Gả Cho Anh Rể
Phần 9
Đồng Đồng không phải kiểu người chịu được ủy khuất và ức hiếp. Chỉ trong vài trường hợp đặc biệt, cô mới có thể bỏ qua lòng tự tôn cùng tự trọng của mình mà nhịn một bước. Nhưng còn trong trường hợp này, cô chẳng cần phải nhịn bố con ai cả. Kể cả là bà Hai đánh cô, cô cũng phải xô bà ta ngã cô mới thấy vừa lòng.
Quỳnh Hoa trợn tròn mắt lên nhìn Đồng Đồng, cô ta gần như không dám tin là Đồng Đồng vừa đánh mẹ mình. Vừa kinh hãi vừa tức giận, cô ta vung tay muốn đánh trả. Nhưng bàn tay vừa giơ lên đã bị dì Miên giữ chặt lại. Ánh mắt dì Miên nhìn cô ta đầy phẫn nộ cùng ghét bỏ. Quỳnh Hoa nhất thời cảm thấy như có cái gì đó nghẹn ở cổ, tức đến bốc hỏa nhưng lại không dám đụng đến người đang đứng trước mặt mình.
Mẹ của Quỳnh Hoa là bà Nguyên, bà nhìn thấy dì Miên siết tay con gái mình, bà giận quá mất khôn, hung hăng xông đến gằn tay dì Miên. Dì Miên bình thường sức khỏe đã không tốt lắm, bị một lực mạnh như vậy kéo tay, bà có hơi loạng choạng, may là có Đồng Đồng giữ bà lại kịp thời bà mới không té ngã.
Đồng Đồng đã giận lại càng thêm giận, cô trừng mắt nhìn mẹ con Quỳnh Hoa, vì tức nên giọng cũng run run:
– Bà làm cái gì vậy? Bà muốn đánh mẹ của Thế Thịnh? Bà có biết dì Miên là ai không? Hung hăng vừa thôi chứ?
Bà Nguyên lúc này mới hoàn hồn lại được, lại nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của dì Miên, bà thoáng sợ hãi. Nhưng dù có sợ vẫn cố chống chế, không muốn để bản thân mình nhùn bước.
– Tôi… chị Miên… tôi không cố ý… tại chị cứ giữ tay con bé Hoa…
Đồng Đồng quát lớn vào mặt bà ta:
– À, ra là vì dì tôi nên bà mới phải làm như thế đúng không? Được rồi, để tôi cho bà xem hậu quả của câu bà vừa nói là như thế nào.
Đồng Đồng không nhịn mẹ con bọn họ nữa, cô nghĩ kỹ rồi, bà Nguyên dám đụng đến dì Miên, nếu chuyện này làm lớn ra, cô có thể dựa vào cái cớ này mà chạy tội. Vả lại nếu Thế Thịnh biết cô bị đánh, biết mẹ mình xuýt chút nữa bị ngã, anh nhất định không đứng yên nhìn cô bị ông chủ Hoàng hỏi tội đâu.
Đồng Đồng suy tính đâu ra đó cẩn thận, cô càng nhìn mẹ con Quỳnh Hoa thì càng thấy cay cú trong lòng. Bà Nguyên hống hách quen thói, đến nhà người ta gây chuyện lại còn đổ lỗi cho người ta. Được rồi, lỡ mang tiếng côn đồ, cô sẽ cho bà ta biết côn đồ đánh người sẽ có khí thế ra sao.
Ngay lúc bà Nguyên còn đang ngỡ ngàng không biết cô sẽ làm gì tiếp theo thì cô đã xông đến trên người bà ta, đẩy ngã bà ta xuống ghế sô pha. Nhanh như chớp, cô trèo lên trên người bà Nguyên, không đánh nhưng dùng tay quậy tung mái tóc được tạo kiểu quý bà sang trọng kia. Mi giả cô cũng bứt, bứt gần như trụi hết không còn cọng nào. Bên ngoài biết bao nhiêu người ngăn cô nhưng cô vẫn cố sức phá tung hết lớp trang điểm quý phái trên mặt trên người bà Nguyên. Ban nãy bà ta đánh cô một cái, cô trả lại một cái là đủ rồi, bây giờ mà đánh thêm nữa thì không được, bà ta lại có cớ bắt tội cô. Thay vì đẩy bản thân mình vào thế khó, cô quyết định “chơi” kiểu mới, cùng lắm thì để bà ta vò đầu cô lại, không mất mác gì cho cam.
