Mùa Yêu - Chương 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
461


Mùa Yêu


Chương 37


Đứng dưới gốc anh đào đỏ,những cánh hoa rơi lả tả xuống gương mặt tôi…tôi thở dài và cảm nhận hương vị của nó…đúng là chuyện đời đâu thể ai biết trước…tôi muốn buông tay khỏi người đàn ông đó…người mà vốn dĩ ngay từ đầu đã biết sẽ chẳng có kết quả…

Trong bữa tối lung linh ngọn nến Khánh ngồi nhìn ánh nến với đôi mắt rất buồn,chờ cho tới khi Trúc bước tới…

Trúc nhìn thấy Khánh cô nắm chặt tay rồi cố tỏ ra vui vẻ…

-Xin lỗi nhé em về hơi muộn…ơ mà chị Hoa Đán đâu rồi anh

-Em có cần phải làm vậy không?

-Em hỏi thật lòng mà,trong đầu em bây giờ tư tưởng thoải mái lắm …dù sao em cũng chưa kịp nói với anh một câu

-Câu gì?

-Thành thật chia buồn với anh vì đã mất đi đứa con,em rất lấy làm tiếc thật sâu trong lòng em…

-Điều đó em nghĩ với anh quan trọng?

-Với anh con không quan trọng thì thứ gì mới là quan trọng …

-Sự nghiệp này gia tộc này với anh là tất cả

-Nó chỉ đổi lại cho anh sự độc ác và cô đơn mà thôi…

-Đây là sự lựa chọn của anh,em k cần phải nói thêm bất cứ điều gì,ăn đi…

-Mai em sẽ dọn ra ngoài…em ở gần trường tiện cho việc học…

Khánh đang cắt thịt liền ngừng lại…

-Em có vẻ như rất muốn rời khỏi nơi này và không cảm thấy luyến tiếc bất cứ điều gì…nếu em đã muốn như vậy anh không giữ,cứ làm những việc em muốn…

-Cám ơn anh …từ giờ chúng ta ly thân được rồi…

-Anh chấp nhận…

Câu nói quyết định của Khánh và ánh mắt anh ta rất quyết đoán khi chấp thuận việc ly hôn…

Đêm hôm đó …Khánh đứng bên bờ hồ kéo đàn ,từng tiếng nhạc vang lên bản nhạc rất buồn và da diết…

Trúc ngồi trong phòng gập quần áo,cô đỏ đôi mắt khi nghe thấy tiếng nhạc nhưng rồi cô gạt vội nước mắt để cố gắng dứt ra khỏi nơi này…

Hoa Đán ngồi cầm ly rượu vẻ mặt buồn bã nói với Ốc…

-Đáng lẽ chị k nên quay lại,cứ nghĩ rằng trái tim anh ấy chỉ có mình chị thế nên chị đã rời đi…nếu năm đó ông của anh ấy k ép bố chị đến đường cùng thì chị cũng k bao giờ rời xa anh ấy để cho giờ đây cô ta có cơ hội chen vào…

-Mợ hai xin đừng buồn,em có nghe ngóng được là cô ta sẽ dọn ra ngoài sống

-Ra ngoài,vậy khác nào ly thân

-Em nghĩ cơ hội loại bỏ cô ta sẽ dễ hơn khi cô ta ở lại đây…

-Ý trời đang giúp chúng ta sao…

-Dạ vâng là ý trời ạ,tất cả là ý trời đang giúp mợ hai…

-chị nhất định sẽ loại bỏ dần dần nó…dáng vẻ của nó rất vênh váo khi nhìn chị…chị muốn tát vào bản mặt nó…

-Mợ hai sẽ sớm làm dc việc đó thôi ạ…

Thầy Sơn đi ra sân vườn nhà,anh ta khẽ mở tầng hầm rồi đi xuống…bên dưới đó là một căn chứa toàn đồ quý…Sơn lặng lẽ đến bên chiếc quạt bằng gỗ …anh ta khẽ mở ra rồi đọc…

“ Kẻ nào nắm giữ chiếc quạt này,kẻ đó là chủ nhân của tộc Bóng Đêm”

Sơn quá ngạc nhiên khi anh ta biết bộ tộc Bóng đêm là một trong những bộ tộc xã hội đen nổi tiếng ngang ngửa với Mắt Quỷ…

Anh ta cười lớn,cười như kẻ điên ánh mắt cuồng dại “ Chủ nhân của bóng đêm…Khánh để xem giữa chúng ta ai hơn ai”…

1 tuần sau…

Trúc nhập học vào lớp,cô ở cùng Xuân trong căn nhà thuê gần trường,Trúc luôn được bảo vệ từ xa …

Tới khi thầy Sơn bước vào Trúc ngạc nhiên khi biết anh ta chính là thầy chủ nhiệm

“ Tôi là Sơn sẽ phụ trách dậy các em ,rất mong thầy trò chúng ta sẽ cùng nhau hoàn thành tốt học kì này”…

Sơn nhìn Trúc rồi mỉm cười còn Trúc cũng cười nhẹ…cô cảm giác bối rối khi Xuân nói

-Thầy Sơn dậy mình tiếng kìa,k ngờ lại còn là giảng viên đại học Y,giỏi thật sự…

-Ừm cũng k ngờ lại gặp thầy ở đây…

Sau khi tan học…Trúc đang đứng chờ xuân lấy xe thì Sơn đi qua,anh ta kéo cửa kính xe hỏi khẽ

-Em có xe chưa

-Dạ em có rồi thầy…

-Ừ nhỉ thầy quên em là ai cơ chứ,là vợ của người nổi tiếng mà…em vẫn hạnh phúc chứ ?

-Em vẫn hạnh phúc nên mong thầy cũng sẽ chúc cho em luôn hạnh phúc

Trúc biết Sơn có ý với mình nên nói khéo

-Tại sao thầy phải chúc em hạnh phúc khi thầy yêu em đến cháy lòng…

Ánh mắt của Sơn nhìn vào Trúc như khẳng định rằng anh ta yêu cô…

-Thầy còn chưa biết gì về em cũng chưa một lần nói chuyện lâu ,lý do gì thầy lại có thể nói yêu dễ dàng đến vậy?

-Thầy thích em từ cái nhìn đầu tiên từ ngày em còn đi học …

-Vậy sao thầy k ngỏ lời ngày đó mà để đến khi em có gia đình mới nói

-Đó là điều làm thầy ân hận nhất cuộc đời mình

-Quá muộn rồi ạ,em chào thầy…

Trúc lên xe rời đi …Sơn cười nhẹ “ Không có gì là muộn cả,chỉ mới bắt đầu thôi”…

Tại cuộc họp kí kết ,Khánh và nhà đầu tư bắt tay nhau rồi cùng nâng ly vang ăn mừng…vừa rời khỏi phòng anh ta lảo đảo,Sắt vội đỡ

-Ngài làm việc quá sức rồi đấy ạ,lại rượu nhiều sẽ hại lắm …

-Ta tự biết giữ sức khoẻ của chính mình

Khánh rời đi Sắt nhìn theo ánh mắt đầy vẻ lo lắng…

Trúc đi qua bến cảng ,đi tắt qua khu ổ chuột,thấy một cô gái bị ba bốn gã trêu gẹo giật áo hở cả áo lót,cô ấy hét lên

-Tôi mới sinh con xin đừng làm vậy

-Kìa cho anh gửi đứa…

Vài gã ồ lên nói “ Anh gửi nữa ,anh nữa”…

Trúc đang định lên tiếng thì Xuân quát

-Này làm cái gì đấy hả,túm năm tụm ba bắt nạt một cô gái ,bọn bệnh hoạn,xé rách cả áo người ta kìa…

Mấy gã đó thấy các cô gái bên ngoài liền bỏ đi …Trúc liền nhìn thấy sau cô gái có đứa trẻ bế một em bé còn đỏ hỏn trong túp lều lụp xụp…Cô bước xuống mỉm cười với đứa trẻ đang bế em…

-Chị mới sinh à

-Vâng ,đây là hai con của tôi

-Lũ kia ở đây có hay làm thế với chị không

-Nó rình tôi đẻ xong đấy ạ,cả hai đứa bé đều là kết quả do tôi bị cưỡng hiếp…tôi khổ lắm

-Cô bao nhiêu tuổi rồi

-Tôi 20 tuổi

-Chúng ta trạc tuổi nhau ,tại sao cô k rời bỏ nơi này đi…

-Khu này tất cả đều chẳng ai dám đi cả,chúng tôi đều làm việc ở bến cảng như một nô lệ vậy,đời nọ nối tiếp đời kia,đàn bà trong xóm đa số bị cưỡng hiếp rồi sinh con tự nuôi lớn những đứa trẻ qua các thế hệ …chúng tôi đi là sẽ bị giết cả nhà …

-Sao chị k báo cảnh sát ,nếu để con gái chị lớn lên ở đây sau này nó cũng sẽ như chị thì sao?

-Đời mẹ tôi cũng vậy mà thôi,ở đây làm việc như một nô lệ

-Chủ doanh nghiệp của chị là ai mà lại lộng hành k cho người khác đi như vậy,chị đang chảy máu kìa ( Chảy từ trong quần ra)

-Suỵt cô nói bé thôi mà…tôi xin cô đấy…mất mạng như chơi …

Hai gã to cao đi vào quát mấy người trong xóm …” Mẹ kiếp k cút vào trong đi còn ra ngoài này đứng,sắp đến ca làm việc rồi đấy”

Gã mặc bộ đồ giản di tay cầm dùi cui điện quát tháo họ…họ sợ nơm nớp,lũ đàn ông khi nãy bị hắn quật cho liên tiếp k ghê tay…hắn chỉ cây gậy vào Trúc

-Ơ sao lại có hai con bé nào đi vào đây đây,ai mở đường đầu cảng đấy,chúng mày k để ý có người đi qua đây à…

Xuân cau mày

-Đường này tôi thi thoảng vẫn đi qua ông là cái thá gì mà cấm đường…

Trúc gàn Xuân lại

-Ái chà cô em này mồm to thế biết đây là đâu không mà lớn tiếng

-Không là đâu

-Là địa phận của mắt quỷ,cả cái bến cảng này của người đứng đầu xã hội đen lớn nhất nước này đấy,nào dám mồm to nữa không?

Trúc lặng lẽ nhìn gã

-Hoá ra đây là nơi mà mắt quỷ làm giàu đây sao,bắt ép phụ nữ làm việc,coi họ như nô lệ,giam cầm họ cả đời ở đây cùng những gã đàn ông k dc học hành …cưỡng bức họ…

-Em triết lý gì ở đây thế cô em…số chúng nó phải thế,như đàn bà ở đây đều phải qua tay anh mới được,em bức xúc thì đi báo cảnh sát đi…

-Tôi biết cảnh sát k làm dc gì các người thì mới để đến như vậy…nhưng tôi mong muốn anh thả họ ra …

-Ui dời em là ai mà nói như thần tiên tỉ tỉ ấy nhỉ,chừng nào em là vợ của sếp tổng thì hãy đến gặp anh

Xuân bức xúc : “ Vợ xếp tổng đang ở đây đấy đồ ngu”

Gã cười vẻ khinh bỉ

-Thôi lượn đi k là anh giữ các em ở lại đây luôn đấy…

Trúc lừ lừ nhìn

-Người phụ nữ kia đang chảy máu ,tôi muốn đưa cô ấy đi khám

-Cút…nó có sống hay chết cũng đừng mơ bước ra khỏi đây

Hắn tóm cô gái rồi vụt vào cô,cô gái xin “ Cô gì ơi xin đi đi ạ tôi chịu được”

-Dừng tay lại chị ấy mới sinh còn rất yếu…

Trúc nắm chặt tay

-Cút

-Tôi là vợ của Hoàng Kim Khánh đấy ,thả cô ấy ra…

-Người đâu tống hai con dở hơi này ra ngoài ngay…

Trúc và xuân bị đẩy ra bên ngoài,ánh mắt cô gái kia như tuyệt vọng,Trúc nói lớn vào trong “ Tôi nhất định đến cứu cô”…

Xuân kéo tay Trúc

-Đi thôi k vào dc nữa

-Hoá ra kẻ độc ác nhất lại là chồng mình

-Về hỏi xem thế nào cứu cô gái kia quan trọng,đi nào

-ừ đi nhanh lên …

Trúc về đến phủ mắt quỷ,gia nhân cúi chào…cô chạy vội vào bên trong gặp Hoa Đán,cô ta cười

-Ồ phu nhân nay về hẳn là có chuyện

-Tất nhiên rồi…

Trúc cười nhẹ rồi chạy vụt qua…vừa vào tới cấm điện Vú cười khẽ

-Phu nhân đã về rồi đấy sao

-Anh ấy đâu ạ

-Mới về xong đang ở trong đấy…

Trúc mở cửa vào đúng lúc Khánh mới đi tắm ra,anh ta trần chuồng …Trúc quay mặt đi…

-Em có chuyện muốn nói

-Chuyện gì?

-Anh mặc đồ vào rồi nói chuyện

Khánh k nói gì Trúc quay ra thấy anh ta vẫn đứng lau đầu mà chẳng có ý mặc đồ…

-Anh bận nên nói nhanh đi

-Hôm nay có gã định đánh em

Khánh quay lại cau mày nhìn Trúc

-Ai?

Anh ta nhếch khẽ môi ánh mắt vẻ tức giận…

-Ở bến cảng ,anh phải ra đó cùng em…

Khánh quay đi

-Cô biết nói dối từ khi nào vậy,cô có thể đánh nhau với hai gã đàn ông vậy mà lại về mách tôi vì bị 1 gã doạ đánh,k giống cô chút nào?

Khánh với áo choàng mặc lên người rồi cầm ly rượu vang nhấp lên môi…

-Anh giúp em cứu một người…

-Ai?

-Cô nô lệ mà ở bến cảng,anh có biết chuyện chúng bạo hành người ở đó k?

-Chuyện vặt đấy thì lquan gì đến anh

-Chuyện vặt,anh k coi mạng người ra gì ,tôi hối hận khi lấy anh…

Khánh ném ly rượu về phía Trúc…choang…

-Câm miệng,cô là cái thá gì mà cứ mỗi lần lại trì triết tôi mỗi khi gặp mặt…

Trúc nắm chặt tay

-Vậy anh hãy cứu cô gái đó đi làm ơn,cô ấy mới sinh con còn rất yếu…làm ơn xin anh đấy..

-Đơn giản thôi ,đêm nay cô ngủ lại phục vụ tôi thì chuyện đó cực kì đơn giản…tôi thậm chí giải phóng cho cô ta hết kiếp nô lệ …

Trúc nắm chặt tay…cô nói vọng ra ngoài

-Vú bảo Xuân về đi ạ hôm nay cháu ở đây…

Khánh khẽ nhếch môi cười…

Trúc cởi bỏ đồ từng lớp áo trắng ,cởi cả áo lót…cô trần chuồng đứng trước mặt Khánh,Khánh nhìn lừ lừ…anh ta tiến tới bế bổng Trúc lên …Trúc quay mặt đi anh ta cười khẽ…

“ Phục vụ thì cho trót,anh vui em cũng sẽ có niềm vui”

Giọng anh ta có vẻ rất nói đểu…Trúc ôm mặt chuẩn bị cho cuộc chiến vào ban đêm…khi Khánh đã lâu ngày chưa đụng vào vợ…cô sợ đêm nay sẽ dài…

Yêu thích: 4.2 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN