Ai "Gảnh" Thảo Mai?/Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi - Chương 36: Không cùng thế giới.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Ai "Gảnh" Thảo Mai?/Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi


Chương 36: Không cùng thế giới.


Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Ninh Y ngủ vô cùng yên tĩnh, cô tựa vào ghế không nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng rất nhẹ, dường như khiến người khác không chú ý tới sự chú ý của cô.

Lộ Hứa Nam đợi rồi lại đợi, đợi cho tới khi xe buýt đã khởi hành được hai mươi phút hơn, rốt cuộc anh cũng nhận ra mấy thứ trong TV đều là gạt người.

Cái tình tiết ngủ và gục đầu dựa vào bả vai người khác các kiểu lại chả tồn tại trên người Ninh Nhất Nhất đang ngủ như heo.

Lộ Hứa Nam chịu đựng rồi quay đầu lại nhìn, song anh phát hiện thật ra Ninh Y ngủ không ngon lắm.

Chắc vì ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, mí mắt mỏng chuyển động vài lần, hàng chân mày xinh xắn cũng khẽ nhíu, dáng vẻ không mấy thoải mái.

Đầu óc Lộ Hứa Nam vừa ý thức được vấn đề này thì cánh tay đã vô thức duỗi ra, vươn qua bên chỗ bên Ninh Y, kéo rèm cửa sổ lên.

Rèm xe che chắn gần hết ánh sáng, chỉ có một lượng ánh sáng rất nhỏ lọt qua khe hở tạo thành vài đốm ánh sáng rải rác trên mặt Ninh Y, hệt như những ngôi sao lấp lánh khiến người khác lóa mắt.

Bởi vì góc ánh sáng thay đổi do sự chuyển động của xe nên những đốm sáng nhỏ nghịch ngợm kia cũng di chuyển theo.

Lúc nhảy đến ấn đường, khi thì nhảy đến khóe mắt, đến nỗi còn có một điểm trên chóp mũi xinh xắn của Ninh Y, hệt nốt ruồi hoạt bát vậy, vô cùng bắt mắt.

Lộ Hứa Nam không khỏi nhìn chằm chằm điểm sáng đó, chớp mắt một cái đã thấy nó tinh nghịch rơi vào đôi môi hồng hào và mềm mại của Ninh Y.

Anh cau mày, ngón tay chạm vào đôi môi đầy đặn kia, thậm chí hơi mạnh tay lau vào chỗ đó, dường như muốn xóa đi đốm sáng đáng ghét kia đã chiếm giữ vị trí không thuộc về nó.

Một cảm giác mềm mại ướt át quét qua ngón tay anh, dường như anh đã nếm được mùi vị của nó vậy, có lẽ trong mơ, cô cảm thấy có gì không đúng, hàng mi cong dài hơi run rẩy, hẳn là muốn mở mắt ra.

Lúc này Lộ Hứa Nam mới hoảng sợ rụt tay về.

Toàn thân anh căng cứng không dám nhúc nhích, anh rũ mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang siết chặt của mình, song lỗ tai lại quan tâm sát sao tới động tĩnh của người bên cạnh.

Không biết qua bao lâu, hoặc mấy mươi giây, hoặc vài phút, cuối cùng Lộ Hứa Nam cũng chắc chắn Ninh Y đang ngủ ngon giấc, cô không tỉnh thì anh mới thẳng lưng, thở dài một hơi và thả lỏng người.

Xúc cảm mềm mại trên ngón tay dường như vẫn còn đó, mang chút ấm áp và ẩm ướt làm máu nóng cả người anh đều bắt đầu sôi sục.

Lộ Hứa Nam xoa mạnh ngón tay, hệt muốn lau sạch xúc cảm đó, song lại như muốn xoa nó vào tận máu da.

Anh không tự chủ được nhớ đến màu hồng đôi môi mình đã thấy vừa nãy, động tác trên tay dần chậm lại, anh mím môi, liếc nhanh sang cô gái bên cạnh, thầm nghĩ…

Sao lại y chang bé mèo… Ngoan như vậy.

Ninh Y tỉnh lại lúc sắp đến nơi.

Cô giơ tay xoa chiếc cổ cứng ngắc nhưng đụng phải thứ bên tai, cô kinh ngạc lấy ra xem và phát hiện là một cái headphone màu đen.

Headphone vừa được tháo xuống thì thoáng chốc tiếng ồn ào, hò hát trong chiếc xe náo nhiệt chui vào tai cô, Ninh Y lập tức tỉnh táo.

“Mộng…” Ký ức của cô vẫn dừng lại ở lúc mình gặp Cư Mộng hồi sáng, cô quay đầu gọi tên Cư Mộng theo bản năng, ai dè đập vào mắt là xương quai hàm góc cạnh.

Ninh Y cầm headphone mà ngẩn người, sao cô ngồi chung với chó Lộ vậy???

“Tới rồi tới rồi!”

Tiếng hoan hô của đám bạn cắt ngang suy nghĩ của Ninh Y, Lộ Hứa Nam cũng xoa ấn đường thức dậy.

Lúc này vành mắt của Lộ Hứa Nam hơi xanh, hiển nhiên ngủ rất không ngon.

Headphone trong tay cô trở nên nặng trĩu.

“Xì…”

“Cậu có thể đừng lớn người mà không lớn não được không? Lần tới tôi không muốn thay tài xế nhà cậu đem đồ cho cậu đâu, phiền thật sự.”

Lộ Hứa Nam vừa mở mắt là đứng dậy, anh lấy hai cái balo từ giá để đồ phía trên, ném balo màu hồng vào chỗ mình ngồi, mặt đầy không vui xuống xe theo mọi người.

Ninh Y vốn định nói cảm ơn lại nghẹn họng, hai chữ “Cảm ơn” đến bên mép cứ bị mắc ngang như vậy.

Lúc này Hứa Tinh Tễ ở phía sau đến gần, mắt thấy balo bên chỗ cô thì thuận tay xách lên, cười bảo: “Hơi nặng nhỉ, tôi cầm giúp cậu!”

Ninh Y thu lại tầm mắt đang nhìn theo bóng lưng Lộ Hứa Nam, cô nắm chặt headphone trong tay, cong môi cười với cậu: “Cảm ơn cậu.”

Bấy giờ Cư Mộng mới tỉnh vì bị Mộ Vãn Tình lay người, cô nhóc giơ tay lau miệng, hơi mơ màng: “Hả? Tới rồi hả?”

Vài người lần lượt xuống xe, Cư Mộng lấy vali rồi đứng cạnh Ninh Y, liếc mắt xung quanh, miệng lẩm bẩm: “Ủa? Lộ thần đâu? Sao cậu ấy không đi chung với mày?”

Ninh Y nghĩ đến thái độ của người nọ thì cô liếc xéo: “Sao cậu ta ngồi kế tao?”

“Sáng nay cậu ấy cướp chỗ của tao…” Cư Mộng nói được phân nửa rồi quay đầu, cô nhóc phát hiện Ninh Y hoàn toàn không nghe, cô đang hăng hái tám chuyện với Hứa Tinh Tễ.

“Câu này rất đơn giản, định luật Ampere xác định chiều của cường độ cảm ứng điện từ. Câu hỏi thứ hai là cắt từ trường…”

Chỉ thấy hai người dựa gần vào nhau, đôi mắt Hứa Tinh Tễ cong cong, khẽ cúi đầu nghe Ninh Y nói, ánh nhìn tập trung và nghiêm túc.

Cư Mộng biết dạo này Ninh Y trúng độc việc học, mỗi ngày không phải làm đề thì là đọc sách, nỗi khiếp sợ ban đầu trở thành quen quá quen.

Cô nhóc nghe một hồi lại nhận ra mình chả hiểu câu nào, chợt thấy nhàm chán, cô nhóc muốn xoay sang nói chuyện với Mộ Vãn Tình bên cạnh thì thấy đối phương đang sáng mắt nhìn vào cái đề mà hai người kia thảo luận, hiển nhiên vô cùng hứng thú.

Cư Mộng: … Học ngu thật khổ.

Cư Mộng đành nghiêng đầu ngắm phong cảnh, ngắm tới ngắm lui bỗng chạm mắt với ánh mắt lạnh lẽo của Lộ Hứa Nam đứng xếch về phía bên trái ở đằng trước, thoáng chốc cô nhóc sợ tới mức giật mình, vội vàng chen vào chỗ của Ninh Y, nghe ba người bàn đề một cách đếch hiểu gì.

Cư Mộng: Hmmm, có lẽ học ngu cũng có thể thử một chút.

“Ninh Nhất Nhất.”

Giọng nói lạnh nhạt cắt ngang tiếng thảo luận của bọn họ.

Ninh Y ngẩng đầu, thấy nam sinh đứng trước mặt mình thì nghi ngờ chớp mắt vài cái, đồng thời vì lúc nãy nói nhiều quá nên môi hơi khô, cô liếm môi theo bản năng.

Lộ Hứa Nam vốn lạnh mặt đã có chút cứng đờ, bằng mắt thường có thể thấy sắc mặt tốt hơn nhiều, dường như anh không nhịn được mà nhìn lướt qua mặt Ninh Y, anh xòe bàn tay đang run ra, châm biếm nói: “Headphone của tôi, sao, không định trả à?”

“Bà đây hiếm cái tai nghe thúi của cậu chắc?! Rõ ràng cậu phủi mông đi đấy!!”

Khi không lại bị cà khịa, Ninh Y giơ tay kéo headphone treo trên cổ ra, vì tức giận mà không lấy được, còn móc ngược vào tóc, cô không nhịn được “a” một tiếng kêu đau.

Tay Lộ Hứa Nam run lên, lúc do dự thì một cánh tay trắng nõn thon dài thò ra từ bên cạnh.

“Cẩn thận.”

Động tác Hứa Tinh Tễ cẩn thận và nhanh nhẹn, vài cái đã giúp Ninh Y gỡ được tóc.

Lúc này Ninh Y mới suông sẻ lấy headphone xuống, đập vào lòng bàn tay trước mặt, ném lại câu “Trả cậu” rồi nhấc chân đi.

Cư Mộng và Mộ Vãn Tình “Ối” một tiếng, kêu “Nhất Nhất”, sau đó đi theo.

Song Hứa Tinh Tễ vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cậu nhướng mày, như cười như không nhìn Lộ Hứa Nam, bỗng dưng cậu giơ tay vỗ nhẹ lên headphone trong tay anh: “Đàn ông ấy mà, rộng rãi chút.”

Dứt lời, cậu đổi chiếc balo con gái màu hồng từ tay này sang tay kia như cố ý, lướt qua bả vai Lộ Hứa Nam, sải bước đuổi theo Ninh Y.

Lộ Hứa Nam chợt siết chặt ngón tay, nhịn rồi nhịn mới không đập nát headphone.

Phương Từ ở bên cạnh nhìn từ đầu tới cuối vội vàng tiến lên bấu cổ tay anh, thuyết phục anh một cách mù quáng: “Có một câu thế này, đừng tức đừng tức, tức rồi bệnh sẽ có người nhào tới thay thế, đến chừng đó còn không phải như ý nó sao. Anh đừng có trúng quỷ kế của đối phương!”

Lộ Hứa Nam khó khăn lắm mới dịu đi, nghe xong thì suýt nữa cắn nát răng.

Mà bên khách sạn, Lưu Minh đã chia thẻ phòng theo nguyện vọng học sinh.

Vì đông học sinh, nhà trường đều thuê phòng 3 người, Ninh Y, Cư Mộng và Mộ Vãn Tình ở chung.

