Mợ Nhỏ Nhà Họ Phó - Phần 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
809


Mợ Nhỏ Nhà Họ Phó


Phần 27


Đình Đình ngơ ngác nhìn Hà Loan, cô gần như không dám tin vào tai mình, càng không dám tin vào những lời mà Hà Loan vừa mới nói ra. Diệp Sương giết chết con của Hà Loan? Chuyện này, có điên không vậy?
Hà Loan biết Đình Đình chưa tin nhưng cô ấy cũng không muốn giải thích quá nhiều, trên môi nở nụ cười khốn khổ, Hà Loan gắng gượng nói:
– Đinh Diệp Sương chắc đâu có nói với em những chuyện này đâu, đúng không? Cô ta làm gì dám nói, cô ta giấu còn không kịp thì làm gì dám nói với ai. Chị… chị chỉ hận không thể giết chết cô ta thôi, chứ đuổi cô ta đi… quá dễ dàng cho cô ta rồi.
Đình Đình đi từ xúc cảm này đến xúc cảm khác, phải mất rất lâu sau, cô mới có thể bình ổn lại được tâm trạng của mình. Không cần Hà Loan phải rót nước mời, tự cô rót một ly đầy nước lọc, sau đó uống cạn một hơi thấy đáy. Cô hít vào một hơi thật sâu, khó khăn lắm mới có thể lên tiếng tiếp tục câu chuyện.
– Chị Loan, những gì chị nói từ nãy đến giờ… chị nói thật hết phải không?
Hà Loan cười khổ, cô ấy đáp:
– Chị lợi dụng em một lần nên em không dám tin lời chị nói nữa à Tiểu Đình? Chị dám thề với em, thề với tổ tiên Lưu gia, thề với các đời tổ tiên của Phó gia… rằng chị không hề nói dối, những gì mà chị nói với em… tất cả đều là sự thật. Con người của chị từ bé đến giờ luôn muốn cố gắng vươn lên, chị có thể ngày đêm không ngủ để trèo lên cao nhưng chị không bao giờ bất chấp tất cả thủ đoạn để đạt được mục đích. Chị cũng biết, chị nói thế này em sẽ không tin nhưng em có tin hay không thì đó là vấn đề của em, chị không có quyền ép…
Đình Đình rối bời vô cùng, cô ấp úng hỏi:
– Vậy… anh Hai có biết chuyện này không? Còn nữa… chuyện lớn như vậy… sao chị không thưa chuyện với ông nội?
Hà Loan trầm giọng, đáp:
– Anh Tân tất nhiên là biết, nếu anh ấy không biết thì làm sao anh ấy có thể giúp chị nói dối với mẹ anh ấy là chị có thai. Còn tại sao chị không nói chuyện này cho ông nội biết… thật ra là vì chị không có đủ bằng chứng. Chuyện này đã xảy ra cách đây rất lâu rồi, trước khi Duy Tân cưới Diệp Sương. Năm đó chị và anh Hai của em yêu nhau nhưng Phó gia không thích Lưu gia, hay nói đúng hơn là không thích chị. Bọn chị còn trẻ, nhiệt huyết dư thừa, kết quả là chị mang thai. Diệp Sương năm đó vô cùng yêu Duy Tân, cô ả bất chấp mọi thứ, lên kế hoạch như phim truyền hình, hạ thuốc Duy Tân. Năm đó là vì Diệp Sương có thai trước nên Duy Tân mới bắt buộc phải cưới Diệp Sương. Chứ nếu không phải do cái thai, em nghĩ là Duy Tân sẽ lấy một người mà mình không yêu?