Bà Hai cùng với Quỳnh Hoa và vú Phương gào hét khản cổ kéo Đồng Đồng ra khỏi bà Nguyên. Bên này dì Đào, dì Miên với bé Li thì lôi kéo bọn họ ra, quyết không để họ đụng đến Đồng Đồng. Tình hình rối như tơ vò, bà Hai phải điều động gần chục người làm chạy vào mới khống chế được trận hỗn chiến không gươm không dao này.
Kéo được Đồng Đồng ra ngoài, nhìn bà Nguyên thảm hại cứ như vừa chui từ bụi rậm ra vậy. Đầu tóc rối xù lên, trâm cài bằng ngọc mắc lủng lẳng trên tóc. Lông mi giả rụng gần hết, chỉ còn loe ngoe vài cọng, son môi lem hết ra ngoài, nhìn buồn cười không chịu được.
Đồng Đồng nhanh trí lấy điện thoại chụp lại một bức ảnh, cô muốn làm kỷ niệm, đợi Thế Thịnh về sẽ cho anh xem.
Bà Hai nhìn thấy cô hành động điên rồ như vậy, bà giận đến tím tái mặt mũi, kiên quyết bắt cô xin lỗi bà Nguyên. Nhưng Đồng Đồng đã dám “chơi” thì sẽ không sợ, cô cũng kiên quyết không xin lỗi, hai bên dằn co rất lâu, không thể tìm được tiếng nói chung.
– Cô Đồng, bà Nguyên là người lớn, cô hành hạ người ta như vậy, cô còn không biết xấu hổ mà nhận lỗi? Cô muốn để chuyện này đến tai chồng tôi cô mới biết sợ đúng không?
Đồng Đồng cười nhạt:
– Được đó, phiền bà Hai kêu ông chủ Hoàng về nhà một chuyến, tôi muốn giải quyết chuyện này ra ngô ra khoai. Cả chuyện mặt nạ mà tôi cho Quỳnh Hoa, tôi cũng muốn các người giải thích cho tôi một lời rõ ràng. Đừng tưởng làm ba cái trò điên trò khùng giả vờ dị ứng mỹ phẩm là tôi tin. Các người tưởng tôi là con nít 3 tuổi à? Lừa tôi dễ vậy sao?
Quỳnh Hoa mặt mày hung dữ, cô ta vừa an ủi mẹ mình, vừa trừng mắt quát lớn với Đồng Đồng.
– Là cô ghét tôi, cô muốn hại tôi, chuyện này rõ như ban ngày mà cô còn định chối? Nếu cô muốn, tôi lấy giấy khám của bác sĩ cho cô xem. Cô lúc đó nhớ banh cái mắt chó nhà cô ra mà xem cho kỹ, xem tôi có phải bị dị ứng mỹ phẩm rác rưởi mà cô có lòng tốt tặng cho tôi hay không.
Đồng Đồng ngồi xuống ghế sô pha, chân vắt chéo, cô hít vào một hơi, lấy thêm sức để chất vấn đến cùng.
– Chơi thế không đẹp, tôi muốn cô đi với tôi đến bệnh viện khám, chứ ba cái giấy khám bệnh, kẻ có tiền như cô muốn làm giả thì đố ai mà biết được. Nhưng để tôi nhắc nhở cho cô biết, ba cái bệnh dị ứng của cô, cô cũng nên giấu cho kỹ, đừng để bác sĩ khám ra được là cô dị ứng với thức ăn chứ không phải là dị ứng mỹ phẩm như cô nói.
Quỳnh Hoa sững người, cô ta có hơi giật mình trước những gì mà Đồng Đồng vừa nói. Đúng là cô ta có tiền sử bệnh dị ứng với đậu phộng, nhưng mà… làm sao Đồng Đồng biết được?
Dì Miên và dì Đào cũng ngạc nhiên không kém, ngay cả bà Hai và mẹ của Quỳnh Hoa cũng khựng người trố mắt nhìn nhau, không dám tin là Đồng Đồng lại phát hiện ra chuyện này.
