Chú Thượng Quan Hạ Phàm
Phần 32
Chú Thượng Quan hạ phàm 32
TA CÒN TRONG TRẮNG
Cơ thể chàng giờ đã rơi vào trạng thái hôn mê. Nhưng khi mở mắt. Trước mắt chàng là một màu trắng của mây.
Thượng Quan.
Tiếng gọi thân quen vọng tới từ đâu đó.
Con trai.
Người phụ nữ với mái tóc đã ngả màu bạc trắng đang bay về phía chàng.
Mẫu thân.
Chàng chạy lại. Nắm tay mẹ của mình.
Con trai, hãy quay về với ta. Trần gian không phải chỗ con có thể sống yên bình.
Mẫu thân, còn còn một số việc, chưa thể quay về.
Nếu con ở lại lâu. Mặt trời sẽ thiêu đốt con. Nếu Bề trên biết được, con sẽ bị trách phạt.
Mẫu thân, xin người hãy hiểu cho con.
Còn chuyện thành thân với đại tiên nữ. Con đã quên rồi sao?
Con không quên. Nhưng xin người cho con thêm thời gian. Sau khi xong việc, con sẽ quay trở về.
Không được. Đi với ta, con trai.
Mẫu thân.
Mẫu thân cầm lấy tay chàng. Có ý muốn bắt chàng đi cùng. Chàng đứng im. Sức lực của Ngài, sao bằng trai trẻ được.
Con trai, con là con trai duy nhất của ta. Nếu con bị trách phạt. Ta biết phải làm sao?
Mẫu thân, con biết mình đang làm gì. Xin người hãy cho con ở lại. Cho đến khi xong việc, con nhất định sẽ quay về tạ lỗi với người.
Chàng đứng im.
Không được, hãy đi cùng ta con trai.
Chú ơi. Chú đừng đi.
Cô bé chạy từ đâu tới. Tay giữ lấy cánh tay cánh tay còn lại của chàng.
Bà là ai? Tại sao lại đưa chú ấy đi.
Cả hai nhìn chằm chằm vào nàng.
Cháu… Cô gái kia.
Mẹ chàng buông tay. Đứng thẳng, nghiêm túc nhìn cô bé.
Bà ấy, là mẫu thân của ta.
Chàng quay lại nhìn chàng nói nhỏ.
Là mẹ chú ạ.
Chàng gật.
Sao bà ấy đẹp thế.
Thấy được khen, khuôn mặt mâu thuẫn của chàng dần giãn ra.
Cháu chào bà ạ.
Cô bé cúi chào lễ phép.
Đây là lần đầu tiên cháu được nhìn thấy thần linh. Sao mà đẹp hơn người thường rất nhiều ạ.
Con bé này.
Mẫu thân của chàng nhìn cô bé khẽ mỉm cười.
Là nó, linh hồn bỏ trốn khỏi âm giới đúng không?
Mẫu thân chàng tiến lại nói nhỏ. Chàng gật đầu.
Nhìn con bé thế này. Ai nghĩ nó có tội.
Mẫu thân thở dài.
Con cũng không tin điều đó. Nên con muốn ở lại tìm ra sự thật.
Nhưng thời gian của con không có nhiều. Nếu như có chỉ của Bề trên, con phải trở về ngay. Việc hôn sự với Đại tiên nữ, là việc không thể xem thường.
Vâng. Con biết ạ.
Chàng gật đầu. Cô bé đứng bên cạnh nhưng không nghe rõ họ nói gì. Bèn khoác tay chàng.
Bà ơi. Chú ấy ở đây cũng sống tốt lắm. Bà cho chú ấy ở lại đi ạ.
Đây không phải nơi con trai ta có thể sống.
Cháu sẽ chăm sóc cho chú ấy. Bà yên tâm. Đảm bảo khi chú ấy về gặp bà, sẽ đẹp trai hơn bây giờ ý.
Cô bé cười híp mắt cũng khiến đối phương thấy vui lây.
Con bé này.
Có thời gian mời bà qua nhà cháu chơi. Cháu ở một mình. Bố cháu đi làm. Tuy không có nhiều tiền, nhưng món ngon thì cháu biết nấu.
Cháu có biết cháu đang ở đâu không?
Cháu không ạ.
Đi với t. Cháu sẽ không cần phải nấu ăn một mình nữa.
Cô bé lùi lại.
Không. Cháu không đi với bà. Cháu đi với chú ấy.
Nàng chỉ vào chàng.
Chú ấy đi với ta.
Không được. Vậy chú ấy, đi với cháu. Xin bà đừng mang chú ấy đi. Cháu xin bà hãy để chú ấy ở lại.
Cô bé giữ chặt lấy tay chàng.
Chúng ta không thể sống mãi trong thân hình của một người phàm. Chúng ta cũng không biết giải quyết vấn đề của cuộc sống như một người phàm. Đặc biệt là chúng ta không biết kiếm tiền để nuôi sống bản thân.
Cháu sẽ kiếm tiền nuôi chú ấy, dù chú ấy không phải là người bình thường cũng được. Cháu sẽ chấp nhận tất cả.
Vì điều gì? Cháu thích con trai ta sao?
Cháu thích chú ấy, cháu rất thích. Cháu sẽ bảo vệ, sẽ chăm sóc cho chú ấy. Bà đừng lo.
Nàng đứng chắn trước mặt chàng. Không để mẫu thân chạm vào chàng.
Người phàm sân si, tham ái, lòng tham lấn át lý trí. Liệu cháu có vượt qua được điều đó. Khi con trai ta cũng chỉ là một người phàm tầm thường và nghèo khổ.
Tuy cháu chưa kiếm được tiền. Nhưng cháu tin vào bản thân. Và tin vào chú ấy. Nếu như cháu phụ sự tin tưởng của bà. Xin bà hãy trừng phạt cháu. Và mang chú ấy đi.
Ta sẽ tạm tin lời cháu. Vậy hãy chăm sóc cho con trai ta nhé. Cô gái.
Mẫu thân của chàng quay đi biến vào hư không, cũng là lúc chàng giật mình tỉnh dậy.
Đầu óc đang mơ màng. Cánh tay cảm thấy có gì đó đè lên nặng trĩu.
Quay sang nhìn. Hóa ra cô bé đang gối đầu lên đó ngủ. Bàn tay vẵn nắm chặt lấy bàn tay chàng. Cánh tay tê cứng khiên chàng phải động đậy.
Nàng giật mình ngồi bật dậy. Mắt mơ màng nhìn xung quanh rồi bất ngờ chồm lên người chàng.
Chú… Chú tỉnh rồi sao?
Chú có đau không?
Ta… Không sao.
Chú làm cháu sợ chết đi được. Tạ ơn trời, chú tỉnh lại rồi.
Cô bé chắp tay. Chàng nhìn dáng vẻ của nàng thì tủm tỉm..
Nhưng vừa rồi, cháu mơ thấy chú và một người phụ nữ trung tuổi.
Cháu mơ thấy sao?
Vâng. Bà ấy tóc trắng. Khuôn mặt rất đẹp. Và còn thấy chú… Trong hình hài của một vị thần nữa.
Cháu thấy ta thế nào?
Chú cao, tóc dài, buộc gọn lên, mặc cái áo giống như là trong phim cổ trang ý. Chú trắng và còn… Đẹp trai nữa.
Thứ mê trai.
Chàng nói đùa.
Ai thèm mê chú.
Nàng ta bĩu môi. Chàng bật cười làm vết thương bị đau.
Á…
Chú sao đấy? Đau hả?
Ta không sao.
Đừng có cười. Để cháu gọi bác sĩ.
Nàng đi ra một lúc thì bác sĩ đi vào. Sau khi khám xong, Anh Tám cũng xuất hiện.
Cậu tỉnh rồi sao?
Ta không sao.
Ông bà đang trên đường tới. Tôi phải đưa con bé đi trước.
Được rồi. Anh đưa con bé tránh đi. Còn những người kia thế nào rồi.
Chúng đã bị bắt tới công an. Nhưng hiện giờ chưa khai ra ai thuê chúng.
Ta sẽ có cách để tìm ra sự thật. Giờ anh đưa con bé đến chỗ an toàn giúp ta. Sau đó đến công ty thông báo tình hình. Nói với mọi người ta ổn và sẽ quay lại, sớm thôi.
Vâng.
Nàng tiến lại. Lưu luyến nắm tay chàng.
Chú ở lại nghỉ ngơi nhé. Cháu sẽ tới tìm chú.
Đi cẩn thận.
Chú nhớ ăn uống đầy đủ đấy nhé. Uh.
Cậu yên tâm, Tôi sẽ đưa con bé về nhà tôi vài ngày.
Vậy cảm ơn anh.
Không có gì. Cậu nghỉ ngơi đi ạ.
Anh Tám đứng lên thì tiểu quan cũng xuất hiện.
Ngài không sao chứ?
Ta không sao.
Ta tưởng ngài đã lên thiên đường rồi. Ta định lên đó tìm.
Ngươi mong ta trở về thật sao?
Tất nhiên là không rồi. Tên này mà chết. Thì hết phim à?
Này, ta đâu phải mấy kẻ đi diễn vai người khác để kiếm tiền.
Tiểu quan bật cười.
Lúc ta bất tỉnh. Ngươi đã tìm hiểu chưa?
Tìm hiểu gì ạ.
Về mấy kẻ độc ác đó.
À. Chúng chỉ là những kẻ đánh thuê thôi.
Vậy kẻ đứng phía sau thuê chúng là ai?
Là…
Tiểu quan định nói thì cánh cửa mở ra. Bố mẹ Hải Long đi vào cùng bác sĩ. Miệng bác sĩ liên tục trình bày về tình hình sức khỏe của chàng.
Là ông ta.
Tiểu quan chỉ.
Là người đó sai khiến.
Chàng mở to mắt nhìn người đàn ông kia. Ánh mắt lạnh lùng của ông ta khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi. Nhưng chàng thì không, kẻ này, đã làm một việc cực kì ngu ngốc. Đó là làm ảnh hưởng đến tính mạng người khác. Hại người là tội khiến cho người ta không thể đầu thai.
Long. Con tỉnh rồi sao?
Mẹ chàng tiến lại ngồi xuống nắm tay chàng.
Cậu ấy vừa tỉnh. Có lẽ chưa thể nói chuyện.
Chàng nằm im quan sát.
Vết thương đã được xử lý. Không nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Vậy thì tốt.
Mẹ chàng vuốt mấy sợi tóc cho chàng.
Có chuyện gì? Tại sao con lại gây chuyện với kẻ xấu.
Còn… Không sao.
Mày, đến bao giờ mới khiến người khác khỏi lo lắng đây.
Như thế này, có phải đúng ý một số người không.
Mày…
Thấy không khí trở nên ngột ngạt. Mẹ chàng xua tay.
Thôi, đây là chuyện không may. Dù sao con đã tỉnh rồi. Như vậy là trời đã phù hộ chúng ta.
Giờ con hãy nghỉ ngơi đi. Đừng nói gì cả. Bố cũng vì lo lắng cho con cả thôi.
Người đàn ông bực tức quay đi. Mẹ chàng vẫn ngồi lại nắm tay chàng dặn dò.
Bố con là người nóng tính. Nhưng…
Mẹ, đừng nói gì cả.
Con nghe mẹ, ông ấy cũng rất lo cho con.
Con hiểu. Nhưng chuyện này, có lẽ đã đi quá xa rồi. Con muốn nói với mẹ một chuyện.
Đám cưới của con và con gái nhà Thái Hưng. Sẽ không diễn ra nữa.
Con không thích con bé sao? Đám cưới này không chỉ đơn thuần là một cuộc hôn nhân.
Ta biết. Nhưng trước đây. Con và con gái nhà đó, tình cảm rất tốt. Còn lên báo nữa đấy. Giờ từ chối họ, không ổn đâu.
Mẹ cũng nghĩ vậy sao?
Ta thì tôn trọng quyết định của con.Chỉ ngại bố con.
Chuyện hôn nhân là chuyện cả đời. Con sẽ tìm người xứng đáng với bản thân.
Thôi được rồi. Chờ con khỏe lại rồi tính.
Mẹ vuốt tóc chàng, nhìn chàng âu yếm.
Bác sĩ không cho mẹ ở lại lâu.. Con giữ gìn sức khỏe. Mai mẹ lại vào.
Vâng. Mẹ về cẩn thận. Đừng lo lắng nhiều.
Được rồi. Con nghỉ đi.
Chàng nằm xuống nhắm mắt. Một lúc sau lại có bước chân tiến lại.
Có vẻ như ngài cũng đắt show đấy. Lại có người đến kìa. Nghe chừng khách VIP đấy.
Ngươi đi lo chuyện mấy tên kia đi.
Ta phải lo gì chứ. Ở đây xem diễn kịch hay mà.
Bớt Nói nhảm đi.
Tiếng mở cửa phòng kèm theo tiếng bước chân vội vã.
Anh ấy không sao chứ?
Ca mổ thành công. Bệnh nhân đã ổn định.
Vậy thì tốt.
Nàng ta thở phào.
Tiến lại nắm lấy tay chàng.
Anh Long. Anh nghe thấy em nói chứ.
Chàng vờ nhắm mắt ngủ.
Hắn ngủ rồi.
Câu nói của Tiểu quan khiến cô ta ngẩng lên nhìn. Người đàn ông ngồi vắt vẻo trên đầu giường. Thấy Tiểu quan, đôi mắt cô ta mở to. Miệng mấp máy.
Anh… Là.. Ai?
Sao, ngươi nhìn thấy ta sao? Ta là một con ma Lương thiện…
Thoáng cái tiểu quan đã tiến sát lại, dí khuôn mặt trắng bệch của mình vào mặt cô ta.
Ta đến để đón hắn đi cùng. Ngươi… Sẽ đi cùng ta chứ.
Cô ta sợ đến tái mặt. Tay run run nắm lấy tay chàng.
Ngươi sẽ đi cùng ta chứ? Cô gái xấu xa.
Vừa nói,, tiểu quan vừa thoắt ẩn thoắt hiện dọa cô ta một phen hú vía.
Có… Có… Ma ….
Ma sao? Ở đâu? Cô ta chỉ về phía cửa sổ. Nơi tiểu quan đang ngồi vắt vẻo.
Là hắn.
Đi với ta, ta sẽ đưa cô đến thiên đường.
Tiểu quan tiến lại nắm tay cô ta dọa nạt.
Buông ta ra. Buông ra.
Đi với ta nào cô gái.
Buông ta ra. Tránh ra.
Nàng đẩy. Rồi đứng lên.
Cô sao vậy?
Bác sĩ tiến lại đỡ.
Có ma. Có ma.
Chỉ là tưởng tượng thôi. Không sao, hãy bình tĩnh.
Bác sĩ giữ tay cô ta. Bóng dáng tiểu quan cũng biến mất.
Hắn đâu rồi. Rõ ràng hắn… Đứng bên cạnh. Rủ ta đi cùng.
Đó là tưởng tượng thôi.. Có lẽ do cô căng thẳng hoặc làm việc quá sức. Tôi sẽ kê thuốc an thần cho cô. Mời cô quá đây.
Tôi phải về. Tôi phải đi.
Cô ta đi ra ngoài trong sợ hãi. Tiểu quan ngồi bên cạnh cạnh chàng. Cười toáng lên vì đắc ý.
Cô ta, đúng là một kẻ nhát gan.
Ngươi dọa cô ta chết khiếp rồi.
Là do cô ta yếu tim đấy chứ. Ngươi thấy, bé Hà đâu có sợ ta.
Là ngươi gây đủ thứ rắc rối rồi.
Tất nhiên rồi. Vì ta lo cho con bé. Và ta đã biết cách, để con gái Thái Hưng phải sợ ngài rồi.
Cách gì?
Dọa ma cô ta. Ngươi chẳng thấy vừa xong cô t sợ chết khiếp còn gì.
Ta cũng thấy.
Vậy ngươi hãy nghĩ cách đi. Làm sao để cô ta, trong giấc mơ cũng mơ thấy ma quỷ. Và từ đó. Không dám làm việc xấu nữa.
Một mình cô ta chưa đủ đâu.
Cứ xử lý cô ta trước đã, từ đó, chúng ta sẽ nghĩ cách đối phó với gia đình cô ta.
Được. Vậy giờ ngươi đến trại giam. Giúp ta một việc.
Việc gì ạ.
Mấy kẻ kia không chịu khai ra người đứng sau chuyện này. Ngươi đến, củng cố ý chí cho chúng. Giúp chúng phối hợp với công an đi.
Nhưng chuyện này sẽ liên quan đến, gia đình ngài.
Đó không phải gia đình ta. Và ông ta, không xứng là cha ta.
Nhưng còn mẹ ngài.
Ta tin,bà ấy sẽ hiểu.
Vậy ta đi nhé.
Tiểu quan vừa quay đi thì cánh cửa bật mở. Hai cô y tá cầm bộ quần áo vào nhìn chàng.
Đến giờ thay quần áo rồi. Chúng tôi sẽ thay đồ cho anh.
Hai cô gái tiến lại. Chàng ngồi im. Họ đứng sát giường. Ngồi xuống tay cởi cúc áo cho chàng.
Nằm xuống đi ạ. Tôi sẽ cởi quần.
Các người cởi quần ta làm gì.
Thay đồ.
Không được. Các ngươi tránh ra.
Tôi có nhiệm vụ thay quần áo cho cậu.
Ta nói không được. Các ngươi tránh ra. Thân thể của ta. Sao các ngươi dám.
Cô gái trong bộ áo xanh giữ lấy tay chàng
Ngồi im đi nào. Ta chỉ là giúp cậu thoải mái hơn thôi. Sẽ không nhìn của quý của cậu đâu.
Không được. Ngươi tránh ra. Ta là một người đàn ông đàn ông… Còn trong trắng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!