hả?
– Ý em là anh tìm một người thích hợp để yêu đi. Đừng tốn thời gian với em và bé Gấu nữa.
– Anh tìm được người thích hợp rồi, giờ chỉ cần người đó gật đầu đồng ý thôi. Anh không sợ phải chờ đợi lâu. Cuộc sống của anh vốn rất tẻ nhạt, tìm được người mình thích đã là may mắn lắm rồi. Em không chấp nhận tình cảm của anh cũng không sao. Chỉ cần anh còn một tia hy vọng, thì anh vẫn lựa chọn theo đuổi em.
– Em sẽ kể cho anh nghe chuyện quá khứ của em. Nghe xong mà anh vẫn còn đặt hy vọng trên người em thì chúng ta…cùng cho nhau cơ hội anh nhé.
– Ừ. Anh đang nghe đây.
Em bắt đầu kể chậm rãi từ từ:
– Em quê ở Nam Định, 18 tuổi cùng con Thương lên đây tìm việc làm. Đến năm 19 tuổi em lấy chồng, sinh ra một bé gái. Trớ trêu thay con gái em lại bị bệnh tim bẩm sinh. Cơ thể nó rất yếu. Gần 6 năm sau em và chồng ly hôn, con gái em cũng bị mất do bệnh cũ tái phát. Thời gian sau đó em có tìm hiểu và yêu thêm bố Gấu, nhưng anh biết không điều kinh khủng nhất đã xảy đến với em. Đó chính là khi em phát hiện ra…em và bố bé Gấu là hai anh em cùng cha khác mẹ.
Nghe em kể đến đây, ánh mắt anh Minh tự nhiên biến đổi. Em thấy rõ trong đó là sự ngạc nhiên kinh hãi. Nhưng chỉ mất vài giây anh ấy đã lấy lại được bình tĩnh. Giọng nói trầm trầm cất lời hỏi em:
– Em và bố bé Gấu thật sự…là hai anh em cùng cha khác mẹ sao?
– Đúng vậy. Lúc biết sự thật em đã định bỏ vào Sài Gòn sinh sống, cả đời không quay lại thành phố này nữa. Trước hôm đi, em có đến mộ thăm con gái lần cuối. Ai ngờ lúc về bị anh đâm trúng, còn gãy cả chân nên không thể đi.
– Anh xin lỗi.
Gần 4 năm ở cạnh anh Minh, đây là lần đầu tiên em thấy anh ấy trầm mặc lâu đến vậy. Em biết quá khứ của mình rất kinh khủng, không có người đàn ông nào chấp nhận nổi đâu. Thôi như thế cũng tốt. Em tự chặt đứt niềm hy vọng, cho anh ấy tìm một người khác xứng đáng hơn. Em tin rằng ông Trời sẽ không phụ bạc một người đàn ông tốt như anh Minh.
Thở hắt ra một hơi, em định đứng dậy rời khỏi đó, nhưng anh Minh bất ngờ kéo tay em lại:
– Quá khứ của em có kinh khủng hơn thế thì anh vẫn thích em. Sau này anh sẽ cùng em nuôi dạy bé Gấu thật tốt.
– Em…
– Nếu em không muốn ở lại đây, anh sẽ mua vé máy bay đưa hai mẹ con sang Nga sinh sống.
Em ngước đôi mắt đỏ hoe của mình lên nhìn anh:
– Anh không thấy ghê tởm em sao?
– Sao anh phải ghê tởm em? Anh thích em ở thời điểm hiện tại, quá khứ của em thế nào anh vốn chẳng quan tâm.
Cuối cùng sau một hồi đấu tranh tư tưởng em cũng quyết định gật đầu đồng ý với lời đề nghị của anh Minh. Bọn em bên nhau được nửa năm, nhưng vẫn chỉ dừng lại ở những cái nắm tay chứ chưa từng vượt quá giới hạn.
Tưởng đâu sóng gió cuộc đời em đã kết thúc, nhưng không…Ông Trời vẫn muốn thử thách em. Dạo gần đây em thấy anh Minh đột nhiên thay đổi, không còn quan tâm đến em nhiều như trước nữa. Có khi cả tuần mới đến thăm mẹ con em một lần. Rồi một ngày anh nọ Minh gọi điện cho em nói:
– Xin lỗi em! Hình như nửa năm qua anh đã hết tình cảm với em rồi. Chúng ta vẫn nên làm bạn bè thì hơn.
Lúc đó em ngây ngô tưởng anh Minh tìm được người mới phù hợp với em hơn anh, nên không phản đối mà toàn tâm toàn ý nói lời chúc phúc. Anh Minh ở đầu dây bên kia không để em nói hết câu đã vội tắt máy.
Ngay từ đầu em đã xác định em và anh chỉ tìm hiểu nhau thôi khi nào thấy thích hợp mới bắt đầu nghĩ đến chuyện tiến xa hơn. Giờ anh có hạnh phúc mới rồi, em buông tay anh là điều tất yếu. Không có gì phải oán trách hay thù hằn anh. Vì mấy năm qua em đã nợ anh quá nhiều.
Em chia tay anh trong tâm thế rất thoải mái, nhưng hai hôm sau em lại tình cờ phát hiện tờ phiếu chụp cộng hưởng từ (MRI) và cả phiếu xét nghiệm sinh thiết gan anh Minh bỏ trong túi áo vest để quên ở nhà em. Em tò mò nhìn xuống phần kết luận, gần như không tin vào mắt mình. Anh Minh bị u nguyên bào gan ác tính. Lại còn ở giai đoạn 3. Tại sao anh không nói chuyện này với em?
Em hiểu rồi. Thì ra anh định chia tay em, để chịu đựng nỗi đau một mình.
Cả ngày hôm đó em đờ đẫn không làm được việc gì. Đến tối nấu cơm còn mất tập trung để nước sôi đổ vào tay, bỏng rộp lên một mảng. Em đưa Gấu sang nhà con Thương gửi, xong gọi điện nói dối anh Minh mình bị ốm bảo anh sang đưa đi viện khám. Đúng như dự đoán, dù đã chia tay nhưng chỉ 15 phút sau anh Minh vẫn có mặt tại nhà trọ của hai mẹ con em. Vào nhà câu đầu tiên anh hỏi là em có sao không? Người khó chịu chỗ nào?
Em không trả lời anh như mọi lần, mà nghiêm mặt hỏi lại:
– Anh bị u gan đúng không?
Anh Minh sững người, nhìn em bằng ánh mắt chứa vô vàn cảm xúc hỗn độn có cả đau đớn, lẫn bất lực.
– Anh…
– Anh trả lời em đi. Tại sao anh bị như thế mà không nói gì với em? Tại sao anh muốn đẩy em ra để chịu đựng một mình?
– Em biết hết rồi à?
– Nếu em không phát hiện ra thì anh định giấu em đến bao giờ?
– Số mệnh em đã quá vất vả rồi, anh không muốn liên luỵ đến em nữa. Anh biết bệnh tình của mình ở mức độ nào.
Càng nghe anh Minh nói em càng xúc động, đến mức phải gắt lên:
– Anh đừng nói nữa, em không muốn nghe. Giờ em đổi ý rồi không chia tay, chia chân gì hết. Em sẽ ở cạnh đến cùng. Thời đại y học phát triển, bệnh ung thư gan vẫn có thể chữa được. Nếu anh muốn bỏ em, đợi lúc anh khỏi hẳn rồi hẵng nói.
– Vy. Đừng bướng bỉnh nữa. Nghe lời anh đi.
– Em không nghe.
Cuối cùng anh Minh phải chịu thua trước sự lì lợm của em. Thời gian sau đó anh ấy bắt đầu tiếp nhận điều trị. Trải qua 6 đợt điều trị hóa chất và nút mạch song khối u vẫn phát triển nhanh, và có nguy cơ di căn đến các cơ quan khác. Các bác sĩ chỉ định anh Minh phải ghép gan. Tuy rằng ghép gan nhiều nguy cơ biến chứng và rủi ro rất cao, nhưng không còn lựa chọn nào khác.
Điều đáng nói ở đây là bố mẹ anh Minh đều đang ở bên Nga, nếu có phải ghép gan thì họ cũng muốn anh ấy quay về Nga để ghép vì nền y học bên đó phát triển hơn. Và rồi anh Minh đã đồng ý với yêu cầu với của bố mẹ. Em cũng tính đến phương án theo anh sang Nga, dù em không yêu anh sâu đậm như Phong nhưng vào thời khắc quan trọng này em sẽ không bỏ mặc anh một mình. Lương tâm em không cho phép.
Trước khi mua vé máy bay sang Nga, bác sĩ yêu cầu anh Minh phải làm thêm các xét nghiệm tầm soát nhằm đánh giá chính xác nhất tình trạng của khối u. Kết quả là khối u nguyên bào ác tính đã chuyển sang giai đoạn cuối. Tình trạng khối u quá lớn, chiếm toàn bộ thể tích gan, đặc biệt có một phần u xâm lấn và chèn ép tĩnh mạch chủ. Buộc phải ghép gan càng sớm càng tốt.
Trên đường từ bệnh viện về nhà anh Minh không nói một câu nào, không gian nhỏ bé trong chiếc xe taxi càng thêm ngột ngạt. Mãi đến lúc tài xế dừng lại chờ đèn đỏ, anh ấy mới nặng nề bảo em:
– Vy. Em không cần sang Nga cùng anh đâu. Em và bé Gấu cứ ở lại đây đi.
Em nhìn anh rất lâu, cái nhìn như muốn bày tỏ cho anh biết rõ rằng em sẽ không thay đổi quyết định. Anh Minh thở dài nói tiếp:
– Kích thước khối u của anh rất lớn, còn có khả năng xâm lấn vào tĩnh mạch chủ rồi. Bác sĩ cũng nói việc phẫu thuật sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Em biết rõ mà.
– Biết rõ nên em càng phải theo anh sang Nga. Vẫn là câu nói cũ nếu anh muốn bỏ em, thì khi nào khỏi hẳn hãy nói.
Tất nhiên anh Minh vẫn không thắng nổi quyết tâm của em. Bọn em định ở lại Hà Nội hết tuần này. Sang thứ hai tuần sau mới bay sang Nga. Trước khi đi anh Minh dẫn em tới gặp một người bạn mới quen. Anh ấy bảo coi như là nói lời chào tạm biệt. Vì hai người họ tuy mới quen nhau nhưng lại khá thân thiết. Hôm nay bé Gấu được nghỉ học ở nhà, khômg có ai trông nên em đưa con đi cùng luôn.
Đến nhà hàng nơi đã hẹn sẵn. Em bế Gấu xuống xe, cùng anh Minh dắt tay con vào trong. Dưới ánh mặt trời vàng óng ả người ngoài nhìn vào cảnh tượng này, chắc chắn sẽ nghĩ rằng bọn em là một gia đình hạnh phúc.
Anh Minh nói bạn anh ấy đã tới rồi, đang ngồi trong phòng chờ bọn em. Em gật đầu bước theo anh ấy tới trước phòng 333. Anh Minh đưa tay gõ nhẹ vài tiếng vài lên cửa. Bên trong có một giọng nói không nóng, không lạnh vang lên:
– Vào đi.
Chẳng biết sao nghe giọng nói này hai chân em tự nhiên khựng lại. Cả người tràn ngập cảm giác bất an, anh Minh vặn tay nắm cửa dẫn em và bé Gấu vào trong. Tới khi nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện, em mới hiểu được thế nào là bị ông Trời trêu ngươi. Bóng dáng quen thuộc của người ấy từng khắc sâu vào tâm trí em, từng khiến em hàng đêm mất ngủ vì nhớ vì mong. Bọn em vô tình lướt qua nhau, rồi cuối cùng là nhìn thẳng vào đối phương.
Sau 5 năm xa cách, thời gian không hề làm mai một đi vẻ đẹp trai của anh. Chỉ khác nhìn anh bây giờ đã không còn vẻ bình tĩnh dễ gần như xưa, thay vào đó là khí chất lạnh lùng khiến người đối diện cảm thấy dè chừng. Em thật sự rất tò mò, 5 năm qua anh sống thế nào? Có từng nhớ đến em không?
Anh Minh thấy em cứ đứng ngẩn người ra như thế, thì khẽ hỏi:
– Vy. Em sao vậy?
Em giật mình theo phản xạ nắm chặt lấy tay bé Gấu, không hề để ý đến lực đạo làm thằng bé bị đau nhăn cả mặt vào. Quay sang anh Minh, miệng Gấu phụng phịu:
– Bố ơi…Mẹ nắm tay Gấu đau quá.
Lúc này em mới vội vàng thả tay Gấu ra, anh Minh nói mấy lời chào hỏi xã giao với người ấy. Nhưng ánh mắt người ấy vẫn dán chặt lên người em. Trong con ngươi sâu ngút ngàn của anh, em cảm nhận rõ sự bàng hoàng và cả không tin nổi. Chính bản thân em bây giờ cũng không biết mình nên dùng thân phận gì để nói chuyện với anh.
Là người từng thương…Là anh em cùng cha khác mẹ…Hay là bạn gái của anh Minh?
Đầu óc em rối loạn như tơ vò, não bộ chây ì không chịu hoạt động. Người cứ đứng trơ ra như trời trồng ở giữa căn phòng rộng lớn. Còn Phong lại không quan tâm đến vẻ mặt của em cho lắm. Anh khẽ cong môi hỏi anh Minh:
– Con trai và vợ sắp cưới của em đây sao?
Tiếp theo không đợi anh Minh trả lời, người ấy đã nở một nụ cười như nhát dao đâm thẳng vào trái tim em. Làm em đau đến tê tâm liệt phế. Trái tim muốn trào cả máu ra ngoài:
– Đúng là một gia đình hạnh phúc.
*** Hết ***
✅ THÔNG BÁO MỞ BÁN NGOẠI TRUYỆN.
Truyện sẽ tạm kết thúc ở đây. Chắc hẳn trong lòng mọi người vẫn còn thắc mắc lắm đúng không? Không biết đến cuối cùng Vy có quay về với Phong không? Hay vẫn lựa chọn sang Nga cùng anh Minh? Rồi Phong và Vy có đúng là hai anh em cùng cha khác mẹ không? Tất cả những thắc mắc đó em xin giữ lại trong 3 phần ngoại truyện siêu dài (khoảng 50 mặt A4).
Ngoại truyện lần này em sẽ mở bán với giá 50 ngàn như mọi khi. Những ai yêu quý và muốn ủng hộ thì vui lòng in.box cho em lấy stk. Cái này là không bắt buộc, ai có lòng thì ủng hộ tác giả, còn không xin đừng nói lời cay đắng vì 1 – 2 tháng sau em cũng post công khai ra bên ngoài.
Cảm ơn mọi người rất nhiều. Hẹn gặp lại mọi người trong thời gian ngắn nhất ❤.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN