Ép Gả Cho Anh Chồng
Phần 38
Bà Lệnh bệnh rất nặng, bếp thuốc nấu suốt từ sáng tới chiều, chưa có dấu hiệu ngưng nghỉ. Bên phía bà Ba Vân thì ổn định hơn, cũng không còn thuốc thang người chăm kẻ bẵm như mấy hôm trước nữa. Mới hôm qua ông nội Báu có tới thăm hai đứa con dâu, cũng không biết ông có nói gì hay không mà thấy bà Ba Vân bữa nay đỡ bệnh hẳn, nghĩ thì cũng thấy kỳ lạ!
Ông Lệnh mấy bữa nay cũng khổ sở hết sức, một bên thì vợ bệnh, một bên thì con cái tạo áp lực, thêm một bên là em dâu xin xỏ… ông cũng không biết làm sao cho đặng, cho toàn vẹn mọi thứ nữa đây…
Ông Lệnh ngồi một bên, bên cạnh là ba mình, ông nội Báu. Hai cha con ngồi với nhau gần 10 phút mà không khí lại cực kỳ yên tĩnh, không ai nói với ai câu gì. Mãi tới khi nước trà trong tách đã nguội dần, ông nội Báu mới trầm giọng chất vấn con trai.
– Sao rồi, vẫn chưa làm di chúc nữa?
Ông Lệnh nhìn lên ba mình, biểu cảm không mấy thoải mái, ông nói:
– Dạ, vẫn chưa làm…
Ông nội Báu nhíu mày, nghiêm túc hỏi:
– Tại sao vẫn chưa làm, còn suy nghĩ cái gì nữa? Con nói Duy Long không thể kế thừa tài sản nhà họ Cao được, vậy thì con còn chần chờ cái gì mà không làm di chúc cho thằng Quý? Hay là con muốn chia làm hai nửa, một cho thằng An, một cho thằng Quý?
Ông Lệnh rũ mắt im lặng, tuyệt nhiên không biết nên nói cái gì vào lúc này. Đúng là ông cũng có suy nghĩ sẽ để lại di chúc cho nhiều người chứ không phải sẽ để lại hết cho một mình cậu Năm Quý.
Ông nội Báu thở ra một hơi, ông nghiêm túc nói:
– Thằng Long nó có tới gặp ba, nó nói với ba, nó không cần tài sản gì của nhà họ Cao hết, tất cả mọi thứ từ tiền bạc cho tới công ty, nó hy vọng con có thể để lại hết cho thằng Quý. Ba cũng đã suy nghĩ rồi, thằng An cũng là con cháu của họ Cao, ba sẽ cho nó một phần riêng, giống con Trân, đứa nào cũng có phần. Còn về phần Duy Long, nó là đặc biệt, tất cả những gì mà ba đang có, ba sẽ để lại hết cho nó, coi như đó là một phần bù đắp… nên con không cần phải lo cho thằng Long.
Nói rồi, ông lại im lặng khoảng chừng vài giây, lát sau, ông mới tiếp tục nói:
– Con Đào và con Vân, đứa nào nặng đứa nào nhẹ, ba không tin là con suy xét không được. Nói về con Vân, kể từ lúc nó lấy thằng Vinh tới giờ, con có thấy nó thiệt thòi chỗ nào chưa. Chồng chết, con cái một tay nhà chồng lo hết, mấy chục năm ăn sung mặc sướng không đụng tới việc gì, như vậy thì còn cái gì nữa mà con phải phân vân? Lúc thằng Vinh còn sống, nó cũng có tranh giành với con cái gì chưa? Là chưa đúng không? Mà đã như vậy thì con còn lo sợ cái gì thằng An nó thiệt thòi?
Nhắc đến vấn đề này, biểu cảm của ông nội Báu có phần nghiêm trọng:
– Ba hỏi thiệt con, là con lo cho thằng An thiệt thòi hay là con lo con Vân phật ý?
Ông nội Báu hỏi thẳng như vậy, ông Lệnh thật sự cảm thấy lúng túng không biết phải trả lời làm sao. Ông chớp chớp mắt không dám nhìn thẳng vào mắt ba mình, giọng ông hơi run:
– Ba… sao tới cả ba cũng nghĩ như vậy? Con đã nói là con và Tuyết Vân… là không có gì rồi mà!