Dừng đoạn, Hà Loan lại nói:
– Đáng lý chị sẽ không bao giờ phát hiện ra được chuyện Diệp Sương cố ý cho người đến tạo hiện trường giả đánh ghen chị ở trước đài truyền hình, nếu như không phải trong lúc cô ả nóng giận không kìm được mà buộc miệng nói nhỡ ra. Em thấy không, giấy thì làm sao gói được lửa, người làm việc xấu thì cuối cùng cũng bị phát hiện mà thôi. Nếu không có vụ đánh ghen năm đó, vậy thì con của chị cũng không chết oan trong bụng mẹ như vậy…
Hai tay siết chặt thành nắm đấm, vành mắt rực lửa, Hà Loan nói trong nỗi uất hận đau khổ:
– Chỉ có duy nhất Đinh Diệp Sương năm đó biết chị mang thai, bởi vì trước khi Duy Tân cưới Diệp Sương, chị đã một lần trong đời hạ mình đến cầu xin người phụ nữ độc ác đó. Năm đó cô ả nói, cô ả cũng có thai… ả được Phó gia yêu quý, còn chị chỉ là thứ lụn bại không thể sánh bằng. Dù chị có nói cho Phó gia biết là chị mang thai thì chị cũng chỉ có thể làm bé… làm vợ bé cho người ta. Chị đã suy nghĩ rất nhiều, chị cũng biết ông nội Phó sẽ không chấp nhận con dâu đến từ Lưu gia, vì vậy chị chọn rút lui. Và chị cũng chọn con đường độc lập cho chính mình, tự chị sẽ nuôi con, sẽ không cho Duy Tân biết, càng không cho Phó gia biết đến sự hiện diện của đứa nhỏ này. Nhưng mà… con chị thì có tội tình gì… nó đã thiệt thòi như vậy… sao ả còn phải bắt nó rời xa chị… rời xa cuộc sống tươi đẹp mà nó chưa từng được một lần nhìn thấy?
Nước mắt rơi xuống sàn nhà, Hà Loan khóc đến nhoè hai mắt:
– Chắc em chưa quên vụ việc lùm xùm trên báo năm đó về một cô MC bị đánh ghen nhầm trước cửa đài truyền hình đúng không? Cô MC đó là chị, là chị lúc còn chưa có tên tuổi gì… chị đã mất con như thế… đau đớn và tuổi nhục đến nhường nào hả Tiểu Đình? Cuộc sống của chị như rơi vào hố sâu, nếu trong những lần mà chị tự tử không có người phát hiện, chắc bây giờ chị đã được gặp lại con của chị rồi. Hoặc là, bé con của chị thương chị… nó muốn nhìn thấy chị sống tốt… nó không muốn chị chết như vậy… không muốn chị chết trong cô độc và buồn tủi…
Đình Đình không cách nào kìm nén được, cô vội vàng lau nước mắt vừa chảy dài trên mặt mình. Nỗi đau của Hà Loan, cô hiểu được, cô thật sự hiểu được…
Hà Loan vừa lau nước mắt, cô ấy vừa nói:
– Chị với Duy Tân chỉ mới được biết cách đây không lâu, anh ấy nói muốn lôi Diệp Sương ra trước Phó gia để ép cô ả nhận tội nhưng chị không đồng ý. Chị muốn cô ả không còn đường lui, chị muốn cô ả vĩnh viễn không được bước chân vào Phó gia, và chị lại càng muốn… chị sẽ đạp lên mặt mũi của cô ả mà trở thành vợ của Duy Tân. Sẽ chẳng còn gì tủi nhục bằng việc nhìn đứa mình ghét sống tốt hơn mình, sống cuộc sống mà mình mơ ước… chị muốn trả thù ả ta như vậy… chị muốn mẹ con chị phải được công nhận ở Phó gia…
Nói đến đây, Hà Loan đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Đình Đình, cô ấy khổ sở nói với cô:
– Trong vụ việc của Diệp Sương, chị thật lòng xin lỗi vì đã lợi dụng em và Khiếu Trạch. Chị biết chị làm vậy là không đúng với em, có thể sẽ kéo em vào rắc rối. Nhưng chị cũng đã cố gắng hết sức, cố hết sức hướng sự việc theo mục đích mà chị đặt ra, quan trọng nhất là chị không muốn để chuyện của chị gây ảnh hưởng đến danh dự của em. Chị không có thai, chị chỉ uống thuốc điều hòa kinh nguyệt quá liều lượng để tạo hiện trường giả lả sảy thai. Mọi thứ nằm hết trong kế hoạch của chị và Duy Tân, từ việc giả mang thai đến việc sảy thai… tất cả đều là dàn dựng. Nhưng mà, em thấy chị làm vậy có phải oan uất cho Diệp Sương không? Có oan không Đình Đình?
Đình Đình mím môi, cô không cần suy nghĩ cũng có thể lắc đầu đáp lại câu hỏi của Hà Loan. Thật ra thì Diệp Sương làm gì bị oan, chị ấy cũng muốn hại đứa bé “giả” trong bụng Hà Loan mà. Chỉ trách là quả quýt dày có móng tay nhọn, kế hoạch của Diệp Sương rất khôn khéo, rất chu toàn… nhưng đáng tiếc là Hà Loan không có thai… mà chị ấy lại còn lợi dụng mưu kế của Diệp Sương để đẩy Diệp Sương vào con đường không thể quay đầu lại được…
Thật ra, nếu Diệp Sương không có ác tâm, cô còn có thể để ra một chút thương xót cho chị ấy. Nhưng đến cả một chút thương xót này mà Diệp Sương cũng không xứng đáng để nhận, vậy thì chị ấy làm gì có đủ tư cách nói mình bị oan. Diệp Sương và Hà Loan đấu nhau, cô là người ở giữa bị lợi dụng. Chẳng qua là Hà Loan chỉ muốn nhờ vào cô để thông qua cô mà kéo Khiếu Trạch vào điều tra, thúc đẩy quá trình điều tra nhanh nhất có thể. Còn về phần Diệp Sương, chị ấy trước khi rời đi vẫn cố chạy đến gặp cô để tố giác Hà Loan. Diệp Sương chấp mê bất ngộ, đến chết cũng muốn kéo người khác chết cùng. Thứ chị ấy muốn là cô và Hà Loan trở mặt với nhau, cả hai tương tàn, mà Hà Loan rơi đài sớm thì càng tốt…
Con người của Diệp Sương không hiền lành, tính tình không tốt, bất chấp thủ đoạn… suy cho cùng việc chị ấy không được chồng yêu là do chính chị ấy lựa chọn. Không trách Duy Tân không yêu chị ấy, chỉ trách anh ấy không đủ bao dung với Diệp Sương, cũng trách anh ấy không có trách nhiệm với quyết định của chính mình…
Diệp Sương cũng khổ nhưng Hà Loan mới chính là người khổ hơn. Định kiến quá cố chấp của bậc trưởng bối, thật sự đã hại chết cuộc đời của rất nhiều người. Có Diệp Sương… có Duy Tân… có Hà Loan… cũng có cả cháu nối dõi của Phó gia ở trong đó!
_________________________
Khiếu Trạch nếm thử trà mới ở chỗ ông nội Phó, vị đầu rất thanh, vị giữa đắng nhẹ, vị cuối lại ngọt sâu kỳ lạ. Anh không quá thích trà nhưng loại trà này đúng là rất ngon, lại khá thú vị.
– Nội, có thể cho con một ít đem về cho vợ con uống thử được không?
Ông nội Phó nhìn chú Ngô, cả hai đều mỉm cười, ông nói:
– Một cũng vợ, hai cũng vợ, đến đây uống trà còn muốn gói đem về… con thiếu tiền lắm à Tiểu Trạch?
Khiếu Trạch cười trừ:
– Tiền thì lúc nào con cũng thiếu, kiếm mãi vẫn không thấy đủ. Nhưng quan trọng là trà này rất hiếm, chưa chắc con có tiền đã mua được đâu. Tiểu Đình thích trà, chắc không cần con xin ông cũng bắt con đem về cho em ấy.
Ông nội Phó lắc lắc ngón tay trỏ, ông bảo:
– Con đã nói vậy thì ông không thể không cho, mà đã sẵn cho thì cho Tiểu Sinh một ít, thằng nhóc đó cũng thích trà lạ.
Khiếu Trạch gật đầu, anh đáp:
– Vẫn là nội tốt nhất!
Hai người hàn thuyên vài câu, ông nội Phó lúc này mới hỏi đến nguyên nhân vì sao Khiếu Trạch lại đến đây tìm ông ngày hôm nay.
– Con có chuyện gì đúng không? Ông nghe nói Phó Kỷ đang rất bận rộn, con là người cuồng công việc, làm sao lại có thời gian rảnh đến đây mà thăm ông?
Khiếu Trạch thần tượng ông nội nhà mình là không hề sai, kể từ ngày ba anh mất, ông nội đứng ra gánh vác hết trách nhiệm lên vai. Anh biết lý do vì sao đến giờ ông vẫn chưa chịu nhượng quyền điều hành Phó Kỷ lại cho ông Phó Hoa, ông vẫn đang chờ anh lên tiếng trước. Nhưng mà, trước khi anh điều tra rõ ràng về vụ tai nạn của ba anh năm đó, anh sẽ không đồng ý tiếp nhận lại Phó Kỷ. Còn về lý do vì sao anh đến đây, thật ra là vì một vấn đề khác…
Không đến thì sẽ giữ trong lòng, một khi đã đến rồi, anh chắc chắn sẽ hỏi cho ra những khúc mắc trong lòng mình.
– Con đến đây thật ra là muốn hỏi một chuyện, nội… nội biết chuyện của Phúc Sinh và Lan Trúc rồi… đúng không?
Ông nội Phó thoáng khựng tay, mí mắt khẽ nhướng, ông nhìn Khiếu Trạch. Chẳng qua là ông vẫn không tỏ ra biểu cảm gì khác thường, khoảng vài giây sau, ông mới khàn giọng lên tiếng:
– Nội biết, nội cũng định hỏi con về chuyện này. Nếu còn đã tới, vậy con xem… con định giải quyết thế nào?
Khiếu Trạch không vòng vo, không kiêng dè, anh thẳng thắn trả lời:
– Đợi Lý Lan Trúc sinh đứa bé ra, con sẽ đưa đứa bé đi xét nghiệm huyết thống. Nếu là con của Phúc Sinh… con cũng sẽ không trách bọn họ, không trách cậu ấy.
Ông nội Phó trầm ngâm vài giây, lát sau ông khẽ gật đầu, giọng khàn khàn:
– Như thế cũng được…
Lúc này Khiếu Trạch lại đột nhiên hỏi đến ông nội Phó một vấn đề khác:
– Ông nội, ông còn nhớ chuyện năm đó của Phúc Sinh ở nhà Phó Từ không?
Ông nội Phó nhíu mày nhìn anh, ông tò mò hỏi:
– Sao tự nhiên con lại nhắc đến chuyện đó?
Khiếu Trạch không trả lời câu hỏi của ông, anh tiếp tục vấn đề của mình:
– Con nhớ, năm đó Phúc Sinh mắc bệnh tâm lý rất nặng, mãi sau này khi ông đưa cậu ấy đến Phó gia, gặp được bọn con… tâm lý của cậu ấy mới dần được ổn định. Nhưng khoảng chừng mấy năm sau kể từ ngày Phúc Sinh đến ở tại Phó gia, con đã từng nghe được ông Đạt nói chuyện với ông. Ông ấy nói, Phúc Sinh mắc chứng bệnh đa nhân cách… chuyện này… có thật như vậy không hả ông?
Lần này thì quả thật là ông nội Phó quá đỗi ngạc nhiên, bởi vì vấn đề bệnh tình của Phúc Sinh, ông giấu rất kín, đặc biệt là không bao giờ để cho đám trẻ nhà họ Phó biết được. Chuyện Khiếu Trạch phát hiện ra vấn đề này, đúng là nằm ngoài sự tưởng tượng của ông…
Đứng trước câu hỏi xác thực của cháu trai, ông nội Phó trầm ngâm một vài giây, suy nghĩ trước sau chắc chắn, ông mới quyết định đưa ra câu trả lời của mình.
– Thật ra… những gì con biết… đúng là sự thật. Phúc Sinh mắc chứng đa nhân cách nhưng ở mức độ trung bình, tức là không đến mức độ tiêu cực, không đến mức gây hại cho mình, gây hoạ cho người. Sau khi cứu thằng bé khỏi nhà Phó Từ bạo hành, ông đưa Phúc Sinh đến gặp bác sĩ tâm lý, sau khi kiểm tra và khám bệnh, ông ấy kết luận là thằng bé bị tổn thương tâm lý, mắc hội chứng đa nhân cách. Bác sĩ tâm lý cũng có giải thích rằng trong tiềm thức của thằng bé luôn tồn tại một nhân cách khác muốn bùng lên trả thù. Nhân cách kia thật sự rất tiêu cực, rất cực đoan, có tính chiếm hữu cực kỳ cao, lòng ganh tỵ lại vô cùng lớn. Chỉ là trong quá trình trưởng thành, thằng bé được Phó gia nuôi dạy tử tế, được chăm sóc bù đắp lại những tổn thương trước đây, vậy nên nhân cách kia của Phúc Sinh cũng dần dần có dấu hiệu biến mất. Còn về vấn đề nhân cách đó có thực sự biến mất trong tiềm thức của nó hay không… ông thật sự không rõ.
Khiếu Trạch không ngờ sự hoài nghi của anh là đúng. Rõ ràng ngay từ đầu anh đã không tin Phúc Sinh sẽ biến chất thành ra xấu xa đến như vậy…
Thật ra vấn đề Phúc Sinh bị mắc chứng bệnh đa nhân cách, anh chỉ là nhớ thoáng qua. Lúc người của A Nam để lại mật thư về chuyện Phúc Sinh và Lan Trúc, anh mới đột nhiên nhớ lại là anh từng nghe đâu đó đến vấn đề bệnh tâm lý của Phúc Sinh. Năm ấy lúc anh nghe được chuyện của Phúc Sinh, đúng thật là do anh còn nhỏ quá không nghĩ được nhiều, cũng không hiểu đa nhân cách là như thế nào, vậy nên anh cũng không để tâm đến…
Anh thật lòng không tin rằng Phúc Sinh sẽ làm ra những chuyện trái với đạo đức chỉ để chống lại anh. Nếu muốn trở nên biến chất, cậu ấy có thể biến chất ở rất nhiều thời điểm về trước, tại sao lại chọn ngay thời điểm này để ra tay với anh? Anh chỉ sợ kẻ cố tình phá hoại hạnh phúc của anh không phải là Phúc Sinh mà chính là nhân cách hắc hóa kia của cậu ấy!
Ông nội Phó đột nhiên trầm ngâm thở dài, ông khàn giọng, nói với cháu trai:
– Ông đã biết chuyện của Phúc Sinh và Lan Trúc, chính ông cũng không tin thằng bé sẽ làm ra những chuyện như vậy với con. Ông không muốn giấu con nhưng ông buộc lòng phải bảo vệ Phúc Sinh, bởi vì ông sợ con sẽ thật sự tức giận trước chuyện này. Khiếu Trạch, Phúc Sinh sống ở Phó gia, thằng bé thích Tiểu Đình, ông cũng biết. Năm đó con và Tiểu Đình mâu thuẫn rạn nứt tình cảm, thằng Sinh cũng chưa từng nhảy ra tranh thủ cơ hội một lần nào. Về chuyện của nó và Lan Trúc… con coi như là vì ông mà bỏ qua cho Phúc Sinh. Nếu đứa bé trong bụng Lan Trúc đúng thật là con của Phúc Sinh… con có thể xem như không có gì… được không hả Khiếu Trạch?
Câu hỏi hóc búa, Khiếu Trạch suy nghĩ một lát, anh lắc đầu trả lời:
– Con không thể xem con của người khác là con của mình, và con cũng tin rằng, dù là nhân cách nào làm ra chuyện này thì sau khi biết chuyện, Phúc Sinh cũng sẽ nhận trách nhiệm nuôi dưỡng con của cậu ấy. Chưa chắc con đồng ý nuôi mà cậu ấy lại để cho con nuôi, Phúc Sinh chưa từng hồ đồ ích kỷ như vậy. Hơn nữa, Tiểu Đình không có nghĩa vụ phải bao dung cho con của người khác, cô ấy không có lỗi, con của bọn con sau này cũng không thể vì người khác mà chịu thiệt thòi.
Ông nội Phó nhìn anh, ông nghiêm giọng hỏi:
– Vậy lý do con lấy Lan Trúc là gì? Ông đến giờ vẫn không thể hiểu được…
Khiếu Trạch đã quyết sẽ không nói lý do vì sao anh giữ Lý Lan Trúc bên cạnh với ông nội Phó và mẹ của anh, vậy nên lúc này anh chỉ trả lời đại khái cho qua chuyện.
– Con có lý do riêng của mình, tạm thời bây giờ con chưa thể nói được. Còn về chuyện của Phúc Sinh và Lan Trúc, con muốn đến hỏi ông cho rõ ràng, vì con không muốn mất đi người bạn chí cốt này. Con của cậu ấy, con sẽ không nhận nhưng con sẽ làm hết sức để bảo vệ cho đứa bé…
Dừng đoạn, như đã suy nghĩ kỹ, anh mới bồi thêm:
– Còn nếu như Phúc Sinh thật lòng muốn bỏ đứa bé, vậy con sẽ bàn lại với Tiểu Đình về việc có nên giữ đứa bé để nuôi dưỡng hay không. Lý Lan Trúc không được bình thường, giao cho cô ấy nuôi dưỡng một đứa trẻ là không thể được. Lại càng không thể để Lý gia nuôi đứa bé của cô ấy. Trước mắt con vẫn sẽ giữ kín chuyện này, đợi khi Lan Trúc sinh con… mọi chuyện tính sau.
Với cách giải quyết tạm thời này của Khiếu Trạch, ông nội Phó tương đối hài lòng. Kể từ lúc nghe vú Lê báo lại chuyện của Phúc Sinh và Lan Trúc, ông thật sự cảm thấy rất đau đầu. Ông chỉ sợ nếu đúng thật là như vậy, Khiếu Trạch tức giận sẽ không chịu bỏ qua cho Phúc Sinh. Đến lúc đó, một bên cháu, một bên vừa là cháu, vừa là em… ông sẽ phải rất khó xử. May mà Khiếu Trạch sáng suốt, thằng bé quyết định như vậy cũng đỡ ông phải lo nghĩ nhiều…
_____________________________
Khiếu Trạch rời đi, ông nội Phó ngồi thưởng trà trong vườn đến gần tối mới có ý định đi vào nhà nghỉ ngơi. Vịn tay quản gia Ngô, ông vừa đi vừa dặn dò:
– Ông gọi cho A Đạt, nói nó ngày mai đến đây gặp tôi có chút chuyện…
Quản gia Ngô gật đầu nhận lệnh:
– Tôi nhớ rồi thưa lão gia, một lát nữa tôi sẽ gọi cho ông chú Đạt.
Ông nội Phó khẽ gật gù, ông rầu rĩ than thở:
– Phó gia đúng là như lời lão Tiên từng nói, nội bộ Phó gia càng ngày càng bất ổn, không biết đến bao giờ…
Lời còn chưa dứt thì ở trong nhà, người giúp việc hốt hoảng chạy ra, bà ấy vừa nhìn thấy ông nội Phó và quản gia Ngô, bà ấy liền vội vã thông báo thật lớn:
– Không hay rồi ông chủ, không hay rồi… biệt viện Phó gia bị cháy… nghe báo là có nhiều người bị thương. Trong đó, có cả cô Lan Trúc vợ của cậu Nhỏ… cô ấy… đứa bé… không ổn rồi ông chủ ơi!

Yêu thích: 3.7 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN