Mùa Yêu
Chương 2
Tiếng khóc muộn màng của chị đã làm tôi thức trắng đêm,tôi xót xa,luôn đặt dấu hỏi trong đầu rằng tại sao chị phải làm vậy?
Hôm sau khi Trang vừa tỉnh giấc đã thấy em gái chuẩn bị sẵn đồ ăn ,Trúc mỉm cười
-Chị ăn đi,ăn muộn k tốt đâu
-Nay làm bún riêu cơ đấy
-Đêm em k ngủ được nên dậy đi chợ sớm ,chị ăn nhiều vào,ăn nhiều mới tốt cho em bé đừng để đói …
Trang đặt đũa xuống bàn…
-Trúc này,chị sẽ không giữ lại đứa trẻ này
-Tại sao?
-Chị k biết bố nó là ai,nếu nó lớn lên biết nó được sinh ra trong một lần chơi bời cùng vài gã đàn ông thì nó sẽ k sống nổi đâu…
-Chị k nói,em k nói sẽ chẳng ai biết cả,cần gì chồng ,chỉ cần chúng ta được bên nhau
-Trong đầu chị k có ý định đẻ con,nó sẽ là vật cản ngáng đường chị…mày có nghĩ cho chị không?
-Em sẽ nuôi,sẽ nuôi với tư cách là con em
-Mày nghĩ chị có thể làm vậy không ,bỏ ý nghĩ đó đi,em còn trẻ tương lai còn rộng mở và chị cũng vậy…
Trang đứng dậy đi ra cửa thì Trúc chặn cửa dang rộng tay
-Em xin chị,làm vậy sẽ nghiệp rất nặng
-Ai làm người đó chịu,nghiệp chị sẽ gánh…k đến lượt em…
Trang đẩy vai Trúc sang một bên…
-Tại sao chị lại đến nước này,bố k có dậy chúng ta làm vậy,tại sao chị lại hư hỏng đến như vậy,cái nhà này,cái xe kia quan trọng với chị đến vậy à…bố đi tù vì ai,vì để lo cho chúng ta cơm ăn áo mặc học hành đầy đủ…ông ấy đã bất chấp cả phạm pháp…chị báo đáp công ơn dưỡng dục của bố như vậy à…
-Chính vì chị k muốn là gánh nặng của ông ấy nữa,chị có thể tự lo cho chị,ông ấy k sai,lỗi của ông ấy chi là k giữ được một gia đình hạnh phúc trọn vẹn cho chúng ta…
Trúc đỏ đôi mắt,cô như kẻ mất hồn khi nghe chị gái nói như vậy…Trúc đuổi theo chị gái khi Trang vào thang máy,thang đóng lại Trúc nói với
-Đừng bỏ,chị hãy nghe em một lần thôi…chị…
Trúc gục ngã dưới hành lang,cô rơi nước mắt “ chị…đừng làm vậy …chị”…
Trang lái xe vụt đi khỏi toà nhà,cô gọi điện
-Mày hỏi được chỗ phá thai cho tao chưa
-Rồi nhé dốc sản chỗ ý tao có làm một lần ok lắm
-Ok có nói thai tao khoảng 3 tháng không
-Có tao bảo rồi,mày cứ đến siêu âm lại cho chắc
-Ừ làm nhanh cho xong …
Trang cúp máy nhìn màn hình Trúc gọi điện cô ấn tắt hẳn máy…
Tại trại tạm giam…
Giám thị đọc tên Phạm Ngọc Đại …
“ Phạm Ngọc Đại được ân xá nên sẽ được ra trại ngay chiều nay,anh chuẩn bị đồ đi”
Ông Đại mừng rỡ,ông ta vội chào mọi người trong trại rồi sách balo lên …cánh cổng trại vừa mở ra ông ta thấy một người phụ nữ mặc bộ vest trắng chờ sẵn…bà ta nhìn ông mỉm cười
-Chào ông Đại
-Cô là ?
-Tôi được cử tới để đón ông,cũng chính tôi là người giúp ông ra trại sớm hơn dự kiến
-Cử tới,ai cử cô tới
-Sếp của tôi,ông lên xe đi ở đây nói k tiện…
Ông Đại bước lên xe ô tô ,người phụ nữ chở ông tới một nhà hàng trong thành phố…
-Mời ông…
-Giờ thì cô nói đi,sếp cô là ai
-Sếp tôi sẽ k ra mặt đâu,phi vụ này nhờ cả vào ông,chúng tôi cần lấy một món đồ chính xác là một chiếc quạt rất bình thường nó có hình dáng như trên…
-Xin lỗi tôi bỏ nghề rồi,đã làm cô thất vọng rồi,tôi xin phép…
Ông Đại đứng dậy người phụ nữ nói theo
-Làm xong vụ này,ông có tiền tiêu không hết cụ thể là 100 tỉ tiền mặt
Ông Đại giật mình quay lại
-Rốt cuộc chỉ là một chiếc quạt như mấy món đồ chơi bán đầy ngoài chợ,tại sao lại phải mất nhiều tiền như vậy?
-Đừng dậy người giàu cách tiêu tiền ,chúng tôi thuê ông lấy trộm vì chỉ có ông mới là chuyên gia phá mã khoá ,ông có một ngày để suy nghĩ
-Tôi từ chối
-Chẳng phải ông có hai cô con gái sao,đứa con gái lớn của ông vì tiền mà bán thân làm gái tại các quán bar,mua vui cho đàn ông nhiều tiền,đừng để đứa thứ hai cũng như vậy,cuộc đời ông tù tội nhiều nhưng ông chưa hề có một phi vụ nào lớn như thế này đâu,tin tôi đi,hãy dùng số tiền 100 tỉ này đưa các con ông thành những cô công chúa chính hiệu…
-Tôi đi đây,dù cô có nói gì tôi cũng k làm nữa…
Người phụ nữ gật nhẹ nhấp ly trà lên môi rồi nhìn ông Đại rời đi…
Ông Đại trở về căn nhà,hàng xóm nói đã lâu con ông không về,căn nhà bỏ trống…ông ngạc nhiên
-Cả hai đứa đi lâu chưa chị
-Con lớn thì sau khi chú đi tù dc 3 tháng là nó ra ngoài ở,con nhỏ thì thấy bảo lên ở với mẹ …lâu cũng k thấy đứa nào về cả…
-Vậy à…
-Làm lại chú ạ,chứ con gái lớn sau lấy chồng nó mang mác bố đẻ đi tù nhà trai họ cũng khinh cho ấy…
-Tôi hiểu ý chị…
Ông đi mua chiếc điện thoại rồi gọi cho con gái,ông nhớ như in số của hai cô,gọi Trang k được ông liền gọi cho Trúc…
-Alo
-Trúc à,bố đây con bố ra trại rồi
-Bố à,bố ra khi nào sao k báo cho con đi đón
-Thôi đón gì,giờ con vs chị ở đâu đấy bố về nhà bỏ không
-Con gửi địa chỉ bố qua nhé,con đang ở nhà chị
-Nhà chị,nó thuê gần trường à
-Vâng,bố cứ đến đã nhé…
Tại nhà Hoàng Kim Phú…hắn nổi tiếng là tay bệnh hoạn,ngủ với đàn bà xong đều lấy dao cứa cổ họ…ai cũng khóc lóc van xin
-Em xin anh,em làm sai gì anh có thể bảo em
-Mày dễ dãi quá nhỉ,con điếm…tao ghét lũ phò phạch chúng mày
Nói xong hắn ngang nhiên cầm dao cứa xoẹt vào cổ cô gái ,máu bắn lên tấm rèm,hắn cười như kẻ điên…bên ngoài cửa người của hắn vào kéo cô gái ra ngoài trong trạng thái trần như nhộng…sau nhà có hồ cá sấu bọn chúng ném cô gái xuống đó như ném một món đồ k hề có tiếc thương…
Hoàng Kim Phú người đầy máu tay cầm ly rượu vang hút điếu xì gà…anh ta nói với trợ lý
-Bên vận chuyển nói khi nào hàng về tới bến
-Đêm mai thưa cậu cả
-Lần này ông già giao cho tao đi lấy một món đồ bé bằng cái mắt muỗi,cụ thể là một cái quạt ,mẹ kiếp tao cứ thấy ông ý giao cho tao việc hèn hèn
-Tôi nghĩ ông chủ tuổi đã cao,lần đột quỵ vừa rồi đã chứng minh điều đó,ông ý muốn giao lại cơ ngơi cho cậu nhưng muốn khẳng định cậu lần nữa chăng?
-Hôm nọ mày ở đấy cũng nghe rồi đấy,ông ta luôn miệng nhắc đến thằng con cả đời không thấy mặt,ông ta đột quỵ gần chết nó còn không xuất hiện thế mà lúc nào cũng nghĩ về nó…trong khi tao làm việc như một con chó…lo lắng từng tí một cho nhà Hoàng Kim này…
-Cậu cả yên tâm,cậu hai k có cửa tranh đấu với cậu đâu ạ
-Bởi vì nó thành công quá rồi còn gì,nó nổi tiếng trong giới xã hội đen nhật bản,mỗi lần tao đối diện nó tao cứ thấy ghê ghê ám ảnh bởi những gì nó đã làm…thằng sát nhân máu lạnh…
-Mẹ cậu ấy là người Nhật ,mà dòng tộc bên ngoại lại là xã hội đen lâu năm nên bản chất cậu ta không thể phù hợp ở Việt Nam được nên cậu k cần quá để ý ,hắn cũng có sự nghiệp riêng
-Biết là thế nhưng đâu có ai chê tiền,biết đâu ông già lại cho nó nửa tài sản
-K có chuyện đó đâu,sau khi thành công thì cậu sẽ lên làm ông chủ nhà Hoàng Kim thôi…
Trúc vừa xuống sảnh chung cư để đón bố,cô vui mừng khi thấy bố mình đang bước tới,điện thoại của Trúc reo lên…
-Đây có phải người nhà chị Phạm Thu Trang không
-Dạ vâng ai đấy ạ?
-Tôi là người ở bệnh viện,chị Trang phá thai ở phòng khám chui nên bị băng huyết tình trạng đang rất nguy kịch …đến ngay phòng cấp cứu khoa sản bệnh viện phụ sản…
Trúc buông thõng tay,bố cô đứng ngay trước mặt cười
-Con gái,con gầy đi đấy
-Bố,chị có chuyện rồi
-Sao?
Hai bố con Trúc chạy dọc hành lang bệnh viện tìm phòng cấp cứu…nghe bác sỹ đang cấp cứu bên trong hai cha con ngồi như mất hồn bên ngoài…bố Trúc đờ đẫn hỏi
-Nó có thai với ai?
Trúc ôm đầu vẻ mặt mệt mỏi
-Con không rõ…con…
-Bố hỏi rồi,nó bỏ học lâu rồi còn con lý do gì khiến con không thi đại học…
-Con muốn đi làm hơn là đi học
-Bố bắt mày kiếm tiền hay sao mà mày phải như thế,sao hai đứa mày lại trở nên như thế này…
Bác sỹ đi ra nói khẽ
-Người nhà bệnh nhân Trang đâu ạ
Ông Đại vội đứng dậy
-Tôi đây,tôi là bố cháu
-Băng huyết khá nặng nên phải cắt bỏ hai vòi trứng,sau này khả năng có thai theo bình thường là khó…chúng tôi đã cố hết sức…
-Cám ơn bác sỹ…
Trúc nhìn câu nói của bố biết ông rất đau lòng,gương mặt ông nhăn nhó lại…ông lặng lẽ ra góc vườn bệnh viện châm điếu thuốc hút…
-Bố,bố về nghỉ ngơi đi
-Bố sẽ bán nhà,nơi đó biết quá nhiều về bố sẽ ảnh hưởng đến các con sau này,bố xưa nay chỉ trộm đồ cổ của bọn giàu có chứ chưa hề ăn trộm của người nghèo,bố cứ nghĩ sẽ k có nhân quả nhưng giờ có lẽ nhân quả đã tới rồi con nhỉ?
Ông Đại bật khóc đến nỗi điếu thuốc rơi khỏi miệng,ông ôm mặt khóc như một đứa trẻ,ông ôm tay lên miệng cố kiềm chế cảm xúc…Trúc với tay ôm lấy bố…
-Bố chỉ cần thay đổi,bố con mình sẽ làm lại là được mà …sau này ba bố con mình sẽ sống thật tốt…
-Bố xin lỗi các con…bố xin lỗi…
Tại nhà Hoàng Kim
Cô tiểu thư duy nhất của gia đình là Thuỷ Tiên ngồi gẩy đồ ăn trong bữa tối…ông Hoàng gặng hỏi
-Sao thế con ,sao k ăn mà cứ gẩy gẩy vậy
-Bố,anh Khánh có phải anh trai con không?
-Là sao?
-Hoàng Kim Khánh rốt cuộc có phải anh trai con không?
-Con nói gì vậy,nó k là anh con thì là ai?
-Vậy sao 10 năm rồi anh ấy k về nhà,con gọi anh ấy cũng không bắt máy,lần trước qua Nhật còn chờ mãi cũng không gặp…
-Anh con bận mà,con biết đấy sự nghiệp bên đó là của nó phải lo rất nhiều…
-Sao anh ấy k lo sự nghiệp của bố ấy ,anh ấy cứ như chưa hề tồn tại vậy…
-Sẽ có ngày nó trở về,nó là đứa trẻ lập dị bản tính khác người…máu lạnh,ít nói là đứa trẻ k hề có chút ấm áp nào…
Thuỷ Tiên bỏ lên phòng bỏ ảnh người đàn ông bế một cô gái chạc 15 tuổi cười tươi trong ảnh ,cô chạm tay lên bức ảnh rồi cười khẽ” Em nhớ anh lắm,anh biết không,giờ em đã trưởng thành rồi ,em nhất định sẽ gặp anh ,sớm thôi”…
Ông Đại mở cánh cửa phòng ra nhìn cô con gái lớn…Trang mặt tái nhợt nhìn bố gượng gạo
-Bố ra rồi à
Ông Đại khẽ ngồi gần giường
-Nói cho bố nghe,con muốn tương lai sau này thế nào?
-Con muốn được sang nhật học thiết kế nhưng chắc sẽ còn rất lâu…
-Sao con lại nghĩ vậy
-Con muốn đi cùng cả nhà ,có bố có em nhưng con sợ k kiếm đủ tiền…
-Bố rao bán nhà rồi,bố sẽ lo cho con đi học
-Không,con k muốn dựa vào bố nữa
-Đừng nghĩ nhiều con nghỉ ngơi đi,bố sẽ đưa ước mơ của các con thành hiện thực…
-Bố k hỏi rằng tại sao con có thai ạ
-Điều đó có giải quyết được gì nữa đâu,bố k muốn nhắc lại khiến con thêm buồn,một người bố tù tội khiến các con hư hỏng thì cũng là lỗi của bố…
Ông Đại đứng dậy đắp chăn cho con gái…Trang bật khóc
-Con chỉ muốn kiếm nhiều tiền để có thể đưa bố và em đi xa nơi này
-Chúng ta sẽ đi xa…bố hứa đấy…
Ông Đại đứng bật dậy,ông ta gọi cho người phụ nữ hôm trước
-Tôi đồng ý làm,với điều kiện,tôi muốn làm giấy tờ cho ba bố con rời khỏi đây ngay lập tức
-Anh muốn xuất ngoại ,k thành vấn đề
-Cám ơn cô…nói địa điểm và tôi phải làm gì,tôi sẽ mang món đồ đó về cho cô…
Ông Đại tới bến cảng trà trộn làm đám chợ người bốc vác,ông ta bảo người bảo vệ
-Nay k còn lô nào về hàng nữa à anh
-Còn một lô nhưng họ có người bốc riêng cơ k thuê đâu
-À vậy,anh trai cho em đi vệ sinh nhờ tí
-Mày ra bụi mà đi
-Em bị đi ngoài nên k rửa bẩn lắm,em biếu ông anh bao thuốc hút,em còn chờ hàng đến sáng k đi thì đau bụng chết
-Rồi đi đi,thuốc ngon đấy…
-Vâng anh cứ hút hết cũng được hqua e bốc nhà giàu dc cho a a
-Bảo sao bốc vác mà có thuốc này hút…
Ông Đại đội sụp mũ tiến tới khu hàng…ông ta nhìn công mã số 1109 đang được chuyển xuống…lân la đến đám người vận chuyển ông Đại giả vờ báo
-Mấy anh chờ công 1109 à,sếp báo ở cảng D bên kia về rồi
-Sao báo cảng A mà
-Do hàng nhiều bên này tồn ứ nên phải di chuyển sang kia,các anh thông cảm …
-K bảo sớm,mất cả thời gian…
Ông Đại chạy một mạch đến cuối cảng A công 1109 đã cập bến,ông ta mở công vào bên trong nhớ lời dặn sẽ có chiếc két sắt và chỉ có 3p để mở và thoát khỏi đây…ông ta vã mồ hôi khẽ mở trộm két sắt…
Sáng hôm sau khi Trúc đang chuẩn bị đồ cho chị gái ra khỏi viện thì ông Đại gọi…
-Về chuẩn bị đồ đi bố con mình bay tối nay
-Đi đâu bố
-Đi Nhật,nhanh lên…
-Đi Nhật ạ…
Trang quay sang nhìn em
-Bố bảo gì
-Bố bảo đi Nhật tối nay
-Vậy là bố bán nhà thật rồi,chị nói muốn đi Nhật học vậy mà
-Chúng ta đi nhé chị,đi rồi làm lại,rời xa nơi này
-Ừ…nhà kia chị đi thuê,xe cũng vậy,chị nói dối là mua để cho e thấy rời xa bố c thành công,đổi lại k thành công mà còn mất mát quá lớn,chị sai quá sai rồi…
-K sao đâu,chúng ta sẽ có cuộc sống mới em tin là vậy…
Hoàng Kim Phú sau khi đứng nhìn chiếc két sắt bị phá tan và xem camera hắn như phát điên khi thấy món đồ bị mất
“ Tìm thằng cha này,tìm nó tao sẽ đích thân băm chết nó,tìm món hàng về cho tao”
Ông Hoàng thấy Phú đi về lo lắng ,ông ta vội hỏi
-Món đồ đâu
-bố,nó đã bị trộm con đang cho người tìm
Ông Hoàng tát bốp vào mặt phú
-Thằng vô dụng,tao đã để cho mày có cơ hội để chứng tỏ một chút là mày sống có ích cho gia đình này thế mà mày…mày k làm dc cái gì cả thằng ngu…
Phú nắm chặt tay dồn nén hết vào tâm trí phải bắt được gã ăn trộm …
1 tuần sau…
Hoàng Kim Phú đã tìm được ra kẻ ăn trộm
-Hắn cùng hai cô con gái xuất ngoại ngay đêm đó rồi
-Đi đâu
-Nhật Bản ạ
-Có đào hết cả đất Nhật lên cũng phải tìm ra nó ,hai đứa con gái của nó tao sẽ khiến cho chúng nó sống k bằng chết,dám động vào Hoàng Kim Phú này nó k yên đâu
-chúng tôi sẽ làm tốt,cô Thuỷ Tiên cũng sang Nhật ông Hoàng nói cậu cho người theo sát
-Cái đứa con gái vô dụng,em gái đem lòng yêu anh trai đúng là não của đứa loạn luân.Nó đem lòng yêu Hoàng Kim Khánh từ lâu tao biết chứ,ông già cũng biết…
-Vậy sao k ngăn cản ạ
-K cần ngăn cản ,thì mày nghĩ Hoàng Kim Khánh có để ý đến em gái mình hay không,tao phải công nhận thằng đó về khoản gái gú nó k thiết tha gì …
-Hay gay ạ…
-Lẽ nào …. Ha ha ha
Hoàng Kim Phú cười ngạo nghễ…
Bố con Trúc qua Nhật mở một quán phở nhỏ,Trang bắt đầu học ôn trở lại…Trúc hằng ngày dọn dẹp quán phụ giúp bố bán hàng…
-Trúc này,bố muốn con đi học,bố lo được bố thấy các con học tiếng Nhật cũng nhanh,bố học mãi chưa nói dc mấy câu…
-Con còn chưa thi đại học mà bố
-Vậy con muốn làm gì cứ nói với bố
-Con muốn được học võ trở lại
-Con gái cứ thích võ vẽ mãi ,phải thuỳ mị mới có anh ngó
-Ui con k lấy chồng đâu,con ở với bố cả đời…
Bên kia đường tại ghế đá Trúc để ý người đàn ông mặc áo khoác măng tô dài màu đen ,áo len cổ cao bên trong cũng màu đen,quần tây đen…anh ta ngồi từ sáng ở chiếc ghế đá nhìn về phía nhà Trúc…
“ Lạ nhỉ có người ngồi được lâu thế à,hay anh ta có vấn đề thần kinh nhỉ”…
Trời chợt có tuyết rơi,Trúc bật chiếc ô lên đi gần tới chỗ người đàn ông và hỏi “ Anh gì ơi sao anh cứ nhìn vào nhà tôi vậy”
Dưới cơn mưa tuyết tay Trúc cầm chiếc ô màu đen ,người đàn ông đứng dậy,anh ta nhìn thẳng vào Trúc…gương mặt anh ta lạnh như băng,sống mũi cao thẳng ,đôi mắt đượm buồn…
Đó chính là lần đầu Trúc nhìn trực diện vào một người đàn ông mà không phải bố mình…cô chợt thấy ngại …
Giây phút đó Trúc k hề biết rằng kẻ đang đứng trước mặt mình chính là một tay trùm xã hội đen ,kẻ sát nhân máu lạnh mang tên Hoàng Kim Khánh…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!