Ép Gả Cho Anh Chồng - Phần 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
671


Ép Gả Cho Anh Chồng


Phần 37


Xuân Hoa xuất viện, Xuân Nguyệt cũng quyết định dọn khỏi nhà họ Cao, lời từ biệt của cô ấy ở trước cổng bệnh viện cứ như một bức thư tuyệt giao, là cô ấy vừa khóc vừa nói. Thật sự, Cỏ không chịu được trước sự khổ sở dằn vặt và tủi hờn này của Xuân Nguyệt. Cô có cảm giác như Xuân Nguyệt đã phải chịu đựng rất nhiều, gánh vác rất nhiều cho tới tận ngày hôm nay…

Từ lúc ở chia tay Xuân Nguyệt ở bệnh viện, Cỏ cứ buồn man mát kiểu gì ấy, mà cô nghĩ không chỉ riêng một mình cô, bất cứ ai rơi vào trường hợp giống như cô chắc cũng sẽ có cảm giác khó diễn tả như thế này. Cô xót xa cho cuộc đời của Xuân Nguyệt, phẫn nộ việc làm của Xuân Hoa… nhưng cô lại không có cách nào để giúp cho Xuân Nguyệt thoát ra khỏi chuyện này được.

Hóa ra bây giờ cô cũng đã hiểu lý do vì sao Tam gia lại đột ngột thay đổi thái độ như vậy, có lẽ chính bản thân anh ấy cũng không thể kiểm soát được cảm xúc của mình khi đứng trước loại chuyện quá mức oan trái này. Thôi thì, nếu đã không có duyên, vậy thì cũng không cần phải trùng phùng…

Tam gia ngồi bên cạnh, anh biết Cỏ đang không vui, mà anh cũng đoán ra được là Xuân Nguyệt dường như đã nói gì đó với cô. Thấy mặt mũi cô bí xị, anh lo lắng liền choàng tay ôm siết lấy eo cô, anh khẽ giọng:

– Sao lại xị mặt ra rồi? Xuân Nguyệt đi rồi nên buồn à?

Cỏ ngước đôi mắt trong trẻo lên nhìn anh, cô thừa hiểu anh cũng là người phải chịu đựng nhiều trong mấy năm vừa qua. Tự dưng lại mủi lòng, cô dang tay ôm chặt lấy bụng anh, áp mặt mình vào lòng anh, cô nỉ non lí nhí:

– Cậu… đừng buồn nữa cậu nghen!

Tam gia khẽ cười, anh biết là con mèo nhỏ nhà anh lại đang lo lắng cho anh đây mà. Nhưng mà lúc này, anh lại không muốn nói gì cả, chỉ muốn im lặng hưởng thụ sự quan tâm đặc biệt này của cô dành cho anh. Buồn à? Anh đúng là có buồn, nhưng con người anh không có tính quỵ lụy. Những người nào nên rời đi, vậy thì chỉ có thể chấp nhận để họ rời đi. Nếu như cuộc đời anh có lúc phải níu kéo một ai đó, vậy thì chỉ có thể là vợ anh, cô vợ nhỏ nhà anh mà thôi!
____________________________
Bà Ba Vân xuất viện về nhà, nếu theo như bình thường thì bà Lệnh chắc chắn sẽ ra chào đón, nhưng mà hôm nay lúc bà Ba Vân về tới nhà, trong nhà không một ai ra đón ngoại trừ người làm. Bà Ba Vân cảm thấy có chút lạ, bà liền nhíu mày xoay sang hỏi vú Thì bên cạnh.

– Vú, sao nhà không có ai vậy? Chị Hai đâu, mấy đứa con Trân, con Tiên đâu hết rồi?

Vú Thì biết sao nói vậy, vú đáp:

– Dạ… chắc là bà Hai bệnh nên mấy cô mấy mợ ở phòng chăm sóc cho bà rồi đó bà Ba.

Bà Ba thoáng cảm thấy không vui, bà đã quen với việc được mọi người chào đón coi trọng. Bữa nay biết rõ là bà xuất viện về nhưng lại không có ai ra đón, đúng thiệt là bọn người không có lương tri. Khó chịu trong lòng, bà nhếch môi, nói thầm:

– Bệnh nặng cỡ nào mà dữ vậy? Có bằng tôi bị đánh may mấy mũi hay không? Riết rồi chẳng ai coi tôi ra gì, biết vậy tôi đã không về sớm, ở luôn bệnh viện cho rồi!

Mợ Hai Thảo thấy mẹ chồng bực tức nhưng mợ lại không muốn tiến lên khuyên ngăn, mợ bây giờ không còn như trước nữa, cũng không muốn đối xử thật lòng thật dạ với người đàn bà này nữa…

Bà Ba Vân quen thói ức hiếp con dâu, lúc này bị bẽ mặt, bà tức tối tất nhiên là tìm con dâu để trút giận rồi. Bà quay ngoắt người nhìn tới con dâu đang đứng ở sau lưng, giọng của bà trầm trầm khá nhỏ:

– Ủa, đứng đó làm chi? Không biết đem đồ lên phòng cho tôi hay sao?

Mợ Hai Thảo không nói gì, mợ chỉ gật đầu, sau đó tự mình đem đồ đạc lên phòng cho mẹ chồng. Ánh mắt của mợ khi nhìn mẹ chồng đã không còn được như xưa, tận sâu chỉ còn lại một màu u ám…

Bà Ba Vân nhìn con dâu ù lỳ không nói năng gì, bà phát cáu, buông lời mắng mỏ:

– Cái con này càng ngày càng thấy hông được, tôi mà nhìn nó thì chỉ thấy chướng tai gai mắt mà thôi… thứ gì đâu không!

Nói rồi, bà ỏng ẹo bỏ lên trên phòng, phía sau có vú Thì và người làm đi theo. Ông Lệnh đã căn dặn người làm phải để ý tới bà Ba, vậy nên lúc này không có ai dám lơ là mà không chú ý tới người chủ này, ngoại trừ bà chủ cao hơn…
………………………………….
Vú Thì đi theo bà Ba hầu hạ đã lâu, vì vú không có con cái nên vú rất thương cậu Hai An và cậu Út Bảo. Mà vú cũng thương mợ Hai Thảo nữa, vú thương mợ ở cái tánh nết hiền lành dịu dàng giỏi giang của mợ. Riết rồi còn thương hơn bà Ba Vân lúc nào không hay nữa là. Bà cũng biết mợ Hai Thảo đang có chuyện không vui, vậy nên canh lúc chỉ có hai người với nhau, bà mới khẽ dò hỏi:

– Mợ Hai, mợ hông được khỏe hả? Dạo này vú thấy mợ không được vui đó nghen?

Mợ Hai Thảo vừa sắc thuốc cho mẹ chồng, mợ vừa đáp:

– Dạ đâu có buồn gì đâu vú, chắc tại con hơi mệt thôi.

Vú Thì lo lắng cho mợ, bà kêu:

– Nếu mệt thì mợ đi nghỉ đi, để thuốc vú sắc cho, đừng có cố coi chừng kiệt sức là khổ đó mợ.

Mợ Hai Thảo cũng không từ chối, mợ gật gật đầu, mợ cười nhẹ, nói khẽ:

– Dạ… vú coi canh lửa dùm con nghen vú, con về phòng ngủ một chút, mẹ con có kêu thì vú nói dùm con nghen.

– Ờ ờ, vú biết rồi, mợ đi ngủ nghỉ cho lại sức, ở đây có vú lo là được rồi.

Mợ Hai Thảo cười cảm kích nhìn vú Thì, trước khi rời khỏi phòng bếp, mợ có ngó qua một lần nồi thuốc nam. Ngó thấy lửa cháy đều, ngửi thấy mùi thuốc nồng nồng đắng đắng, mợ khẽ rũ mắt, lúc này mới yên tâm mà xoay người đi lên trên phòng…

Vú Thì đứng ở cửa nhìn theo, vú khẽ thở dài cảm thán cho cái số của mợ Hai Thảo. Rõ là đẹp người đẹp nết, vậy mà lại gặp trúng bà mẹ chồng trời ơi đất hỡi, xấu tánh xấu nết không ai bằng. Thiệt lòng, bà ước chi cậu Hai An có thể đưa mợ Hai Thảo ra ngoài ở riêng thì tốt biết mấy. Chớ ở chung áp lực riết kiểu này, biết bao giờ mợ Hai Thảo mới được thoải mái đặng sanh cho cậu Hai một đứa con?!
______________________________
Sáng nay, cậu Năm Quý gây nhau một trận thiệt lớn với ông Lệnh ở công ty, lý do gây nhau là vì ông Lệnh muốn nâng cậu Hai An ngồi cùng lúc hai chức vụ ở công ty. Mà rõ ràng chức vụ cậu Hai An sắp được bổ nhiệm là chức vụ vốn dĩ phải thuộc về Tam gia. Cậu Năm Quý không đồng ý cho ông Lệnh làm như vậy, vậy nên hai cha con mới gây nhau. Nếu không có Tam gia tới can kịp thời, chắc có nước cậu Năm đã nóng vội mà viết đơn xin từ chức.

Thật ra cậu Hai An không hề biết việc ông Lệnh muốn cậu ngồi cùng lúc hai chức vị, lúc mà cậu biết ra thì cũng là lúc cha con cậu Năm gây nhau. Bị kẹt ở tình thế này, cậu Hai An cũng không muốn, mà bây giờ có giải thích rõ ràng thì cũng chưa chắc cậu Năm đã chịu hiểu. Vậy nên lúc nhìn thấy Tam gia xuất hiện, cậu Hai An thoáng mừng rỡ. Sau khi giải quyết khuyên can cha con ông Lệnh xong, cậu Hai có gặp riêng Tam gia để nói chuyện. Cậu thực lòng là không có nói láo, có sao thì cậu nói vậy, cũng may là Tam gia còn hiểu được lòng của cậu…

– Anh Ba, cái gì cần nói em cũng nói hết rồi, chú Quý nóng tính quá, em không nói chuyện với chú ấy được, anh lựa lời giải thích với chú ấy giúp em một tiếng.

Tam gia đánh giá thật kỹ biểu cảm này, sắc thái này của Hai An, anh cũng không phải là người non nớt chưa trải đời, vậy nên anh có thể xác định được Hai An đang nói thật hay là nói dối. Bà Ba Vân thì xảo quyệt có thừa chứ còn Hai An thì lại rất thành thật và hiểu chuyện. Ông nội anh nói, Hai An tính tình giống ba anh, vừa điềm tĩnh vừa biết quý trọng người thân. Mà nếu như chú ấy trung thành với nhà họ Cao, vậy thì anh sẽ không làm khó người anh em họ này của mình…

– Anh hiểu, chú không cần phải lo, để anh nói chuyện lại với Năm Quý. Còn về ý định của bác Hai, ý của chú thế nào? Có đảm nhiệm nổi trọng trách không?

Hai An không cần suy nghĩ, cậu ấy liền đáp:

– Em không nhận được đâu anh Ba.

Tam gia khẽ nhíu mày, anh dò hỏi:

– Lý do vì sao không nhận? Anh thấy chú có thể mà, khả năng của chú rất tốt đó chứ.

Hai An cười cười, cậu vô cùng nghiêm túc, cậu từ tốn nói:

– Là anh Ba đánh giá cao em thôi chứ em thì cũng như mọi người, có gì đâu mà giỏi giang. Thứ nhất là sức lực em không đủ để cùng lúc ngồi hai vị trí, còn thứ hai là vì… vài tháng nữa em sẽ xin từ chức ở đây.

Tam gia quả thật cảm thấy ngạc nhiên, anh chưa từng nghĩ tới việc Hai An sẽ xin từ chức…

– Tại sao từ chức? Chú định lập nghiệp à?

Cậu Hai An cũng không có ý định giấu giếm Tam gia, đứng trước người đàn ông nổi danh này, cậu cũng không muốn che giấu cảm xúc quá nhiều. Nghĩ nghĩ thật kỹ, cậu nói, là lời thật lòng:

– Đúng là em định lập nghiệp, em sẽ đưa vợ tới nơi khác sống. Em không định sẽ sống cả đời ở đây, em không muốn vợ em phải chịu thiệt thòi.

Những lời nói này của Hai An làm cho Tam gia suy nghĩ khá nhiều, thoạt nghe thì có vẻ như Hai An không thích sống ở vùng quê nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại… thì dường như ý của cậu ấy không phải là như vậy. Thiệt thòi? Anh không nghĩ là sống ở nhà họ Cao em dâu sẽ bị thiệt thòi cái gì…

Tam gia im lặng khoảng vài giây, anh trước là không ngăn cản, sau cũng không khuyên nhủ gì. Đối với tâm tư và nguyện vọng này của em trai, anh không dám có ý kiến.

– Nếu chú đã quyết định như vậy, anh cũng không có ý kiến gì, cần gì thì nói với anh một tiếng, anh giúp chú.

Hai An gật đầu, cậu nở một nụ cười chân thành rực rỡ, cậu nói:

– Chắc chắn sẽ có lúc nhờ tới anh Ba, em cảm ơn anh trước!
_____________________________
Sau khi biết tin ở công ty, bà Lệnh từ bệnh hơi nặng chuyển sang bệnh nặng liệt giường. Sức khỏe của bà xuống cấp nghiêm trọng, dọa cho ba chị em loạn cào cào hết lên. Có bữa cô Hai Trân còn khóc um xùm, làm cả nhà rối beng rối nùi. Mà hết bà Lệnh thì lại tới bà Ba Vân, bà Ba Vân sức khỏe đang ổn định cũng ngã ra bệnh y hệt bà Lệnh. Người làm trong nhà phải chia phe túc trực chăm sóc hai bà chủ, ông Lệnh còn thuê bác sĩ riêng về tận nhà. Nhưng khổ một cái bệnh của bà Lệnh là tâm bệnh, mà tâm bệnh có muốn chữa cũng chữa trị lâu hơn bệnh của thường…

Nhưng kể từ lúc bà Lệnh ngã bệnh lần hai, bà hoàn toàn cự tuyệt với ông Lệnh, đừng nói là nói chuyện, tới nhìn mặt ông Lệnh bà cũng chẳng thèm nhìn. Cũng vì chuyện này mà cậu Năm làm loạn một trận, Tam gia cũng không có ý ngăn cản, thành ra mọi sự mới tới tai của ông nội Báu. Cũng không biết ông Lệnh đã nói cái gì vào sáng nay mà ông nội Báu quyết bắt ông Lệnh phải lập di chúc ngay và luôn, lập di chúc khi mà cả ông Lệnh và ông nội Báu vẫn còn rất khỏe mạnh và tỉnh táo. Tình hình gia tộc càng ngày càng căng thẳng, căng như sợi dây đàn, không giải quyết cho khéo là có khi đứt dây lúc nào không hay!
……………………………………….
Trời đổ một cơn mưa lớn, bà Lệnh ngồi ở trên giường, trong phòng ngủ của bà có một bếp than nhỏ rực sắc hồng. Bà hớp một chút trà, dòng nước ấm nóng chảy vào trong cuống họng, ấm áp và sảng khoái hết biết…

Bà ôm trong tay con mèo nhỏ, sắc mặt hồng hào, không có chút xíu nào là giống với người đang bệnh rất nặng.

Cửa phòng vừa được khóa, dì Tròn đon đả đi vào, dì bưng trên tay chén tổ yến chưng, thơm ngon bổ dưỡng. Đưa tới cho bà Lệnh, dì cười cười, nói:

– Bà chủ, ăn đi cho ấm.

Bà Lệnh thả con mèo xuống đất cho nó chạy quanh trong phòng, bà nhận lấy chén tổ yến chưng từ tay vú Tròn, múc một muỗng cho vào miệng, bà khẽ hỏi:

– Mọi sự sao rồi hả dì?

Dì Tròn cười khoái chí, dì ấy nhanh nhảu nói:

– Mọi thứ diễn ra tốt hơn gấp nhiều lần so với tính toán của bà, nghe đâu là lão gia bắt ông chủ phải viết di chúc kế thừa tài sản đó bà.

Bà Lệnh nhếch môi cười, bà lại hỏi:

– Còn con mụ Vân sao rồi? Nghe nói bệnh nặng lắm hả?

Dì Tròn ghét bỏ khi nghe nhắc tới tên bà Ba Vân, dì khinh bỉ, nói:

– Ui, con mẹ đó giả vờ bệnh cho ông chủ thương đó chớ. Mụ ta khỏe như trâu vậy, bệnh gì đâu mà bệnh…

Lại dừng khoảng chừng mấy giây, dì Tròn mới kề tai bà Lệnh, dì nói khẽ:

– Mà bà chủ nè, tôi nghe nói là… cậu Ba muốn ông chủ để quyền kế thừa lại cho cậu Năm đó bà.

Bà Lệnh nhíu mày, bà hỏi:

– Là ai nói?

– Dạ, là chính miệng cậu Ba nói với cậu Năm và cô Hai… cái này tôi nghe mợ Năm nói lại… chính xác 100 phần trăm!

Bà Lệnh im lặng không nói gì, khoảng vài giây sau, bà mới từ tốn cất giọng trầm tư:

– Duy Long… thằng nhỏ này vừa tội nghiệp lại vừa hiểu chuyện. Nếu nó là con ruột của tôi luôn thì tốt quá, đằng này… tôi thiệt tình không thể để cho thằng Quý chịu thiệt thòi được. Dì nói thử coi, thằng Long nó làm vậy là có ý gì?

Dì Tròn suy ngẫm:

– Cái này… có khi nào là cậu Ba biết mình không phải con ruột của bà nên cậu mới làm vậy hông hả bà?

Bà Lệnh lắc đầu, bà ngờ vực đáp:

– Tôi… đâu biết, mà nếu thiệt là như vậy thì tội cho thằng Long quá… Nhưng mà… trước sau gì thì cũng phải như vậy, đâu thể nào để tài sản rơi vào tay thằng An được. Mà tài sản nhà họ Cao cũng không thể để thằng Long quản lý, như vậy là không đúng luật. Thôi, coi như là tôi ích kỷ, tôi vụ lợi cho con tôi đi dì… đó là thứ duy nhất mà tôi có thể giành được từ chỗ ông Lệnh. Còn về thằng Long, cứ coi như là nó trả công lao dưỡng dục cho tôi đi… chắc ý của nó cũng là như vậy.

Dì Tròn không nói gì, bởi dì cũng cảm thấy thương xót cho cậu Ba. Nguôi nguôi một chút, dì mới khẽ hỏi:

– À mà có cần phải sắc thuốc thêm hông hả bà chủ?

Bà Lệnh khôi phục lại tâm trạng, nghe dì Tròn hỏi, sắc mặt của bà đột biến, nụ cười ranh mãnh có thừa:

– Cần chứ dì, tôi mà bệnh càng lâu thì càng tốt, tôi mà bệnh nặng thì thằng Long nó mới càng ép ba nó phải viết di chúc để lại tài sản cho thằng Quý chớ. Tôi đã nói với dì rồi, tôi mà hiền lành thì cái gì cũng dễ, chớ mà một khi đã tranh giành và thâm độc… vậy thì chưa chắc ai đã thâm hơn ai!

Yêu thích: 5 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN