Ép Gả Cho Anh Chồng
Phần 10
Bữa trưa toàn là những món được chế biến từ gan động vật, nào là gan xào, gan nướng, gan luộc… Cỏ ăn gan nhiều tới mức ngán đến tận cổ, nhìn thôi cũng muốn nôn, không cách nào nhét vô miệng được nữa.
Bé Nhí nhìn thấy mợ chủ mặt mày nhăn nhó, con bé hết sức cảm thông:
– Em biết là mợ ngán lắm rồi, tới em ngó còn thấy ngán nữa mà. Nhưng mà cậu Ba đã dặn phải trông chừng mợ, hông được để mợ bỏ mứa.
Cỏ nhìn con bé, cô kiên quyết không ăn:
– Một tuần liền rồi đó Nhí, mợ chịu, hông ăn nữa!
Bé Nhí khó xử, con bé nhìn một bàn đồ ăn được nấu riêng cho mợ Ba, đồ ăn thì ngon đó nhưng quả thực là quá mức ngán. Nhưng mà ở trên đã có lệnh, con bé không thể không nghe theo.
– Mợ ăn đi, lát nữa cậu Ba lên kiểm tra mợ đó, em hông có biết đâu nghen.
Cỏ nhất quyết không chịu, cô quay mặt sang hướng khác, nói cứng rắn:
– Cậu Ba lên cũng kệ cậu, cậu thích thì ăn chớ mợ chịu rồi, mợ sắp thành gan heo rồi đó Nhí. Ăn gần một tuần lễ, sợ quá chừng rồi!
Duy Long vừa từ bên ngoài đi vào, anh còn chưa kịp bước vào phòng thì đã nghe được giọng nói lanh lảnh đầy bất mãn của Cỏ. Anh biết cô không thích ăn gan nhưng đợt đi tìm Xuân Hoa cô đã mất rất nhiều máu, không thể không ép cô ăn nhiều thêm một chút được. Tối hôm đó vừa về đến nhà thì cô đột nhiên ngã ra ngất xỉu, mặc dù bác sĩ nói cô không sao nhưng cô ngủ sâu tới hai ngày hai đêm, dọa cho anh sợ tái hết mặt mũi. Lúc cô tỉnh dậy, gương mặt cô trắng toát, không có chút sắc hồng nào, nếu anh không tích cực bồi bổ cho cô, anh sợ là cô sẽ vì mất máu mà kiệt sự mất!
Bước vào trong phòng, nhìn thấy Cỏ đang bất mãn với bé Nhí, anh liền nháy mắt ra hiệu cho con bé đi ra ngoài. Đợi con bé đóng giúp cửa phòng lại, anh mới nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, đối diện với gương mặt hồng hồng của Cỏ, anh khẽ hỏi:
– Sao lại không chịu ăn? Những món này đều là tốt cho sức khỏe của em đó.
Cỏ nhìn anh, cô thở dài rầu rĩ:
– Em biết là tốt, nhưng mà em không ăn nổi nữa. Gần một tuần rồi đó cậu, ngày nào em cũng ăn, ngán lắm luôn!
Anh lại hỏi:
– Vậy bây giờ em muốn ăn gì?
Cỏ nghĩ nghĩ, cô đáp:
– Em muốn ăn cơm bình thường giống cả nhà thôi, cậu đừng cho em vô chế độ đặc biệt nữa được không cậu Ba? Em khỏe như voi vậy đó, mất chút đỉnh máu thì có là chi đâu.
Cô nói như vậy là nói thiệt, không phải cố tình nói dối chỉ để khỏi cần ăn gan heo. Cô là khỏe thiệt sự, mặc dù mất máu khá nhiều nhưng cũng đã ngủ hai ngày hai đêm, lúc tỉnh dậy gần như đã hoàn toàn hồi phục trở lại. Nhưng mà cô nói cô khỏe thì Tam gia lại không tin, anh cứ bắt cô ăn uống ngủ nghỉ theo chế độ, làm cho cô buồn chân buồn miệng hết sức. Tính thêm bữa nay nữa thì cũng đã là một tuần rồi, vậy mà anh lại còn bắt cô phải tiếp tục ăn gan heo…
Duy Long hết nhìn cô rồi nhìn đến đồ ăn ở trên bàn, nghĩ nghĩ vài giây, anh không giữ ý định ép cô ăn đồ ăn bổ dưỡng nữa. Anh nói:
– Ừ, nếu em thấy em khỏe rồi thì xuống ăn cơm cùng cả nhà, đứng dậy đi.
