Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết
Chương 41-1
“Anh, anh sao còn đi theo tôi?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm bọc quần áo, quay đầu nhìn về người đàn ông phía sau vẫn đi theo mình, còn có con chó bí đao kia nữa.
Người đàn ông kia không đáp lại, chỉ vẫn cứ nhìn cô.
Không biết vì sao, Tô Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên cảm thấy lòng mình run lên.
Cô lấy từ trong bọc quần áo của mình ra một cái bánh nướng. Con chó bí đao kia ngay lập tức chạy lên, một ngụm tha đi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn:…Cô vốn định để người đàn ông kia ăn mà.
Bỗng nhiên, “tích tích tích…”, phía trước vang lên một loạt âm thanh…. xe điện?
Một gã đàn ông cao lớn, vai u thịt bắp, lái con xe điện, trong tay cầm một chiếc rìu lớn, trong ngực còn ôm một chú chó Poodle trông có vẻ đắt tiền. Phía sau gã là một đám tiểu đệ cũng lái xe điện, nhưng vì số xe điện thì ít mà số tiểu đệ lại khá đông nên nhiều người cùng chen trên một con xe, trông cứ như là gánh xiếc ở Ấn Độ.
“Để lại tiền với đồ ăn của chúng mày.”
Tên tiểu đệ kêu lên, gã ta lắc la lắc lư trên xe điện, bị người kéo người đẩy. Tên cầm đầu vừa nghịch rìu vừa vuốt ve con chó, nở nụ cười độc ác.
Con chó Poodle sủa loạn lên, “Gâu gâu gâu gâu!”
Chó bí đao mắt sáng lên, nhanh chóng xông lên phía trước. Con chó Poodle kia nằm trong vòng ôm ấm áp của tên cầm đầu vẫn cứ sủa ầm ĩ với chó bí đao. Không ngờ tên kia bỗng buông tay, con Poodle ngơ ngác rơi xuống đất, nó hoảng sợ, bị chó bí đao đè xuống.
Trong nháy mắt, cảnh tượng ăn cướp có chút lúng túng.
Tên cầm đầu nói gã hold được!
Gã vung mạnh chiếc rìu, vừa nhìn chòng chọc Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa hét lớn với người đàn ông sau lưng cô: “Người với đồ ăn, còn cả tiền nữa, đều phải để lại thì tha cho mày một mạng!”
Đám tiểu đệ thi nhau hùa theo, “Đúng đấy đúng đấy! Tên của đại ca bọn tao chẳng lẽ chúng mày chưa từng nghe qua sao? Ma quỷ cuồng chặt đầu ở Tứ Bất Quản chính là đại ca bọn tao!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn sợ hãi mở to mắt, ngay lập tức ném bọc quần áo trong ngực về phía tên cầm đầu kia.
“Đừng chặt tôi, đừng chặt tôi mà, cho anh hết, cho anh hết…”
Tên cầm đầu bị ném ngã khỏi xe điện. Bởi vì tư thế không đúng lắm nên đập đầu xuống đất ngất xỉu. Mấy tên đàn em ngơ ngác trong giây lát, vẻ mặt lại dữ tợn ngay lập tức.
Tô Nhuyễn Nhuyễn căng thẳng nói không cho mấy người nếm thử nắm đấm của tôi nên mấy người không thấy sợ phải không!
Hừ! Đường lang quyền nè! Nhào lộn nè… không lộn được…
Mấy tên đàn em dần siết chặt vòng vây, song khuôn mặt vốn mang vẻ dữ tợn lại đột nhiên trở nên kinh hoàng, sau đó là sợ hãi, cuối cùng là dáng vẻ bị dọa sợ mất mật.
Người đàn ông phía sau đại mỹ nhân nheo mắt lại, hơi nghiêng người lộ ra một góc balo. Ánh sáng lóe lên, là một góc rìu. Con chó bí đao vừa mới chạy về bên chân hắn cũng há miệng, lộ ra cái miệng lớn như Thao Thiết không phù hợp với cỡ người của nó.
Mấy tên đàn em trước dó còn phách lỗi bỗng sắc mặt trắng bệch, chạy như điên ngay cả đại ca với xe điện cũng mặc kệ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn từ dưới đất đứng dậy, nhìn thấy mấy tên đàn em đã tè ra quần, vẻ mặt ngạc nhiên và giật mình.
Cô đúng là mạnh thật!
Sau đó, Tô Nhuyễn Nhuyễn lấy lại đống tiền lẻ từ tên cầm đầu vừa mới tỉnh lại, còn đang ngơ ngác vì không thấy tung tích đám đàn em đâu, cô chia cho người đàn ông kia một nửa.
“Anh là người vô gia cư hả?”
Người vô gia cư bây giờ cũng chẳng khác gì trước tận thế.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đau lòng chia một nửa số tiền ít ỏi của mình cho hắn, hào phóng nói: “Nè, cho anh đó, đi mua đồ ăn đi.”
Người đàn ông kia đưa tay, cầm tiền, sau đó tiếp tục đi sau lưng Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghi ngờ quan sát hắn.
“Sao anh còn đi theo tôi?”
Chẳng lẽ khuất phục trước vẻ ngoài anh khí dũng cảm của cô, muốn làm đàn em của cô?
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức ưỡn ngực, vỗ vỗ vai hắn nói: “Được, vậy anh cứ theo tôi.”
…
Tô Nhuyễn Nhuyễn hớn hở thu nhận đàn em, gặm bánh nướng, còn chia cho “tiểu đệ” một miếng, sau đó thấy trời đã tối, chuẩn bị tìm một chỗ để ngủ, “tiểu đệ” bên cạnh đã tìm cho cô một sơn động, còn trải sẵn chăn mền.
Thấy “tiểu đệ” tri kỷ như thế, Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức cho hắn một like, sau đó nghiêng đầu ngu.
Bên đống lửa, cô gái nhỏ mặc lớp quần áo dày, nằm cuộn tròn bên cạnh hắn. Trong ánh lửa bập bùng, khuôn mặt này vẫn ngây thơ như thuở ban đầu. Nhất là đôi mắt kia, vẫn trong trẻo không chút vẩn đục như trước kia. Người đàn ông đưa tay, nhẹ nhàng vén sợi tóc vương trên hai gò má cô, sau đó nâng mặt nạ của mình lên, lờ mờ lộ ra khuôn cằm hao gầy của hắn.
Hắn hơi cúi xuống, môi mỏng chạm nhẹ lên gò má mềm mại của cô, chỉ nhẹ nhàng chạm vào như vậy, dường như không dám mà lại như không nỡ.
Bỗng nhiên, từ trong mặt nạ một cây dây leo ló ra, nó nhe nanh múa vuốt kéo về phía cô gái nhỏ. Lục Thời Minh đưa tay, kéo đứt, quăng ra sau. Dây leo bị đau, tủi thân rụt lại.
Bốn phía yên tĩnh trở lại.
Hắn đưa tay, chậm rãi buông mặt nạ xuống, che lại khóe môi khẽ mỉm cười. Trên mặt đất, cây dây leo ngọ nguậy rồi dần dần biến mất, biến thành tro tàn như bị thiêu đốt.
Khuôn mặt hắn bị mặt nạ che lại, tóc đen rũ xuống, chỉ lộ một con mắt.
Đỏ như máu.
Hắn đã từng nói, cho dù cô biến thành dáng vẻ gì, chỉ cần cái nhìn đầu tiên hắn sẽ nhận ra cô.
…
Tô Nhuyễn Nhuyễn đi trong Tứ Bất Quản hết nửa tháng, phát hiện trị an của nơi này đúng là không tốt lắm, vẫn luôn có kẻ đến cướp tiền, cướp sắc. Tuy rằng đều không thành công nhưng khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi. Cô cảm thấy mình giống như dân đi làm không được tan ca, vì cuộc sống mà làm việc đến kiệt sức.
Sau khi gặp đến nhóm người thứ một trăm lẻ tám trong mấy ngày nay, Tô Nhuyễn Nhuyễn nói cô không muốn thi triển đường lang quyền với món võ nhào lộn nữa. Cô thấy mình lộn nhào đến đầu bẹp dí luôn rồi.
Sau khi cô nói những lời này, Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng phát hiện bên người cô đúng là trở nên thanh tịnh hơn hẳn. Ngay cả một con kiến cũng không thấy.
Từ ban đầu, Tô Nhuyễn Nhuyễn còn tưởng rằng bọn họ là do tư thế oai hùng của cô dọa chạy, nhưng về sau cô phát hiện… “Bọn họ dường như nhìn thấy anh mới chạy trốn?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn chống cằm, quan sát người đàn ông đang ngồi cạnh đống lửa nướng thịt thỏ cho mình. Mặt nạ trên mặt hắn che kín mít, trừ một con mắt ra thì còn lại chẳng thấy gì. Tô Nhuyễn Nhuyễn sán lại gần để nhìn. Có lẽ do đống lửa nên cô như thấy có ngọn lửa đang cháy trong mắt hắn. Ngọn lửa đó rừng rực, nóng vô cùng như muốn thiêu cháy hết thảy, nóng đến dọa người.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức rụt lại cái đầu nhỏ suýt nữa chúi vào đống lửa, tiếp tục nhìn người đàn ông kia.
Trong sơn động yên ắng, Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn hắn chằm chằm, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng như nghẹn lại. Cô vô thức đưa tay, che lại con mắt của người đàn ông kia. Hắn chớp mắt, hàng mi dài lướt qua lòng bàn tay Tô Nhuyễn Nhuyễn. Cô nhanh chóng thu tay lại, khuôn mặt lúng túng ửng đỏ.
“Tôi, tôi bình thường rất e thẹn đó…”
Cũng không biết vì sao, gần đây nhìn thấy hắn liền nhịn không nổi.
Chắc là tuổi dậy thì tới rồi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ như vậy, e thẹn lén nhìn người đàn ông kia.
Người đàn ông kia đang nhìn cô, con mắt kia hiện lên sắc đỏ thẫm xinh đẹp. Tô Nhuyễn Nhuyễn muốn đánh trống lảng, “Chuyện đó, tại sao anh phải mang mặt nạ?”
Giọng hắn từ sau chiếc mặt nạ truyền tới, lạnh lùng mà dễ nghe, “Xấu. Sợ dọa phải em.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng nói cô đã gặp nhiều chuyện lớn rồi, tuyệt đối sẽ không bị hù dọa đâu.
Với lại giọng hắn hay như vậy, nhất định là rất đẹp trai!
Nói không chừng cũng bởi đẹp trai quá mới mang mặt nạ!
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Tô Nhuyễn Nhuyễn, người đàn ông không nói lời nào, chỉ đưa con thỏ đã nướng chín trong tay cho cô.
Vậy là không muốn tháo mặt nạ xuống rồi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thất vọng gặm thỏ.
Sau khi ăn xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn bắt đầu kể về chuyện đời bi thảm của mình.
“Ba tôi là tiện nhân… À, không đúng, ông ấy tên là Kiến Nhân. Nghe mẹ tôi kể, ông ấy bị một gã đàn ông tên Lục Thời Minh giết chết.”
“Lần này tôi ra ngoài chính là vì báo thù cho ba tôi.”
Người đàn ông đang ăn thịt thỏ ngừng lại, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn về phía cô gái nhỏ đang căng da bụng chùng da mắt. Cô gái nhỏ nghiêng đầu, vừa mơ mơ màng màng kể chuyện vừa gật gà gật gù. Hắn đưa tay, nâng đầu cô lên đặt trên vai mình, ngón tay thô ráp mơn trớn da thịt cô. Ngọn lửa cháy tí tách, ánh lửa phản chiếu trong mắt hắn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị ngón tay hắn mơn trớn có chút đau. Cô mơ màng mở mắt, ngửi được mùi như lửa cháy trên người hắn. Cô nghĩ, ngọn lửa này cháy lớn thật.
…
Tô Nhuyễn Nhuyễn dạo chơi ở Tứ Bất Quản nửa tháng, ăn hết sạch số bánh nướng của mình, cô quyết định về nhà.
Vẫn là cơm nhà ngon nhất!
Cô quay người, nhìn người đàn ông vẫn đứng sau lưng mình như trước, đôi tay đan xoắn lại, nhỏ giọng nói: “Cái đó, tôi phải về nhà rồi.”
Người đàn ông kia không nói gì, chỉ là vẫn đứng đó nhìn cô chằm chằm.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đi về phía trước hai bước, hắn vẫn ở sau lưng cô. Tô Nhuyễn Nhuyễn bước nhanh hơn, quay người lại, hắn vẫn như cũ ở phía sau cô.
Gió thổi xào xạc, hai người lại rất im lặng.
Một lúc lâu sau, Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: “Cái đó, tôi, tôi mang anh về nhà nhé?”
Hắn đứng đó, dắt chó, lưng đeo balo, khẽ gật đầu.
Không biết vì sao, gánh nặng trong lòng Tô Nhuyễn Nhuyễn đã được gỡ bỏ. Cô nở nụ cười. Cười tươi như hoa, xinh đẹp khiến người khác phải lóa mắt.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa hắn về trấn nhỏ. Cô vừa mới vào trấn đã phát hiện bầu không khí trong trấn khác với ngày thường.
“Tô Ngốc Nghếch!”
Lý Nhuyễn Nhuyễn đạp xe đến, nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn liền vẫy gọi cô, hoàn toàn không chú ý đến người đàn ông sau lưng Tô Nhuyễn Nhuyễn.
“Cậu có nghe nói chưa? Người lãnh đạo cấp cao nhất khu phía Nam sắp đến chỗ chúng ta đấy.”
Trấn nhỏ này thuộc quyền quản lý của khu sinh tồn phương Nam. Người lãnh đạo khu sinh tồn phương Nam được người ta đặt cho một cái tên rất ngầu lòi, xưng là Nam Nghê.
Lúc nghe đến danh xưng này, Tô Nhuyễn Nhuyễn tỏ vẻ rất thắc mắc, “Nà ní*?”
(“Nam Nghê” có phiên âm là /nán ní/)
“Là Nam Nghê! Không phải nà ní?”
Lý Nhuyễn Nhuyễn nói:”Lãnh đạo cấp cao Nam Nghê – Nghê Dương đại nhân, sẽ cải trang vi hành, cô không thấy nhà trưởng trấn mấy ngày nay đều bận giấu tiền, giấu lương thực, giấu người sao?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn bận đi Tứ Bất Quản báo thù, không thấy được nên cô thành thực lắc đầu.
Thấy dáng vẻ khờ khạo của Tô Nhuyễn Nhuyễn, Lý Nhuyễn Nhuyễn trợn trắng mắt, sau đó đưa tay ra nói: “Tôi tìm cậu nửa tháng trời, tiền tiêu vặt nửa tháng này của cậu đâu?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn từ trong túi lấy ra một tờ một trăm đồng nhăn nhúm. Lý Nhuyễn Nhuyễn làu bàu chê ít sau đó cướp lấy rồi rời đi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn quay người, nhìn người đàn ông phía sau mình.
Đeo mặt nạ, tóc rối, trên người bẩn vô cùng, chó cũng bẩn.
Quả nhiên là vô gia cư.
“Tôi dẫn anh đi sửa soạn lại một chút.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn cầm số tiền ít ỏi của mình, trước tiên mang hắn đi cắt tóc, mua quần áo, sau đó lại tìm một nhà tắm cho hắn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngồi đung đưa chân chờ hắn ở bên ngoài. Hắn rất nhanh đã đi ra. Tóc hắn đã được cắt ngắn đến sát tai, mái tóc bay bay trong gió. Hắn mặc bộ đồ mùa xuân kiểu mẫu mới nhất, thân cao chân dài, vai rộng eo hẹp, cho dù đeo chiếc mặt nạ bẩn thỉu kia nhưng vẫn có rất nhiều người quay lại nhìn hắn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn hãnh diện cực kì, ưỡn ngực lên. Cô đứng dậy, nắm lấy tay hắn, sau đó bỗng rụt lại như bị bỏng. cô nghi rằng có một dòng điện chạy qua giữa cô và hắn, là kiểu tĩnh điện. Tô Nhuyễn Nhuyễn đành phải nắm tay áo hắn.
Thị trấn này quá lớn, cô sợ người đàn ông này bị lạc. Bởi cô phát hiện hắn rất ít nói, giống như kẻ câm có trí thông minh kém.
Trên đường vẫn tấp nập như trước. Biểu ngữ sáng lấp lánh treo đầy trời, ngay cả nhà vệ sinh công cộng cũng không tha. Đâu đâu cũng có “Hoan nghênh Nam Nghê đến chỉ đạo”, “Kiên trì quán triệt theo phương châm chỉ đạo của Nam Nghê”, “Nam Nghê là ngọn đèn soi đường của chúng ta” v.v
Tô Nhuyễn Nhuyễn đang chuẩn bị mang hắn trước đi ăn cơm, đã đến cửa tiệm cơm rồi, bên kia, gã con trai trưởng trấn ngồi trên xe ba bánh, vừa nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn, gã liền lập tức nhiệt tình mời cô lên xe.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói cô phải về nhà ăn cơm, nhưng gã ta không chịu bỏ qua cho cô.
“Nhuyễn Nhuyễn, lần trước là tôi không đúng. Tôi chỉ là muốn chóng quay về gọi người đến cứu cô.”
Cho nên anh gọi đến tận giờ?
Anh cho là tôi ngu hả?
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn gã như kẻ thiểu năng. Gã con trai trưởng trấn bị ánh mắt phong tình này làm cho thần hồn điên đảo, lập tức sờ tay Tô Nhuyễn Nhuyễn ngay trước mắt bao người. Không ngờ rằng còn chưa sờ được, bỗng gã cảm thấy một cơn đau từ lòng bàn tay truyền đến. Gã kêu lên thảm thiết. Chỉ thấy tay gã bị một cây dây leo xuyên qua, găm vào cây cột bên cạnh tiệm cơm. Cho dù gã có giãy giụa thế nào, thì tay gã vẫn không dứt ra được.
Chủ quán cơm nghe thấy động tĩnh, ngay lập tức chạy ra, vừa nhìn đã nhận ra là con trai nhà trưởng trấn, nhanh chóng gọi điện thoại cứu trợ. Đầu dây bên kia vừa nghe thấy con trai nhà trưởng trấn, lập tức phái đội tuần tra dị năng giả của trấn.
Tác dụng của đội tuần tra dị năng giả là bảo vệ trấn khỏi bị zombie quấy rối. Nhưng vì những năm gần đây rất yên bình nên mấy dị năng giả này còn chưa từng thực sự chiến đấu với zombie.
Đội tuần tra dị năng giả kéo đến. Những nơi họ đi qua tất cả mọi người đều nín thở nhường đường. Bởi vì có dị năng nên người trong đội tuần tra đều rất phách lối, ngày thường quen làm mưa làm gió trong trấn, cấu kết với trưởng trấn làm việc xấu.
“Đây là dị năng dây leo?”
Đội trưởng đội tuần ra cẩn thận quan sát cây dây leo xuyên thủng tay gã con trai nhà trưởng trấn, khẽ chạm vào. Cây dây leo kia nhanh chóng lớn lên, vết thương cũng theo đó banh rộng thêm. Gã con trai bị đau đến cả người run rẩy, lại thét lên một tiếng.
“A a a! Ba, ba ơi!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn: Niềm vui của ba anh không tưởng tượng nổi đâu.
Trưởng trấn đau lòng khôn xiết, lập tức bảo đội tuần tra giải quyết chuyện này. Tên đội trưởng nói, “Chúng tôi không giải quyết được, dị năng quá mạnh.”
Ông ta không còn cách nào khác, bởi vì cây dây leo này chém không đứt, đốt không cháy, cho nên ông ta chỉ có thể chặt cả cây cột, mang cả người cả cột về nhà, tính giải quyết chuyện này sau.
Trước khi đi còn
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!