Ông nội Báu cười nhạt:
– Thì ba có nói là con với con Vân có gì với nhau đâu, ba chưa từng nói như vậy. Nhưng cái ý của con luôn nghiêng về mẹ con con Vân, không phải chỉ có một mình ba nhìn ra được… cái này là rõ rành rành. Lệnh à, từ đầu là không có duyên, che chở từ đó tới giờ… ba thấy đã đủ rồi đó con. Cũng là ba nghĩ cho con, chứ nếu ba không nghĩ tới cảm nhận của con trai ba…. vậy thì dễ gì có cái chuyện ba để cho con Vân được sống chung nhà với con tới tận bây giờ? Con phải luôn nhớ một điều như vầy, con Đào là vợ của con, con bé Trân là con gái của con và thằng Quý chính là con trai của con. Trên đời này… gia đình là quan trọng nhất… những thứ tốt nhất phải thuộc về gia đình mình… con hiểu chưa?
Lại dừng một lát, ông nội Báu mới dịu giọng, tiếp lời:
– Từ lúc về đây làm dâu tới giờ, vợ con chịu thiệt thòi cũng nhiều rồi… con đừng để con nhỏ phải khổ tâm thêm nữa. Có ai mà hiểu chuyện như nó đâu, nếu đổi lại là con Vân… con nghĩ nó chịu nuôi thằng Long và thằng An như con ruột của nó giống con Đào hả Lệnh? Cái tính của con Vân… chắc con không lạ đâu phải không?
Ông nội Báu hỏi như vậy, ông Lệnh có muốn trả lời thì cũng không dám trả lời thiệt lòng. Bởi vì ông nội Báu có nói sai cái gì đâu, cũng chỉ có vợ ông mới có lòng bao dung rộng lớn tới như vậy, lo toan nhiều thứ tới như vậy…
Còn về tính tình của Tuyết Vân, cô ấy không phải là không tốt, nhưng kể từ khi xảy ra chuyện năm đó, cô ấy mới dần thay đổi thành khó tính độc đoán giống như hiện tại. Ông cũng là vì muốn thay em trai bù đắp lỗi lầm cho Tuyết Vân, chứ kể từ khi Tuyết Vân trở thành vợ của em trai… ông đã không còn mơ tưởng gì tới chuyện tình cảm nam nữ nữa rồi. Ông biết vợ ông thiệt thòi, vậy nên ông đã cố gắng hết sức dành những thứ tốt nhất tới cho bà ấy. Ông cũng thừa biết ông trước giờ có thiên vị cho Tuyết Vân… nhưng mà…
Thôi đi, bây giờ ông cũng già rồi, cơ bản là không thể suy nghĩ thấu đáo được như thời trẻ, lại không thể chịu đựng quá nhiều áp lực từ con cái đem tới. Cứ như lời ba ông nói đi, bù đắp cho Tuyết Vân nhiêu đó cũng đã đủ rồi, kể từ nay về sau sẽ không làm như thế này nữa. Không thể để cho vợ chồng cứ mãi xào xáo, lại càng không thể để cho con cái nghi ngờ về phẩm đức của ông thêm bất kỳ một lần nào nữa!
_______________________________
Tam gia đi ra ngoài có công việc, Cỏ ở nhà xuống chăm mẹ chồng. Mẹ chồng cô hôm nay đã đỡ hơn nhiều, không còn nằm mãi ở trên giường như mấy bữa trước nữa. Sau khi từ phòng mẹ chồng đi ra, Cỏ tới thăm vườn hoa mình trồng. Nhìn lá bỉ ngạn tươi tốt xanh um, trong lòng cô như có cảm giác gì đó kỳ lạ lắm. Bỉ ngạn ra hoa thì cô rất mong chờ nhưng nghĩ tới cảnh sẽ không được nhìn thấy lá cây xanh tốt giống như thế này… tự dưng cô lại thấy không nỡ. Bỉ ngạn đẹp thì đẹp thật, ý nghĩa thì ý nghĩa thật… nhưng mà truyền thuyết có hoa không có lá thì lại buồn quá!
Lại đột nhiên nghĩ tới chuyện của cô, cô không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này là như thế nào nữa. Nhưng mà sự thật là cô không muốn chuyện của cô và Tam gia cũng sẽ giống như chuyện tình hoa lá của cây bỉ ngạn, cô thật lòng không hề muốn…
Lắc lắc đầu, cô tự nhủ với lòng sẽ không để cho cô và Tam gia cũng sẽ có kết cục buồn bã giống như vậy. Nếu sống thì cả hai cùng sống, chết thì cùng chết chứ làm gì có cái chuyện người thì sống nhăn răng, người thì ngủm củ tỏi âu sầu khổ sở. Phải, cô phải nhanh chóng đưa ra quyết định, cô phải đi tới gặp ông nội Báu, phải nói rõ ràng ý kiến của mình mới được.
Nghĩ như vậy, Cỏ liền hăng hái đi tới gặp ông nội chồng, lúc cô đứng trước mặt ông, nói ra những lời kiên định quyết không chia lìa kia… đừng nói là ông nội Báu mà tới cả cô còn cảm thấy kinh ngạc vì sự gan dạ của cô lúc này…
Ông nội Báu nuốt vội ngụm nước ấm, ông nhìn chăm chú cháu dâu, giọng ông khàn khàn:
– Con… nói hết chưa?
Nhìn thấy biểu cảm ông nội Báu, Cỏ đột nhiên cảm thấy có chút lúng túng. Nhưng mà những gì cần nói cô cũng đã nói hết, không thể rút lại được. Với lại cô cũng không muốn rút lại lời nói, cô đây là đang thể hiện sự quyết tâm bảo vệ cho hạnh phúc của cuộc đời mình đến cùng.
Hít vào một hơi thật sâu, cô nghiêm túc nói ra từng chữ rõ ràng:
– Dạ, con nói hết rồi ông nội. Con không muốn rời xa Duy Long, anh ấy là chồng của con, chồng đâu thì vợ đó… chuyện chia lìa là không thể nào.
Ông nội Báu trầm ngâm:
– Ông đâu có muốn bắt vợ chồng con xa nhau nhưng nếu vì con mà Duy Long bị ảnh hưởng xấu… con nhẫn tâm để nó như vậy luôn hay sao?
Cỏ thật sự có chút dao động, nhưng cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, cô không muốn rời xa Tam gia như vậy, mà chưa chắc gì khi Tam gia biết chuyện, anh ấy cũng sẽ chọn cách rời xa cô…
– Ông nội… tình cảm của con với Duy Long đang rất tốt, nếu bây giờ bắt tụi con rời xa nhau, như vậy mới gọi là tàn nhẫn. Hơn nữa, ông có từng nghĩ tới cảm nhận của Duy Long chưa, nếu đổi lại anh ấy là con… anh ấy cũng sẽ không làm như vậy. Thầy con luôn luôn dạy con là “đức năng thắng số”, con không tin là hai người đặc biệt như con và Duy Long lại không hợp nhau. Nếu nói trên đời này ai hợp với Duy Long nhất… vậy thì người đó chỉ có thể là con.
Ông Nội Báu nhíu mày, ông hỏi lại:
– Sao con chắc chắn như vậy? Sao con biết là Duy Long cũng sẽ giống con, biết đâu nó vì bảo vệ tính mạng của bản thân mà chọn rời xa con thì sao?
Cỏ lắc đầu quyết liệt, cô nói tràn đầy tự tin:
– Ai chứ Duy Long nhà con không có như vậy đâu, anh ấy không bao giờ là người sống thiếu nghĩa khí như vậy. Với lại, con không biết ông nội nghe ai nói là con không hợp với Duy Long, nhưng con nghĩ điều đó chưa chắc đã đúng sự thật đâu, có khi người ta lừa gạt ông lấy tiền đó. Người thường không thể chịu đựng được dương khí mạnh mẽ từ Duy Long nhưng còn riêng con, con có thể chịu đựng được. Nói tóm lại, ông nội cứ tin tưởng ở bọn con đi, không có nghĩa lý gì mà ông tơ bà nguyệt lại xe duyên nhầm người đâu ông…
Ông nội Báu nhìn vào thần sắc tự tin của cháu dâu, đột nhiên ông lại không biết nên nói với cháu dâu cái gì. Bắt ép mạnh tay thì ông quả thật không nỡ nhưng mà thật lòng là ông vẫn cảm thấy có gì đó không yên tâm lắm. Nhưng nếu suy nghĩ lại thì chính ông cũng không dám ép cháu dâu rời xa cháu trai ông. Bởi ông hiểu rõ tính tình của đứa cháu trai này, nếu lỡ một ngày không tìm thấy Như Ý… ông không dám tưởng tượng là Duy Long sẽ nổi điên tới mức nào. Có thể là đúng như những gì mà con bé vừa nói… là ở trên đời này sẽ không có ai hợp với Duy Long bằng con bé!
Thấy ông nội Báu trầm tư không nói gì, Cỏ nghĩ nghĩ, cô đắn đo vài giây nhưng vẫn quyết định nói những lời chân thành nhất tận sâu trong lòng mình…
– Ông nội ơi, ông đừng lo nghĩ nhiều nữa, Duy Long chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Con sẽ không làm hại anh ấy, trên đời này dù cả thế giới có ý đồ xấu với anh ấy thì vẫn còn có con đứng ra che chở bảo vệ cho anh ấy. Con sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy… mọi thứ con đều tự mình cân nhắc được… ông cứ yên tâm ở con!
Chẳng hiểu sao khi nghe cháu dâu hứa hẹn như thế này, ông nội Báu lại đột nhiên cảm thấy rất có lòng tin ở cô. Từ trước tới giờ đều toàn là ông lo nghĩ và bảo vệ cho Duy Long, cuối cùng thì bây giờ cũng đã có người thay thế ông làm những việc đó…
Thôi thì “đức năng thắng số”, ông cũng đã làm hết sức mình, tương lai xấu tốt ra sao thì cứ để cho bọn nhỏ tự quyết định đi vậy!
Biểu cảm thoải mái nhất từ nãy cho tới giờ, ông nội Báu khẽ nhìn cháu dâu, ông cười dịu nhẹ, nói:
– Được rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi… có gì ông sẽ gọi con sau. Nhưng mà ông nói đây, con nói được là phải làm được, đừng hứa suông như vậy… Duy Long nó thiệt thòi nhiều lắm rồi con à!
Cỏ gật đầu chắc nịch, cô nghĩ là cô không cần nói thêm gì nữa, vì nói nhiều thành ra nói dư, nói quá. Ông nội Báu đã nói như vậy thì chắc là ông sẽ không ngăn cản cô và Duy Long nữa, cô đoán là như vậy!
_________________________
Đợi Cỏ rời đi, ông nội Báu mới cho gọi chú Thọ tới, ông nhìn chú Thọ, giọng ông trầm thấp:
– Con bé này quả thật giống hệt như những gì chú dự đoán, con bé không đồng ý, không chịu rời xa Duy Long.
Chú Thọ khẽ cười:
– Tôi đã nói mà… mợ Ba còn nói gì nữa không lão gia?
– Con bé kêu tôi cứ yên tâm, con bé có thể chăm sóc cho thằng Long được. Nó còn nói với tôi là đức năng thắng số, ai mà nói nó không hợp với Duy Long là nói bậy, còn bảo là người ta lừa gạt tôi lấy tiền…
Chú Thọ bật cười, trong lòng chú rất vui vẻ khi nghe thấy mợ Ba nhà mình cương quyết như vậy, chú nói:
– Lão gia thấy chưa, tôi nói đâu có sai, mợ Ba rất là bản lĩnh đó chứ… tôi nghĩ là sau này ông không cần lo lắng cho cậu Ba nữa, đã có người thay ông chăm sóc bảo vệ cho cậu ấy rồi.
Ông nội Báu khẽ gật, nụ cười trên môi dịu nhẹ:
– Thì vậy, tôi cũng chỉ mong như vậy thôi.
Lại chợt nhớ tới chuyện gì đó, ông nội Báu lại nói, chỉ là thần sắc lúc này có chút nghiêm túc khác thường:
– Nếu đã như vậy… chú liên hệ lại với “người kia” giúp tôi, chú lựa lời truyền lại, nói rằng tôi tin tưởng vào cháu dâu, tin tưởng con bé Như Ý sẽ không làm hại tới Duy Long. Với lại… à mà thôi đi, cứ nói như vậy là được rồi, dù sao cũng chưa chắc “người kia” đã có ý gì xấu, có thể là anh ta cũng muốn bảo vệ Duy Long thôi.
Chú Thọ gật đầu nghiêm túc, chú nói:
– Dạ tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi làm ngay.
– Ừ, chú đi đi, nhớ dặn anh ta đừng để lộ chuyện này tới tai Duy Long… sẽ có chuyện lớn đó.
– Dạ!
…………………………………
Ở bên này ông nội Báu vừa từ chối “hợp tác” thì ở một nơi nào đó, có người đang tức tối gần như phát điên. Sau khi tắt điện thoại, anh ta nhăn mặt siết chặt điện thoại trong tay, dưới ánh đèn lờ mờ âm u, ánh nhìn của anh ta đanh lại, giọng nói khàn đặc như ẩn chứa một sự đố kỵ không cách nào làm phai nhạt được…
– Đã vậy… buộc lòng anh phải làm cách này thôi… Mây à, em phải là của anh… là của anh!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!