Được “thả” tự do, Cỏ mừng như bắt được vàng, cô hí ha hí hửng đi theo sau Tam gia, hai người một trước một sau nói nói cười cười đi tới phòng ăn.
Trên bàn ăn, bà Lệnh hỏi thăm sức khỏe của Xuân Hoa, bà hỏi Xuân Nguyệt:
– Con bé Hoa đã đỡ hơn chưa Nguyệt?
Xuân Nguyệt khẽ gật, giọng của cô vô cùng dịu dàng:
– Dạ đỡ hơn nhiều lắm rồi bác gái, hai ba bữa nay chị Hai không còn khóc nữa, chịu ăn cơm ngủ nghỉ như bình thường rồi ạ.
Bà Lệnh nghe vậy cũng tương đối yên tâm trong lòng, chuyện Xuân Hoa đột nhiên đi lạc làm cho bà sợ hãi thật sự. Bà sợ là nếu mà ba chồng bà biết chuyện thì sẽ quở trách bà chăm sóc khách khứa con cháu không được chu toàn, lúc đó lại khổ thân cho bà…
Hỏi thăm Xuân Nguyệt xong, bà Lệnh lại quay sang nhìn vợ chồng con trai thứ, bà lúc này mới hỏi đến sức khỏe của Cỏ.
– Còn con nữa vợ thằng Ba, con khỏe chưa mà bữa nay xuống đây ăn cơm?
Cỏ cười tươi, cô vội đáp lời:
– Dạ khỏe rồi mẹ, con ăn cơm một mình chán quá chừng, rồi gan heo nữa… ăn hông nổi nữa mẹ ơi.
Hai Trân nghe em dâu nói vậy, cô ấy khẽ cười, trách yêu:
– À, biết buồn biết ngán rồi đó ha? Vậy sau này bỏ cái tật chạy theo làm cản trở người ta nghen. Cũng hên là em chỉ bị thương có chút xíu ở tay mà ngủ mấy ngày mấy đêm, cỡ mà bị thương nặng chút nữa chắc ngủ luôn quá. Không có biết lo cho mình gì hết chơn à, bữa em xỉu, ba mẹ lo cho em đó, biết hông?
Cỏ lè lưỡi, cô gãi đầu đầy ngượng ngùng. Chuyện của đêm hôm đó, cô đã dặn Tam gia và Xuân Nguyệt không được tiết lộ chuyện cô có khả năng đặc biệt. Vậy nên lúc cô cùng Xuân Hoa trở về, mọi người chỉ nghĩ đơn giản là cô đi theo Tam gia để đi tìm Xuân Hoa mà thôi. Lại thấy cô đột nhiên ngất, mọi người vừa lo cũng vừa giận, lo là lo cho sức khỏe của cô, còn giận là giận vì cô không biết tự lượng sức mình, thân đàn bà con gái mà cứ thích đi đêm đi hôm…
– Dạ, em biết tội của mình mà, sau này hông dám vậy nữa đâu.
Hai Trân cười cười, còn bà Lệnh thì khuyên răn con dâu:
– Mẹ với ba con không có cấm cản con cái chi hết, nhưng sau này con làm cái gì thì cũng phải biết nghĩ cho mình. Sức khỏe hông được tốt thì đừng có cố sức, đó, bữa đó nhìn con còn thấy sợ hơn là Xuân Hoa, làm cho ba mẹ lo lắng cả đêm. Mà thôi, bây chừ khỏe lại là tốt rồi, tự rút kinh nghiệm nghen chưa?
Cỏ gật đầu vâng dạ lia lịa. Mợ Năm Tiên cũng nhanh nhảu lên tiếng:
– Thiệt là bữa đêm chị Ba làm vợ chồng em hú hồn đó, chị chui ở đâu mà cái tay chảy máu quá chừng vậy hả chị Ba?
Cỏ nhìn sang em dâu, cô cười giã lã, trả lời:
– Ờ, đường tối quá chị hông thấy rõ nên té, tay quẹt ở đâu cũng hông biết luôn, về tới nhà mới thấy chảy máu nhiều vậy chớ lúc té chị đâu để ý.
Lúc này, bà Ba cũng khẽ giọng hỏi Cỏ:
– Con là con gái nhà nông mà sức khỏe yếu quá vậy Ý? Nhìn con đâu giống con gái liễu yếu đào tơ, tới Xuân Nguyệt còn không sao, vậy mà con lại bị thương…
Cỏ nhìn về phía thím Ba đang ngồi đối diện, không biết là linh cảm của cô có đúng hay không nhưng theo cô cảm nhận được là… dường như người thím này không có thích cô. Từ lúc cô về đây làm dâu, một là thím không nói chuyện với cô, chứ còn đã nói chuyện thì toàn là nói những câu nghi ngờ, những lời dạy dỗ. Cô không biết có phải là do tánh tình của thím ấy vốn là như vậy, hay là vì thím ấy… không ưa cô!
Duy Long im lặng suốt từ nãy tới giờ, anh nghe thấy mẹ và chị gái mình trách Cỏ thì anh đã thấy không vui trong lòng. Nhưng đó là mẹ và chị gái anh, anh nghĩ là anh không nên đứng ra bảo vệ vợ mình quá mức, dù sao thì cũng là hai người họ quan tâm tới cô nên mới nói như vậy. Nhưng còn thím Ba đây thì khác, lời của thím ấy nói thiệt là khó nghe, cứ như đang khinh thường kèm theo thi dễ vợ của anh vậy…
Đặt đũa xuống bàn, Duy Long vươn tay múc cho Cỏ một muỗng canh súp đỏ, vừa múc canh anh vừa thay cô đáp lại câu hỏi của thím Ba.
– Con gái nhà nông thì cũng là con gái mà thím Ba, nhìn vợ con như vậy chứ cô ấy yếu ớt lắm, không phải kiểu phụ nữ lực điền mạnh cùi cụi đâu. Bởi vậy sau này đừng ai kêu cô ấy giúp khiêng vác cái gì, mắc công vợ con ngất giữa chừng nữa thì khổ.
Cậu Ba đã không mở miệng nói chuyện thì thôi, một khi đã lên tiếng thì toàn là nói những điều chính xác và đầy ẩn ý. Cũng đâu phải tự dưng mà cậu nói vậy, nếu không phải có lần cậu tận mắt nhìn thấy người thím này sai người làm đi tìm vợ cậu nhờ vả khiêng vác đồ, vậy thì cậu đã không khó chịu nhiều tới thế này. Lần đó là vì cậu không muốn vợ cậu khó xử, không muốn để vợ mang tiếng được cưng chiều quá mức, chứ nếu không, cậu đã tới gặp thím Ba để trực tiếp nói rõ thái độ của mình rồi. Vợ cậu dù là con gái nhà nông thì cũng là con gái, làm gì có cái phân biệt là con gái của nông dân thì phải luôn mạnh mẽ, sức khỏe phi phàm như là đàn ông?
Mọi người đang ngồi ở đây đều cảm thấy kỳ lạ, bọn họ trong đầu đều đang có câu hỏi không biết là cậu Ba đang nói về chuyện gì mà nghe nó cứ huề trớt. Nhưng riêng Cỏ và bà Ba thì lại hiểu rất rõ vì sao Tam gia lại trả lời như vậy, đây là câu đáp lời không hề vui vẻ một chút nào, rõ ràng là đang thể hiện ý tứ cực kỳ bất mãn…
Cỏ tròn mắt nhìn Tam gia đang múc canh vào chén cho mình, cô vừa ngạc nhiên mà cũng vừa thấy vui trong lòng. Hóa ra là anh biết chuyện thím Ba thường hay sai vặt cô, lúc này là đang thị uy giúp cô đây mà!
Một bên thì vui mừng, một bên lại không mấy vui vẻ. Bà Ba nhìn nhìn cháu trai chồng, bà cười rất nhạt, lời nói lạnh lùng hơn thường khi:
– À, là thím không biết, thím cứ tưởng con gái nhà nông thì quen với làm lụng quanh năm không chứ… nói vậy là do thím bất cẩn rồi.