Quỳnh Hoa bị dị ứng đậu phộng, chuyện này chỉ có vài người trong nhà họ Vương được biết, không lý nào Đồng Đồng cũng biết. Hay là… là Thế Thịnh điều tra rồi nói cho cô nghe?
Sự ngờ vực cùng lo sợ trong lòng Quỳnh Hoa đột nhiên tăng cao lên, cô ta nhất thời lúng túng, không biết phải nói cái gì tiếp theo. Nếu chuyện này lộ ra rồi truyền đến tai của chú Nghĩa và anh Thịnh… vậy thì còn gì là thanh danh và mặt mũi của cô ta nữa? Không, chuyện này không thể tiếp tục được nữa, phải dừng ở đây, nhất định phải dừng ở đây.
Quỳnh Hoa suy nghĩ rất nhanh, cô ta biết phân biệt nặng nhẹ lớn nhỏ, vậy nên chắc chắn sẽ không đối đầu với Đồng Đồng trong chuyện này nữa.
– Dị ứng cái gì? Cô đừng có nói bừa như vậy…
Đồng Đồng coi như thắng thế, cô biết phán đoán của cô là đúng, vậy nên Quỳnh Hoa mới có phản ứng lo sợ như thế này. Thật ra cô không hề biết Quỳnh Hoa bị dị ứng cái gì, nhưng mà cô đã hỏi qua một người bạn của cô, bạn cô nói rất có thể Quỳnh Hoa bị dị ứng với thức ăn. Mà cô cũng nghĩ giống như vậy, biểu hiện bệnh của Quỳnh Hoa khá giống với mẹ cô, là kiểu dị ứng với một loại thức ăn hoặc là thực phẩm đặc biệt nào đó.
– Tôi nói bừa? Vậy cô có dám đi cùng tôi đến bệnh viện khám không? Nhưng trước khi đi khám, tôi cũng muốn nhắc nhở cô vài điều…
Dừng lại một chút, Đồng Đồng mới nói tiếp, lời nói dứt khoát, ngôn từ sắc bén, khí thế áp đảo người khác toàn phần.
– Cô nhìn lại cô đi Quỳnh Hoa, sẽ không có ai bị dị ứng mỹ phẩm dùng trên mặt mà nổi nốt đỏ lan ra cả tay cả cổ như cô đâu. Dù cô luôn mặc áo dài tay kín cổ nhưng cũng không qua mắt được người tinh mắt. Thêm nữa, cô có biết mấy túi mặt nạ mà cô khẳng định là hàng giả hàng nhái… là của ai mua không?
Quỳnh Hoa ngờ ra được có chuyện chẳng lành, nếu Đồng Đồng đã hỏi như vậy, chẳng lẽ là…
Đồng Đồng nhìn được sự lo lắng cực điểm trên gương mặt nổi đầy nốt đỏ li ti của Quỳnh Hoa. Cô cũng không muốn dài dòng thêm nữa, nói thẳng vào vấn đề chính.
– Cô còn nhớ cái hôm trợ lý Tường đem đến cho tôi một túi to không? Cô biết trong đó là gì không? Là mặt nạ đó, là loại mặt nạ mà cô chắc chắn là hàng giả, hàng kém chất lượng. Vậy nên, tôi nghĩ là cô đi sai bước này rồi, cô có muốn đi lại bước khác không hả Quỳnh Hoa?
Cảm xúc nổ tung, Quỳnh Hoa ngẩn người không còn một lời nào để nói nữa. Bà Hai và bà Nguyên cũng bị nghẹn lại, nhất thời không biết nên nói cái gì để cứu vãn tình thế. Nhưng lúc này không nói thì khác nào để Quỳnh Hoa nhận tội vu khống Đồng Đồng. Vậy nên bà Nguyên cùng đường dùng chiêu bẩn, bà vờ ôm đầu ngã xuống, hít thở khó khăn giống như là sắp ngất đi vậy.
Quỳnh Hoa thấy mẹ mình ngã xuống, cô ta tin sái cổ là mẹ mình bị tụt huyết áp hay là bệnh tim tái phát gì đó, liền khóc lóc kêu gào đưa mẹ mình đi cấp cứu. Bà Hai cũng không biết bà Nguyên là bệnh thật hay bệnh giả nhưng cứu người như cứu hỏa, bà không thể để bà Nguyên xảy ra chuyện gì được, vội vàng kêu người đưa bà Nguyên đi cấp cứu.
Đồng Đồng tất nhiên không chịu bỏ qua cơ hội minh oan cho mình, cô đứng bật dậy đi nhanh đến trước mặt mẹ con bà Nguyên, lớn tiếng hỏi thẳng:
– Mẹ cô đang nguy cấp, tôi cũng không muốn làm mất thời gian cô báo hiếu. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, cô trả lời một câu cho tôi và mọi người biết, cô có dùng mặt nạ tôi tặng để vu oan cho tôi không?
Quỳnh Hoa cuống lên, cô ta mếu máo gào to:
– Đồng Đồng, cô bị điên rồi đúng không, cô không thấy…
Đồng Đồng cương quyết giữ chặt tay bà Nguyên lại, cô gằn từng tiếng:
– Trả lời… có hay không? Nhanh đi, cô muốn nhìn mẹ cô chết cô mới vừa lòng à?
Quỳnh Hoa nhìn mẹ mình, cô ta cắn răng, nước mắt rơi lã chã. Cô ta biết nếu cô ta không nói xin lỗi, Đồng Đồng sẽ không bỏ qua cho cô ta. Cô ta thì không sợ gì nhưng còn mẹ mình…
Quỳnh Hoa khổ sở xấu hổ gào lên:
– Tôi xin lỗi cô, xin lỗi cô… như vậy được chưa? Quỳnh Hoa tôi xin lỗi cô, xin lỗi Đồng Đồng… xin cô làm ơn tha cho mẹ tôi.
Đồng Đồng nhận được câu trả lời thỏa mãn, cô cũng không cố chấp giữ bà Nguyên ở lại, tránh sang một bên cho Quỳnh Hoa khóc lóc đưa bà Nguyên đang giả vờ ngất xỉu đi cấp cứu. Bọn họ không biết bà Nguyên giả vờ nhưng Đồng Đồng thì biết. Vì cô ngồi đối diện với mẹ con Quỳnh Hoa, nhất cử nhất động không giấu được vào mắt cô.
Chậc, Quỳnh Hoa tâm lý hơi yếu, bà Nguyên lát nữa vào trong xe sẽ mắng cô ta một trận cho mà xem. Rõ khổ, mẹ hiền giả vờ ngất xỉu cứu con gái, con gái lại to mồm tự nhận mình sai. Pha xử lý của mẹ con bà Nguyên hết sức cồng kềnh luôn ấy chứ?
Bà Hai không đi theo cùng, lúc này nhìn thấy Đồng Đồng thắng thế lại càng chướng mắt. Bà khoanh tay trước ngực rồi liếc mắt nhìn cô, nói lời dọa dẫm.
– Cô Đồng làm người cũng không biết giữ chữ thiện quá đó, bà Nguyên bị ngất như vậy mà cô cũng ép Quỳnh Hoa nói xin lỗi cho bằng được. Nếu lỡ bà Nguyên gặp chuyện không may ảnh hưởng đến tính mạng, cô nghĩ là cô gánh nổi hậu quả không?
Đồng Đồng đi đến trước mặt bà Hai, cô cười cười, nhàn nhạt lên tiếng:
– Gánh nổi hay không thì phải xem bà Nguyên có ảnh hưởng gì đến tính mạng hay không đã. Bà Hai không cần lo lắng cho tôi, bà nên lo cho bà thì đúng hơn đó.
– Cô nói vậy là có ý gì? Tôi có cái gì mà lo?
– Chuyện của Quỳnh Hoa… bà Hai chắc không liên quan đâu nhỉ? Để lát nữa tôi nói với dì Kiều vài chuyện, chắc chắn dì Kiều sẽ nói lại với ông chủ Hoàng… không thiếu một chữ đâu.
Bà Hai trợn tròn mắt nhìn cô, lần đầu tiên bị cô uy hiếp, bà vừa không can tâm, vừa thấy bản thân như bị người khác khống chế, cảm giác rất khó chịu. Đồng Đồng là cái thá gì, cô làm gì có quyền uy hiếp bà? Sao cô dám chứ?
Ngay lúc bà Hai định phản bác thì lại nghe được giọng của cậu Ba vang lên, không biết cậu ta về từ lúc nào, đã nghe được bao nhiêu nhưng ý tứ lúc này lại mang theo ý cảnh cáo.
– Đồng Đồng, Quỳnh Hoa cũng đã xin lỗi, cô cần gì làm khó người trong nhà? Hay là cô nghĩ, người nhà tôi sẽ bênh vực cô mà trách tội mẹ tôi?
Duy Hiển đi đến trước mặt cô, hai tay anh đút vào túi quần, biểu cảm trên mặt vẫn rất nhàn hạ, không giống như ý tứ mà anh vừa nói ra. Anh nhìn cô, thấy cô cũng đang nhìn anh, anh lại nói:
– Trước sau gì cô cũng là người một nhà với chúng tôi, hiếu thắng quá sẽ không có lợi cho cô, cũng không có lợi cho anh trai tôi. Cô là người thông minh, cô hiểu ý tôi nói đúng chứ?
Đồng Đồng không phải không hiểu đạo lý “người chung một nhà”, chẳng qua cô ghét bà Hai chọc ngoáy cô nên cô nói như thế cho bỏ ghét, chứ cô cũng không muốn đem chuyện này làm lớn thêm nữa. Oan cũng đã rửa sạch, đánh người cũng đã đánh rồi, như thế coi như xong, không cần truy cứu thêm nữa.
Đồng Đồng khẽ cười, cô thở dài một hơi, thong thả trả lời Duy Hiển.
– Nếu ai cũng hiểu chuyện như cậu Ba thì tốt quá, tôi có muốn hại gì ai đâu, chẳng qua người ta cứ muốn làm khó tôi. Nhưng mà cậu Ba yên tâm, tôi biết nặng nhẹ thế nào, không ngu ngốc mù quáng đâu.
Duy Hiển nhướn mày, anh gật đầu hài lòng:
– Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô đừng phụ niềm tin của tôi dành cho cô.
Đồng Đồng nheo mắt nhìn anh, cô cảm thấy lời nói này có chút kỳ lạ, nhưng cụ thể kỳ lạ ở chỗ nào thì cô không nhìn ra được. Anh ta đặt niềm tin ở cô làm gì, cô thì liên quan gì đến anh ta mà tin với tưởng chứ?
Dì Miên đi đến kéo tay cô, dì nháy mắt bảo cô đi theo dì vào phòng. Đồng Đồng cũng không muốn giáp mặt với mẹ con Duy Hiển nữa, cô liền theo dì Miên đi vào trong. Chuyện này coi như kết thúc tại đây, không nói ra nói vào thêm nữa.
Duy Hiển nhìn theo bóng lưng của Đồng Đồng, nụ cười nhàn nhạt trên môi vụt tắt trong nháy mắt. Anh đi đến ngồi xuống sô pha, nghiêm túc căn dặn mẹ mình.
– Mẹ, sau này đừng kiếm chuyện với Đồng Đồng nữa. Cô ấy không giống với Lê Mộc, không dễ bị bắt nạt đâu.
Bà Hai ngồi xuống cạnh con trai, bà vẫn còn ấm ức khi bị Đồng Đồng uy hiếp, nói chuyện với con trai cũng không giấu đi bực tức trong lòng.
– Con cũng thấy con nhỏ đó rồi đó, nó cũng đâu có vừa gì với mẹ. Nó có chịu xem mẹ là người lớn trong nhà đâu, khi nãy nó còn đánh bà Nguyên, xém chút nữa là vặt trụi lông người ta rồi.
Duy Hiển cười cười:
– Ai biểu các người muốn vu oan cho cô ấy, với tính cách của Đồng Đồng, cô ấy không cạo hết lông bà Nguyên và Quỳnh Hoa đã là tốt lắm rồi. Mẹ cũng nên tiết chế lại, mình là người lớn, lại là chủ của nhà họ Hoàng, cần gì thị uy với con dâu mình như vậy.
– Mẹ cần gì cô ta gọi mẹ là mẹ chồng, con dâu gì cái thứ như cô ta.
Duy Hiển không nói được mẹ mình, anh bất lực nhìn bà nhưng sợ bà lại tìm chuyện gây sự với Đồng Đồng, anh liền nhắc nhở.
– Mẹ, mẹ truớc kia đâu có hành động theo cảm tính như vậy, hay là mẹ bị Quỳnh Hoa xúi giục nên quên luôn cách nhìn nhận mọi chuyện rồi?
Bà Hai nhìn con trai mình, bà chấn chỉnh lại cảm xúc, nghiêm túc hỏi:
– Con nói vậy là sao?
Duy Hiển nhàn nhạt cất giọng.
– Mẹ không phải không biết tính của ba, không lẽ mẹ nghĩ chuyện Đồng Đồng được ba giữ lại chỉ là vì nghĩ cho Thế Thịnh thôi à? Mẹ nghĩ kỹ lại xem, trước kia là Lê Mộc, bây giờ là Đồng Đồng… mẹ có thấy lạ hay không?
– Chuyện này… con nói mẹ mới để ý.
– Tạm thời con chưa biết lý do vì sao ba lại đối xử tốt với nhà họ Lê như vậy, nhưng con chắc chắn một điều, cả Lê Mộc và Đồng Đồng đều không phải tự dưng mà được ba để ý đến. Nếu mẹ rảnh thì nên tìm hiểu một chút, cũng đừng cứ chằm chặp gây sự với Đồng Đồng. Con thấy ba rất quan tâm đến cô ấy, nếu mẹ muốn tốt cho con thì đừng làm những chuyện phật ý ba.
Bà Hai đối với con trai mình luôn là tin tưởng tuyệt đối, không nửa ý nghi ngờ.
– Mẹ hiểu rồi, mẹ không gây sự với cô ta nữa.
Thấy mẹ mình cuối cùng cũng chịu hiểu, anh lúc này mới tương đối an tâm. Lại nhớ đến lý do vì sao anh phải về nhà vào giờ này, do dự một hồi mới quyết định thông báo với mẹ mình.
– À có chuyện này, mẹ sắp xếp giúp con một chút.
– Chuyện gì hả con?
– Chuyện hôn sự của con với Trúc… tạm thời chắc phải hoãn lại.
Bà Hai cả kinh:
– Sao lại hoãn? Cũng gần đến ngày đính hôn rồi, con nói hoãn là hoãn thế nào?
Duy Hiển đã quyết, anh chỉ là muốn thông báo cho mẹ mình biết mà thôi, hoàn toàn không có ý thương lượng.
– Tạm thời con không có thời gian để lo hôn sự, với lại… còn một lý do mà con tạm thời chưa nói rõ với mẹ được. Nhưng mẹ cứ nghe lời con, hoãn lại hôn sự, còn chuyện giải thích với ba thế nào thì mẹ không cần lo.
– Vậy… còn con bé Trúc?
– Con cũng sẽ giải thích với cô ấy, cô ấy sẽ hiểu, còn nếu không hiểu thì cũng không cần kết hôn nữa làm gì. Vợ của con phải biết nghe theo lời con, nếu đã không nghe lời, sau này sống chung sẽ rất mệt mỏi.
– Nhưng mà…
Duy Hiển vỗ lên vai bà, anh trấn an:
– Con quyết định rồi, mọi chuyện con giải quyết được, mẹ đừng suy nghĩ nhiều quá. Thời gian này mẹ thường xuyên đưa Trúc đi chơi, làm dịu lòng cô ấy lại giúp con, như vậy là được rồi. Thôi, con còn có việc phải làm, con lên phòng trước, mẹ đừng cho người lên làm phiền con.
Bà Hai nhìn theo bóng lưng cao lớn của con trai mình, trong lòng bà đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không lành. Bà không biết là bà lo lắng có phải hơi thái quá hay không nhưng theo bà cảm nhận được, Duy Hiển như đang có chuyện gì đó giấu giếm bà. Mà chuyện anh giấu giếm kia, dường như có liên quan đến chị em nhà họ Lê, mà đặc biệt là liên quan đến… Lê Đồng!
______________________
❌ CHỒI ÔI, CHƯƠNG SAU CÒN DỮ DỘI HƠN NỮA, CHỊ EM LIKE MẠNH MẠNH NHA. VẪN NHƯ CŨ, TRÊN 4K LIKE + 300 SHARE Ạ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!