Chú Thượng Quan Hạ Phàm
Phần 2
Chú Thượng Quan hạ phàm 2
MỘT LINH HỒN MONG MANH THUẦN KHIẾT.
Thượng Quan đưa linh hồn về thượng giới. Mọi người đã vào giờ nghỉ.
-Ngươi ngồi đi. Ta sẽ rót trà.
Thượng Quan mang bình trà đã được pha. Rót vào một chiếc chén xanh màu lục bảo.
-Làm bằng ngọc ạ. Đẹp quá.
Linh hồn hỏi. Chàng mỉm cười.
-Đúng vậy. Đây là chén trà quên lãng. Nếu như ngươi uống vào. Sẽ không còn lưu luyến kiếp trước nữa. Và chúng ta sẽ bắt đầu lại.
-Tôi…
Chàng trai đang ngập ngừng.
-Tất cả những người như ngươi. Đều có cảm giác lưu luyến quá khứ. Bởi các người đã sống một cuộc đời đẹp. Nếu như những người bất hạnh, họ sẽ không chần chừ mà uống chén trà này. Vì họ muốn quên đi một kiếp người đau khổ.
-Nhưng tiếc rằng, kể từ khi ta làm Thượng Quan, không còn gặp những người như vậy nữa.
-Tại sao ạ.?
-Ta chỉ tiếp đãi những người có công. Mà những người nghĩ cho thiên hạ luôn là người có suy nghĩ tốt đẹp.
-Vậy ạ.?
Chàng gật đầu.
-Vài ngày trước ta có tiếp một người. Ông ấy đã hơn trăm tuổi hạ giới. Một vị tướng lẫy lừng. Ta thật sự rất ngưỡng mộ.
-Vậy giờ ông ấy ở đâu.?
-Vì cứu cả đất nước. Nên ông ấy được lên thượng giới rồi. Ở đó, có cha mẹ ta.
Chàng thở dài.
-Vậy là… Cha mẹ ngài trên đó.?
-Đúng vậy.
-Đây là linh hồn thuần khiết nhất ở đây. Cậu ta là đứa con của thượng giới.
Chàng ngẩng lên nhìn người đang nói.
-Chào Trung quan. Ngài đã về rồi sao?
-Ta đã về, và sẽ đi khỏi đây sau khi xử lý hết đống giấy tờ này.
-Nhiều đấy nhỉ.?
Linh hồn nhìn đống sổ sách trên bàn.
-Không ngờ thượng giới cũng bận rộn như vậy.
-Tất nhiên rồi. Vài năm nay, khi cuộc sống phát triển hơn. Con người cũng xấu xa hơn, tội lỗi cũng nhiều hơn.
-Chúng tôi chỉ là, sống quá bon chen, vì miếng cơm manh áo thôi các ngài ạ.
-Vì cuộc sống. Vì gia đình. Ai đều cũng phải thay đổi thôi. Nhưng có lẽ, không xấu xa, không được.
Cả ba người đàn ông thở dài.
-Có lẽ ngài ấy sẽ không hiểu điều ngươi nói đâu.
-Tại sao?
-Ngài ấy là một linh hồn ở thượng giới. Ở đây, chúng ta đều là những người có công dưới hạ giới. Được phong chức sắc ở trên này. Riêng ngài ấy, được sinh ra ở đây, và làm việc ở đây.
-Nghe nói cha mẹ ngài ấy cũng làm quan ở đây.
-Đúng vậy.
-Thế là con ông cháu cha rồi. Sinh ra đã là quan chức.
-Là gì cơ.?
Chàng không hiểu. Mấy tên từng là người phàm này tủm tỉm.
-Ngài ấy đã thi đỗ kì thi thiên đình đó. Ngài ấy rất thông minh.
-Cũng đẹp trai, nhưng ăn mặc có hơi quê mùa.
-Quê mùa.?
-Tức là lỗi thời rồi. Giờ chúng tôi mặc thế này.
Linh hồn đứng lên. Giật tấm áo ngắn trên người hắn.
-Mốt đấy ạ.
-À… Chuyện đó thì…
-Trên này cũng có đồng phục đẹp, nhưng hắn không mặc.
-Đúng là bảo thủ.
-Này. Ngươi nói ai bảo thủ vậy.
-Ngài đấy. Sao lại có thể mặc áo thế này, trong khi đây đã là thế kỷ 21. Ngài thấy cô bác sĩ lúc nãy không. Cô ấy mặc váy đó.
Chàng nhớ lại. Đúng là mặc váy, nhưng nó chùm qua đầu gối,vả lại chàng chỉ mải nhìn khuôn mặt suy tư đó. Mà không để ý thêm điều gì.
-Tôi sẽ giúp ngài, ngài mới 30 thôi. Đừng để bọn con gái nghĩ ngài là ông cụ.
-Ở đây không có nữ nhân.
-Vả lại…
-Ba mươi của thiên giới, khác với hạ giới. Ngày trên đây dài bằng một năm dưới kia.
-Vậy là nếu tính tuổi phàm, ngài đã…
Tên Linh hồn này đang nhẩm tình. Đôi mắt hắn bắt đầu nhìn chàng.
-Giờ tôi đã tin, sống thọ cùng trời đất, là có thật.
Chàng cười.
-Vậy mà ta cảm thấy, cái gì cũng thật mới mẻ khi gặp ngươi.
-Ngài nên xin hắn làm phụ tá cho ngài. Như vậy sẽ được mở mang tầm mắt.
-Đúng vậy, tôi sẽ đi theo ngài. Và giúp ngài có vài cuộc hẹn hò trước khi lấy vợ.
-Hẹn hò.?
-Vâng. Là cầm tay, ôm hôn, rồi… Còn nhiều thứ khác.
-Hắn không hiểu đâu.
Trung Quan lắc đầu.
-Cậu ta, cũng có bạn gái, và đang hẹn hò đó.
Linh hồn chợt im lặng. Khuôn mặt cậu ta trở nên buồn bã.
-Tôi rất nhớ cô ấy.
-Rồi nàng ta sẽ quên ngươi thôi. Hãy uống trà đi, và lựa chọn.
-Chọn gì.?
-Chọn luân hồi kiếp khác hay ở đây làm việc thượng giới giao.
-Tôi không muốn uống trà, và muốn quay trở lại tìm cô ấy.
-Rất khó, bởi khi ngươi quay lại, có khi cô ấy đã có người khác, hoặc đã bỏ đi đâu đó. Điều quan trọng nữa. Là ngươi cũng mang một hình hài khác. Không còn là ngươi trước kia. Cho nên, hãy uống trà đi. Và làm theo chỉ dẫn của thượng giới.
Linh hồn bần thần cầm ly trà lên, uống một ngụm.
-Ngài Thượng Quan, ta nghe nói ngài sẽ cưới vợ vào kì nghỉ tới.
-Sao ngài biết.?
-Hạ Quan có kể.
-Anh ta đúng là không giữ bí mật được điều gì.
-Đó cũng là điều đương nhiên bởi ngài đã đến tuổi yên bề gia thất rồi.
-Nhưng ta thật sự chưa nghĩ đến.
-Ngài không muốn lấy vợ sao?
Linh hồn ngồi sát chàng hỏi.
-Ta thật sự chưa nghĩ tới.
-Ngài bị stress do công việc sao?
-Stress là gì?
-Là quá nhiều áp lực trong công việc khiến ngài không quan tâm đến chuyện đó. Hoặc có thể bị Gay.
-Gay là gì?
-Là có xu hướng thích người cùng giới tính. Thích đàn ông ý.
-À không… Ta thích nữ giới.
-Vậy là ngài đã thích một người khác.
-Ta…
Chàng đột nhiên nhớ tới cô gái làm bác sĩ kia. Rồi bần thần.
-Đây là thế kỷ nào rồi mà cha mẹ đặt đâu con phải ngồi đó. Giờ chỉ có chúng ta đặt đâu các cụ phải ngồi thôi.
-Cha mẹ , ta đã không gặp họ mười năm rồi. Sao đặt vào đâu được.
Mấy tên từng là người phàm này bật cười lớn. Chàng thì ngây thơ.
-Ý ta nói, là ngài nên, hẹn hò với cô gái nào đó, hoặc hẹn hò với cô gái mà cha mẹ đã giới thiệu. Nếu không thích cô ta, có thể đá đi và tìm một người ngài cảm thấy thật sự yêu mến.
-Yêu??? Yêu là thế nào?
-Yêu một người là cảm giác nhớ người đó đến cồn cào. Đi đâu, làm gì cũng nghĩ tới họ. Là người có thể làm cho ta khóc, cũng có thể làm ta cười. Và khiến ta sẵn sàng làm tất cả vì họ. Chết vì họ.
Chàng tập trung nghe.
-Và ngươi cũng thế.
-Vâng. Nếu không có gì xảy ra. Chúng tôi sẽ cưới nhau. Và có một gia đình hạnh phúc.
-Ta xin lỗi, nhưng lựa chọn hi sinh là do ngươi. Và thượng giới.
-Tôi không trách ngài. Cảm ơn vì ngài đã đi cùng tôi.
-Vậy ngươi đưa ra quyết định chưa.
-Ta sẽ ở đây, nếu sau này cô ấy rời khỏi trần thế, ta sẽ đón cô ấy và xin thần linh cho chúng ta hội ngộ vào kiếp sau.
-Vậy thì hãy ở đây với ta, ngày mai, ngươi sẽ được phong chức.
Chàng vỗ vai linh hồn.
-Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm. Bởi ta sắp nghỉ phép, nên ngươi và Trung Quan sẽ quản lý giúp ta tạm thời.
-Ngài định lấy vợ thật hả.?
-Đây là ý nguyện của phụ thân.
-Nhưng ngài không yêu họ, liệu có sống hạnh phúc cả đời được không?
-Hạnh phúc hả.?
-Vâng. Là cảm giác mỗi ngày muốn trở về nhà, ôm lấy người đó, chăm sóc họ. Cười với họ, và ngủ cùng họ. Là cảm giác lúc nào trời cũng đẹp, dù là mưa to hay bão bùng.
-Vậy ta sẽ hỏi cô ấy, có hạnh phúc hay không.?
-Ngài thật ngốc.
-Để có hạnh phúc, trước hết ngài phải yêu.
-Ta còn chưa biết cô gái đó. Nên ta… Chưa yêu.
-Nhưng ngài có nhớ một ai khác không?
Chàng bần thần. Hình ảnh cô bác sĩ chạy qua trong suy nghĩ. Nhưng rồi hoàn cảnh không thể nên chàng gạt đi.
-Không.
-Vậy cứ gặp đi, chúng ta sẽ hẹn hò, nếu hẹn hò mà ngài không yêu,ngài có thể nói thẳng với họ. Và không phải kết hôn với họ nữa.
-Vậy hả.?
-Cảm ơn ngươi. Chúng ta vào việc thôi.
Chàng đứng lên. Những vấn đề về tình yêu, về hạnh phúc chợt khiến chàng phải suy tư.
Lần đầu tiên trong đời chàng suy nghĩ về cuộc sống. Hóa ra trưởng thành là như vậy sao? Ngoài công việc, còn một phần quan trọng nhất, đó là gia đình. Chàng đã sống một mình từ rất lâu, nữ nhân cũng chưa từng được tiếp xúc gần gũi. Liệu cái thứ gọi là tình yêu và hạnh phúc có thực như những gì Linh hồn kia nói.
-Thượng quan, ngài không ngủ sao?
-À. Ta còn chuyện phải làm. Người ngủ đi. Sớm mai chúng ta phải làm rất nhiều việc.
-Vâng
-Quần áo của ngươi ở kia. Đồ hạ giới gửi lên cho ngươi đấy.
-Vậy sao?
-Tất nhiên không phải là tất cả. Tiền bạc sẽ được xung công. Còn các vật phẩm khác sẽ cất trong kho. Chỉ giữ lại quần áo thôi. Trên này, ngươi sẽ không thiếu thốn gì cả.
-Cảm ơn ngài.
Thượng Quan gật đầu. Chàng cúi xuống đống sổ sách. Phân loại các linh hồn. Người đến kẻ đi. Đời người có thật ngắn ngủi không? Bởi vì suốt quãng thời gian đó, họ sống với bận rộn và bon chen, Yêu và ghét, Hòa Bình và chiến tranh.
-Thượng quan,ngài có chuyện gì sao?
-Không có gì?
-Ngài có vẻ không vui khi tôi tới đây.
Chàng dừng bút.
-Tại sao ta lại phải buồn khi giờ có người phụ giúp.?
– Vậy ngài đang có chuyện gì?
-Người đã quên chuyện quá khứ rồi. Có thể ra suối vàng tắm. Để sau này chuyển kiếp, sẽ không còn giữ hình dáng kiếp này.
-Tôi đang nói về ngài.
-Ta, ngoài công việc ra, không thấy vấn đề gì cả.
-Ngài sắp thành thân rồi.
-Hai mươi ngày nữa. Nhưng mà ta không biết, có gia đình là sẽ như thế nào?
-Ta đã ở đây từ lúc 10 tuổi. Gặp lại phụ thân năm 20 tuổi. Và 30 tuổi họ nói ta phải thành gia lập thất.
-Người ta bảo trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Đó là lẽ đương nhiên. Trước tiên là duy trì nòi giống, sau chính là có người chăm sóc và bầu bạn.
-Nhưng người nói phải là người mà ta yêu mới gọi là hạnh phúc. Nhưng mà, ta không có ai để yêu, vậy thì ta, sao có thể vui vẻ được.
-Đó là ngài chưa gặp được người. Cho ngài cảm giác rung động.
-Rung động.?
-Nghĩa là đứng trước họ. Tim ngài đập mạnh hơn, cảm thấy khó thở. Muốn tới gần họ. Nắm lấy tay họ. Họ cười ngài sẽ vui, họ khóc ngài sẽ buồn. Đó giống như là một căn bệnh. Mà chỉ người đó mới là thuốc chữa.
-Có vẻ rung động, tình yêu hay hạnh phúc như ngươi nói là một bài toán khó đối với ta. Hầy… Thật phức tạp.
-Đơn giản mà. Chỉ là ngài đang nhớ tới ai, hãy tới gặp họ. Và nói rằng ngài nhớ họ.
-Để làm gì.?
-Thì lúc đó. rung động, tình yêu hay hạnh phúc sẽ tự xuất hiện.
-Vậy à?
– Vâng.
-Giờ ngài chỉ cần tìm một nữ nhân thôi. Tôi sẽ chỉ cho ngài thấy.
-Vậy hả? Ở suối vàng, sáng sớm sẽ có nữ nhân đến lấy nước.
-Sao ngài biết.?
– Trước đây ta cũng phải ra đó lấy nước về đun trà.
-Giờ ai sẽ lấy.?
– Ngươi.
-Ngài có thể xưng hô khác đi được không. Hợp thời một chút.
-Là sao?
-Hãy gọi tôi là cậu. Đừng gọi là nhà ngươi. Nghe thật cổ hủ.
Chàng cười.
-Được rồi. Ta sẽ nghe theo cậu.
Giờ chờ sáng sớm. Ta sẽ đưa cậu ra suối vàng, dạy cậu lấy nước.
-Vâng. Giờ ngài ngủ đi.
-Ta không buồn ngủ.
-Thức nhiều da xấu lắm.
-Da sao?
-Đúng vậy, ngài sẽ mau già.
Chàng bật cười.
-Mà quên. Ngài đúng là, thọ cùng trời đất rồi. Một nếp nhăn của ngài, có khi là vài kiếp người của ai đó.
-Không phải. Thượng giới cũng có vòng luân hồi. Người cũng sẽ già và chết đi. Sau này khi không còn tồn tại nữa. Hoặc là chuyển kiếp người hay là sẽ hóa thành các vì sao.
-Còn những người làm quá nhiều việc ác, cũng phải chịu hình phạt và hóa cát bụi không được luân hồi.
-Vậy ạ.?
Chàng rót chén trà mời linh hồn rồi đưa lên miệng uống.
-Ngài, không sợ sẽ quên hết hay sao?
-Ta không phải các người. Chén trà này, dù có uống bao nhiêu cũng không thể quên lãng.
-Ngài có bao giờ nghĩ đến việc thử làm người một lần không.?
-Không. Ta thấy thế giới của người ồn ào quá. Và ta sinh ra cũng không phải để làm người.
-Vậy cũng tốt. Tôi cũng mong ngài sẽ sống một đời bình yên.
-Cảm ơn ngươi.
-Cảm ơn cậu chứ.
-À uh.
Chàng cười.
-Ngươi chuẩn bị đi, sáng mai ta sẽ giới thiệu ngươi với vài tiên nữ.
-Họ có đẹp không?
-Đẹp.
-Họ cũng giống ngươi. Là các linh hồn có công và Lương thiện.
-Vậy có ai như ngài, sinh ra trên thượng giới.
-Ta cũng không biết nữa. Ta rất ít tiếp xúc với họ.
-Vậy nữ nhân mà ngài trò chuyện lâu nhất là ai.
-Mẫu thân. Bà ấy vẫn gửi thư cho ta.
-Ngài thật là một người có tâm hồn trong trắng. Mong là ngài sẽ gặp được một người, vẽ một bức hình đẹp đẽ và nguyên vẹn lên đó.
-Không có đau khổ. Không phải chia lìa.
Linh hồn đứng dậy thở dài và quay đi. Chàng dù không hiểu vẫn cảm nhận được chút suy tư trong từng lời nói. Có vẻ trà vẫn chưa ngấm, nên là cậu ấy vẫn chưa xóa hết kí ức làm người.
Còn chàng, sáng mai có nên làm những gì cậu ta nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!