Em Là Thứ Mấy
Phần 15
Nếu như chúng ta có thể ở bên nhau trọn đời,em nhắm mắt cũng sẽ thấy mãn nguyện…
Bộ phim chiếu trên tivi trong giờ nghỉ giải lao khiến cho Ngọc và mấy chị đồng nghiệp xem mà nước mắt ngắn,nước mắt dài…cô bạn tên Hân khóc nhiều nhất
-Cứ bảo sao ghét xem phim hàn,xem xong toàn xưng húp hết mắt…
Ngọc lấy khăn giấy lau nhẹ
-Buồn thật,phụ nữ luôn là người khổ và thiệt thòi trong mọi chuyện…
-Mong rằng chúng ta luôn tìm kiếm được người đàn ông bên mình xứng đáng…
-Khó lắm…thôi tao về đây
-Nay đến lượt nấu cơm à
-À ừ
Ngọc ấp úng…
Vừa ra đến cổng thì Giang đến đón,cả hai đến một quán trà sữa
-Thế là bây giờ ở đó luôn hả
-Ừ ,biết làm thế nào được dù tao k muốn nhưng hắn luôn nắm được thóp của tao.
-Tao nghĩ cũng chả còn gì để mất cứ thử xem,xem rốt cuộc anh ta muốn gì?
-Ừ cũng mong anh ta chán mà buông tha cho tao…
-Hài nhỉ,anh ta thiếu gì tiền,đồng nghĩa với gái k thiếu,mà chả cần tiền nhìn anh ta đàn ông thế cũng khối em chết,k hiểu mắt cũng có đờm hay sao mới chấm mày…
-Gì,mày dìm bạn thế,nhỡ tao có ưu điểm nào đó thì sao?
-Tao thấy mày chả được điểm gì…
-Nếu anh ta k có vợ thì tao cũng không lăn tăn đến mức này,nhưng anh ta lại có vợ nên rất khó xử
-Chắc cô vợ phải thế nào mới để chồng như vậy,hơn nữa lại không sống cùng nhau…
-Dù thế nào vẫn là vợ chồng,còn tao đang là tiểu tam trà xanh
-Không phải mày thì cũng cô khác,đừng nghĩ nữa giờ hãy sống thật vui vẻ …
-Sống vui với chồng người khác tao k làm được
-Nhưng mày đâu được lựa chọn ,mày không hề được lựa chọn…giờ có nói gì mày cũng đang là nhân tình rồi
Ngọc ôm đầu vẻ mặt mệt mỏi…
-Về trước đi,tao ngồi lúc nữa rồi về…
-Ừ có gì alo nhé
-Ừm…
Trong quán trà sữa du dương câu hát
🎶 Kho tàng anh quý giá,giới hạn trong từ ngữ,sống mà như không sống,sống như một kẻ ngốc trước khi em đến 🎶
Ngọc thở dài rồi đứng dậy cô suy nghĩ “Anh ta rốt cuộc thích mình ở điểm gì”…
Người của Hùng bước ra từ trong xe tiến gần Ngọc thì một chiếc xe đen xịch trước mặt Ngọc,cửa kính mở ra là Kỳ…
-Lên xe đi em
-Sao chị biết em ở đây
-Giờ chị phụ trách theo em
-Theo em ạ
-Phải ,lên đi…
Ngọc lên xe khiến cho đám du côn thụt lại,chúng gọi cho Hùng “ Cô ta có người đón,chưa làm
được”
-Không sao,tao chờ được…k cần gấp…
Trên xe Kỳ dừng lại ở một tiệm bánh ngọt
-Cô xuống đi
-Chị ăn bánh à…
-Không,hôm nay là sinh nhật cậu Duy ,cô hiểu ý tôi phải không?
-Hôm nay ạ
-Phải …
-Vậy để em mua bánh…
Ngọc đi xuống mua bánh còn đúng cái hình trái tim,còn lại đều hình trẻ con công chúa…
-Em ơi k còn kiểu nào nữa à
-Không chị ạ,còn cái đó cho người lớn ,cái đó đẹp mà nhân thạch ngon lắm
-Vậy cho chị cái này…
-Ghi là gì chị?
-Em ghi cho chị là “ chúc mừng sinh nhật anh”
Xong xuôi Ngọc mang bánh lên xe,Kỳ mỉm cười
-Cậu ấy k còn nhớ cả sinh nhật mình
-Sao lại vậy ạ
-Chưa năm nào cậu ấy tổ chức sinh nhật ,tôi nghĩ do sếp k thích ồn ào,hôm nay làm việc cả ngày cũng không đả động gì cả,cậu ấy là vậy,lao động hăng say,lao động không biết mệt mỏi…thế nên mới đạt được thành tựu hơn người khi tuổi còn trẻ…
-Ra vậy…bảo sao người đã giàu lại cứ giàu hơn
-Ngọc này,chuyện chị bảo em rời xa cậu Duy chắc em còn nhớ
-Vâng em vẫn nhớ
-Thế nhưng chị lại quên rằng là cậu ấy muốn có em ,em k thể chạy trốn,k thể làm gì…vì vậy chị mong em trong thời gian sống chung hãy tạo ra cho nhau những kí ức đẹp ,cậu Duy có nỗi khổ tâm mà đến lúc nào đó em sẽ nhận ra…
Nghe câu nói đó ,Ngọc cứ suy nghĩ mãi trong suốt cả chặng đường về nhà…vừa về tới cổng cũng đúng lúc xe của Duy đi về,cả hai xuống xe chạm mặt nhau…Ngọc cầm hộp bánh giấu ra sau lưng,Duy mỉm cười
-Có gì mà giấu anh vậy
-Không có,đồ phụ nữ nên tôi k muốn anh thấy…
Duy cười nhẹ rồi quay đi,anh ta vừa đi vừa cởi cà vạt vẻ mặt rất mệt mỏi…cô Kha liền hỏi
-Cậu hôm nay không khoẻ à,mặt nhợt nhạt lắm
-k sao đâu,pha cho tôi ly trà hoa hải đường…
-Vâng…
Ngọc vừa mang bánh vào liền cất vào tủ lạnh,cô Kha vỗ vai
-Lên trên đi ,nay cậu ấy mệt đấy,lên giúp cậu ấy thay áo
-Anh ấy lớn rồi mà cô
-Dốt ạ,đàn bà khéo không đi đâu mà thiệt…
-Nhưng cháu ngại lắm,thôi cô ạ…
Ngọc đi thẳng lên phòng,bên đối diện Duy đứng trước gương cởi bỏ cúc áo,anh ta nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng sinh nhật,thế nhưng anh ta k hề mở ra trả lời họ…màn hình cứ thế đầy ứ tin…mặt Duy lạnh tanh bước vào nhà tắm…
Tại Sài Gòn…
Thư gọi điện cho Kỳ
-Tình hình thế nào rồi
-Tôi đã làm theo lời cô dặn để cô ta đi mua bánh sinh nhật cho cậu Duy rồi
-Tốt lắm,thật may mắn vì có Kỳ đứng ra ủng hộ âm thầm giúp đỡ tôi
-Tôi k hề phản bội sếp mình,tôi chỉ trả ơn cho cô theo đúng nghĩa mà thôi…
-Ok ,tôi cũng chỉ nhờ cô đúng việc này,cô ta khác với những cô gái khác ,anh ấy lựa chọn cô ta …tôi lo sợ cho vị trí của mình.