Duy Long không đáp lại, anh chỉ cười, nụ cười nhẹ tựa lông hồng. Anh nói như thế không phải vì muốn gây chuyện với bà ấy mà mục đích của anh là muốn cảnh cáo bà ấy, muốn bà ấy sau này không xem thường vợ của anh như thế nữa. Có lần cảnh cáo này, nếu sau này thím ấy vẫn còn đi tìm Cỏ sai vặt, vậy thì lúc đó đừng có trách anh làm cháu mà không nể trọng người lớn trong nhà!
Bà Lệnh mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng ngó thấy không khí giữa em dâu và con trai có chút gì đó kỳ lạ, bà liền nói sang chủ đề khác, không để cho mọi người trong nhà bất hòa với nhau. Bà làm lớn chứ cũng khổ tâm dữ lắm, tại vì chồng của bà không thích người nhà bất hòa, đã vậy ông ấy lại còn rất thiên vị cho cô em dâu goá chồng này nữa chứ!
_____________________________
Ăn xong bữa cơm, Tam gia đi ra ngoài có công chuyện riêng, Cỏ thì theo Xuân Nguyệt tới thăm Xuân Hoa. Nhìn theo bóng dáng của Xuân Nguyệt và Cỏ đang đi trong sân, bà Ba Vân nhíu mày nhìn theo, cũng không tỏ ra là vui hay là không vui, bà lúc này đột nhiên quay sang hỏi con dâu đang đi bên cạnh.
– Út Bảo đâu rồi? Cô cho thằng nhỏ ăn chưa?
Mợ Hai gật đầu, mợ đáp:
– Vú đang cho út Bảo ăn cơm đó mẹ, bữa nay thằng bé nghịch quá, hay là…
– Hay là sao? Cô định nói gì?
Mợ Hai đắn đo một chốc, mợ nghĩ là trước sau gì mợ cũng phải nói ra chuyện này.
– Dạ, hay là… mình cho út Bảo đi học nghen mẹ. Thằng nhỏ cũng tới tuổi tới trường rồi, đáng lý năm nay út Bảo vô lớp ba, mà bây giờ thằng bé còn chưa được học lớp một nữa…
Bà Ba nhìn con dâu, bà làm sao không hiểu con dâu đang có ý gì. Chẳng qua là bà cảm thấy không mấy yên tâm khi để cho út Bảo tới trường đi học. Thằng bé quá hiền lành nhút nhát, bà sợ là út Bảo sẽ bị bạn bè thầy cô ức hiếp.
Thấy mẹ chồng trầm ngâm, mợ Hai liền nói thêm vào:
– Trước sau gì cũng phải để út Bảo đi học thôi mẹ à, cứ cho thằng bé ở nhà hoài, con thấy cũng không có tốt.
Bà Ba bình thường luôn là người điềm đạm, thế nhưng khi đối diện với con dâu, bà lại trở nên khó tánh khó khăn vô vàn.
– Có cái chi mà không tốt, tôi cũng biết cô không nguyện ý chăm lo cho thằng nhỏ… tâm tánh cô ra sao, tôi đâu phải không biết.
Mợ Hai thoáng biến sắc, mợ liền nói:
– Ý con không phải như vậy, con rất thương út Bảo mà…
Lời còn chưa nói xong, bà Ba đã vội liếc mắt cắt ngang lời con dâu, bà lạnh giọng:
– Thôi cô đừng có nói gì nữa hết, tự tôi biết cái nào tốt cái nào xấu, cô không cần dạy đời tôi. Cô đi về phòng đi, lo cho út Bảo đàng hoàng, cô lo cho thằng út được thì sau này mới lo được cho con của cô.
Mợ Hai có khổ mà không nói được, mà mợ cũng không có cái gan nói lại mẹ chồng mình. Vậy nên khi bà Ba kêu mợ về phòng, mợ liền quay lưng đi về phòng chăm sóc cho em chồng, một chữ cũng không dám cãi lại…
Trở về phòng, bà Ba liền kêu vú nuôi của con trai đến hỏi chuyện, bà không tin là tự dưng con dâu bà lại tốt tánh lo lắng cho tương lai của út Bảo như vậy. Chỉ là khi nghe vú nuôi kể lại lý do, bà Ba như không dám tin vào tai mình, bà lớn tiếng hỏi gấp:
– Vú nói sao? Út Bảo nó làm như vậy với chị dâu nó? Vú nói giỡn hay nói thiệt vậy vú?
Vú Thì nào dám nói dối, vú ấy đưa tay lên trời, nói bằng thái độ cực kỳ kiên định:
– Tôi thề với bà là tôi nói thiệt, tận mắt tôi nhìn thấy, tôi nào dám nói dối với bà. Mà tôi nói dối bà cũng có được cái chi đâu, nói ra còn thấy xấu hổ hơn.
Bà Ba cực kỳ tin tưởng bà vú này của con trai, kể từ lúc út Bảo còn nhỏ, vú Thì đã nuôi dưỡng con trai của bà. Chưa nói tới việc vú Thì là người theo bà tận tâm nhất kể từ lúc bà mới về cái nhà này làm dâu. Mà vú Thì là người rất biết chừng mực, cũng chưa bao giờ gian dối qua mặt bà chuyện gì. Nếu đúng như những gì vú Thì nói thì chuyện này…
Ngó thấy bà chủ trầm mặc, vú Thì liền nói tiếp:
– Bữa đó là tôi tận mắt nhìn thấy cậu Út nhà mình làm vậy với mợ Hai… Tôi cũng hoảng hồn lắm, mà mợ Hai cũng giận lung lắm đó bà, có điều là mợ Hai không có đánh cậu Út mà chỉ kêu tôi dẫn cậu Út ra ngoài. Nói thiệt, tôi cũng không định nói chuyện này cho bà biết, tại vì mợ Hai có dặn tôi là đừng nói lung tung với bà, sợ bà đánh cậu út. Thiệt ra mợ Hai lo cho cậu Út lắm, mợ bị vậy mà cũng đâu có nói với cậu Hai đâu bà, mợ đàng hoàng lắm đó bà, tôi cũng thấy tội nghiệp cho mợ…
Bà Ba cười nửa miệng, bà khinh khỉnh liếc mắt nhìn vú Thì, bà nói:
– Nó đàng hoàng lắm hả vú? À mà đúng rồi, nó phải đàng hoàng trung thành với tôi, chớ nếu nó không trung thành với tôi thì trời đánh nó đó. Mà thôi đi, để tôi coi chọn trường cho thằng út, chớ để cho nó học chung với đám nhà nghèo. Thôi, vú ra kêu út Bảo vô đây cho tôi đi, tôi phải hỏi thằng nhỏ chuyện này mới được…
Vú Thì gật đầu đi nhanh ra ngoài tìm cậu út Bảo, vừa đi bà vừa thầm cảm thán về bà Ba. Chẳng hiểu sao, càng ngày bà càng cảm thấy bà Ba này tánh tình quá mức kỳ khôi, không còn hiền lành thông tuệ như trước đây bà từng biết nữa. Lại nói tới cậu út Bảo, bà cũng chưa từng thấy một đứa con nít nào mà khôn ranh mất nết như đứa trẻ này. Mới có 7,8 tuổi đầu mà đã biết vô lễ với chị dâu mình như vậy, hỏi thử coi tới khi lớn thì còn mất dạy tới cỡ nào nữa? Chuyện này mà để tới tai của cậu Hai thì lại lớn chuyện, tính ra thì mợ Hai cũng quá nhẫn nhịn rồi, thử đụng tới mợ Năm đi rồi biết thế nào là lễ độ…
Vú Thì lắc đầu ngao ngán, càng ngày vú càng cảm thấy cái nhà này càng lúc càng quỷ dị lạ lùng. Mà cái người quỷ dị nhất lại chính là mẹ con của bà Ba, nói chính xác nhất là bà Ba Vân và cậu út Bảo. Ai cũng nói bà Ba nhận nuôi cậu út Bảo, nhưng riêng bà thì bà lại chưa từng cảm thấy như vậy. Bởi vì một người đàn bà tới con ruột của mình còn chẳng thèm cho bú sữa thì nói gì là tới chuyện muốn nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi ngoài đường? Chuyện hài hước dễ sợ hà!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!