Gả Cho Anh Rể
Phần 21
Đồng Đồng tỉnh dậy đã là chuyện của 15 phút sau, cũng trong thời gian này, có người sốt ruột như ngồi trên đống lửa…
– Tỉnh rồi ấy hả?
Đồng Đồng tự mình chống tay ngồi dậy, cô nhìn quanh một vòng, cũng tự phát giác được là mình đang ở bệnh viện. Cô nhớ lúc tối mình bị ngất ở trước cửa nhà hàng, cũng nghĩ là sẽ có người đưa cô đi viện nhưng lại không dám tin người đó chính là Hoàng tổng của ĐK.
Thái Phượng quan sát biểu cảm ngây ngô của Đồng Đồng, anh cảm thấy cô gái này nếu như rũ bỏ lớp mạnh mẽ bên ngoài thì bản chất thật sự có khi sẽ là mềm yếu dịu dàng. Cũng giống như lúc này, cô vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ không sâu, muốn bao nhiêu ngây ngô đều có bấy nhiêu ngây ngô, một chút phòng bị với anh cũng không có.
– Lê Đồng, thấy thế nào rồi?
Đồng Đồng lúc này mới chợt nhớ đến Thái Phượng đang ngồi đó, cô quay sang nhìn anh, đột nhiên lo lắng hỏi:
– Hoàng tổng… bây giờ là mấy giờ rồi?
Thái Phượng cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trên tay, anh dịu giọng trả lời:
– 9 giờ 45 phút tối, cô ngủ được hơn một tiếng đồng hồ.
Đồng Đồng sửng người, bây giờ đã gần 10 giờ tối, cô chưa hề báo cho Thế Thịnh biết cô đang ở bệnh viện, anh chắc chắn sẽ rất lo cho cô. Vội tìm điện thoại trong túi sách nhưng lại không thấy đâu, chẳng lẽ là rơi ở nhà hàng rồi?
Thái Phượng biết cô đang tìm gì, anh chỉ tay lên bàn nhỏ, nói với cô:
– Điện thoại của cô ở đây, tôi giúp cô báo cho Thế Thịnh rồi, không cần lo.
Bỗng dưng cảm thấy tò mò, anh lại hỏi:
– Sao vừa tỉnh dậy cô không hỏi xem bản thân mình bị làm sao mà chỉ chằm chằm đi tìm điện thoại để gọi cho Thế Thịnh vậy? Cô không coi trọng sức khỏe của mình hay sao?
Đồng Đồng đang định bước xuống giường thì lại bắt gặp ánh mắt cau có của Thái Phượng dọa nạt, chẳng qua cô cũng không sợ lắm, cũng không xem ánh mắt kia của anh ta có bao nhiêu là quan trọng. Cô đi chầm chậm đến bàn, cầm điện thoại lên, trước tiên là gọi cho Thế Thịnh, báo cho anh một tiếng để anh đỡ lo. Rất nhanh, đầu dây bên kia đã có người bắt máy, trong điện thoại liền truyền đến giọng gấp gáp trầm ấm của anh.
– Đồng Đồng?
– Ừm, em đây, anh…
– Ừ ngoan, em gọi cho anh là tốt rồi, ở yên đó, anh sắp đến chỗ em rồi, chờ anh một chút, đừng chạy lung tung.
– Em… biết rồi, anh đừng lo quá, em không sao.
Tắt máy, cô đi đến giường ngồi xuống, lại nhìn thấy gương mặt với biểu cảm lạnh như băng của Thái Phượng, cô mới chợt nhớ ra là chưa trả lời câu hỏi của anh ta.
– À Hoàng tổng…
Thái Phượng cười không nhếch được miệng, anh liếc mắt nhìn cô:
– Chịu nói chuyện với tôi rồi đấy à? Tôi là người đưa cô đến bệnh viện, có lòng tốt với cô như vậy mà cô quăng cho tôi cục lơ to nhỉ?
Đồng Đồng có chút gượng gạo:
– Xin lỗi anh, Hoàng tổng. Tôi sợ là Thế Thịnh lo lắng nên gọi cho anh ấy trước. Lòng tốt này của anh tôi chắc chắn không quên, Hoàng tổng cũng đâu phải người hẹp hòi đâu mà, nhỉ?
Thái Phượng bĩu môi:
– Tôi hẹp hòi.
Đồng Đồng: !!!
– Vậy… đợi tôi khỏe lại, tôi mời anh một bữa cơm cảm tạ… anh thấy như vậy được không Hoàng tổng?
Thái Phượng cười khẩy:
– À vậy tôi phải về nhà nghĩ thử xem nên chọn ăn ở nhà hàng nào thì mới bù đắp nổi sự tổn thương mà cô vừa đem đến cho tôi đây?
Đồng Đồng nhăn nhó nhìn Thái Phượng:
– Hoàng tổng… có đến mức tổn thương như vậy không?
– Làm sao không? Thời gian của tôi là vàng là bạc, biết bao nhiêu người ngoài kia tranh được nói chuyện với tôi nhưng tôi lười không tiếp. Hôm nay có lòng tốt đưa cô đi viện, hỏi han về sức khoẻ của cô nhưng cô lại không trả lời. Cái đó không gọi là sự tổn thương thì là gì? Tôi trước giờ chưa từng bị tổn thương như thế đâu… cô Đồng à.
Đồng Đồng cảm thấy quan ngại hết sức về thế giới quan của người đàn ông trước mặt này. Có phải là anh ta nhạy cảm thái quá rồi không? Chỉ có như vậy cũng cảm thấy tổn thương? Trái tim em bé à?
Mà nghĩ là nghĩ vậy thôi chứ cô cũng không dám thể hiện ý nghĩ này ra mặt. Không nói đến thân phận tổng giám đốc của ĐK, chỉ nói riêng đến vai vế của anh ta ở tộc họ Hoàng, người nhỏ bé như cô phải nể trọng anh ta đến mấy phần là ít.
– Nếu tôi làm Hoàng tổng… tổn thương, vậy cho tôi xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.
Thái Phượng ngồi vắt chéo chân, anh cười cười:
– Tạm thời ghi nhận thành ý của cô, à quên nữa, thuốc y tá để trên tủ, cô uống trước đi rồi hãy về.
Đồng Đồng lúc này mới nhìn thấy thuốc đã để sẵn ở trên tủ, kế bên có cả bánh và nước, vô cùng chu đáo. Cô uống thuốc xong, lại thấy hơi đói nên ăn liền hai cái bánh mềm, cảm giác lúc này như được sống lại vậy, không còn khó chịu như lúc ở nhà hàng nữa.
Mà Thái Phượng nhìn thấy Đồng Đồng chịu ăn bánh, anh tương đối hài lòng. Bánh này không phải là y tá đem đến mà là anh vừa mới xuống can tin mua, anh nghĩ cô tỉnh dậy sẽ đói nên mua cho cô một túi bánh. Anh cũng không muốn cháu trai mình bảo anh lòng dạ hẹp hòi, không mua nổi cho bạn gái nó một cái bánh để ăn.
Điện thoại lúc này đột nhiên reo lên, là bạn anh, bác sĩ Tuần, anh vừa bắt máy đã nghe thấy giọng hét chói tai của bạn mình vang lên trong điện thoại.
– Thái Phượng… cậu muốn đem cái bệnh viện này biến thành chiến trường của cậu thì cậu mới thấy hài lòng phải không?
Thái Phượng nheo mày, anh nhàn nhạt hỏi:
– Cậu nói cho dễ hiểu một chút, hét lên như vậy là muốn hét cho tôi điếc luôn à?
– Cậu điếc luôn thì càng tốt.
– Mà chuyện gì?
– Còn chuyện gì nữa, tôi đã bảo cậu thả người mà cậu không nghe, bây giờ cháu trai cậu tìm đến cửa, còn đem theo cả “lính đánh thuê” đến… cậu chờ giờ chết đi.
– À nó đến rồi hả? Cũng nhanh đấy chứ?
Bác sĩ Tuần gào lên:
– Nhanh con mẹ cậu, cậu mau cút đi đi, đem theo đám cháu trai cháu dâu cậu cút cùng, trả lại sự bình yên cho bệnh nhân của tôi. Ở đây toàn người già bệnh tim, cậu muốn bọn họ phát bệnh hết một lượt cậu mới vừa lòng đấy hả?
– Bất quá thì tôi…
“Cốc cốc cốc”, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa kèm theo giọng nói trầm thấp gấp gáp:
– Đồng Đồng, mở cửa cho anh.
Đồng Đồng nhận ra được giọng của Thế Thịnh, cô định đi ra mở cửa thì lại nghe âm thanh nhàn nhã của Thái Phượng cất lên:
– Mở cửa vào đi.
Rất nhanh, không đến hai giây, cửa đã được mở. Thế Thịnh gấp gáp mở cửa bước vào, lúc nhìn thấy Đồng Đồng đang yên ổn ngồi trên giường, trái tim nhỏ bé của anh cuối cùng cũng có thể bình ổn trở lại. Dọa chết anh rồi, xém chút nữa là tim anh ngừng đập vì bị cô dọa…
Anh đi nhanh đến chỗ cô, kéo cô vào lòng, anh run run hỏi:
– Không sao phải không em? Có thấy khó chịu ở đâu không?
Đồng Đồng cảm nhận được sự lo lắng tột độ của anh, cô vội trả lời:
– Em không sao, khỏe rồi, là Hoàng tổng đưa em đến bệnh viện kịp thời.
Thế Thịnh liếc mắt nhìn chú Hai mình, thấy anh ta đang cười nhìn anh, anh không nói gì, lại tiếp tục dỗ dành bảo bối nhỏ.
– Ừ, không sao là tốt rồi, anh đưa em về, về nhà nghỉ ngơi.
Thu dọn cho Đồng Đồng xong, Thế Thịnh mới dìu cô đến truớc mặt Thái Phượng, hai người bọn họ không nói gì về chuyện khi nãy nhưng ánh mắt lại như nói thay cho tất cả. Thái Phượng trước giờ luôn đối xử lạnh lùng với mấy anh em nhà họ Hoàng như vậy, mà Thế Thịnh cũng không quá nể trọng người chú này. Cả hai mắt đối mắt khoảng chừng vài giây, cuối cùng vẫn là Thế Thịnh “tiểu bối” nhường “trưởng bối” một bước.
– Chú Hai, cảm ơn chú đã giúp đỡ vợ con, hôm nào rảnh sẽ “cảm ơn” chú sau, con đưa vợ con về trước.
Thái Phượng cười nhạt nhìn cháu mình:
– À đã là vợ chồng rồi đấy hả? Thiệp mời của chú và ông nhỏ cậu đâu hả Thế Thịnh?
Thế Thịnh không mặn mà gì, anh nghiêm giọng:
– Tạm thời vẫn chưa kết hôn nhưng sang đầu năm sau sẽ kết hôn, con và Đồng Đồng vẫn đang chuẩn bị.
– Vậy thì tốt, chúc mừng hai đứa. Được rồi, cũng không cần khách sáo làm gì, cậu đưa cô ấy về trước đi, hôm nào “rảnh” lại nói tiếp.
Thế Thịnh thật sự không muốn tiếp tục trò chuyện một chút nào, anh gật gật đầu, lại quay sang bảo với Đồng Đồng:
– Đồng Đồng, chào chú Hai đi em.
Đồng Đồng có hơi nghi ngờ thái độ của hai người đàn ông này, nhưng cô cũng không tiện vạch trần bọn họ. Cô nghe lời Thế Thịnh, lễ phép chào hỏi chú Hai một tiếng:
– Chú Hai, cảm ơn chú.
Thái Phượng cười khá là dịu dàng, anh nói với Đồng Đồng:
– Không cần khách sáo như vậy, à mà này, cô về nhà nên ăn uống nhiều vào, cô hơi gầy thì phải, tôi bồng cô mà cảm nhận được eo cô rất nhỏ…
Đồng Đồng sửng người, mà ánh mắt Thế Thịnh nhìn chú Hai mình lúc này như muốn đóng băng Thái Phượng ngay tại chỗ…
Mẹ kiếp, đã bồng vợ anh, lại còn chê eo vợ anh nhỏ… chú muốn bị đấm à chú Hai?
Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhỏ của Thế Thịnh, Thái Phượng hưng phấn muốn bật cười ha hả. Bị nhà họ Hoàng bọn họ chọc tức bao nhiêu lâu nay, cuối cùng cũng đến giờ phút được phục thù rồi.
Thế Thịnh vốn dĩ không phải người chịu được thiệt thòi, anh cũng không chịu nhịn mà cười khẩy, cất giọng nhàn nhạt:
– Cảm ơn chú Hai đã nhắc nhở, con sẽ về tẩm bổ nhiều hơn cho Đồng Đồng. Nhưng mà phụ nữ ấy à, eo càng nhỏ càng thích, con nói cũng chẳng được. Mà thôi quên chuyện này đi, chú Hai làm gì có bạn gái, chuyện này có nói chắc chú cũng không hiểu được đâu.
Nụ cười trên môi Thái Phượng tắt ngúm, anh ghét nhất là nghe người khác nhắc đến vấn đề bạn gái của anh. Ở nhà nghe ba mình lèm bèm suốt ngày đã rất đau đầu rồi, giờ lại còn bị cháu trai lên mặt khoe mẽ. Được thôi, muốn anh có bạn gái thì anh sẽ có bạn gái, trước cứ để Thế Thịnh vỗ béo Đồng Đồng đi đã, anh thích bạn gái mình tròn trịa một chút, như thế trông dễ nhìn hơn.
Nghĩ như vậy, Thái Phượng cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa. Anh phất phất tay, ý bảo Thế Thịnh đưa Đồng Đồng về trước, anh không muốn nhìn thấy hai người họ nữa.
Mà Thế Thịnh cũng chẳng muốn nhìn thấy mặt chú Hai mình thêm một chút xíu nào, anh nhanh chóng kéo Đồng Đồng đi nhanh ra cửa, một ánh mắt cũng không buồn liếc nhìn đến Thái Phượng. Tình cảm chú cháu của hai người bọn họ còn mỏng manh hơn cả mây trôi trên trời, chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua cũng có thể tan biến. Chẳng qua, lúc này gió chưa nổi, mây tạm thời vẫn còn có thể lửng lờ trôi…
……………………………….
Đồng Đồng được Thế Thịnh dìu ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa, cô đã phải há hốc mồm hỏi anh:
– Này… ở bệnh viện có khủng bố hả anh?
Thế Thịnh biết cô đang hỏi chuyện gì, anh liền trả lời trấn an cảm xúc cô:
– Không có, chắc là nhân vật nào đó đi khám bệnh ấy mà.
Anh cố ý nói lớn cho đám anh em vệ sỹ nghe, mà đám anh em vệ sỹ theo anh từ nhiều năm nên rất hiểu ý anh. Anh vừa nói, bọn họ đã thức thời tản đi chỗ khác, lại còn vờ như không quen biết Thế Thịnh, giống như đang làm nhiệm vụ bảo vệ ai đó đang ở phòng bệnh đằng kia.
Đồng Đồng thấy bọn họ tản đi chỗ khác, cô chỉ cảm thấy bọn họ hơi là lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều đến chuyện này nữa, dù sao thì cũng không liên quan gì đến cô. Thế Thịnh đưa cô ra xe, cô ngồi ghế phía sau với anh, phía trước có tài xế lái xe.
Đồng Đồng nhìn anh chàng tài xế mặt mày nghiêm túc kia, cô tò mò hỏi:
– Chú tài xế nghỉ việc rồi à anh? Còn nữa, sao lại đổi xe? Bình thường anh có thích đi xe này đâu?
Thế Thịnh quên mất chuyện này, lúc nãy khi nghe tin Đồng Đồng đang ở cùng Thái Phượng, anh lập tức gọi cho vệ sỹ, vệ sỹ liền đổi xe khác đến đón anh. Bình thường anh rất ít khi đi dòng xe này, trừ khi nào có chuyện khẩn cấp anh mới dùng đến Rolls Royce. Nào biết được bạn gái anh lại tinh ý đến như vậy, một chút thay đổi nhỏ này cũng không qua mắt được cô.
Anh ôm cô vào lòng, dịu giọng trả lời cô:
– Ừ, xe kia đến hạn bảo trì, anh đổi sang xe này đi vài hôm.
Đồng Đồng mặc dù tinh ý nhưng cô rất có lòng tin vào lời nói của Thế Thịnh. Nghe anh trả lời như thế, cô cũng không hỏi đến nữa, chỉ gật gù bảo xe này rất chất.
Trả lời mấy câu hỏi linh tinh của cô xong, anh mới hỏi đến chuyện của cô lúc tối.
– Em bệnh sao còn đi làm? Không để ý đến sức khỏe của mình như vậy à?
Đồng Đồng dụi mặt vào người anh, cô lí nhí trả lời:
– Em… không nghĩ là mình ngất, tại vì em thấy mình vẫn còn ổn.
– Vậy chứ sao lại ngất? Uống rượu phải không?
Cô chột dạ, giọng nhỏ còn hơn tiếng muỗi kêu:
– Sao… anh biết?
Thế Thịnh vỗ yêu lên đỉnh đầu cô, anh quát nhẹ:
– Giỏi đó, từ nay về sau cấm em uống rượu.
– Ơ nhưng mà lỡ em đi gặp khách hàng?
Thế Thịnh cực kỳ kiên quyết:
– Khách hàng muốn em uống thì bảo bọn họ đợi một chút, anh đến uống thay em.
Đồng Đồng bĩu môi, cô chịu thua trước sự ngang ngược của anh. Khách hàng ở công ty chi nhánh toàn là khách hàng nhỏ lẻ, bọn họ nào dám để anh đến tiếp rượu. Đùa nhau à?
Thấy cô không cố chấp trong chuyện rượu chè này nữa, anh tương đối yên tâm. Cũng không phải anh không cho cô uống rượu nhưng mỗi lần cô uống đều có chuyện, anh không đủ can đảm lấy tim mình ra cho cô chơi đùa nữa.
Ôm lấy eo cô, tạo cho cô tư thế dựa người thoải mái nhất, anh vỗ nhẹ lên vai cô dỗ dành:
– Sau này có anh thì được uống, hoặc là đi cùng Vy. Còn đi tiếp khách hay là đi ăn uống tụ họp ở công ty… em tốt nhất đừng nên uống. Hoặc nếu không thể từ chối được thì phải gọi cho anh, anh không đến được sẽ cử người đến trông chừng em. Đừng để giống như ngày hôm nay, tim anh cũng sắp bị em bóp chết rồi.
Cô vòng tay ôm lấy eo anh, khẽ gật gật đầu:
– Em biết rồi, có uống sẽ gọi cho anh, không làm anh lo lắng nữa.
– Ừ anh chỉ lo cho sức khỏe của em, em rất yếu, phải cẩn thận hơn một chút… hiểu chưa?
Đồng Đồng gật gù vâng vâng dạ dạ, cô nói linh tinh thêm vài câu rồi lại dựa vào người anh ngủ ngon lành. Anh thấy cô ngủ ngon, biết cô khó khăn lắm mới ngủ được nên về đến nhà cũng không gọi cô dậy. Anh bồng cô từ trong sân vào đến trên phòng, đi cả một đoạn dài như vậy nhưng anh lại không thấy mệt chút nào. Đúng như lời của Thái Phượng, Đồng Đồng rất nhẹ, cô gầy còn hơn vài tháng trước đây anh mới gặp lại cô. Anh cũng biết thời gian này cô rất bận rộn, ăn uống ngủ nghỉ có khi không đều đặn đủ bữa. Trước giờ anh chỉ nhắc nhở cô nhưng kể từ giờ trở đi, anh phải ép buộc hối thúc cô mới được.
Đúng thật là, không có anh bên cạnh, cô cứ sợ mình béo mặc quần áo không đẹp rồi tự ý giảm cân. Nhớ lại bảy năm về trước, chỉ đến khi cô và anh chia tay, anh mới thấy cô gầy hơn một chút, còn lại trong khoảng thời gian quen nhau hai năm, anh chưa để cô bỏ ăn một bữa nào. Chăm cô như chăm em bé, chẳng nỡ để cô thiệt thòi, dù chỉ là một chút!
________________________
Trước hôm đi lấy kết quả từ hai bệnh viện kia, Đồng Đồng đột nhiên nhận được cuộc gọi từ bệnh viện lần trước cô đến khám. Bọn họ mời cô đến bệnh viện một chuyến, hình như là có chuyện gì đó quan trọng lắm, liên quan đến kết quả khám bệnh lần trước. Đồng Đồng không dám đi một mình, cô gọi Vy đi cùng, lại nói với Thế Thịnh là cô đi ăn cùng Vy.
Cô đến bệnh viện, được đích thân bác sĩ trưởng khoa tiếp đón, bà ấy nói với cô… kết quả lần trước của cô là bị nhầm lẫn với một người khác. Cô đứng hình mất mấy giây, hoàn toàn không dám nghĩ ở một bệnh viện lớn như thế này lại phát sinh ra loại chuyện nhầm lẫn tai hại như thế này được.
Vy nóng tính còn hơn cả cô, cô ấy vừa nghe báo nhầm kết quả, liền quát ầm lên:
– Này, bệnh viện các người làm ăn kiểu gì vậy? Báo nhầm kết quả? Một bệnh viện lớn như vậy mà lại làm ăn như thế hả? Các người có biết bạn tôi đã khổ sở như thế nào vì cái nhầm lẫn của các người không? Nói xin lỗi là xin lỗi thế nào? Nhầm lẫn như vậy rồi nói một lời xin lỗi là xong?
Bác sĩ trưởng khoa thật sự cũng rất đáng thương, người gây ra chuyện báo nhầm kết quả là y tá mới vào làm. Nhưng y tá này “ô dù” cũng to, cấp trên muốn bà… à mà không là ra lệnh cho bà phải đích thân đi đến xin lỗi bệnh nhân. Lại nói đến cái cô đang mắng người này là vợ của một tài phiệt, bọn họ không thể không cúi đầu xin lỗi đến khi hai cô gái này chịu bỏ qua thì thôi. Ban lãnh đạo đã đẩy chuyện này lên trên đầu bà, bà không thể không đứng ra giải quyết.
– Cô Đồng, cô Vy, tôi thành thật xin lỗi. Y tá mới đến làm ở bệnh viện, ngày hôm đó cũng là ngày đầu tiên cô ấy đi làm… quá nhiều hồ sơ khám bệnh nên luống cuống nhầm lẫn hồ sơ của cô Đồng và một cô gái khác, vì hai bộ hồ sơ của hai người gần nhau. Cô ấy thật sự chưa quen với công việc này và cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Thay mặt ban lãnh đạo bệnh viện, tôi thành thật xin lỗi cô Đồng, mong cô bỏ qua cho sự bất cẩn này của bệnh viện. Một lần nữa thành thật xin lỗi cô, xin lỗi cô rất nhiều.
Vy cười khẩy, cô phản bác:
– Xin lỗi? May đây chỉ là báo nhầm kết quả, lỡ như các người mổ cho bạn tôi, có phải là gắn nhầm ruột cô này qua cho cô khác hay không? Rồi lúc đó các người làm sao? Mổ bụng ra lắp lại ruột à?
Vị bác sĩ cảm thấy rối rắm vô cùng, cái ví dụ này đưa ra thiệt sự là không có logic một chút nào cả nhưng bà lúc này lại không thể phản bác bắt bẻ được cô ấy. Nếu hôm nay không giải quyết ổn thỏa, hai cô gái này mà làm đơn thưa kiện, vậy thì sẽ rất phiền phức cho bà.
– Cô Vy, sẽ không có chuyện đó xảy ra, lần nhầm lẫn này là do bộ phận nhân viên mới đến, tôi….
Đồng Đồng im lặng từ nãy đến giờ, lúc này cô mới cất giọng, lại vô cùng nghiêm túc hỏi bác sĩ:
– Vậy cho hỏi, cô y tá đó đâu? Tại sao chỉ có một mình bà xin lỗi tôi?
Vị bác sĩ đổ đầy mồ hôi sau lưng, bà cố giữ vững tinh thần để trả lời cô:
– Cô ấy… vì lo sợ quá nên xin nghỉ việc… không còn mặt mũi nào để đến gặp mặt cô Đồng.
Đồng Đồng cười nhạt, cô không phải là đứa bé lên ba, lấy cái lý do này ra để mong dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện… quá xem thường cô rồi.
Đồng Đồng không hỏi nhiều, cô chỉ nhàn nhạt nói vài câu:
– Bác sĩ trưởng khoa, thật ra nhầm lẫn thì cũng đã nhầm lẫn, các vị chịu nói ra chuyện này, xem như các vị cũng có thành ý. Nhưng mà đã là xin lỗi thì người gây ra lỗi phải đến đây để xin lỗi tôi, như vậy mới đúng là xin lỗi chân thành. Tại sao người gây ra lỗi không đến mà lại để bà thay mặt làm chuyện này? Cô ấy trốn ở đâu? Một bệnh viện lớn như thế này mà lại bao che cho nhân viên như vậy à? Hay là các người muốn tôi gặp cô ấy ở tòa án?
Bác sĩ trưởng khoa thật sự không biết phải nói cái gì lúc này, bà không nghĩ là Đồng Đồng lại khó nói chuyện như vậy. Mà chuyện này nếu không giải quyết êm xui thì lại không được, cái ghế trưởng khoa khó khăn lắm bà mới ngồi lên được…
Đồng Đồng nhìn thấy vẻ mặt quắn quéo của bác sĩ trưởng khoa, cô cũng không muốn làm khó bà ấy, ý tứ thế nào cô liền nói thẳng ra:
– Được rồi, tôi biết bà cũng khó xử, nhưng nhờ bác sĩ nói lại với cô y tá kia… nếu cô ta không chịu đến xin lỗi tôi, tôi nhất định sẽ thưa cô ta ra tòa. Một khi ra tòa sẽ rắc rối đến rất nhiều vấn đề, bác sĩ và quý bệnh viện nên cân nhắc kỹ. Tôi không phải người khó tính, nhưng kết quả nhầm lẫn kia khiến tôi sống gần như chết trong mấy ngày qua. Điều cần nói tôi cũng đã nói, tôi chờ một câu trả lời khích đáng từ quý bệnh viện. Chào bác sĩ.
Đồng Đồng không đồng ý thương lượng thêm, cô đứng dậy cầm túi xách đi thẳng ra ngoài, Vy cũng đi nhanh theo sau cô. Trong phòng lúc này chỉ còn lại bác sĩ trưởng khoa, bà nhăn nhó suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định gọi báo cho cấp trên biết. Bà cũng hết cách rồi, có cắt chức bà cũng được, bà không dám đụng đến vợ của tài phiệt… thật sự là không dám.
Đi ra đến sảnh bệnh viện, Vy khoác vai Đồng Đồng, cô ấy cười rực rỡ:
– Đồng Đồng, tao đã nói mà, kết quả kia không đúng… mày thấy tao nói đúng chưa?
Đồng Đồng vui như mở cờ trong bụng, cô cười lớn:
– Á đúng, bạn tao luôn chí lí, vậy mà tao lại không nghe mày, đúng là lỗi của tao mà.
Vy cười ha hả:
– Bây giờ mày đã thấy tầm quan trọng của tao trong cuộc đời mày chưa? Sau này phải nghe lời tao đó, lời của trẫm nói, ái khanh phải nghe, không nghe chém bay đầu.
Đồng Đồng nhún người, cười tủm tỉm:
– Dạ, vi thần xin nghe, không dám cãi một lời.
– Được, trẫm đưa ngươi đi ăn, muốn ăn cái gì trẫm cũng chiều. Đi!
Bước ra khỏi sảnh bệnh viện, một nửa muộn phiền gần như bay sạch đi mất. Mặc dù đã biết là nhầm lẫn kết quả nhưng cô vẫn chờ nhận kết quả của hai bệnh viện kia, sau đó đối chiếu rồi lúc đó có muốn ăn mừng cũng không muộn. Riêng về chuyện của cô y tá kia, Đồng Đồng cũng không muốn bỏ qua. Chuyện nào ra chuyện đó, không thể dễ dàng bỏ qua cho phía bệnh viện như vậy được. Mặc dù biết nhầm lẫn là không ai muốn nhưng nhầm lẫn mà không biết sửa… vậy thì lại là một vấn đề khác rồi.
………………………………….
Báo cáo kết quả ở hai bệnh viện kia đều giống nhau, Đồng Đồng hoàn toàn không mắc bệnh gì, sức khỏe sinh sản tương đối tốt. Mà cô y tá trốn trốn tránh tránh kia cuối cùng cũng chịu ra mặt xin lỗi Đồng Đồng. Nghe nói, cô ta chính là bạn gái của con trai phó giám đốc bệnh viện, bọn họ là muốn bao che cho người nhà nên đẩy bác sĩ trưởng khoa ra giải quyết chuyện lớn. Ai dè, ô dù của cô y tá kia không to bằng ô dù của Thiên Vy, kết quả cuối cùng vẫn phải đứng ra xin lỗi.
Chịu thành tâm xin lỗi rồi là được, Đồng Đồng cũng không muốn đẩy ai vào con đường cùng. Chuyện kết quả nhầm lẫn được phía bệnh viện giấu kín, mà Đồng Đồng cũng hứa sẽ không tiết lộ chuyện này cho bất cứ ai.
Việc hợp tác với ĐK đã kết thúc, công ty của Đồng Đồng đem về không ít khách hàng tiềm năng. Cô nghe sếp Tuấn nói, ban lãnh đạo của ĐK có ý muốn hợp tác thêm với công ty cô, nhưng trước mắt vẫn phải đợi hiệu ứng của lần quảng bá này thế nào rồi mới nói tiếp được, có thông tin gì mới ông sẽ thông báo cho cô biết sau.
Đồng Đồng hôm nay không đến công ty, cô ở nhà làm cho xong vài cái báo cáo rồi đưa dì Miên đi nhận lễ phục cho bữa tiệc sắp đến. Chỉ là sáng sớm vừa mới bước ra cửa đã đụng phải gương mặt kênh kiệu của Quỳnh Hoa. Chả hiểu cô ta hôm nay nhặt được vàng hay kim cương, vừa nhìn thấy cô liền nở một nụ cười khinh bỉ, còn nói:
– Cô nên tập thể dục mỗi ngày, hít thở thêm không khí trong lành này được ngày nào thì hay ngày đó. Bởi vì… ngày tàn của cô sắp đến rồi đó.
Đồng Đồng cảm thấy Quỳnh Hoa nói chuyện rất khó hiểu, cô liền hỏi:
– Cô nói vậy là có ý gì? Ngày tàn gì? Tôi nở bao giờ mà bảo sắp tàn?
Quỳnh Hoa không để ý lắm đến thái độ của Đồng Đồng, cô ta vẫn trước sau như một, úp mở gây tò mò cho Đồng Đồng:
– Cô cứ cười đi, để tôi xem cô cười được bao lâu?
Thấy cô ta muốn bỏ đi, Đồng Đồng liền kéo cô ta lại, cô không kiên dè gì, hỏi lớn:
– Quỳnh Hoa, cô nói thì nói cho rõ… cô định kéo bè phái của cô đến dọa tôi đấy à?
Quỳnh Hoa cười khẩy:
– Tại sao tôi phải nói cho cô biết.
Đồng Đồng mất hết kiên nhẫn:
– À không nói chứ gì, cô có tin là tôi nói chuyện mặt nạ của cô cho anh Thịnh biết hay không? Đến lúc đó… không biết tôi là người bị đuổi trước hay chính cô mới là người bị đuổi trước nữa đây ha?
Quỳnh Hoa rất dễ bị kích động, mới nghe Đồng Đồng khích bác dọa nạt vài câu, cô ta đã giận đến đỏ mặt.
– Cô! Được thôi, nói cho cô chuẩn bị tâm lý trước cũng được. Tôi trịnh trọng tuyên bố cho cô biết, ngày mai… ở nhà này sẽ xuất viện một nhân vật… còn về người đó là ai thì cô đừng có mơ tôi nói cho cô biết. Nhưng mà cô yên tâm, ngày cô dọn đi khỏi nhà này cũng sắp đến rồi… ráng mà hít thở thêm không khí đi, sau này có muốn cũng không hít thêm được đâu. Ha ha.
Nói rồi, Quỳnh Hoa bỏ đi, bộ dạng khoái chí vui sướng lắm. Đồng Đồng nhìn theo bóng lưng của Quỳnh Hoa, cô có một chút tò mò, cũng không tính là lo lắng gì nhiều. Chẳng qua, trong lòng cô vẫn còn một khúc mắc rất lớn về chuyện của Thế Thịnh bảy năm về trước. Bởi vì có người từng nói với cô, rằng Thế Thịnh dường như có hôn ước với một cô gái nào đó, chính là cái loại hôn ước từ bé…
Nhưng mà không sao, cô bây giờ đã khác rồi, không phải là cô gái ngây thơ năm 17 tuổi nữa. Cứ hễ một em trà xanh chạy đến, cô diệt một em, mà một cặp em gái mưa chạy đến, cô cũng không ngại ngùng gì mà diệt một lúc cả đôi…
Cuộc đời này giống như chơi một ván game vậy, không đánh chết hết quái thì không thắng được ván game mà!
____________________
❌ ĐỌC TRUYỆN NHỚ LIKE + SHARE CHO EM NHA MỌI NGƯỜI ƠI. HIỆN TẠI EM ĐANG MỞ NHÓM SALE COMBO TRUYỆN GIA ĐẤU MỚI, CHỊ EM MÌNH MUỐN VỢT SALE THÌ ĐỌC BÀI BÊN DƯỚI NHAAAA
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!