Ép Gả Cho Anh Chồng - Phần 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
779


Ép Gả Cho Anh Chồng


Phần 9


Cỏ có lo lắng nhưng cô không chùn bước, cô đã bị ám ảnh một lần, lần này cô không muốn lịch sử lập lại thêm một lần nữa. Chỉ là, cô không biết cậu Ba có tin những việc mà cô sắp làm hay không thôi…

Tam gia nhíu mày nhìn vợ mình, sau khi nghe cô nói xong, anh nửa tin nửa ngờ, hỏi lại:

– Em nói sao chứ? Em có cách tìm ra Xuân Hoa?

Cỏ gật đầu chắc nịch, cô nói rất cương quyết:

– Đúng là em có cách, nhưng mà…

Duy Long nhướn mày nhìn cô:

– Nhưng mà thế nào?

Cỏ thoáng trầm mặc, cô đáp:

– Em… không dám chắc là em có thể tìm ra được Xuân Hoa hay không. Chỉ sợ cô ấy… đi xa quá… vượt quá khả năng của em.

– Ý của em là… em có khả năng ngoại cảm?

Cỏ nhíu nhíu mày, cô lúc này không thể nào một lần giải thích rõ được với Tam gia hiểu ngay được, vậy nên cô chỉ có thể gật đầu rồi trả lời đại cho qua chuyện…

– Ờ thì… cậu cứ coi là vậy đi. Có gì em sẽ giải thích sau với cậu, bây chừ cứu người là quan trọng nhứt. Đi cậu, đi xuống tìm Xuân Nguyệt.

Thấy Cỏ kéo tay mình, Duy Long có chút chần chừ, anh nắm cổ tay cô giữ lại, giọng trầm trầm, anh khẽ hỏi:

– Khoan đã, sao tôi thấy có mùi… bí hiểm. Em đi tìm Xuân Hoa bằng cách của em… có chắc là được không?

Cỏ nhìn anh, cô cảm nhận rất rõ cái nắm tay vô cùng ấm áp từ thân nhiệt của anh truyền tới. Cô ngước mắt nhìn anh, bất giác trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc kỳ lạ . Mắt khẽ chớp, cô thoáng ngại ngùng, tự động rút tay mình về, cô dịu giọng, đáp:

– Em… hông dám chắc… nhưng em sẽ cố gắng hết sức.

Duy Long không biết phải nói thế nào cho cô hiểu, anh cứ đứng nhìn cô, do dự một hồi, cuối cùng cũng hỏi được những gì cần hỏi.

– Ý tôi là… em làm như cách của em… có nguy hiểm gì tới em không?

Cỏ trố mắt nhìn anh, cô kinh ngạc vô cùng, cô không nghĩ là anh lại lo cho cô, cũng không nghĩ là tới việc… anh sợ cô sẽ gặp nguy hiểm.

Cả hai cứ nhìn nhau như vậy, qua hồi lâu, tới khi không khí xung quanh nóng dần lên, Cỏ đột nhiên phì cười, cô nói, giọng điệu có chút ngượng ngùng e thẹn:

– Dạ… nếu cậu sợ em gặp nguy hiểm… vậy cậu đi cùng em đi, nghen?

Duy Long cũng cười theo, anh thật lòng rất thích nhìn thấy Cỏ cười. Chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy nụ cười của cô rất tích cực đối với anh, giống như là truyền cho anh một luồng năng lượng sảng khoái vậy. Từ trước tới giờ chỉ có tiền và chính bản thân anh mới đem tới sảng khoái cho anh, thế mà bây giờ lại có thêm cả cô nữa…

Nhịn không được cảm xúc kỳ lạ trong lòng, anh vươn tay vỗ nhè nhẹ sau đỉnh đầu của cô, giọng anh rất dịu, lại vô cùng dễ nghe:

– Tất nhiên là sẽ đi cùng em, đi thôi!
_____________________________
Sau khi bàn bạc xong xuôi, Nguyệt cũng nhất quyết đòi đi theo Cỏ và Tam gia cho bằng được. Cô ấy không yên tâm giao hết cho Cỏ, cũng không thể nào cứ tiếp tục ngồi ở nhà chờ đợi tin tức được nữa. Một ngày qua giống như là cực hình với cô ấy, sống trong lo lắng, sợ hãi và đau đớn… Xuân Nguyệt khổ sở vô cùng.

Cỏ cũng không cản Nguyệt, nhưng trước khi đi tìm, cô có nghiêm túc căn dặn:

– Chị Nguyệt đi theo em cũng được, nhưng chị phải đi sát theo em và Tam gia, không được cách em quá 5 bước chân người… chị nhớ chưa? Phần nữa, nếu trên đường đi lỡ có chuyện gì không may xảy ra thì chị cũng đừng hoảng… cứ bình tĩnh mà đi theo em… chị nhớ nha.

Xuân Nguyệt mặt mày phờ phạc, cô ấy nghe lời của Cỏ dặn dò, không dám phản kháng một tiếng nào, nhất nhất nghe theo.

Tiếp sau đó, Nguyệt và Tam gia tránh sang một bên đứng nhìn Cỏ “làm phép”. Nói là làm phép thì cũng không phải, cô lúc này là đang đọc chú để đi tìm người. Bài chú đó có nêu tên tuổi của Xuân Hoa, ngày sinh tháng đẻ và ngày đi lạc của cô ấy. Trước khi đọc chú, Cỏ tháo sợi dây chuyền trên cổ mình xuống, cô bỏ sợi dây chuyền vào một cái dĩa có đáy rộng, đổ vào trong đó một chút nước gì đó là lạ hơi khó ngửi. Tiếp theo, cô lấy tóc của Xuân Hoa cho vào cùng, để tóc và dây chuyền cùng ngập trong nước. Cuối cùng, cô dùng dao rọc giấy nhỏ cắt một đường ở đầu ngón tay rồi nhỏ ba giọt xuống dĩa nước. Xong xuôi đâu đó cô mới đọc chú, biểu cảm của cô nghiêm trang và thành khẩn vô cùng. Trước khi làm chú tìm người, cô còn tắm qua với lá bưởi trước một lần cho thật “sạch” rồi mới bắt đầu thực hiện.

Im lặng khoảng vài giây, sợi dây chuyền trong dĩa nước đột nhiên rung lên, từ một đồ trang sức bằng bạc đẹp mắt, đột nhiên lúc này lại biến thành mũi tên chỉ hướng giống như mũi tên trên la bàn. Sợi dây chuyền hình dạng vốn uốn cong mà bây giờ lại trở thành một khối thẳng tắp giống như là cây đinh vậy. Đầu của sợi dây chuyền chỉ theo hướng nào, Cỏ sẽ đi theo hướng đó để tìm người.

Cỏ nhìn dây chuyền rung rung trong nước, đầu dây chuyền chỉ hướng ra cửa, cô liền quay sang nói với hai người bên cạnh:

– Đi thôi, hai người nhớ giữ chặt túi trầm trong người nha, đừng để rớt mất đó.

Tam gia và Nguyệt gật đầu, hai người đi theo sau lưng Cỏ, cả hai cầm theo đèn sáng, bí mật đi tìm Xuân Hoa trong âm thầm.

Dây chuyền chỉ hướng ra sau vườn, sau đó từ vườn thông qua cánh cửa sắt nhỏ ngay hàng rào mà đi qua một bãi đất trống. Từ bãi đất trống băng qua một cánh đồng ruộng bỏ hoang, rồi từ đồng ruộng đi tới một lối mòn nhỏ giữa rừng tràm nước, vô cùng tăm tối và khó đi. Lúc này, bọn cô đã đi được một đoạn rất xa, trời cũng bắt đầu sụp tối…

Mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra, Cỏ nhìn thấy sợi dây chuyền không còn phát sáng nữa, cô liền nhỏ thêm máu vào, đây đã là lần thứ bảy cô nhỏ máu, đầu ngón tay vì bị rọc nhiều lần nên truyền tới một cơn đau nhức rất khó chịu. Cỏ dừng lại không bước tiếp nữa, cô nhìn xung quanh một vòng, lúc này cô khẽ hỏi:

– Cậu Ba, đây là đâu vậy cậu? Đi vào đây có đường ra không cậu?

Duy Long đứng sau lưng cô, anh rọi đèn xung quanh, nhìn trước ngó sau một chốc, anh mới trả lời:

– Có đường ra, đây là đường tắt dẫn tới con núi Thiên Dương. Đi hết đường mòn nhỏ này là tới, nhưng đường mòn này bây giờ rất ít người đi, hầu như chỉ có người đi núi săn thú rừng mới đi thôi.

Cỏ nhíu mày, cô lại hỏi:

– Núi Thiên Dương là ngọn núi cao gần mặt trời đó hả cậu?

Cậu Ba khẽ gật:

– Ừ, sát núi Thiên Dương có khu đất của nhà mình, ông nội từng xây nhà ở đó, mục đích là để nghỉ dưỡng. Nhưng từ đó tới giờ tôi chưa đặt chân tới đó bao giờ, nghe nói là bỏ hoang lâu rồi, không dùng tới nữa.

Xuân Nguyệt vừa thở dốc vừa nói:

– Có khi nào là có người dắt chị Hoa đi tới nhà nghỉ bỏ hoang của ông nội Báu không Tam gia? Chứ chị hai làm sao lại đi tới đây, chị ấy đâu biết đường đi, từ đó tới giờ cũng chưa đi núi Thiên Dương lần nào mà.

Duy Long không đáp, chân mày anh nhíu chặt, anh cũng không thể đoán được lý do vì sao Xuân Hoa lại đi được tới đây. Núi Thiên Dương khá ít khách tới tham quan, chủ yếu là các đoàn leo núi thám hiểm tới để trải nghiệm. Địa hình ngọn núi này rất hiểm trở, khó leo và khó kiểm soát, ở đây chỉ có dân đi núi chuyên nghiệp và vận động viên có kinh nghiệm mới dám băng xuyên núi. Còn lại dân thường nếu muốn đi bắt buộc phải có người rành đường dẫn đi, nếu không sẽ không cách nào băng qua núi Thiên Dương để đi ra đường lớn được…

Cỏ phán đoán tình hình trước mặt, bây giờ dù có nghi ngờ cái gì thì cũng phải đi tìm Xuân Hoa trước cái đã. Đã đi tới đây rồi, cô không thể bỏ dở giữa chừng, lại càng không thể câu giờ, nếu càng kéo dài lâu thì cô sẽ càng gặp nguy hiểm. Cô không thể lường trước được là tới khi nào thì cô sẽ yếu sức, còn hiện tại bây giờ thì cô bắt đầu thấy thấm mệt, mà máu của cô cũng đã dùng nhiều lắm rồi…

– Cậu Ba, từ đây tới núi Thiên Dương còn xa lắm không?

Duy Long bước tới gần vợ mình, anh đưa cho cô chai nước suối, sau đó mới nói:

– Đi hết con đường mòn này là tới đường dẫn ra núi Thiên Dương.

Cỏ uống một ngụm nước, cô dùng nước rửa mặt, sau đó mới hỏi tiếp:

– Vậy nhà nghỉ của ông nội cũng ở gần đây luôn hả?

– Ừ, nhà nghỉ của nhà mình ở gần chân núi, cũng sắp tới rồi.

Cỏ không hỏi gì thêm, với tình hình hiện tại thì cô có thể nắm chắc được 70, 80 phần trăm là Xuân Hoa đi theo hướng tới núi Thiên Dương. Còn về chuyện cô ấy đi núi hay là đi tới nhà nghỉ của ông nội thì cô không rõ, để coi dây chuyền chỉ dẫn cô đi tới đâu…

Sau khi băng qua hết rừng tràm, hai chân của Cỏ dính đầy bùn, Tam gia phải dùng nước rửa chân cho cô trước khi tiếp tục đi tới núi Thiên Dương. Cũng không phải tự dưng Tam gia ga lăng tới mức kỳ cục mà là vì hai tay của Cỏ lúc này đang bận giữ dĩa nước, cô không thể bỏ dĩa nước xuống được, vì vậy chỉ có thể để cho Tam gia giúp cô rửa chân.

Nước lạnh dội vào chân, cảm giác rất sảng khoái, lại được mỹ nam giúp rửa chân, chà, không cần nói cũng biết là sung sướng tới cười không khép được miệng. Mấy khi được cậu Ba phục vụ, Cỏ chắc chắn phải tận hưởng phút giây này thiệt là tốt.

Nhìn lên thấy Cỏ cứ cười tủm tỉm nhìn mình, Duy Long nhướn mày nhìn cô, anh khẽ hỏi:

– Em cười cái gì? Nhột chân hả?

Cỏ vẫn cứ cười, vừa cười cô vừa nói, nửa đùa nửa thật:

– Đâu có, dễ dầu gì mà được cậu Ba rửa chân cho, em đang ra sức tận hưởng mà. Khoái quá nên cười vậy á mà.

Duy Long nhìn cô, nghe cô nói như vậy, anh phì cười, khẽ đáp:

– Sau này tôi cũng sẽ hầu hạ em như vậy, cần cái gì mà ra sức…

Cỏ thẹn thùng, cô đặt câu hỏi, nửa hỏi nửa thả thính:

– Em thích được rửa chân như này, cậu làm được hông mà nói chắc vậy?

Anh đánh khẽ vào chân cô, nửa đùa nửa thật:

– Em dám đưa chân, tôi dám rửa.

Cỏ bĩu môi, mặc dù cô biết chỉ là lời nói giỡn chơi của anh nhưng cô vẫn thấy rất vui vẻ. Đó giờ cũng không có ai hứa hẹn gì với cô đâu, anh là người đầu tiên luôn đó.

Xuân Nguyệt rửa chân bên cạnh, cô nghe được đoạn đối thoại của hai người Tam gia và Cỏ. Chỉ là không dám để lộ biểu cảm chân thật của mình cho bọn họ phát giác, cô liền khẽ cúi đầu, tự mình rửa chân, cũng tự mình xem như là chẳng nghe thấy gì…
______________________
Đi tiếp thêm một đoạn khá xa, Cỏ phải nhỏ thêm 3 lần máu nữa thì mới tới được chân núi Thiên Dương. Nhìn thấy núi ở trước mặt, cô đi tiếp thêm một đoạn nữa, mãi tới khi đến trước một ngôi nhà bỏ hoang, Cỏ mới có thể thở phào được một hơi… bởi vì dây chuyền trong dĩa đã không còn rung lên nữa, mà nó đang chỉ thẳng hướng về phía cánh cổng sắt cũ kỹ của ngôi nhà…

Cả ba dừng lại trước cổng, vẫn là Xuân Nguyệt không nhịn được mà cất tiếng hỏi trước:

– Mợ Ba, chị Hoa đang ở đây… có phải không mợ?

Cỏ nhìn vào bên trong ngôi nhà, vì trời khá tối nên cô cũng không quan sát được gì, chỉ thấy bên trong sân cỏ mọc um tùm, lại có tiếng cóc nhai kêu, nghe có chút rợn người.

– Em hông chắc, nhưng dây chuyền không rung lên nữa… chị Hoa có khả năng là đang ở trong đó.

Tam gia lúc này lại lên tiếng:

– Tới thì cũng đã tới rồi, dù Xuân Hoa có ở trong đây hay không thì cũng phải vào trong xem thử. Hai đứa ở ngoài này đi, để anh vào trong tìm em ấy.

Cỏ không đồng ý, cô ngăn anh lại:

– Cậu Ba, ở đây ghê quá, để em đi theo cậu.

Cả Xuân Nguyệt cũng vội nói ngay:

– Em đi nữa, em không yên tâm để hai người đi vào trong đó.

Duy Long vốn không định để hai cô gái này theo cùng, nhưng nghĩ lại, nếu để hai người các cô ở bên ngoài thì anh cũng không thấy yên tâm. Nhưng mà Cỏ hình như đã mệt lắm rồi, anh để ý cô suốt từ nhà đến đây, không biết Nguyệt có để ý thấy hay không nhưng riêng anh, anh thấy rõ Cỏ đã mất máu rất nhiều. Hiện tại chưa biết vào trong kia có gặp nguy hiểm gì hay không, sức cô lại yếu đi, anh thật sự không thể để Cỏ đi vào bên trong theo anh được..

Quay sang nhìn Cỏ, anh nói với cô:

– Em đừng theo tôi vào trong, em mất máu nhiều, cứ ngồi đợi tôi ở bên ngoài.

Lại quay sang nói với Xuân Nguyệt, anh căn dặn:

– Em cũng vậy, em ở ngoài này với Như Ý đi, cô ấy vì đi tìm Xuân Hoa mà mất rất nhiều máu… Như Ý không thể đi tiếp được nữa.

Xuân Nguyệt ngó sang nhìn Cỏ, đúng thật là Tam gia nói không sai, mặt mày của Cỏ lúc này trắng bệt, không còn một chút huyết sắc nào. Cô cũng không phải vô tâm tới mức không biết nghĩ cho người khác, chưa kể đến việc nếu tìm đuợc Xuân Hoa thì đó hoàn toàn đều là công lao của Cỏ…

Nghĩ trước nghĩ sau thấu đáo, bỏ qua mấy lời nói không cần của Cỏ, Xuân Nguyệt quyết định sẽ ở bên ngoài cùng với Cỏ chờ đợi Tam gia vào trong tìm người.

Duy Long khá hài lòng với sự sắp xếp này của mình, anh dặn dò xong xuôi thì nhanh chóng cầm đèn pin đi vào bên trong cánh cửa sắt cũ kỹ. Anh không dám chắc liệu là Xuân Hoa có ở đây hay không nhưng theo linh cảm của anh… anh tin là cô ấy đang ở đây.

Duy Long đi rồi, Xuân Nguyệt lúc này liền giúp Cỏ băng lại ngón tay bị thương với những vết rạch ngổn ngang. Cỏ cũng ngồi yên cho Xuân Nguyệt xử lý vết cắt, cô còn tận dụng thời gian rảnh này để rửa sạch sợi dây chuyền rồi nhanh chóng đeo vào cổ.

Trong lúc hai người còn đang cặm cụi làm công việc của mình thì ở sau cánh cửa cũ kỹ, Duy Long đã gấp gáp từ trong sân chạy ra. Anh vừa chạy vừa thở gấp vì mất sức, trên tay anh bồng một cô gái đầu tóc rối tung. Mà cô gái này cũng không phải là ai khác… cô ấy chính là… là… là Xuân Hoa!

Nhìn thấy Duy Long đang bồng Xuân Hoa, Xuân Nguyệt mừng rỡ đến mức quên luôn cả chuyện đang xử lý vết thương cho Cỏ. Cô ấy bỏ dở công việc đang làm mà tung người chạy vội về phía của Duy Long. Vừa chạy vừa khóc, vừa khóc vừa kêu:

– Chị Hai… chị Hai… em nè… Xuân Nguyệt nè chị Hai…

Cỏ cũng mừng đến rơi nước mắt, cô chạy vội theo Xuân Nguyệt, cô muốn xem tình hình của Xuân Hoa, xem xem chị ấy có bị thương ở đâu không. Chỉ là, khi Tam gia vừa mới đặt Xuân Hoa nằm xuống vệ cỏ bên đường, vừa mới rời khỏi vòng tay của Duy Long thì Xuân Hoa đột nhiên ngồi bật dậy. Trong giây phút kinh hoàng đó, Cỏ nhìn thấy Xuân Hoa xoay đầu tìm kiếm, thứ mà cô ấy tìm không phải là Xuân Nguyệt, cũng không phải là Duy Lòng… mà thứ cô ấy đang tìm… lại chính là cô.

Cỏ đứng khựng lại, cô nhận ra có gì không đúng ở Xuân Hoa, mặc cho Xuân Nguyệt có khóc lóc ôm lấy cô ấy mừng rỡ thì cô ấy cũng không nói năng gì. Bốn mắt nhìn nhau, Cỏ nhìn rõ được tròng mắt đen tuyền không có tròng trắng của Xuân Hoa. Rồi từ miệng, cô ấy phát ra một tiếng nói rất kỳ dị, âm thanh như vọng về từ dưới lòng đất vậy…

Cái thứ âm thanh kỳ quái kia chắc chắn là Tam gia và Xuân Nguyệt nghe sẽ không thể hiểu được, nhưng còn riêng Cỏ… chẳng những là cô nghe được, mà cô còn hiểu được, hiểu rõ ràng từng chữ một. Xuân Hoa nói, là cô ấy đang nói riêng với cô chứ không phải là nói với ai khác, nguyên văn là như thế này:

“Phón Phón… lời nguyền… cứu… con trai!”

Yêu thích: 4.2 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN