Về Trễ
Chương 22
Sắc mặt của cô không hề có chuyển biến tốt, Ôn Trì Chi có hơi mất hứng, anh khẽ thở dài, sau đó dỗ dành cô: “Dạng Dạng, khoảng thời gian này ngoài em ra, thật sự là không còn ai khác.”
Chung Dạng thả lỏng nét mặt, do dự giây lát rồi mới lên tiếng: “Nếu sau này anh thích người khác…”
Những lời tiếp theo không cần nói cũng hiểu.
Lời này của cô hiện rõ sự tự ti, Ôn Trì Chi không hiểu sao lại cảm thấy buồn bã. Cô đúng là rất thích ra đòn bất ngờ. Nếu là những người con gái khác, trong tình huống này nói không chừng sẽ làm nũng sau đó dỗ dành anh đòi anh mua cho mình những chiếc túi xách hàng hiệu đắt tiền.
Cô thì hay rồi, thảo luận với anh chuyện sau này nếu như anh có người khác, làn khói thuốc trắng đục tản ra, đuôi mắt anh nhàn nhạt ý cười, tiếp đó anh ung dung thong thả hỏi ngược lại cô: “Dạng Dạng, ở trong lòng em, anh là loại người đó sao?”
…
Chung Dạng mở cửa xe đi xuống, cô đứng trong bóng đêm tịch mịch, nhìn theo hướng chiếc xe dần dần rời xa.
Gió đêm thổi tới mang theo chút hơi lạnh, nhưng nhờ vậy đã giúp Chung Dạng tỉnh táo hơn, đột nhiên nhớ lại những lời nói ban nãy ở trên xe, cảm thấy bản thân như bị úng não. Anh đã giải thích rồi mà cô vẫn không chịu buông bỏ, cô đúng là không biết điều mà. Có lẽ trong đám phụ nữ mà anh đã từng qua lại, cô chính là kẻ duy nhất không hiểu phong tình là gì.
Kha Trăn đúng lúc tan học quay về, đi qua tòa ký túc xá lại nhìn thấy Chung Dạng đang đứng trước tòa nhà, cô ấy đi đến gần, kỳ lạ hỏi: “Cậu nhìn gì thế?”
Chung Dạng khôi phục lại tinh thần, mím môi nói: “Không có gì.”
“Ồ, vậy đi vào thôi.”
Chung Dạng hỏi: “Cậu vừa mới tan học à?”
“Ừ, học kỳ sau mà chọn giờ tự học mình sẽ không bao giờ chọn lớp buổi tối nữa, muốn đi ra ngoài chơi mà chẳng đi nổi.” Kha Trăn làu bàu oán giận.
Chung Dạng không tập trung, nghe vào tai trái trôi ra tai phải.
Kha Chăn chu mỏ lên: “Tối nay Tiếu Thấm lại không quay về nữa hả?”
Chung Dạng: “Mình không rõ, không thấy cậu ấy nói gì cả.”
“Ồ.”
Hai người quay về phòng ký túc, Chung Dạng vào trong nhà tắm tắm rửa, tắm xong ra ngoài, Kha Trăn đang cầm di động, hỏi cô có muốn ăn đêm cùng cô ấy không?
Bữa cơm tối nay của Chung Dạng vì sự xuất hiện của Ôn Hinh mà cũng chẳng ăn được bao nhiêu, bấy giờ cũng cảm thấy có hơi đói nên hai người đã đặt xiên nướng và mỳ thịt bò.
Kha Trăn bỏ điện thoại xuống bàn: “Dạng Dạng, mình muốn đi tắm, lát nữa shipper mang đồ tới thì cậu xuống dưới lấy nhé.”
Chung Dạng gật gật đầu: “Ừ, cậu đi tắm đi.”
Đồ ăn mà bọn cô đặt là ở cửa hàng đối diện trường học, cũng rất nhanh, hai mươi phút sau là Chung Dạng đã nhận được điện thoại của shipper. Đại học Z không cho phép shipper vào trong trường, vậy nên Chung Dạng phải đi bộ khoảng năm phút để đến cửa Bắc lấy đồ ăn.
Chung Dạng khoác chiếc áo phao dài tới tận gót chân xuống dưới lầu, tới lầu một mới phát hiện quên không mang thẻ ra vào, may lúc ấy có một cô gái cũng đang ra ngoài nên đã giúp cô quẹt thẻ.
Chung Dạng nói một tiếng cảm ơn rồi đi ra bên ngoài, bên trong áo phao là quần áo ngủ, bấy giờ gió lạnh thổi đến khiến cô khẽ run lên.
Chung Dạng lấy đồ ăn xong quay về, hai bên má bị gió thổi lạnh buốt, đang muốn chạy về phía tòa ký túc lại bị người ta gọi lại: “Chung Dạng.”
Bước chân của Chung Dạng khựng lại, nhìn theo phía phát ra tiếng gọi, hóa ra là Từ Tôn Đông.
Từ Tôn Đông vừa mới tiễn một học muội về ký túc, nói thêm mấy câu với học muội đó xong liền trông thấy cô, mắt liếc thấy túi đồ ăn trên tay cô thì cười cười hỏi: “Em vẫn chưa ăn tối à?”
Chung Dạng lắc lắc đầu: “Đây là đồ ăn đêm ạ. Sao anh lại tới đây?”
Từ Tôn Đông không cùng chuyên ngành với cô, anh ấy sống ở khu Nam, đến khu Tây phải vòng cả nửa khuôn viên trường, Từ Tôn Đông giải thích: “Anh có chút việc, tối mai ở khu Tây có một buổi tọa đàm, vừa mới dọn dẹp sắp xếp xong phòng diễn thuyết cần dùng cho ngày mai. Ngày mai em không có tiết thì có thể tới nghe xem sao.”
Chung Dạng nửa đùa: “Sao vậy, thiếu chỉ sổ hả?”
Từ Tôn Đông cười cười, hỏi ngược lại: “Tọa đàm của Nhậm tiên sinh mà còn phải lo thiếu chỉ số ư?”
Không ngờ Chung Dạng lại trở nên hứng thú hơn hẳn ban nãy, hai mắt mở to, ngữ khí không dấu nổi sự phấn khích: “Nhậm Bình? Là tác giả tiểu thuyết võ hiệp sao?”
Lần đầu tiên Từ Tôn Đông thấy dáng vẻ này của cô, hiếm thấy được sự ngây thơ trẻ con đó, anh ta gật đầu, Chung Dạng cười híp mắt: “Được! Tọa đàm ngày mai diễn ra lúc mấy giờ vậy ạ?”
Từ Tôn Đông nói: “Ba giờ chiều, nhưng em nên đến sớm một chút, anh nghĩ toạ đàm ngày mai sẽ đông người lắm đấy.”
Hai người nói thêm mấy câu, Chung Dạng chuẩn bị đi vào trong ký túc, đột nhiên Từ Tôn Đông gọi cô lại, Chung Dạng quay đầu: “Sao vậy ạ?”
Từ Tôn Đông cười rồi lắc đầu: “Không có gì, em vào trong đi.”
Chung Dạng cũng không nghĩ gì nhiều, mở cửa rồi đi vào bên trong ký túc xá.
Đợi tới lúc cô lên trên phòng, Kha Trăn đã tắm xong, trông thấy cô thì nói một câu: “Cậu với Từ Tôn Đông nói chuyện gì mà nói lâu thế?”
“Sao cậu biết mình tình cờ gặp Từ Tôn Đông?”
“Mình tắm xong ra ngoài, ở ban công nhìn thấy đó.” Kha Trăn nói to dõng dạc.
“Ồ, anh ấy nói ngày mai có buổi tọa đàm của Nhậm tiên sinh.”
“Là người viết tiểu thuyết võ hiệp á hả?”
Chung Dạng gật gật đầu, “Ừm” một tiếng.
Kha Trăn ngữ khí bình thường: “Ồ.”
Kha Trăn không có hứng thú với tiểu thuyết võ hiệp, cô ấy không thích đọc sách, ngoại trừ phải đọc mấy cuốn sách chuyên ngành bắt buộc ra thì những sách khác cô ấy không thể đọc nổi. Chung Dạng lúc còn học cấp hai đã bắt đầu mua tiểu thuyết của Nhậm tiên sinh. Bây giờ ông ấy tới tận đây mở buổi tọa đàm, tâm trạng của Chung Dạng bấy giờ không khác gì những fan hâm mộ được gặp mặt idol.
…
Trên đường quốc lộ đèn đuốc sáng choang, từng dòng xe chạy dài nối đuôi nhau.
Xe của Ôn Trì Chi lẫn trong số đó, vừa đúng lúc gặp đèn đỏ thì nhận được điện thoại của Dương Thận: “Đang đâu vậy?”
Ôn Trì Chi ngước mắt nhìn đèn đỏ đang đếm ngược, nói mấy câu, Dương Thận lại gọi anh đi đánh bài, Ôn Trì Chi nghĩ ngợi mấy giây rồi nói: “Được, đợi tôi.”
Nửa tiếng chạy xe, rất nhanh đã tới địa điểm. Ôn Trì Chi đi vào trong phòng bao, mấy người bọn họ đã chơi tới ván thứ hai, hôm nay vận may của Dương Thận không được tốt lắm, liên tục thua bài, nhìn thấy Ôn Trì Chi đến rồi thì anh ta ném bài ra: “Cậu tới chơi đi, vận may của tôi hôm nay kém quá.”
Có người trêu chọc: “Đừng mà, Dương tổng, mới chơi được có mấy ván mà anh đã sợ thiếu tiền sao?”
Dương Thận nhả ra hớp khói: “Ông đây có tiền, nhưng cũng không thể vứt bừa ra được.”
Người đó cười haha.
Ôn Trì Chi chơi thay Dương Thận hai ván, cô gái vốn dĩ ngồi bên cạnh Dương Thận lúc này đây thấy đã đổi sang Ôn Trì Chi nhưng cũng không hề rời đi, vẫn ngồi như cũ ở vị trí bên cạnh Ôn Trì Chi xem đánh bài.
Có người cười trêu ghẹo: “Triệu Nhiễm, sao thế, còn không mau rời khỏi chỗ đó!”
Triệu Nhiễm là nghệ sĩ mới ký hợp đồng với công ty đứng dưới tên Dương Thận, dạo gần đây cũng chẳng có bộ phim nào để đóng, suốt ngày chạy nhảy bên cạnh Dương Thận. Cô ta cong cong khóe môi, dáng vẻ ngây thơ vô số tội: “Xem mà cũng không cho người ta xem sao?”
Ôn Trì Chi chơi thêm mấy ván, nhưng cũng chẳng thấy vận may biến chuyển gì, lại còn thua liên tục, tâm trạng tối nay của anh đã tệ thì chớ, Dương Thận như nhìn ra được nên giơ tay chạm vào người anh: “Sao vậy, tối nay tâm trạng cậu không vui à?”
Ôn Trì Chi dựa người ra sau ghế, bộ dạng lười biếng: “Không có chuyện đó.”
Ôn Trì Chi lại chơi tiếp hai ván, cuối cùng không ngồi yên được nữa, nhìn Triệu Nhiễm càng ngày càng ngồi sát lại gần, anh cúi đầu, khóe môi cong lên: “Cô biết chơi không?”
Triệu Nhiễm không ngờ anh lại đột nhiên bắt chuyện với mình, dẫu sao cũng đã ngồi cả nửa tiếng đồng hồ bên cạnh mà người đàn ông này còn chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, Triệu Nhiễm rướn môi mỉm cười: “Chơi thì cũng biết chơi nhưng tôi chơi không tốt lắm, sợ bị thua tiền.”
Ôn Trì Chi cười cười: “Không sao, cô chơi đi, thua thì tính lên tôi, còn thắng thì cô giữ cả.”
Dư Lập Duy ở bàn đối diện trêu chọc nói: “Nhiễm Nhiễm, anh Ôn hào phóng đúng không, tôi thấy hay là cô tìm kim chủ khác đi, đi luôn theo anh Ôn cho rồi.”
Ở trong mắt của đám người này, phụ nữ giống như áo quần dùng hằng ngày, hôm nay bạn đã mặc nó rồi nên tới ngày mai có thể đổi sang cho người khác.
Dương Thận phì cười một tiếng: “Dư Lập Duy, bình thường tôi không hề bạc đãi cậu đâu. Bây giờ cậu lại dám cắm cho tôi cái sừng hả? Ông đây vẫn đang ngồi thù lù một đống ở đây đấy nhé!”
Dư Lập Duy cười haha: “Tôi nhất thời nhanh mồm ấy mà, cũng không có ý gì cả, chỉ nói đùa chút thôi.”
Triệu Nhiễm nghe được lời đó của Ôn Trì Chi thì cũng không còn ngại ngùng gì nữa, cô ta chơi thay vị trí của Ôn Trì Chi, còn Ôn Trì Chi cũng chẳng thèm để ý đến Dư Lập Duy, cầm áo khoác lên chuẩn bị rời đi.
Dương Thận đứng dậy theo anh: “Không chơi tiếp nữa à?”
“Tôi hơi mệt, các cậu chơi tiếp đi, tôi đi trước.”
~Hết chương 22~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!