Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết - Chương 42-1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết


Chương 42-1


Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy mẹ với chị cô rất có hứng thú với người đàn ông cô đưa về. Bởi vì ánh mắt của họ thực sự nồng cháy, nồng cháy đến nỗi Tô Nhuyễn Nhuyễn còn cảm thấy mẹ cô muốn tìm cho cô ông bố dượng, chị cô muốn tìm cho cô người anh rể.

“Uống canh.”

Hình như bởi vì có khách đến nên chị cô làm đồ ăn rất ngon.

Còn làm thịt một con gà mái già!

Tô Nhuyễn Nhuyễn gắp cho người đàn ông kia miếng phao câu, rồi lại gắp cho mình miếng đùi gà lớn, vừa mới cầm đũa lên ăn ăn liền bị người kia nắm cổ tay. Tô Nhuyễn Nhuyễn chột dạ chớp chớp mắt. Người đàn ông kia ngước mắt, nhìn sang Bạch Hoan với King Kong Barbie, “Chúng tôi không đói.”

Này, không phải chứ, nhưng cô đói mà.

Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa định nói, trong miệng liền bị hắn nhét một miếng bánh mì dài kiểu Pháp khô cứng.

Hả? Anh lấy từ chỗ nào ra vậy?

Một tay hắn đè Tô Nhuyễn Nhuyễn xuống, nhìn chằm chằm Bạch Hoan và King Kong Barbie, giọng nói lạnh lùng mang theo sự uy hiếp, “Mấy người ăn trước.”

Dưới cái nhìn chằm chằm của hắn, Bạch Hoan sắc mặt quái dị mà nhìn vào nhà tắm, không nhúc nhích.

“Ăn.”

Người đàn ông kia chậm rãi nói một chữ, ánh mắt Bạch Hoan bỗng dại ra, vẻ mặt đẫn đờ bưng bát canh trước mặt lên, uống ực một ngụm lớn. King Kong Barbie nhanh chóng đoạt lại bát canh, vẻ mặt kinh hoàng liếc nhìn người đàn ông kia trong vô thức rồi ngừng lại, sau đó ngửa đầu một cách máy móc, uống nốt chỗ canh còn lại.

Tối hôm đó, ăn hết cả một cái bánh mỳ dài kiểu Pháp, Tô Nhuyễn Nhuyễn nghe thấy trong sân liên tục vang lên tiếng cửa đóng mở, kèm theo cả tiếng nôn. Tô Nhuyễn Nhuyễn quan tâm tiến lên hỏi han, chỉ thấy mẹ với chị cô đang lấy xà phòng thổi bong bóng*. Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ, thật là tâm hồn trẻ con.

(* trong bản tiếng Trung là 抱着肥皂水吐泡泡thực sự mình không hiểu cụm này nên sẽ để theo nghĩa word by word nhé, bạn nào biết nghĩa thực sự của nó thì góp ý cho mình.)

Cô quay người lại liền thấy người đàn ông kia đang đứng sau lưng mình. Hắn đeo mặt nạ, không nhìn thấy mặt, phía sau là chú chó bí đao cuộn tròn ngủ say như heo.

“Sao anh đứng ở cửa phòng tôi?”

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ rõ, chẳng phải mẹ đã xếp cho hắn một căn phòng rồi sao?

Hắn đứng đó, giọng nói lạnh lùng từ sau chiếc mặt nạ vang lên, “Bảo vệ em.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức nói rằng, nhà cô an toàn như vậy không cần hắn bảo vệ, sau đó liền thấy mẹ cô miệng thì sủi bọt mép tay thì giơ con dao hay lên như muốn xông đến chém, bị chị cô ôm lấy kéo về.

Tuy Tô Nhuyễn Nhuyễn biết mẹ mình vẫn luôn bị tâm thần, mà chẳng kiên trì uống thuốc, nhưng cô lại chẳng phát hiện ra bệnh của mẹ nghiêm trọng đến như vậy.

“Bên ngoài nguy hiểm lắm, anh mau vào với tôi.” Tô Nhuyễn Nhuyễn kéo người đàn ông kia vào trong phòng.

Phòng cô không lớn, đồ đạc cũng không nhiều.

“Chờ mẹ tôi ngủ rồi anh lại đi ra.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn sợ mẹ cô không cẩn thận lại bị kiện cáo vì tội giết người. Như vậy thì cô chết đói chắc rồi.

Người đàn ông kia ở lại phòng Tô Nhuyễn Nhuyễn một đêm. Ngày hôm sau tỉnh lại sau giấc ngủ, Tô Nhuyễn Nhuyễn phát hiện người kia vốn ngủ dưới đất mà không biết từ bao giờ lại leo lên giường cô.

Chẳng trách cô cảm thấy cả người ấm áp như ôm một cái lò sưởi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn quan sát người đàn ông ngay cả lúc ngủ cũng đeo mặt nạ này, nghĩ một lúc, vẫn không tháo xuống.

Cô nhất định phải tôn trọng quyền riêng tư của người khác!

Thôi được rồi, cô chỉ nhìn một chút thôi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cẩn thận đưa tay chạm vào chiếc mặt nạ kia, dùng ngón tay đẩy ra một góc, lộ ra phần cằm của người đàn ông kia, lại từ từ kéo lên, lộ ra đôi môi mỏng của hắn. Vết thương kia dường như không lan đến môi, chỉ lan đến khóe môi.

Đen thui như bị lửa đốt.

Nhưng lần trước lúc cô nhìn thấy, vết thương này đen như vậy sao? Sao lại có vẻ như nghiêm trọng hơn rồi?

Tô Nhuyễn Nhuyễn nghi hoặc nghiêng đầu, rồi lại nghĩ có thể là lần trước trời tối quá, cô không thấy rõ.

“Tô Nhuyễn Nhuyễn! Tô Nhuyễn Nhuyễn ơi!” Bên ngoài vang lên tiếng gọi lớn.

Mới sáng sớm, Lý Nhuyễn Nhuyễn đã đến tìm Tô Nhuyễn Nhuyễn. Cô ta đẩy thẳng cửa ra, chẳng chút khách sáo.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng đứng dậy.

Người đàn ông nằm trên giường cô, nhìn bóng dáng cô gái nhỏ vội vàng mặc quần áo, chậm rãi đưa tay kéo mặt nạ xuống.

Nghe nói hôm nay Nam Nghê sẽ đến thị trấn, Lý Nhuyễn Nhuyễn đến tìm Tô Nhuyễn Nhuyễn để cùng đi xem.

“Cô ấy nữ thần của tôi đó!”

Tô Nhuyễn Nhuyễn nói, nữ thần của cậu chẳng phải là cô tiểu bạch hoa Mary Sue kia sao?

Lý Nhuyễn Nhuyễn lập tức nói lại: “Không được sỉ nhục nữ thần của tôi!”

Dạ.

Trên đường đông đúc, người chen người lấn, dường như chỉ có thể nhìn thấy đầu. Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửa đầu nhìn lên, thấy người đàn ông bên cạnh mình như hạc giữa bầy gà.

Không biết không khí trên đó ra sao nhỉ.

“Này, anh ta là ai vậy?”

Lý Nhuyễn Nhuyễn rất tò mò người đàn ông bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: “Anh ấy được tôi nhặt về. Đầu óc hình như có vấn đề.”

Lý Nhuyễn Nhuyễn gật đầu, “Nhìn ra mà, người đầu óc không có vấn đề ai mà chơi cùng cậu.”

Nghĩ xong, Lý Nhuyễn Nhuyễn kéo tay Tô Nhuyễn Nhuyễn, “Đi, chúng ta qua bên kia chơi đi.”

“Được.”

Bởi vì sợ người kia bị lạc, Tô Nhuyễn Nhuyễn bảo hắn đứng đó chờ mình, rồi cùng Lý Nhuyễn Nhuyễn khó khăn len vào trong đám người.

Phía trước có một chiếc xe đi tới. Không phải là loại xe hơi giá rẻ nhà trưởng trấn mà là xe quân dụng cấp cao. Nghe nói kính của loại xe này đều là kính chống đạn.

“Chào mừng, chào mừng, nhiệt liệt chào mừng!”

“Chào mừng ngài Nam Nghê đến kiểm tra!”

Ông trưởng trấn cho dân chúng bắt đầu kéo băng rôn, khẩu hiệu lên.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cố nghển cổ lên xem, cũng chỉ có thể xuyên qua lớp kính nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ mờ mờ.

Thân là vị nữ lãnh đạo duy nhất trong những vị lãnh đạo của bốn khu sinh tồn lớn, độ tin tưởng của người dân đối với Nam Nghê còn cao hơn những người đàn ông kia. Nhưng nghe nói, vị Nam Nghê này lòng dạ độc ác hơn cả đàn ông, có thể dùng súng thì tuyệt không dùng lời.

Bởi vì người quá đông nên xe quân dụng tạm thời đỗ lại gần bãi để xe. Ông trưởng trấn nhanh chóng đi lên tiếp đón. Cửa xe mở ra, một đôi chân dài bước xuống trước, sau đó là bóng dáng một người phụ nữ cao gầy mảnh khảnh.

Cô đeo sau lưng một khẩu súng, mặc bộ rằn ri vừa vặn, tóc dài cột đuôi ngựa, mắt phượng sâu thẳm sắc bén như dao khiến cô trông càng thêm già giặn, kiên định, lạnh lùng và cứng rắn.

“Thưa ngài, tôi đã quét dọn sạch sẽ căn phòng trong nhà. Nếu ngài không chê thì ở tạm chỗ tôi đi.”

Ông trưởng trấn hơi cúi đầu kính cẩn.

Người phụ nữ kia nhẹ nhàng gật đầu, biểu cảm lạnh nhạt, thờ ơ. Đám người xung quanh reo hò hoan hô.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đang kiễng chân, muốn nhìn dung mạo vị Nam Nghê này, Lý Nhuyễn Nhuyễn bên cạnh bỗng nhiên kéo cô lại khiến Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ thấy được nửa đầu.

“Nè cậu nhìn kìa, phía trước không hải là phó đội trưởng đội tuần tra sao?”

Lý Nhuyễn Nhuyễn chỉ ra phía trước, “Bọn họ hình như đang bắt ai đó.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn liếc nhìn tên phó đội trưởng kia, bỗng nhớ tới gã đội trưởng bị người đàn ông kia xử lý, lập tức hất tay Lý Nhuyễn Nhuyễn ra chạy đi tìm hắn.

Cô lo cho sự an toàn của tên phó đội trưởng kia quá.

Người đàn ông kia nghe lời cô, ngoan ngoãn đứng chỗ cũ, hắn như hạc giữa bầy gà, Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa liếc mắt đã nhìn thấy. Nhưng bên này đông người, Tô Nhuyễn Nhuyễn mới chen được ba bước, bên kia, tên phó đội trưởng đã vây người đàn ông kia lại. Trong tay anh ta còn cầm tấm phác họa chân dung.

Tô Nhuyễn Nhuyễn tức giận nghĩ chắc chắn là lão chủ quán cơm bán đứng cô! Chẳng phải cô mới ăn chùa mấy lần thôi sao! Đúng là chẳng gentleman gì cả!

Tô Nhuyễn Nhuyễn đang định đi lên, đột nhiên cảm thấy đầu mình tê rần. Cô còn chưa quay người lại xem tình huống ra sao đã bị người đó lôi vào trong hẻm nhỏ, đặt lên trên một chiếc xe điện.

Giữa thanh thiên bạch nhật, ban ngày ban mặt như vậy mà có người lại thèm muốn sắc đẹp của cô, muốn cưỡng ép cô…

“Đừng vùng vẫy nữa! Con trai ông trưởng trấn muốn hôm nay cô chết thì cô sẽ chẳng sống được đến mai đâu!”

Tô Nhuyễn Nhuyễn:???

“Tích tích tích…”

Xe điện kêu vài tiếng rồi vùn vụt lao đi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn bị đặt trên xe điện, cả đường nằm ngang đến nhà ông trưởng trấn. Đến khi hai chân chạm đất, cô phát hiện mình đang ở trong một căn phòng. Trong phòng có người đang gào thét, “A a, ba ơi, a a a a!”

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhịn không được “ơi” lại, đi lên xem xét, chỉ thấy một gã đàn ông nằm trên giường.

Không phải gã con trai nhà trưởng trấn thì là ai.

Bên giường gã có một cây cột dựng thẳng, trên cột là một cây dây leo xanh mơn mởn, dây leo đó cắm thủng một bàn tay. Cây dây leo này to dài hơn so với lần đầu tiên Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy nó rất nhiều. Nó xuyên thủng bàn tay gã kia khiến máu chảy đầm đìa cả tay, mỗi ngày đều không ngừng lớn lên, đến bây giờ miệng vết thương đã lớn bằng miệng chén ăn cơm.

“Tô Nhuyễn Nhuyễn? Tô Nhuyễn Nhuyễn!”

Gã con trai trưởng trấn nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn đang chốn sau tấm rèm, lập tức gào đến khàn cả giọng, “Là mày hại tao! Là mày hại tao! Tao phải giết mày, tao phải giết mày!”

Gã càng giãy giụa, dây leo trong lòng bàn tay hắn càng lớn thêm. Hơn nữa, dường như nghe được cái tên “Tô Nhuyễn Nhuyễn”, cây dây leo uốn éo như nhảy quảng trường trong bàn tay gã.

Dáng múa gợi cảm cực kỳ.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ, đúng là một cây dây leo hoạt bát, chẳng giống chủ nhân nó gì cả.

“Chính là ở trong này.” Bên ngoài vang lên giọng ông trưởng trấn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn vô thức trốn ra sau rèm.

Ông trưởng trấn dẫn một người phụ nữ đi vào, ông ta vẫn luôn dùng lỗ mũi để nhìn người ta giờ đây lại cúi đầu, dường như muốn cúi xuống chín mươi độ.

Ông ta ngập ngừng như cô vợ nhỏ mới về nhà chồng, “Cái đó, thực ra hôm nay mời ngài đây đến nhà làm khách, còn có một một chuyện muốn nhờ.”

Người phụ nữ kia lạnh lùng nói: “Hả?”

“Là con trai tôi ạ. Mấy ngày trước trong trấn xuất hiện một con zombie có dị năng, con trai tôi nó vì sự an toàn của mọi người trong trấn mới chó cùng rứt giậu, một mình đi bắt sống con zombie dị năng kia, không nghĩ tới vậy mà…”

“Chết rồi?” Nghê Dương tiếp lời.

Ông ta ngây người, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, “Vẫn, vẫn còn chút hơi tàn.”

“A a a ba ơi, ba!”

Gã con trai “còn chút hơi tàn” gào thét, “Ba ơi!”

Ông trưởng trấn đau lòng, nhanh chóng dẫn Nghê Dương đi tới. Nghê Dương vừa mới bước vào phòng, vẻ mặt trước đó lạnh nhạt bỗng biến đổi, “Mấy người có ngửi thấy mùi gì không?”

Ông trưởng trấn vẻ mặt vô cùng nghi hoặc ngửi khắp nơi.

Nghê Dương nghiêng người, ánh mắt trầm xuống, “Hương hoa.”

Đột nhiên, từ trong phòng có một người chạy ra.

Nghê Dương biến sắc, nhanh chóng chạy ra theo. Cô nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng chạy trên hành lang, cô gái đó để tóc dài, trên người tỏa ra hương hoa nồng đậm.

Nghê Dương kêu lớn, “Tô Nhuyễn Nhuyễn!” sau đó chân nam đá chân chiêu lao tới, nắm lấy cánh tay cô gái kia. Cô gái trước mặt quay người lại, lộ ra một khuôn mặt tròn tròn.

“Ngài, ngài gọi tôi ạ?”

Cô con gái nhà trưởng trấn nhìn Nghê Dương trưng ra bộ mặt lạnh lùng trước mặt, trong lòng căng thẳng.

Nghê Dương há miệng, có hơi chút thất vọng.

Ông trưởng trấn nhanh chóng đi ra, nói: “Đây là con gái tôi, tên là Tô Nhuyễn Nhuyễn. Để hưởng ứng lời kêu gọi của nữ thần vĩ đại, tôi đã đổi lại tên con gái mình.”

Ông trưởng trấn kiêu ngạo ưỡn ngực.

Ông ta ngay cả họ cũng đổi luôn.

Nghê Dương buông tay ra, nói: “Trên mùi cô có mùi gì đó?”

Con gái nhà trưởng trấn đáp lại: “Là mùi nước hoa ạ.”

Nghê Dương gật đầu, quay người trở về phòng.

Bỏ đi, dù sao cũng thất vọng nhiều lần rồi.

Ông trưởng trấn nhanh chóng nói: “Thưa ngài, ngài xem con trai tôi…”

Nghê Dương liếc nhìn cây dây leo kia, bỗng nhiên hỏi, “Nơi này rất gần Tứ Bất Quản?”

Trưởng trấn dù không hiểu ý nhưng vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Sắc mặt Nghê Dương lạnh nhạt nói, “Hôm nay tôi mệt rồi, ngày mai tính sau.”

Ông ta nào dám cưỡng ép vị Nam Nghê này, lập tức cung kính tiễn người.

Tô Nhuyễn Nhuyễn từ trong lỗ chó nhà trưởng trấn chui ra, sau đó vỗ mạnh đầu chó bí đao, “Đúng là may mà có mày đến cứu tao.”

Chó bí đao lắc đầu thích thú, sau đó cùng Tô Nhuyễn Nhuyễn chui qua lỗ chó, chui… không chui ra được…

Tô Nhuyễn Nhuyễn nắm lấy đuôi nó, kéo mạnh. Rầm một cái, chú cho chui ra khỏi lỗ nhưng cái đuôi bị đứt.

Tô Nhuyễn Nhuyễn:…Ối.

Chó bí đao “gâu” một tiếng rồi òa khóc. Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng nói: “Không sao, không sao mà, tao gắn lại cho mày, tao gắn lại cho mày nè!”

Tô Nhuyễn Nhuyễn tiện tay ngắt một cọng cọ, buộc lại đuôi cho nó. Chó bí đao bấy giờ mới vừa lòng thỏa ý, rưng rưng nước mắt theo Tô Nhuyễn Nhuyễn về nhà.

Về đến nhà, mẹ với chị cô đã nôn xong, đang ở trong bếp làm món ngon cho cô.

“Đổ hết vao! Thêm chút thạch tín vào.” Bạch Hoan vẻ mặt dữ tợn.

King Kong Barbie nói: “Thưa tiểu thư, em cảm thấy Lục Thời Minh hình như đã phát hiện ra chúng ta.”

“Vậy thì sao! Ta nhất định phải giết chết hắn! Nhất định phải giết chết hắn!”

“Mẹ ơi!”
King Kong Barbie giật nảy mình, thạch tín trong tay bỗng nhiên văng ra, phần lớn bay vào miệng Bạch Hoan.

“Phì… khụ khụ khụ!”

“Mẹ ơi, mẹ đang ăn gì đó!”

Tô Nhuyễn Nhuyễn thấy mẹ không thèm đếm xỉa đến mình, đổ xà phòng vào miệng rồi bắt đầu thổi bong bóng*.

(có vẻ ở đây Bạch Hoan kia bị ngộ độc sủi bọt mép nhưng trong mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn lại thành thổi bong bóng)

Nhìn mẹ tâm hồn trẻ thơ đến cỡ nào kìa, Tô Nhuyễn Nhuyễn thầm nghĩ. Thôi được rồi, đi tìm người đàn ông của

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN