Ép Gả Cho Anh Chồng
Phần 8
Cỏ chạy theo sau cậu Ba, lúc xuống tới phòng của chị em Hoa, Nguyệt, cô chỉ thấy có mỗi một mình Xuân Nguyệt đang run rẩy ngồi ở ghế. Vừa nhìn thấy cậu Ba, cô ấy đã chạy tới, vừa khóc vừa nói, loạn cào cào:
– Tam gia… chị hai… chị hai đi đâu mất rồi. Anh giúp em đi tìm chị hai… tìm chị em về đi anh… giúp em… em sợ quá!
Cỏ nhìn thấy cả người Nguyệt run lên, nước mắt chảy dài, giọng nói khản đặc vì quá mức sợ hãi. Chỉ cần nghe giọng nói của Nguyệt thì cũng đủ biết cô ấy đang lo lắng hoảng loạn tới mức độ nào. Nguyệt rất thương chị gái mình, cô ấy lo lắng cho Xuân Hoa từng chút một, hệt như là trông em bé vậy…
Duy Long đi tới vỗ vỗ lưng Nguyệt, anh nhìn cô ấy, dịu giọng trấn an:
– Bình tĩnh, bình tĩnh đi Nguyệt, anh sẽ tìm Hoa về cho em… em yên tâm.
Có lời hứa này của Tam gia, Xuân Nguyệt mới dần dần bình tâm trở lại. Lúc này mọi người trong nhà cũng đã biết tin Xuân Hoa mất tích, ông Lệnh liền huy động người làm, đốt đèn đi tìm Xuân Hoa trong âm thầm. Bởi vì Xuân Nguyệt không dám báo tin Xuân Hoa bị mất tích cho cha mẹ cô ấy nghe, vì vậy chỉ có thể kín tiếng mà đi tìm người trước.
Cỏ đợi tin cùng với Nguyệt tới gần khuya, cuối cùng cũng không nhận được tin tức gì tốt, mọi người vẫn chưa tìm được Xuân Hoa. Nhìn thấy Xuân Nguyệt khóc trong lòng Tam gia, cô ấy khóc đến tê tâm liệt phổi, khóc tới nghẹn hết cả giọng, đờ đẫn hết cả người… Cỏ thật lòng cảm thấy thương xót. Cô biết chị em Hoa Nguyệt là bạn của chồng cô, vậy nên những cái ôm trấn an và khích lệ này của bọn họ, cô thực tâm không hề để bụng tới.
Sau khi trấn an tinh thần của Xuân Nguyệt, Tam gia mới quay sang nhìn Cỏ, anh khẽ giọng, nói với cô:
– Em về phòng ngủ đi, khuya nay chắc là tìm kiếm tới sáng… em không chờ được đâu.
Cỏ cũng thấy thấm mệt, bình thường giờ này cô đã ngủ được mấy giấc, kêu cô thức thêm mấy tiếng nữa, quả thật là cô không thức nổi. Khẽ gật đầu, Cỏ nói với Duy Long:
– Vậy… em về phòng… có gì cậu nhớ báo cho em hay nha.
Cậu Ba khẽ gật:
– Ừ, có gì tôi sẽ báo. Về phòng nhớ khóa cửa phòng cẩn thận, còn sợ thì để bé Nhí lên ngủ chung với em.
Sợ thì cô không sợ rồi đó nhưng lúc này cũng nên để bé Nhí lên ngủ cùng cô. Con bé mau lẹ, nắm bắt tin tức nhanh, có gì cũng dễ nhận được tin hơn là chờ ở chỗ Tam gia.
– Dạ, vậy để em kêu bé Nhí lên phòng ngủ… thôi em đi trước… có gì cậu phải báo với em đó nghen.
– Ừ, ngủ sớm một chút!
Cậu Ba đứng ở trước cửa phòng của Xuân Nguyệt, cậu dõi mắt nhìn theo bóng lưng đơn độc của Cỏ. Cũng không biết tại sao lại sinh ra cảm giác lo lắng không đâu, cậu liền xoay người, ra lệnh cho người làm đang đứng bên cạnh:
– Nhà có người đột nhiên mất tích, sau này anh phụ trách để ý cửa nẻo nhiều hơn đi. Mợ Ba mới tới đây, lạ nước lạ cái, nhớ trông chừng phòng ốc trên đó, chớ có để mợ Ba xảy ra chuyện gì. Nghe chưa?
Người làm này tên là Lũ, anh ta là trưởng đội bảo an cho nhà ông Lệnh, rất có uy ở đây. Nghe cậu Ba nghiêm giọng ra lệnh, Lũ gật đầu vâng dạ, trong lòng anh ta thầm nhủ kể từ nay về sau sẽ luôn để ý tới mợ Ba. Ban đầu anh cứ tưởng là cậu Ba không có ưa gì mợ Ba, chứ nếu anh mà biết cậu Ba lo lắng cho vợ nhiều tới cỡ này thì anh đâu có dám lơ là với mợ ấy như vậy. Chà, anh phải điều chỉnh lại thái độ của mình, phải coi trọng mợ Ba hơn, cả anh và cả người dưới trướng của anh cũng phải luôn luôn như vậy!
____________________________
Cả đêm hôm đó, Cỏ ngủ không được ngon giấc, bụng dạ cứ chập chờn hồi hộp không thôi. Trời vừa sáng là cô đã đi tìm bé Nhí hỏi thăm tình hình, kết quả nhận được lại là tin xấu… bọn họ vẫn chưa tìm được Xuân Hoa.
Cỏ định xuống tìm Xuân Nguyệt an ủi nhưng cô ấy không có ở phòng, cả chồng cô cũng không có ở nhà. Nghe dì Tròn nói lại là cậu Ba đưa Xuân Nguyệt đi tìm Xuân Hoa, hiện tại vẫn chưa nhận được tin tức tốt.
Bà Lệnh cũng sốt ruột, bà đứng ngồi không yên, đến cả bữa sáng cũng bỏ dỡ không muốn ăn. Lúc này mọi người đang ngồi tập trung ở phòng khách, hầu hết đều đang chờ kết quả từ phía Tam gia.
Bà Lệnh sốt ruột, bà nhịn không được mà thúc giục Hai Trân:
– Trân à, hông ấy con gọi cho ba Long một lần nữa coi… coi tụi nó tìm được Xuân Hoa chưa?
Hai Trân biết mẹ đang lo lắng, cô đi tới khuyên nhủ trấn an:
– Mẹ đừng lo lắng quá, giờ mình gọi nhiều thì Duy Long nó lại quýnh lên. Cứ để cho em nó tìm, tìm được là nó gọi cho mẹ liền mà.
Mợ Năm Tiên cũng dịu giọng:
– Phải đó mẹ, có chi là anh Ba gọi cho mình rồi, giờ mà mình gọi hoài là ảnh bực đó mẹ.
Bà Lệnh nghe lời con cái khuyên, bà không kêu gọi điện nữa, nhưng trong lòng vẫn cứ thấp thỏm không yên, cứ luôn lo sợ Xuân Hoa sẽ xảy ra chuyện gì. Cỏ ngồi một bên, vì cô chỉ mới tới đây làm dâu, vẫn còn ngại miệng, chưa có được thoải mái như mọi người, vậy nên vẫn còn e dè ít nói.
Lúc này, bà Ba khẽ nói, mà câu hỏi của bà ấy cũng là câu hỏi chung của tất cả mọi người.
– Mà nghĩ cũng thấy lạ, thường thì con bé Hoa nó có dám rời em nó nửa bước đâu, sao mà đi lạc được không biết nữa?
Bà Lệnh đáp lời:
– Cái này thì chị cũng hông biết, lúc nghe báo tin con Hoa mất tích… chị chưng hửng… cũng chỉ trông tìm được con nhỏ chớ hông có để ý tới mấy chuyện khác. Bây chừ nghe thím Ba nói vậy… ngẫm lại cũng thấy ngồ ngộ.
Con dâu của bà Ba là mợ Hai An, lúc này mợ ấy cũng lên tiếng bàn chuyện.
– Con nghĩ là… chắc có thể do Xuân Hoa không nghe lời Xuân Nguyệt đi lung tung nên mới lạc. Tại vì con có hỏi thăm Nguyệt, cô ấy nói lúc bị lạc Hoa là ở sau vườn nhà mình, chỗ có xích đu. Mà ở gần chỗ đó thì có cái cửa nhỏ thông với bên ngoài, chắc là Xuân Hoa đi ra từ cái cửa đó.
Cỏ tò mò, cô do dự một lát, cuối cùng là nhịn không được mà cất tiếng, hỏi:
– Chị Hai, sao tự dưng lại có cái cửa ở đó vậy chị?
Mợ Hai đáp lời:
– Cửa này là để dành cho người làm vườn gom cỏ ra ngoài đốt, là cửa dành cho người làm vườn làm việc thuận tiện hơn đó mà.
Cỏ gật gù, đất nhà chồng cô rộng lắm, sát bên khu đất ở là khu nhà từ đường cũng rộng không kém. Nhà vườn ở sau rộng khủng khiếp, có hồ nuôi cá, hồ thủy sinh, cây ăn quả, cây cảnh, hoa quả kiểng, hoa quý, bon sai, rồi có cả nuôi chim chóc thú rừng nữa. Nói chung thì ở nhà chồng cô không khác gì thảo cầm viên thu nhỏ, chẳng qua là không dám nuôi mấy loại thú dữ mà thôi. Cũng vì vườn tược rộng quá nên mới làm thêm mấy cái cửa sắt nhỏ ở hàng rào, theo như lời của chị Hai Thảo thì mấy cái cửa nhỏ nhỏ này là để dùng riêng cho người làm vườn vận chuyển đồ dùng này kia.
Bà Ba lại nói, ý tứ có chút nghi ngờ:
– Có cửa thì có cửa, chứ nếu không có chìa khóa thì cũng đâu có mở được cửa. Xuân Hoa nó đi ra được bằng cách nào, nghĩ cũng lạ…
Mợ Năm Tiên vốn rất quan tâm tới chuyện của chị em Hoa, Nguyệt, bây giờ nghe bà Ba nói vậy, mợ cũng nói ra ý của mình.
– Vậy là không phải chỉ có mình con thấy lạ… con cũng nghĩ hoài từ khuya qua tới giờ… đúng là lạ lắm đó thím Ba.
Bà Ba cười cười, bà không đáp lại lời cháu dâu mà chỉ khẽ gật đầu tỏ ý hai người cùng quan điểm. Chỉ là, những lời mà bà Ba với mợ Năm vừa mới nói lại khiến cho mọi người ở đây bắt đầu có những suy nghĩ khác nhau. Nhưng đúng thật là việc Xuân Hoa đột nhiên mất tích thật sự rất kỳ lạ. Ở trong nhà ông Lệnh mà lại mất tích không rõ lý do… nghĩ thử xem có lạ hay là không?!
__________________________
Tới chiều, phía cậu Ba vẫn chưa tìm ra Xuân Hoa, nếu qua đêm nay mà vẫn không tìm thấy, vậy thì chỉ còn cách báo cho ba mẹ của Xuân Hoa và báo cho công an để họ vào cuộc đi tìm.
Xuân Nguyệt cả người đờ đẫn không còn chút sức sống nào, cô ấy như mất hết sức lực mà ngồi thẫn thờ trên ghế, đến uống nước cũng không muốn, nói gì là ăn cơm lót bụng. Cỏ nhìn Xuân Nguyệt khổ sở khi bị lạc mất Xuân Hoa, cô không chịu được, nhân lúc không ai để ý, cô liền chạy sang khu nhà từ đường, đi tìm Dư bàn chuyện…
Dư vừa nghe Cỏ nói sẽ dùng máu của mình để đi tìm Xuân Hoa, cậu ấy không phản đối nhưng cũng không quá tán thành, cậu ấy nói:
– Tôi là đệ tử của thầy, tôi cũng một lòng muốn cứu người trong cơn nguy nan, nhưng tiếc là sức của tôi không đủ, coi như là lực bất tòng tâm. Tôi không dám ngăn bà đi cứu người nhưng mà chuyện này rất là nguy hiểm, bà nhắm là bà tìm được người hông? Hay là người thì chưa tìm được mà phải đưa bà đi cấp cứu?
Cỏ đúng là cũng đang lo tới vấn đề này, nhưng mà…
– Xuân Hoa mất tích gần một ngày một đêm rồi, tôi sợ nếu bây chừ không đi tìm thì sẽ… không kịp nữa.
Dư cũng đã nghe nói tới chuyện Xuân Hoa bị mất tích, cậu cũng rất muốn đi tìm Xuân Hoa nhưng thông cảm cho cậu là cậu chưa đạt tới cái trình độ có thể bấm quẻ đi tìm người. Cậu theo thầy học đạo nhưng thầy nói cậu không có nhân duyên, kiếp này cậu nợ người khác rất nhiều nên không thể nào dạy đạo cho cậu được. Cậu cũng biết Cỏ có khả năng rất đặc biệt nhưng lúc này không có thầy ở đây, nếu lỡ có chuyện chi không may xảy ra, cậu biết làm cách nào để cứu Cỏ kịp thời?
– Tôi nói trước với bà, Xuân Hoa không phải mất tích ở gần đây, cô ấy không còn ở trong cái làng này nữa. Bây chừ bà muốn đi tìm, bà đã xác định cô ấy ở đâu chưa mà đi tìm? Bộ bà nghĩ máu trong người bà nhiều lắm hay gì hả Cỏ?
Cỏ khổ tâm hết sức, cô lúc này đang kẹt trong ranh giới giữa cứu người và không cứu người. Trời sinh ra cô mang âm khí cực nặng, máu của cô là máu ngũ âm. Mà ngũ âm tức là cô sinh ra vào giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm và tại âm thổ. Bởi vì vừa sinh ra âm khí đã nặng nên cô luôn gặp xui xẻo, tới cả người nhà cô cũng vì gần gũi với cô mà bị vạ lây theo. May là sau này cô gặp được thầy Bổn Đạt, thầy ấy giúp cô giấu đi âm khí trong người, vậy nên cô mới có thể có được một cuộc sống đàng hoàng như bao nhiêu người khác. Nhưng được một cái là máu ngũ âm của cô làm được rất nhiều việc mà người khác không bao giờ làm được. Mà cũng vì đặc biệt tới như vậy nên thầy Bổn Đạt luôn căn dặn cô không được nói cho bất kỳ ai biết về chuyện này, kể cả là tía má cô…
Nhưng mà… tình hình lúc này cấp bách lắm, nếu cô không đi tìm thì rất có thể Xuân Hoa sẽ không thể bảo toàn được mạng sống. Cô cũng từng vì vấn đề này mà ám ảnh suốt trong một khoảng thời gian rất dài, cũng là do cô… thấy chết mà không cứu nên người mất tích đó mới ra đi mãi mãi. Rõ ràng là cô có thể dùng máu của mình để đi tìm người mất tích nhưng vì cô không dám tiết lộ khả năng, sợ người ta nhận ra cô đặc biệt, lại luôn nhớ tới lời dặn của thầy Bổn Đạt mà bỏ qua không chịu cứu giúp người. Kết quả, người kia vì không được đi tìm kịp thời nên đã bỏ mạng ở một ngọn núi gần nhà cô ở. Sau sự việc lần đó, cô ám ảnh suốt mấy tháng ròng, nếu không được thầy Bổn Đạt khai sáng kịp thời, chắc bây giờ cô đã phát điên lên rồi…
Với cô, thà là cô không có cách cứu người ta, chứ nếu cô đã có cách cứu người ta nhưng mà cô không chịu làm thì đó là tội lỗi của cô… là tội nghiệt của cô!
Cỏ nhìn bạn mình, cô khổ sở nói:
– Nhưng tôi chịu không nổi ông ơi, là tôi có thể đi tìm Xuân Hoa nhưng tôi không chịu tìm. Lỡ mà cô ấy có chuyện gì bất trắc… chắc tôi sống không bằng chết quá.
Dư nhìn cô gái trước mặt, kí ức trước kia như ùa về. Cậu nhớ có lần thầy kêu cậu xuống núi tới nhà rước cô, lúc cậu nhìn thấy cô gái này, cậu đã vô cùng kinh hãi khi trông thấy bộ dáng như xác khô của cô. Nhớ lúc đó cô vì ám ảnh không thể cứu người mà thần trí không ổn định, người ốm tong ốm teo như cây củi khô, đã vậy còn đen xì lì… ban đêm mà gặp cô chắc người ta tưởng cô là ma cây không đó. Đoạn thời gian đó thầy cũng vất vả lắm mới giúp được cho cô, cậu vẫn hằng đêm thấy cô ngồi trong phòng khóc tự trách mình… cô khi đó đáng thương lắm… vậy nên cậu mới không dám ngăn cản cô dùng máu để đi tìm người.
Nghĩ thật kỹ, Dư chậc lưỡi một cái, cậu thở dài, thỏa hiệp với Cỏ.
– Thôi, coi như duyên số đi, trời sinh ra bà đặc biệt như vậy, chắc là không thể để bà ngủm củ tỏi sớm đâu. Được rồi, bà muốn cứu người thì cứu… nhưng tôi nói trước… bà phải biết tự lượng sức mình… nếu đã dần kiệt sức mà vẫn không tìm được Xuân Hoa… vậy thì bà phải dừng lại… hiểu chưa? Bà mà cố sức để cạn kiệt sức lực thì tai họa cỡ nào với bà, bà cũng biết rồi mà phải không?
Đối diện với đôi mắt to tròn trong sáng đầy lương thiện của Cỏ, Dư do dự vài giây, cậu không định dọa cô nhưng lúc này cậu không thể không cảnh báo trước cho cô biết. Nhìn bạn mình, Dư nói, nói với biểu cảm và thái độ vô cùng vô cùng nghiêm trọng:
– Tôi không muốn làm cho bà lo nhưng tôi sợ là bà sẽ quên đi chuyện này. Một khi bà đã cởi sợi dây chuyền đeo trên cổ xuống, vậy thì người trước tiên phải đối mặt với nguy hiểm… sẽ là bà. Nếu bà cố chấp không biết lượng sức mình, cố tình vượt qua giới hạn cho phép của khả năng, để đến khi máu của bà chỉ còn đủ để duy trì hơi thở thì bà cũng đừng trách tại sao đám quỷ ma ùa tới chiếm đống linh hồn và thể xác của bà. Dây chuyền tháo xuống, âm khí nặng nề… khi đó… bà chính là miếng mồi ngon cho bọn quỷ dữ cắn xé. Máu ngũ âm, cô gái có máu ngũ âm, chỉ cần nghĩ tới thôi thì đám ma quỷ cũng đã khoái tới mức mở tiệc quẩy bốn ngày ba đêm… tôi nói như vậy… bà nhớ rõ chưa?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!