Kỳ cúp máy bàn tay run lên…
Khi mở cửa phòng,Duy nghe thấy trong phòng Ngọc đang bật máy sấy tóc,cô miệng hát rất to “ Baby à you are my favourite,như soái ca bước ra từ truyện tranh …thay mặt mọi cô gái trên thế giới em yêu anh”
Duy mỉm cười đi xuống dưới,gương mặt anh ta tỏ ra rất vui khi trên bàn là hai chiếc bát ăn cơm…anh ta bỏ ra hai chiếc ly và chai rượu vang…
Ngọc đi xuống tóc vẫn còn hơi ướt,cô nhìn xung quanh…
-Cô Kha đâu rồi ạ
-Có việc gì
-À không tôi chỉ hỏi vậy thôi,tại đến giờ ăn cơm rồi
-Cô ấy luôn ăn trước rồi,ngồi đi…uống chút nhé
-Anh uống rượu suốt chắc gan kém lắm nhỉ
-Vang rất tốt cho cơ thể ,em thấy tôi kém ở điểm gì để khắc phục nào?
Nói đến đây Ngọc đỏ mặt…cô bê bát cơm rồi mời…
-Anh ăn cơm …
Ánh mắt tỏ ngại ngùng,bê bát cơm lên ăn vội vã…Duy đặt ly rượu sang bên rồi cười khẽ
-Ăn no rồi nhấp môi cho dễ tiêu hoá…ngày hôm nay ở cơ quan em thế nào?
-Nay xem phim hàn trong giờ giải lao,tôi và hai đứa bạn trong tổ khóc xưng hêt mắt,kết buồn quá…
-Thế à,còn gì nữa không?
-Hết rồi ak,công việc thì vẫn ngập một đống việc…còn anh?
-Anh cũng rất nhiều việc,chỉ mong có 3 đầu 6 tay để làm hết
-Anh có 1 đầu 1 tay đã giàu rồi mà 3 đầu 6 tay thì chắc giàu top Việt Nam quá
-Em k biết là tôi đứng thứ 4 trong tổng số người giàu ở Việt Nam à
Ngọc ứ nghẹn cơm ở cổ,cô đập tay vào ngực cho xuôi…
-Tôi thật sự chả biết gì về anh,còn anh cái gì về tôi cũng biết
-Dần dần sẽ biết mà,đâu có vội…nâng ly
Ngọc cầm ly lên chạm vào ly của Duy…nụ cười anh ta vẫn luôn nở trên môi khi nhìn Ngọc …
Bên bữa tối đó ,cả hai cùng nhau dùng cơm tối lần đầu tiên trong nhà của Duy…
Lát sau khi rửa bát cùng cô Kha xong,Ngọc lẳng lặng rời đi vào tủ lấy bánh…cô châm nến rồi bê lên phòng…
Ngọc gõ cửa
-Tôi vào được không?
-Em vào đi…
-Tay tôi đang bê đồ anh mở cửa được không
Duy gập cuốn sách đứng dậy mở cửa ra thấy Ngọc bê chiếc bánh ,cô nở nụ cười
-Chúc mừng sinh nhật…
Duy thay đổi sắc mặt
-Đi đi…
-Sao vậy…anh thổi nến đi
-Tôi bảo đem đi đi
Duy hất chiếc bánh văng vào người Ngọc rồi văng xuống đất…Ngọc quá ngạc nhiên cô đỏ đôi mắt vì sợ hãi…Duy ôm trán nhắm chặt mắt,Ngọc bỏ chạy xuống dưới đi qua cô Kha
-Ngọc sao vậy cháu
-Cháu,cháu chỉ muốn chúc mừng sinh nhật thôi nhưng có lẽ cháu làm anh ta khó chịu mất rồi
-Trời…ai bảo cháu mua bánh vậy…
Ngọc hoảng nên cô chạy thẳng ra ngoài chân vẫn đi chân đất…cô Kha nhìn thẳng vào Kỳ
-Là cô đúng không,cô cố tình phải không
-Tôi chỉ muốn cô ta tránh xa cậu Duy
-Cô dựa vào đâu mà có quyền quyết định ai đi ai ở hả,cô thừa biết cậu ấy chưa bh làm sinh nhật vì ngày sinh nhật của cậu ấy là ngày em gái cậu ấy chết,em gái cậu ấy chết vì cậu ấy…cô biết rõ mà…
Kỳ ôm mặt …
Trong căn phòng,Duy mở ảnh em gái rồi nhớ lại ngày sinh nhật năm anh ta 17 tuổi ,đứa em gái ở cùng mẹ đẻ đã lén đến gặp anh trai mua chiếc bánh sinh nhật đứng ở cổng trường…
-Anh à anh thổi bánh đi
-Sao em đến đây được,em đang ở đâu,anh bảo bố đến đón em mà k tìm thấy
-Em ở cùng mẹ quen rồi ,k sao đâu anh
-Hắn còn ở đó không?
Em gái anh ta ngập ngừng rồi Duy thấy cổ tay em bầm tím
-Hắn làm gì em hả
-Anh thổi nến đi rồi em nói…
Duy thổi nến rồi từ sau có hai gã đàn ông lao tới gần chỗ Duy định đâm anh ta thì cô em gái xoay người lại đỡ cho anh,nhát dao đó trúng mạch máu,chiếc bánh rơi xuống …Duy thấy rõ ánh mắt kẻ đâm em gái mình chính là gã dượng chung sống với mẹ anh ta…
-Không…Hương ơi…Hương…có ai không?
-Anh à em đau lắm,hắn đã cưỡng hiếp em,hắn sẽ phải trả giá đúng không
-Chắc chắn rồi ,nó sẽ phải trả giá
Cô em gái chết trên tay Duy…Duy ôm mối hận tìm kẻ sát nhân suốt 19 năm qua…
Duy nhìn ảnh em mình rồi ghì chặt mặt đỏ lên “ Có chết anh cũng sẽ tìm ra nó ,anh nhất định sẽ tìm ra nó để báo thù này…”
Ngọc đi ra công viên ngồi,cô cứ nghĩ đến ánh mắt của Duy khi nãy là lại sợ…nhìn xuống chân không đi dép,k mang gì đi cô tự cười rồi chảy nước mắt “ Mình cứ như con dở vậy”…
Đến 11h khuya thấy cô Kha vẫn đang dọn chỗ bánh ở dưới sàn…Duy lúc này mới đi ra
-Phiền chị rồi
-Việc của tôi mà
Duy nhìn về phía phòng của Ngọc và đi sang cô Kha lên tiếng “ Cô ấy chạy ra ngoài từ tối chưa về”
-Ra ngoài?
-K đi dép chạy chân đất,cũng không mang áo khoác theo,áo thì dính đầy bánh…con bé mặt rất hoảng loạn,thực ra cô ấy k biết và chỉ có ý tốt thôi…
-Tôi rất khó kiềm chế nếu thấy bánh sinh nhật chị biết mà
-Tôi biết nhưng cô ấy không biết mới nên chuyện…
Duy đi xuống,anh ta ra ngoài đang định lấy xe đi tìm thì thấy Ngọc đi bộ về…
Ngọc thấy Duy cô bước đi thẳng ,Duy tóm lấy tay
-Em đi đâu vậy?
Ngọc hất tay
-Tôi sẽ rời khỏi đây,có lẽ ở lại đây tôi làm anh khó chịu,tôi sai gì cho tôi xin lỗi …giờ để tôi đi
Duy ôm chặt từ phía sau tay áo anh ta dính đầy bánh từ Ngọc dính sang…
-Anh xin lỗi…anh xin lỗi được không?
Duy hít tóc Ngọc thật sâu rồi hôn lên tóc liên tục…
-Tôi sai ở đâu?
-Em k sai,là anh sai…
-Tôi làm anh khó chịu,anh buồn ngay hôm tôi tới đây …
-Ai nói với em vậy…
-Tôi hỏi anh có đúng nay sn anh k?
-Phải ?
-Thế tôi tặng anh bánh anh lại hất vào người tôi là ý gì?
-Anh…
Ngọc bật khóc như đứa trẻ rồi bỏ chạy lên phòng…cô lấy khăn lau áo rồi lầm bầm “ Hay chê mình mua bánh rẻ tiền,tên khốn vừa quát mình xong lại nhẹ nhàng ngay được,k biết đâu mà lần”…
Duy đứng trong phòng cầm ly rượu rồi Kỳ đứng sau
-Sếp gọi tôi
-Cô đã mệt mỏi khi làm việc cho tôi chưa?
-Tôi chưa bao giờ mệt mỏi khi làm việc cho sếp
-Chuyện hôm nay tôi k thể bỏ qua cho cô được
-Tôi xin lỗi cậu chỉ vì tôi
-K ai có quyền quyết định cuộc đời tôi ngoài chính bản thân tôi,cô vượt quá giới hạn của mình rồi…lui đi cô được nghỉ ngơi rồi…
-Hãy cho tôi cơ hội,tôi là người thế nào cậu hiểu mà…
-Được,nếu cô tối nay khiến cho Ngọc sang đây bình thường tôi sẽ tặc lưỡi bỏ qua cho cô lần này,tôi biết cô là kẻ trung thành nhưng đừng thái quá…
-Tôi hiểu…
Kỳ đi xuống dưới thấy Ngọc đang ăn bánh và lại tỏ ta quên chuyện rất nhanh,đang nói với cô Kha
-Nãy ở công viên có con chó con lạc,cháu đi tìm chủ cho nó mới về muộn,ngồi ấy muỗi cắn tịt chân…
Thấy Kỳ đi xuống Ngọc ái ngại khi nghe cô Kha kể về lý do Duy k thích bánh nhưng Kỳ lại xúi cô mua…
-Cô có muốn hỏi gì tôi k Ngọc
-Chị k thích tôi
-Phải,tôi lo cô sẽ làm hỏng việc của cậu Duy
-Tôi thì làm gì được ,chị nghĩ tôi là kẻ tính toán
-Cậu Duy nói nếu để cô lên đó bình thường thì tôi sẽ giữ được việc ,còn k tôi sẽ nghỉ việc…
-Chị giúp tôi một lần,tôi k bao giờ quên,mong chị nhìn nhận lại về tôi,tôi k hề có ác ý hay ẩn ý gì khi ở cạnh anh ta…sự việc này coi như xí xoá…
Ngọc bê bánh lên cô Kha lo
-Này cháu mang lên làm gì đấy
-Ăn đỡ lãng phí cô ạ
Ngọc mở cửa vào…cô mặt xưng xỉa lên…Duy nhìn sắc mặt của Ngọc
-Sao rồi,vẫn giận anh à
-Có việc gì anh nói luôn đi,tôi còn về đi ngủ
-Đêm nay ngủ ở đây
-Tôi vẫn đang bị
-Anh đâu có nói sẽ động vào em…
Ngọc đặt mẩu bánh lên bàn
-Anh ăn miếng bánh đi thì tôi xí xoá còn k tôi cạch anh luôn…
Duy nhìn bánh ánh mắt ái ngại,Ngọc hiểu nên xiên miếng bánh đưa đến gần miệng Duy…
-Em ăn trước đi
Ngọc cắn một mẩu còn Duy căn bên kia,hai môi chạm vào nhau,Ngọc mở to mắt nhìn.Duy ôm eo kéo sát gần rất nhanh hôn cô kèm theo lớp kem ngọt ngào…Ngọc vỗ vỗ
-Sặc kem rồi …
Duy nhai miếng bánh rồi cười,suốt 19 năm qua anh ta lần đầu phá bỏ nội quy của bản thân,anh ta đã ăn bánh kem trong ngày sinh nhật…
Nhìn Ngọc cười và sặc Duy thầm nghĩ “ Anh muốn có con với riêng em”…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!