Đánh Đổi Đời Mình
Phần 8
Hà ôm bụng đau ngồi trong xe,cô vã mồ hôi…người đàn ông tên Đạt lái xe vội vàng…
-Cô cố chịu nhé sắp đến viện rồi
-Vâng…
Tới bệnh viện anh ta làm thủ tục nhập viện cho Hà rồi đứng chờ bên ngoài ,y tá có hỏi
-Anh là gì của bệnh nhân
-Là người quen ,cô ấy sao rồi
-Chị này bị thai lưu mấy ngày rồi mà không biết nên sau khi va chạm mạnh mới có hiện tượng luôn đó ạ…
-Nghĩa là mất em bé rồi
-Vâng em bé đã mất được vài ngày rồi ạ,giờ chúng tôi làm thủ thuật xong nghỉ ngơi vài tiếng có thể về ạ…
-Vậy trăm sự nhờ bác sỹ …
-Dạ anh yên tâm nha
Đạt ngồi bên ngoài nhận cuộc gọi của cô quản lý…
-Cô gái ấy sao rồi cậu Đạt
-Bác sỹ có nói thai đã bị lưu từ trước nên đang làm thủ thuật…
-Khổ thân ,áy náy quá cậu Đạt ạ,cô ấy bị trượt cầu thang khi đang đo đạc làm rèm …
-Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi,chị cũng đi nghỉ ngơi đi…
-Để tôi báo cho chị gái cô ấy
-Đừng ,chờ cô ấy tỉnh lại xem sao đã,có đôi khi nhiều chuyện họ không muốn nói thì sao …
-À tôi hiểu rồi vậy để tôi đến đó thay cậu
-K cần đâu ,đang mưa lớn ,chị ở nhà đi…tôi sẽ lo được…
-Vâng có cần gì báo tôi nhé…
Đạt cúp máy…bên trong phòng phẫu thuật,Hà được đẩy ra bên ngoài,cô vẫn chưa thoát mê,Đạt nhìn đôi môi của Hà tái nhợt…đẩy vào giường bệnh …chuyển từ giường đẩy sang…bác sỹ Nam định bế thì Đạt mỉm cười nhìn bác sỹ
-Để tôi bế cô ấy…
Đạt bế Hà đặt lên giường…anh ta nhẹ nhàng đặt đầu của Hà xuống…tóc của Hà dài vương vào gương mặt …Đạt khẽ gạt nhẹ mái tóc của cô ,thấy trên má Hà nước mắt rơi từ khoé mắt …anh ta rút chiếc khăn tay trong túi quần ra thấm
từng giọt nước mắt…Bác sỹ nhắc nhở
-Về anh bảo chị kiêng cẩn thận nhé,mạch đập rất yếu,cơ thể suy nhược…rất khó giữ thai…
-Tôi hiểu,cám ơn bác sỹ…
Đạt nhận được cuộc gọi gì đó gấp về công việc,anh ta gọi cho chị quản lý
-Gọi chị gái cô ấy đi,đã ra ngoài rồi chờ thoát mê chắc cũng sắp tỉnh rồi,tôi phải về thành phố
-Để tôi gọi…
Đạt cẩn thận đắp chăn lên chỉn chu lên người Hà…y tá đến nhắn
“Bác sỹ mời anh qua phòng “
Đạt qua phòng họ nói về việc chôn cất thai lưu
-Nhà anh muốn mang về để chôn hay chúng tôi lo liệu tất…
-Cái này để phải hỏi mẹ của em bé,tôi chỉ là người ngoài nên rất khó…
-Ôi vậy tôi cứ nghĩ anh là chồng của bệnh nhân,a thông cảm nhé
-K sao đâu…vậy tôi xin phép…
Đạt rời đi cô y tá nói với bác sỹ
-Anh này không phải chồng chị đấy mà tốt thật
-Cũng đoán đoán vì anh ta trông có vẻ chững chạc là người thành đạt ,người như vậy chắc sẽ k đến mức để vợ chai hết 10 đầu ngón tay và cơ thể suy nhược đến vậy…ôi tôi thích cái đồng hồ mà anh ta đeo quá mà chắc chưa đủ tầm mua rồi
-Đắt hả anh
-Khoảng hơn 4 tỉ chứ mấy…
Đạt quay lại phòng thấy Hà đã tỉnh và ngồi dậy nói chuyện với người phụ nữ chắc là chị gái
-Mày thấy mày ngu chưa,mày giấu tao cả chuyện mày có thai,ở với cái thằng chó chết đó mà còn đẻ,đẻ để khổ à…giờ nó đi bồ bịch công khai coi thường tất cả mày còn lưu luyến gì nữa…
Hà mắt đỏ lên rồi rơi nước mắt xuống bàn tay,tay cô vò vào nhau run bần bật như tự trách bản thân mình …
-Em mất con rồi chị,em chỉ vì con của em thôi…chị ơi làm cách nào để con em về lại không
-Không ,mày tỉnh táo lại đi …đứa bé đã mất rồi ,giờ thằng chồng mày mà biết chắc nó mừng lắm …
Hà gục vào tay chị gái cúi xuống khóc rưng rức …
Đạt lùi lại khi nghe thấy mọi chuyện,ánh mắt Hà lúc đó vô tình chạm vào mắt Đạt khi cô đang đau đớn với nỗi đau mất con…Đạt nhìn cô gái đang ngồi trên giường khóc lóc vì nỗi đau mất con…
Hành lang bệnh viện nhạc chuông điện thoại của ai đó cất lên
🎶 Yêu thương mong manh mang tên tình ái trao về em🎶
Đạt quay đi,trong hành lang bệnh viện anh ta nhớ lại chuyện năm xưa câu nói văng vẳng bên tai anh ta “ Phải,em phá thai rồi,em k muốn có con ,em k muốn gò bó”…
Ánh mắt Đạt như rối bời khi nghĩ đến kẻ mất con đau đớn,kẻ máu lạnh phá bỏ đi giọt máu của chính mình…!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!