Cổ Mộ
Phần 21
Trong cuộc đời không phải ai yêu nhau là sẽ cưới nhau,không phải cứ bên nhau là sẽ mãi mãi không phải chia xa.Tuyết đang rơi ,người vẫn đang đợi…!
Tiên và hai người bạn cùng phòng tới ở nơi mà được cơ quan sắp xếp…bên cạnh nơi ở là một cái hồ nước xanh biếc …Tiên chợt nhớ tới cú ngã xuống sông xanh…cô ôm đầu…Mai vội hỏi
-Chị Tiên,chị làm sao thế?
-Không sao đâu,chị thấy đau đầu thôi…chị ổn rồi
-Vâng làm em hết hồn…hẹn nhau 6h đi ăn nhé chị
-Ừm ok …
Tiên nhìn ra bên ngoài tuyết trắng rơi lên mặt hồ xanh…cô thì thầm “ Tuyết trắng,hồ xanh “…
Tại Hoàng Cung…
Công chúa đứng nhìn mặt sông xanh…Hổ Phách đi tới cúi chào
-Điện Hạ cho gọi công chúa
-Hổ Phách,Điện Hạ từ lâu nay có nhắc đến Tiên Phi không?
-Không có nhắc đến mà chỉ giữ trong lòng thôi,thần hiểu tâm tư Điện Hạ nhất là mỗi khi trời lạnh thế này,ngày Tiên Phi mất trời cũng lạnh và tuyết cũng rơi nhiều như hôm nay…
-Đôi khi ta tự hỏi liệu ta có thật sự đang giúp Điện Hạ không hay lại làm cho người buồn hơn
-Ý Công Chúa là gì?
-Không có gì ,đi thôi…à Hổ Phách này hôm nay ta cũng có chút tâm tư ,ta có thể mượn bờ vai ngươi 5 phút không?
-Thần k dám thưa công chúa
-Ta cho phép
Công chúa tiến tới tựa đầu vào vai Hổ Phách…Hổ Phách cúi đầu …
Tại Việt Nam
Bố mẹ Tiên không gọi được cho con gái liền đến cơ quan hỏi thì nhận dc tin Tiên sang Nhật để trau dồi thêm kinh nghiệm …Mẹ Tiên lảo đảo
-Rốt cuộc tôi đã sai ở đoạn nào ,tôi đã sai ở đâu
-Bà bình tĩnh nào ,giờ con sang đó rồi chưa chắc đã làm sao,Vua đâu phải muốn gặp là gặp
-Công chúa đã nói k bao giờ được để nó sang đó rồi vậy mà ,vậy mà ông thấy đấy cuối cùng chúng ta vẫn để nó sang đó,nếu có làm sao thì trách chúng ta mà thôi…
-Chắc chắn sẽ không gặp đâu ,bà yên tâm Vua đâu phải người dễ gặp.Đừng lo lắng gì cả nhé…tôi sẽ liên lạc với con khuyên nó về sớm…
Tiên và hai người bạn sau khi ăn xong,cô và họ đi bộ qua vườn hoa anh đào…Mai vui vẻ cười
-Ô nay là lễ hội hoa anh đào của họ này ,đẹp thật ,giờ có anh người yêu ở đây mà chụp ảnh thì đẹp hết nấc…
Tiên mỉm cười nhìn lên những hàng cây anh đào hoa đang rơi lả tả…
-Hình như trước đây chị từng tới đây rồi thì phải ,chị thấy quen lắm …
-Chị chưa già mà trí nhớ kém thật đấy…
-Già rồi mà 30 tuổi rồi đâu còn trẻ nữa
-Nhìn trẻ lắm chị ạ ,mà chị xinh lắm e nói thật,xinh kiểu quý tộc ý
-Lại trêu chị rồi…đi thôi lạnh quá rồi
Vua đứng bên đường ,ông ta nhìn hàng cây rồi thở dài …Hổ Phách gọi điện…
-Điện Hạ người ngày một đến lễ hội hoa rất đông,người k thể đứng đó lâu nếu không có cận vệ được…
-Không cần vào,giờ ta sẽ ra ngay…
Vua kéo chiếc mũ lưỡi trai đi dọc con đường hoa rơi,Tiên cũng đội chiếc mũ trên áo đi đối diện Vua,hai người đi lướt qua nhau…
Bản nhạc buồn trong mùa đông vang lên trên con phố…hai người từng là gì đó của nhau vô tình lướt qua …người trầm lặng người cười rạng rỡ bên bạn bè…
🎶 Có những kỉ niệm chỉ là quá khứ ,có những yêu thương bây giờ chỉ còn trong mơ…những lúc anh buồn ai cạnh bên để sẻ chia,những lúc cô đơn ai làm cho anh mỉm cười🎶…
Vua đi lướt qua thấy nụ cười của Tiên ông ta khựng lại…ngẩng đầu lên Vua ánh mắt thất thần quay đầu lại nhìn về phía sau,đám đông ngày một đông hơn xô đẩy nhau…Vua cố nhìn trong đám người đúng lúc Tiên quay lại chiếc mũ trên đầu rơi xuống…Ông ta thấy mái tóc của Tiên khẽ bay lên trong gió…Vua mấp máy môi không nói lên lời…Vua gạt dòng người rồi chạy lên phía trước …đám đông chen lấn Vua với tay về phía trước nhưng vẫn bị chen lại phía sau…ông ta gọi lớn “ Tiên Phi”
Tiên quay lại đám đông che lấp đi Vua…
-Này hai đứa có nghe thấy ai gọi chị không
-Làm gì có ai đâu chị
-Ơ rõ ràng chị có nghe chữ Tiên Phi
-Gọi bằng Tiếng Nhật á
-Phải rồi rõ ràng chị có nghe mà…
-Ơ chị Tiên giỏi tiếng Nhật ghê nhỉ,được học từ bé có khác…
-Chị đang hỏi mày cứ đánh trống lảng…
Tiên víu vai Chi đi còn Mai vẫy “ Qua bên kia đi chị ơi có đồ ăn thơm lắm “…
Vua gạt được dòng người chạy lên phía trước có một cô gái cũng mặc chiếc áo khoác có mũ y hệt…Vua kéo tay “ Tiên Phi”…
Cô gái quay lại thấy Vua đẹp trai lịch lãm ,cô cười nhẹ
-Anh hỏi ai ạ…anh quen em à
-Xin lỗi,ta nhầm người…
Vua quay đi ,cô gái cùng bạn trêu lớn “ Anh gì ơi cho em số đi,trời người đâu phong thái quá anh ơi”…
Ra bên ngoài lính và hộ vệ cùng Hổ Phách cúi đầu chờ sẵn…
-Điện Hạ…đến lúc hồi cung rồi ạ
-Hôm nay có lẽ ta bị ảo giác
-Người đã thấy gì ạ
Vua cười nhẹ rồi không trả lời…
Mai và Chi chợt nhận ra…
-Ơ chị tranh thủ đi phỏng vấn viết bài về lễ hội hoa này luôn nhỉ,chủ đề quá ổn …
-Ừ nhỉ chia nhau ra đi lát chị em gặp nhau ở đây nhé
-Ok chị…tầm 30p nhé
-ok ok…
Vua đang đứng có người gọi “ Xin mua hoa đi ạ,hoa tôi mới hái vẫn tươi lắm”
Lính xua “ Ra chỗ khác”
Vua dơ tay “ Lui đi”
Ông ta quay ra nhớ lại khi xưa cũng từng mua hoa như vậy tặng cho Tiên…Vua bước chậm dãi ra chỗ người bán hoa…” Tôi không còn người thương để tặng nữa thì mua cũng không còn ý nghĩa”
Vua rút trong túi ra mở ví rút một tờ tiền đưa cho người bán hoa …
-Vậy anh có lấy không ạ
-Tôi sẽ mua nhưng sẽ không lấy hoa,cầm lấy…
Người bán đưa Hoa cho Vua
-Hoa này là hoa may mắn,anh cứ cầm lấy ạ,may mắn sẽ đến với anh …
-Thật à
-Dạ
Vua mỉm cười cầm bó hoa…Tiên đúng lúc tìm người phỏng vấn cô lao tới chỗ Vua
-À chào anh em là phóng viên của đài truyền hình Việt Nam muốn được phỏng vấn anh về lễ hội hoa này,anh bớt chút thời gian được không ạ…
Vua tay vẫn cầm bó hoa…ngay lúc này ông ta như chết lặng khi thấy Tiên đứng trước mặt nở nụ cười rạng rỡ…ông ta rơi nước mắt khiến Tiên bối rối…
Bản nhạc trên phố vẫn cất lên
🎶 Gặp mặt nhau tỏ ra lạnh lùng,cảm xúc của 1 người dưng ,êm ấm yên vui mặn nồng khi xưa giờ chỉ còn là đã từng ,em chẳng sao đâu cho dù là quá khứ kia chưa phai màu,chỉ sợ anh
khóc chẳng ai ở bên đưa tay lau🎶…
Nước mắt đàn ông,rơi từng giọt xuống …tách …tách…Vua cố gắng nói
“ Hoa cứ rơi ta vẫn đợi,ta vẫn đợi”
Vua với tay ôm lấy Tiên…Tiên tròn con mắt ngạc nhiên dưới trời hoa tuyết…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!