An Nhiên - Chương 5: Giám ngục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


An Nhiên


Chương 5: Giám ngục


“Ài chán quá! Hệ thống, ngươi nói xem bao giờ bà cô kia lại đến? Mấy ngày không có người nói chuyện cùng ta sắp thành người câm rồi.” – Mạc Nhiên vừa kêu rên vừa lăn từ đầu giường đến cuối giường.

Còn không phải bị ngài dọa chạy?

Nhìn kí chủ của mình lăn lộn đã hơn một tiếng, hệ thống thầm khinh bỉ.

Cách đây vài ngày, Tô phu nhân cũng chính là mẹ của Tô Dĩ Tường, bạn của nguyên chủ, thường xuyên đến đây kêu la chửi bới bắt Mạc Nhiên lấy mạng đền mạng. Mạc đại ma vương bị mắng đến thê thảm nhưng không hề tức giận thậm chí còn viết “tâm thư” gửi Tô phu nhân. Trong thư, Mạc Nhiên bày tỏ sự hối hận của mình tình nguyện chăm sóc chị dâu chu đáo, nếu gia đình không chê muốn cậu mạng đền mạng cậu nguyện đổi họ Tô và gọi Tô phu nhân hai tiếng “mẹ ơi”. Sau khi đọc xong bức thư đầy chân thành của Mạc đại ma vương, Tô phu nhân tức đến suýt xỉu tại chỗ. Bà liền mò đến bệnh viện, mắng Mạc Nhiên từ ngoài cổng mắng vào, nói cậu không biết xấu hổ, không xứng làm bạn Dĩ Tường. Mạc Nhiên dùng vẻ mặt ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ cúi đầu như học trò ngoan mà tiếp thu. Thỉnh thoảng cậu còn chêm vài câu mang tính sát thương như “con hiểu rồi thưa mẹ” “Mẹ có khát không?” “Từ từ đợi con ghi lại đem về dán tường để kiểm điểm bản thân”. Mắng người không thành, còn bị gọi tới gọi lui là mẹ, Tô phu nhân dậm chân vài cái rồi bỏ về sau đó mấy ngày cũng không tìm đến Mạc Nhiên nữa.

Mạc Nhiên hết người nói chuyện, cổ họng cũng không thể nói nhiều liền lôi kéo hệ thống hỏi đông hỏi tây. Hệ thông bị làm phiền lựa chọn đóng cửa không thèm tiếp cậu.

Trong lúc Mạc Nhiên đang nhàm chán lôi 7 hằng đẳng thức ra học lại thì cửa phòng bật mở.

Mạc Nhiên: Tô phu nhân đến tìm ta trò chuyện hả?

Tuy nhiên người đến là một người đàn ông trung niên với cái đầu hói. Dựa vào kiến thức vụn vặt của nguyên chủ, Mạc Nhiên nhanh chóng nhận ra người vừa đến là ai.

“Đội trưởng.”

“Bận rộn mấy hôm giờ mới có thời gian đến xem cậu. Vết thương thế nào rồi?” – Đội trưởng mỉm cười đặt túi hoa quả xuống rồi ngồi xuống cạnh Mạc Nhiên.

“Đã tốt hơn rất nhiều rồi ạ. Bác sĩ nói chỉ cần hạn chế nói và chú ý chế độ ăn là được.”

“Ài, đứa nhóc nhà cậu… Chuyện của Dĩ Tường tôi rất lấy làm tiếc. Về phía mẹ của cậu ấy phía cảnh sát sẽ giải quyết tuy nhiên…” Nói đến đây đội trưởng khẽ thở dài đưa cho Mạc Nhiên một tập công văn. – “Đây là Tô cục trưởng phát nhiệm vụ cho cậu.”

Đội trưởng vừa dứt lời trong đầu Mạc Nhiên liền vang lên âm thanh của hệ thống.

[Nhiệm vụ phụ 1: Tìm ra “Ong chúa”]

“Ong chúa?”

“Hắn là kẻ đứng sau tổ chức HIVE. Theo nguồn thông tin mật, “Ong chúa” đã xuất hiện ở nhà tù X. Hiện tại tôi vẫn chưa rõ vì sao hắn lại xuất hiện ở nhà tù hẻo lánh này nhưng việc cần làm của chúng ta bây giờ là bắt được hắn. Tôi sẽ để Lý Hạ Ân đi cùng cậu tiện thể theo dõi tình hình sức khỏe của cậu. Cậu còn trẻ phải biết giữ sức khỏe. Trước đây tôi có một người hàng xóm…”

Mạc Nhiên đọc lướt qua tờ công văn trên tay sau đó lại dành sự chú ý về phía đội trưởng… cụ thể là cái đầu hói của đội trưởng. Vừa nhìn mấy cọng tóc lung lay theo giọng nói của đội trưởng Mạc Nhiên thầm oán vị Tô cục trưởng. Trả thù cũng thật thâm.

Sau khi đội trưởng chấm dứt bài diễn văn về việc bảo vệ sức khỏe đến việc hàng xóm nhà ông có con chó chết vì bệnh ung thư dạ dày, Mạc Nhiên liền tặng cho ông một đôi mắt đầy chân thành và đáng tin cậy:

“Tôi đã rõ thưa đội trưởng.”

“À Tô cục trưởng còn có vài điều muốn nhắc nhở cậu: Đừng dùng suy nghĩ của loài người để đánh giá bầy ong.”

Thấy vẻ mặt trầm mặc của Mạc Nhiên, đội trưởng khẽ cười rồi nói tiếp:

“Nếu cậu coi ong là một cá thể thì cậu sẽ không bao giờ hiểu hết về loài ong. Thay vì vậy hay coi chúng là một bộ phận của cơ thể. Ong chúa tượng trưng cho não bộ. Dù không di chuyển nhưng não bộ lại nắm vị trí chủ chốt điều khiển mọi hoạt động của cơ thể. Nếu cậu tách vài con ong thợ ra riêng, dù cung cấp đủ thức ăn nước uống chúng vẫn sẽ chết. Vì chúng chỉ là một bộ phận, khi thiếu đi sự điều khiển của não bộ các bộ phận sẽ ngừng hoạt động. HIVE là một tổ chức mạnh vì chúng là một cá thể chung nhưng điều đó cũng tạo nên điểm yếu của chúng. Cậu hiểu ý tôi phải không Mạc Nhiên?”

——————————————————————–

“Mạc Nhiên? Mạc Nhiên!”

Giọng nói đầy “dịu dàng” của bác sĩ Lý vang lên kéo Mạc Nhiên về hiện thực.

“Nếu “Ong chúa” không phải tù nhân vậy hắn là ai? Và cái tên “Ong chúa” ở trong tù kia là ai?” – Lý Hạ Ân nhíu mày.

“Một con ong thợ tội nghiệp thôi.”

“Anh cho chú 10 phút để giải thích. Nếu chú còn bày cái vẻ mặt thiếu đánh như vậy anh sẽ đập nát xương chú.”

Trước sự đe dọa đầy vũ lực từ vị bác sĩ uy quyền, Mạc Nhiên thở dài liền ngồi ngay ngắn trên ghế sau đó bắt đầu giải thích:

“Bác sĩ như anh chắc cũng biết ong có một phương thức giao tiếp đặc biệt.”

“Pheromones.”

“Đúng vậy, nó là một hormone xã hội. Pheromones loại chất hóa học dùng để giao tiếp giữa các thành viên trong loài. Ong thợ sử dụng pheromones để nhận diện thành viên trong đoàn. Nhưng con người chúng ta không thể tự tiết ra những pheromones đặc biệt như loài ong nên chúng dùng một loại đánh dấu mùi hương khác: Tỏi và súp lơ. Theo như lịch ăn của nhà bếp, món có tỏi thường xuất hiện vào thứ hai và món có súp lơ sẽ xuất hiện vào thứ 6 và chỉ có hai ngày này một số người mới động đến rau còn những ngày khác họ gần như ghét bỏ món xanh lè này. Sau đó em đã làm một thí nghiệm nhỏ là tráo đổi lịch ăn, ngay lập tức những người này bắt đầu kẻ ăn người không giống như một bầy ong đang hoảng loạn vậy. Tất nhiên vị “Ong chúa” trong tù kia cũng thưởng thức hai món này nhưng ngay sau đó hắn ta liền lấy từ phía giám ngục một lọ nhỏ và xịt lên người.”

“Ý cậu là nước hoa?”

“Vâng, ban đầu em đoán cậu ta làm vậy để át đi mùi tỏi nhưng khi gặp Kiến Dương em lại có một suy đoán mới.”

“Kiến Dương? Là tên giám ngục mới đến phải không?”

Lý Hạ Ân vừa cau mày vừa nói. Nghe Mạc Nhiên giải thích, anh dường như đã đoán được phương thức giao tiếp của đám người trong tổ chức của “Ong chúa”.

“Ấn tượng ban đầu của em giành cho hắn là một tên thiếu gia ngây thơ không hiểu sự đời nhưng chỉ cần quan sát kĩ có thể thấy ở ngón tay hắn có một vết chai do cầm súng. Tiếp theo, một ngày hắn đổi nước hoa ba lần. Tuyến dưới hàm của ong chúa có hai chất chính được tiết ra là 9ODA và 9HDA. 9ODA hay còn được gọi là “chất chúa” có vai trò quan trong trong việc thu hút các ong thợ đang bay ngược lại 9HDA có chức năng kích thích ong thợ đậu xuống và ổn định đàn. Bên cạnh đó còn một loại chất nữa giúp ong chúa thu hút ong đực. Trùng hợp là trong ba loại nước hoa Kiến Dương sử dụng có một loại trùng với nước hoa của “Ong chúa”.”

Mạc Nhiên vừa dứt lời hệ thống cũng đóng cổng thông tin lại. Tra thông tin là việc làm duy nhất có ích của hệ thống.

Mạc Nhiên: Đa tạ hệ thống google đại nhân giúp tại hạ tra thông tin.

“Theo giả thiết của cậu, Kiến Dương là “Ong chúa” còn “Ong chúa” kia lại là con ong thợ làm bù nhìn cho hắn. Hắn giao tiếp với ong thợ của mình bằng cách mã hóa thông tin vào mùi hương. Có phải vậy không?” – Xoa xoa huyệt thái dương, Lý Hạ Ân cảm thấy bản thân mình sắp điên đến nơi rồi. Cái giả thiết của tên nhóc này thật sự quá vô lý nhưng nghĩ lại giữa những hành động ấy lại có một mối liên kết rất mỏng manh. Chẳng lẽ “Ong chúa” đã vận dụng sự không liên quan này để đánh lạc hướng mọi người?

“Vậy rốt cuộc mục đích “Ong chúa” không phải nói là Kiến Dương xuất hiện ở đây là gì?”

“Hắn muốn tạo ra một tổ ong ngay trong nhà tù này.”

Mạc Nhiên vừa dứt lời vị bác sĩ trẻ khẽ rùng mình. Anh cũng không phải kẻ có hội chứng sợ lỗ hay gì nhưng tưởng tượng một cái tổ ong siêu to khổng lồ đang ngày một lớn mạnh ở trong này và “Ong chúa” đang cố tạo ra một đám ấu trùng ong thợ anh lại thấy dạ dày nao nao. Nhưng giọng nói của Mạc Nhiên lần nữa vang lên kéo Lý Hạ Ân ra khỏi đám hình ảnh toàn lỗ là lỗ:

“Bên cạnh đó hắn còn làm phán quyết cho vài người trong tù.”

“Lâm Hạo?”

“Không, là em và Gấu Đen.”

“Vì…”

Lý Hạ Ân chưa kịp lên tiếng thì chuông báo động vang lên. Nghe thấy tiếng chuông, Mạc Nhiên thoáng khựng lại.

“Chẳng phải nói buổi tối họ mới quyết chiến sao? Vì sao bây giờ đã có báo động đánh nhau?”

“Câu này anh mày hỏi mới đúng. Chẳng phải chú mày đã nói đánh nhau sẽ không xảy ra sao?”

“Bởi vì có anh ngăn chặn. Nhưng không ngờ nó lại xảy ra sớm hơn dự kiến. Ân ca, anh phải cố lên, mạng sống của Gấu Đen phụ thuộc vào anh cả đấy.”

Dứt lời Mạc Nhiên liền biến mất sau cánh cửa.

“Cái thằng nhóc này!”

*****

Mạc Nhiên vừa chạy dọc hành lang vừa không ngừng gào thét với hệ thống.

Mạc Nhiên: Hệ thống chẳng lẽ ngươi không có vũ khí gì có thể hạ gục “Ong chúa” à.

[Hệ thống chưa có chức năng lưu trữ.]

Đờ mờ.

Trước giọng nói lạnh băng của kim loại, Mạc Nhiên chỉ có thể than cho số phận bèo trôi của mình. Hít một hơi thật sâu, cậu dừng lại trước cửa phòng giam. Trong căn phòng quen thuộc, một người đang đứng quay lưng lại với Mạc Nhiên.

“Mỗi một biệt danh đều gắn liền với ngoại hình cũng như thói quen sinh hoạt của mỗi người. Gấu đen là loại động vật thích ăn mật ong.” – Người kia khẽ lên tiếng.

“Gã ta đã từng hợp tác làm việc với tổ chức của mày và hưởng được rất nhiều lợi lộc. Nhưng sau đó gã ta phản bội và cầm theo một tập thông tin mật quan trọng. Thông tin mật ấy chỉ có ba bản duy nhất. Một bản mày đang giữ, một bản tao và Dĩ An tìm được nhưng chưa lấy được mật mã đã bị phát hiện và sớm tiêu hủy. Bản cuối cùng nằm trong tay Gấu Đen. Nếu tao đoán không lầm, tài liệu mật đó chính là tên những nhà chính trị và những kẻ có tầm ảnh hưởng liên quan đến tổ chức của mày phải không, Kiến Dương? À, tao phải nói là “Ong chúa” mới đúng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN