Mùa Yêu
Chương 12
Những ngày qua là gì ,tôi muốn anh nói một lời,tôi vẫn luôn chờ câu trả lời từ anh…!
Dưới hàng cây hoa đào rơi lả tả,Trúc buông thõng tay…tiếng người bên đầu dây vẫn đang gọi cô trong điện thoại…
Chỉ 3p sau Khánh đã có mặt ngay lập tức…lúc này xe cấp cứu vẫn chưa tới…đám vệ sỹ bủa vây bảo vệ Khánh giữa đám đông…
Khánh đỡ Trúc dậy thì người đỡ cô vội hỏi
-Anh là ?
-Tôi là chồng cô ấy
-Cô ấy người sốt cao lắm tôi cũng đã nhờ người gọi xe cấp cứu
-Cám ơn rất nhiều…
Khánh bế bổng Trúc lên…cô lơ mơ nhìn Khánh rồi mỉm cười
“Cuối cùng anh cũng tới ,tôi cứ nghĩ tìm được một nửa hoá ra lại chưa…”
Khánh cắn chặt răng không nói được câu gì lúc này,Trúc lịm dần đi trên tay anh ta…
Trở về phủ mắt quỷ…
Bác sỹ tại Y Phòng sau khi truyền nước cho Trúc vội báo…
Bên ngoài dưới trời tuyết lạnh,Khánh vẫn kéo đàn violin ánh mắt lầm lừ như suy nghĩ đầy tâm trạng…
-Thưa ngài ,phu nhân đã đỡ hơn rồi có lẽ do phu nhân từng bị viêm phổi nên khi ở ngoài lạnh quá lâu rất dễ bị nhiễm phong hàn…
Khánh dừng kéo đàn
-Tốt rồi
-Vậy tôi xin phép …
Sắt đến gần Khánh và nói khéo
-Phu nhân cũng đã qua cơn sốt,trời đã khuya lắm rồi nên ngài cũng hãy đi nghỉ đi ạ,đêm nay rất lạnh…
-Sắt này rốt cuộc ta đã sai ở đâu,ta sai khi lấy cô ta chăng?
-Không,ngài k sai,phu nhân hoàn toàn phù hợp với ngài
-Điều gì khiến ngươi nghĩ vậy
-Tâm ý của phu nhân đã quá rõ ràng rồi ạ…
-Cô ta còn trẻ nên rất dễ rung động đó là thứ ta rất quan ngại…
-Ngài hãy thử mở lòng mình lần nữa đi ạ,phu nhân là người rất rất phù hợp với ngài…
-Trái tim ta chết lâu rồi…
Khánh bước vào bên trong,Yumi tiến tới bên sắt
-Ngài ấy nói đúng,trái tim đã chết lâu rồi giờ làm sao để nó sống lại
-Tôi thấy ngài ấy rõ ràng quan tâm đến phu nhân
-Ngài ấy là người rất nguyên tắc,ngài ấy coi phu nhân là vợ thì sẽ hết lòng vì vợ mình một cách nghiêm túc,chỉ có điều sống có trách nhiệm khác với tình yêu…tôi lại cứ mong phu nhân là làn gió mới thổi bay trái tim băng giá kia…tôi sợ khó…
Sắt và Yumi đều thở dài…
Bước vào trong phòng Vú Già báo lại
-Phu nhân vẫn cứ mê man nói rét
-Sưởi đã bật hết lên chưa
-đã bật lên cả rồi
-Được rồi già về nghỉ đi ,tôi sẽ lo liệu
-Có gì xin cứ gọi
-Tôi biết rồi già đi nghỉ đi…
Trúc nằm trên giường cứ co ro rồi kêu “ Lạnh”…
Khánh cởi bỏ hẳn đồ của anh ta ra ,anh ta cũng cởi bỏ hẳn bộ ngủ của Trúc…
Khẽ chui vào chăn anh ta để da kề da ôm chặt lấy Trúc,bầu ngực căng tròn của cô chạm vào Khánh…anh ta vẫn tỏ ra gương mặt k biểu lộ chút cảm xúc…
Trúc như đứa trẻ co người nằm gọn trong vòng tay của Khánh…cô run cầm cập…Khánh siết chặt hơn…anh ta nhìn ra phía ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi…ánh mắt Khánh bỗng trùng xuống vẻ mặt rất buồn rồi nói khẽ “ xin lỗi vì đã để nụ cười của cô rơi theo gió tuyết”…
Khánh khẽ hôn nhẹ lên trán Trúc…
Sáng hôm sau…
Trúc mở mắt dậy,cô thấy người k mặc gì vội vùng dậy…
“Gì vậy,đêm qua có chuyện gì nhỉ”
Trúc ôm đầu vò tóc nhớ lại thì vú già đi vào
-Phu nhân dùng luôn ly trà gừng pha mật ong này cho ấm người
-Vú cho cháu hỏi ,đêm qua anh Khánh có về phòng ngủ k ạ
-Có chứ sáng nay mới đi sớm vì phải đi tỉnh có công chuyện…hôm qua cháu sốt cao lắm cả đêm qua ông chủ ở bên chăm sóc đấy
-Cả đêm ạ …
-Có chuyện gì sao?
-Dạ không có gì…cháu xin phép…
Trúc với vội chiếc áo ngủ…cô chạy vào nhà tắm rồi soi cả thân thể…
“ Đêm qua chắc k có gì mình chẳng cảm nhận đau đớn ở đâu cả nhưng sao lại k mặc gì thế nhỉ,không biết hôm qua mình có nói linh tinh gì không…quan trọng là mình k mặc gì ,chuyện gì xảy ra hôm qua vậy”…
Khánh tới nơi mà ông ngoại anh ta đang sinh sống theo lịch hẹn…
Người ông già thở dài
-Hẹn năm lần bảy lượt cuối cùng cũng có ngày cháu tới
-Cháu đợt này bận cho nên đã trễ hẹn nhiều lần, thất lễ với ông qua rồi…
-Ngày cháu kết hôn ta đang ốm nên k thể đến dự cũng như đang phải chịu tang cho Takashi nên cháu hãy hiểu cho ta…
-Ông k trách con vì đã giết con trai của ông là cháu mừng rồi
-Ở thế giới của chúng ta k có chỗ cho thứ gọi là tình thân,ta cũng từng phải tự tay xử lý em trai mình…đau lòng nhưng đó là luật,người đứng đầu không uy nghiêm thì làm sao kẻ dưới phục được…
-Vâng …hôm nay ông gọi cháu tới chắc k hẳn chỉ để đánh cờ…
-Ta muốn cháu cưới con gái của chủ tịch thành phố P…cưới một cô gái có quyền lực vẫn hơn là một cô gái có bố là kẻ ăn trộm phải không?
-ông k biết tính cháu rồi,cháu là người rất chung thuỷ,cháu chọn ai đều là quyết định riêng của chính bản thân cháu…và tất nhiên sẽ k có chuyện cưới thêm ai…
-Ông chỉ muốn những gì tốt nhất cho cháu…
-Còn cháu đang tự biết những gì tốt nhất thuộc về mình…
Khánh mỉm cười nhẹ…anh ta đi nốt quân cờ rồi đứng dậy cúi chào…
Ông ngoại anh ta thở dài
-Cô gái mà nó cưới tu bao nhiêu kiếp mới có thể cưới được cháu của ta vậy…
-Cậu Khánh là người rất chung tình và đàng hoàng trong mọi vấn đề …
-Cái chết của Hoa Đán năm đó là cú sốc khiến cho nó đang là một người hiền lành k màng đến chuyện của gia tộc, giờ thì nó đã là chủ nhân của cả gia tộc này,một chiến binh với tinh thần thép ,một người kế nghiệp mà ta hằng mong đợi…
Trúc cả ngày cứ thẫn thờ ,cô cứ đi vòng vòng quanh hồ suy nghĩ đủ thứ chuyện …bất chợt cô gặp Thuỷ Tiên…
-Ồ chị dâu nghe nói chị ốm em đang định ghé qua thăm chị…
-Chị ổn rồi cám ơn em…
-Chị Trúc này,em chỉ có một câu muốn nhắc nhở chị…cái gì là của mình thì sẽ là của mình,cái gì đã không phải thì dù có diễn đủ trò để lấy lòng đối phương cũng sẽ k mang lại kết quả tốt đẹp gì?
-Ý em muốn nói cái gì không phải của chị ,em cứ nói rõ
-Em nói quá rõ mà,anh trai em đã từng suýt chết vì một cô gái ,anh ấy sẵn sàng đánh mất tất cả để bảo vệ cô gái ấy,chị ấy tên Hoa Đán là con nhà đại gia bất động sản lớn nhất nước này,chị ấy và anh Khánh từng rất đẹp đôi …cho tới ngày chị ấy mất anh Khánh đã bỏ ăn ,k nói chuyện với ai tự đóng cửa trong phòng 20 ngày liền …đến nỗi mọi người phải đập cửa đưa anh ấy đi cấp cứu…tình yêu của anh ấy đẹp vậy đấy,còn với chị chỉ là cảm xúc nhất thời hay không tự bản thân chị biết…à nói cho chị biết cây hoa anh đào đỏ trước cửa nhà chị chính là nơi chị Hoa Đán mất đấy,có lẽ vì anh Khánh thấy thương haị hay có đồng cảm liên kết gì nên mới lấy chị và tốt với chị thôi,hãy suy nghĩ kĩ lời em nói…
Trúc chợt nhớ lại có lần đầu Khánh say cũng nhắc đến tên Hoa Đán …cô cũng thấy Khánh hay đến nhà cô nhìn sang bên đường, ánh mắt đúng là hướng về cây hoa anh đào đó…
-Cám ơn em đã nhắc nhở nhưng chị tin là giữa chị và anh Khánh là một mối duyên định hoàn toàn khác…
Nói xong Trúc quay đi nắm chặt tay…cô vội bắt xe trở về nhà,ngồi trên xe buýt tay cô run lên khi nghĩ đến cây hoa anh đào màu đỏ…
Hoa rơi lả tả rơi khẽ lên mái tóc của Trúc…Trúc khẽ cười gượng nhìn cây Hoa…
“Hoá ra là vậy,hoá ra chúng ta lại có duyên đến vậy ,một mối nhân duyên luẩn quẩn ,tôi xin lỗi chị vì đã trót tơ tưởng đến người đàn ông của chị,tôi đã trót rồi,tôi thành thật xin lỗi “
Trúc tựa đầu vào cây hoa cô vừa cười vừa khóc…
Khánh vừa bước về cổng thấy Tiên đứng chờ ở cổng cười rạng rỡ…
-Anh ,em chờ anh mãi…
Tiên đi ra quàng vào tay Khánh vẻ thân thiết gần gũi…Khánh k đáp lời với vẻ mặt lạnh tanh,vào bên trong lúc này kẻ dưới đã tản ra Khánh hất mạnh tay Tiên…
-Đừng chạm vào anh
Tiên giật mình khi thấy thái độ hung hãn của Khánh,lần đầu tiên Khánh như vậy…
-Anh…anh sao vậy?
-Bản thân em tự biết câu trả lời rồi,xưa nay trong nơi này chưa có ai dám giấu tin và nói dối
-Em k biết yumi đã nói gì nhưng e có vào bảo anh nhưng a đang kéo đàn có lẽ anh k nghe thấy
-cứ cho là vậy đi vậy thì lời em bảo yumi nhắn Trúc chờ vì em sẽ đến …
-Em cứ báo lại vậy cho chắc ạ
-Nói dối k hề giả trân…e làm vậy để được gì ?
-Em k chấp nhận cô gái đó làm vợ anh
-Em là gì mà có thể đưa ra câu nói chấp nhận hay không chấp nhận…em là cái gì …?
Câu nói như động đến lòng của Tiên cô ta gào lên
-Vì em thích anh…được chưa?
Phú đúng lúc đi ra đang đon đả nhưng thấy cả hai đang căng thẳng
Khánh mắt lừ lừ nhìn Tiên
-Anh sẽ coi như chưa nghe thấy gì,anh Phú,đưa nó về đi em k muốn thấy nó nữa…
Phú xua xua tay
-Có gì từ từ nói anh em với nhau mà
Khánh gằn giọng
-Nó k phải là em gái của tôi,nếu nó là em gái sẽ k bao giờ có thể đem lòng thích anh trai mình được…
-À ừ để a bảo nó cứ bình tĩnh nào toàn anh em trong nhà
-Cả anh nữa rời khỏi đây đi,tôi thấy a ở đây gầy đi k hợp đâu
-Anh mày bị tào tháo đuổi mấy hôm rộc cả đi chứ sung sướng gì…
Khánh quay đi Tiên ôm mặt khóc Phú thở dài
-Mày sai quá sai rồi em à,nó k phải thuộc về ai đặc biệt k thể nào là bạn trai của em được vì chúng ta chung dòng máu…đi thôi anh đưa mày ra sân bay,nó đã nói vậy thì em k ở đây được đến 1p nữa đâu…
-Em sẽ quay lại,ngày em quay lại anh ấy sẽ phải hối tiếc vì đã lăng mạ em vì con bé đó,em dù sao cũng đã khiến cho cô ta đừng có đi quá giới hạn và phải biết bản thân mình là ai rồi…
-Rồi mày lại nói gì rồi,cứ loạn hết cả lên…
Trúc trở về phủ với đôi mắt xưng húp…Khánh cứ ngồi bên bờ hồ chờ Trúc…thấy Khánh cô liền cúi gập đầu…Khánh chặn đường cúi xuống nhìn
-Cô đi đâu vậy,vừa ốm dậy lại mặc phong phanh thế này…
-Đừng quan tâm tôi nữa,anh mặc kệ tôi đi đừng tỏ ra như quan tâm rồi xong lại cho tôi gáo nước lạnh …
-Đi ăn thôi
Khánh né tránh rồi quay đi…Trúc ngồi xuống bàn ăn gẩy gẩy ăn vài miếng…
-Tôi muốn về nhà bố ít ngày
-Ít là bao lâu
Khánh ngẩng lên nhìn
-3-6 tháng gì đó
-Cô vẫn ấm ức chuyện hôm qua à
-Không
-Ánh mắt cô nói có
-Tôi đã bảo không là không rồi…mai tôi sẽ đi
-Tôi chưa nói sẽ đồng ý …
-Để tôi đi đi ,như anh nói tôi mới lớn dễ rung động ,tôi sợ sẽ thích anh đấy
Trúc nói rồi đỏ mặt cô đứng dậy đi thẳng vào bên trong,Trúc vào nhà tắm ôm tim đập thình thịch …” ôi mình say rồi à mà nói toẹt ra thế ,hay nói đúng hơn mình thích anh ta rồi còn gì”
Trúc mặt ỉu xìu…
Khánh ngồi bên hồ tu rượu hết ly này đến ly khác đến gần hết cả chai rượu…bên trong phòng Trúc đang ngẩn mặt ngồi sấy tóc…cô đang nghĩ sẽ phải nói với bố thế nào về việc về nhà…cô vừa tắt máy sấy gấp gọn để vào ngăn kéo và quay lại thấy Khánh đang đứng lù lù phía sau
-Ôi giật mình…
-Hôm nay chúng ta sẽ làm việc nên làm
-Việc nên làm là việc gì ạ
Lúc này Trúc vẫn tròn mắt ngạc nhiên…Khánh tiến tới kéo sát eo cô lại gần rồi cúi xuống hôn cô…Trúc nhăn mặt phản kháng…
“ Ưm…anh làm…ưm”
Trúc cắn vào môi Khánh bật chảy máu …cô lùi lại thở hổn hển
-Không được,nếu như vậy sẽ không thể dứt ra được …
-Tại sao phải dứt ra…
-Anh thừa biết câu trả lời rồi còn gì,tôi k muốn gượng ép,k phải kiểu sống cho có trách nhiệm…tôi…tôi về nhà luôn đây tránh cho chúng ta thêm khó xử…
Trúc đang hoang mang thì Khánh kéo áo cô xé toạc,bên trong Trúc mặc đúng chiếc áo lót ren đỏ nổi bật…cô vân chưa kịp hoàn hồn chỉ kịp lấy tay che…Khánh kéo chiếc quần ngủ mỏng manh xé toạc tiếp…Trúc lắc đầu
-Chúng ta đi ngủ thôi
-Ngủ gì nữa anh sao cứ xé hết vậy k biết tiết kiệm rách hết quần áo tôi rồi…
Trúc xấu hổ quay đi Khánh vòng tay vào cổ cô kéo lại rồi nói khẽ bên tai “ Tôi còn muốn cô rách ở chỗ khác nữa ,cô là của tôi”…
Lúc này Trúc thấy run lên …cô khi đối diện chuyện chăn gối lại cảm thấy rất sợ hãi…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!