“Được rồi, mấy đứa về phòng cất hành lý đi, sửa soạng chút rồi đúng 12 giờ tập trung ở nhà hàng lầu 1 ăn cơm! Có chuyện gì thì gọi thầy với thầy Hoàng, hoặc trực tiếp đến phòng 302 tìm, nhất định không được đi một mình! Nghe chưa?!”

Đám học sinh phấn khởi đáp lại ông một cách lác đác liền tụm ba tụm năm đi vào thang máy.

Ninh Y xem số trên thẻ phòng, lại nhìn thang máy đông người, cô thấp giọng thương lượng với hai người Cư Mộng rồi chìa tay với Hứa Tinh Tễ: “Cảm ơn cậu nhé, đưa balo cho tôi đi, phòng bọn tôi ở lầu 2, đi thang thoát hiểm chứ không đợi thang máy.”

Ai ngờ Hứa Tinh Tễ lại hơi giơ tay lên: “Tôi cũng ở lầu 2, đi chung đi.”

Nói xong còn thuận tay nhận vali trên tay Cư Mộng, dịu dàng cười bảo: “Đưa tôi đi, tay con gái không dùng để xách vali.”

Cậu còn định lấy túi của Mộ Vãn Tình nhưng bị đối phương đỏ mặt từ chối, cậu bèn dẫn đầu đi vào thang thoát hiểm.

Hai giây sau khi đối phương nở nụ cười, Cư Mộng mới lấy lại tinh thần, không khỏi “quaaa” một tiếng, bụm gương mặt nhỏ nhắn: “Má ơi, cậu ấy tốt thật luôn?”

Mộ Vãn Tình gật đầu theo: “Ông Hứa Tinh Tễ thật sự rất lịch sự và dịu dàng!”

Chỉ có Ninh Y mím môi nhìn bóng lưng cậu, dường như có điều suy nghĩ.

“Hửm? Cầu thang bên đây, sao mọi người vẫn chưa đi?” Hứa Tinh Tễ đi nửa đường thì quay đầu giục, nụ cười vừa rực rỡ vừa đẹp trai.

“Đến đây đến đây!” Cư Mộng một tay kéo Ninh Y một tay kéo Mộ Vãn Tình, nhanh chân chạy tới.

Hứa Tinh Tễ đưa ba người đến trước cửa phòng, Cư Mộng đỏ mặt, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, Mộ Vãn Tình hướng nội cũng vào phòng trước.

Ninh Y nhận hành lý của mình và Cư Mộng, nghiêm túc nhìn Hứa Tinh Tễ, thử thăm dò: “Hình như cậu… Hơi khác nhỉ?”

“Ồ, rõ vậy sao?” Tôi còn tưởng dạo này cậu bận làm đề, sẽ không để ý tới tôi chứ.” Hứa Tinh Tễ cũng không lúng túng vì bị nhìn thấu, cậu vừa thản nhiên cười tủm tỉm vừa nhìn cô đánh giá: “Quả nhiên cậu rất nhạy bén! Chẳng lẽ là do…”

Hứa Tinh Tễ đang nói bỗng cúi người tiến tới bên tai Ninh Y, thấp giọng hoàn thành câu nói này: “Tôi và cậu đều không thuộc về thế giới này sao?”

Câu nói sau cùng của cậu hết sức nhẹ nhàng, song rơi vào tai Ninh Y lại khiến con người cô chấn động vì hoảng sợ.

Hứa Tinh Tễ nói xong liền đứng thẳng người dậy, ánh mắt không lệch tí nào mà rơi vào trên mặt Ninh Y, sau khi thong thả và điềm tĩnh thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của cô mới nâng ngón trỏ đặt lên mép làm động tác “suỵt”, đôi môi khẽ nhúc nhích: “Đừng căng thẳng, tôi sẽ giữ bí mật giúp cậu. Nhưng để trao đổi, hai ngày này chúng ta ở cùng một nhóm, thế nào?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN