Ép Gả Cho Anh Chồng - Phần 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
686


Ép Gả Cho Anh Chồng


Phần 39


Ông Lệnh cuối cùng cũng chịu lập di chúc, và giống như những gì mà mọi người mong đợi, người kế thừa toàn bộ tài sản của nhà họ Cao… chính là cậu Năm Quý!

Tất nhiên trong bảng di chúc cũng sẽ có phần kế thừa của cô Hai Trân, cậu Ba Long và cậu Hai An. Nhưng phần kế thừa này không là gì đáng kể so với khối tài sản kết xù mà ông Lệnh để lại cho con trai út của mình. Chẳng qua là không có ai ý kiến gì, mà thực ra cũng không có ai dám ý kiến, ngoại trừ một người, đó chính là bà Ba Vân.

Bà Ba Vân lúc này đang ngồi ở trên ghế, nước mắt lưng tròng, giọng của bà run rẩy, trong bà yếu đuối ủy mị vô cùng.

– Anh Hai… bộ anh không còn nhớ tới anh Vinh… nhớ tới em trai của anh nữa hả? Anh để lại cho thằng An có nhiêu đó… vậy thì thằng nhỏ phải sống làm sao? Anh Vinh chỉ có duy nhất một mình thằng An… anh nỡ lòng nào nhìn cháu trai ruột của anh chịu khổ?

Ông Lệnh nhìn về phía em dâu, đối diện với gương mặt đẫm lệ này của bà Ba Vân, ông đúng là có mủi lòng. Nhưng ông cũng đã kiên quyết, di chúc cũng đã lập, ông không muốn vì bất cứ ai mà thay đổi nó.

– Tuyết Vân, anh lập di chúc không phải chuyện chơi, anh đã nghĩ kỹ rồi mới làm. Anh thấy, di chúc như vậy là hợp lý, không thiệt thòi cho đứa nào cả. Với lại, em đã hỏi thằng An chưa, thằng nhỏ cũng không cần tài sản của nhà họ Cao mà.

Bà Ba Vân lắc đầu quyết liệt, bà khóc lóc, nói:

– Nó nói là nói vậy, chứ chẳng lẽ bây chừ nó nói nó muốn được chia tài sản hả anh Hai? Anh Hai… anh nghĩ lại đi, để lại cho thằng An một nửa thôi cũng được mà.

Ông Lệnh khó xử lắm, nhưng mà ý ông đã quyết, ông chỉ có thể phụ lòng bà Ba Vân lúc này.

– Di chúc đã lập rồi, anh không thể sửa lại được. Về sau, nếu thằng An cần cái gì, cần vốn liếng bao nhiêu để làm ăn thì cứ nói với anh… anh sẽ giúp đỡ cháu nó hết sức hết lòng. Mặc dù lập di chúc nhưng quyền hành anh vẫn còn giữ, em cũng đừng lo là anh bỏ rơi cháu ruột của anh.

Bà Ba Vân nghe tới đây thì biết mình đã không còn cách cứu vãn về việc giành tài sản cho con bà được nữa. Bà tức lắm, lúc này chỉ muốn bay tới chửi cho ông Lệnh một trận hả giận. Nhưng mà nghĩ lại, bà còn có thể lợi dụng được ông ấy trong một vài chuyện, vậy nên lúc này bà mới chịu nhịn xuống uất ức trong lòng. Bà không nói gì, chỉ cúi mặt im lặng, tay siết chặt góc áo, bà ra vẻ giận dỗi, không muốn nói chuyện với ông Lệnh nữa.

Ông Lệnh nói mấy câu mà bà Ba Vân không đáp, ông nghĩ chắc là bà đang không được vui, vì vậy ông cũng không hỏi thêm gì. Tính của ông là tính nguội, cứ để thủng thỉnh vài hôm nữa ông sẽ nói chuyện rõ ràng cho bà ấy hiểu, bây giờ cũng không cần gấp gáp làm gì…

– Vậy thôi, em nghỉ ngơi đi, có gì mai mốt rồi nói.

Nhìn thấy ông Lệnh muốn đi, bà Ba Vân liền ngước gương mặt thần sầu ướt át lên nhìn ông, kèm theo đó là chất giọng mềm mại thê lương:

– Anh Lệnh… bộ anh quên lời hứa sẽ bảo vệ cho em tới hết đời này rồi hả anh?

Ông Lệnh khựng bước chân, cõi lòng ông bắt đầu dao động mạnh mẽ, ký ức trước kia như tràn về từng đợt, ông lại bắt đầu nhớ về thời niên thiếu của mình. Thực ra, lời hứa sẽ bảo vệ cho Tuyết Vân là lời hứa lúc còn thanh niên trai trẻ, lúc ấy ông chưa có vợ, Tuyết Vân cũng chưa lấy chồng…

Đôi mi đượm buồn, ông Lệnh khẽ đáp:

– Nhớ chứ…

Bà Ba Vân vừa khóc, vừa nói:

– Anh còn nhớ là được rồi… thôi… không nói nữa… anh làm gì làm đi… em muốn ngủ một chút.

Ông Lệnh thực lòng cảm thấy vô cùng có lỗi, ông muốn nói thêm gì đó nhưng lại không biết nên nói cái gì vào lúc này. Ông nhìn nhìn về phía bà Ba Vân, thời gian trôi qua cũng đã lâu lắm rồi, lời hứa năm đó… thật ra chỉ còn lại trong quá khứ. Cũng không phải là ông không muốn giữ lời, mà ông bây giờ không còn là một Cao Lệnh tuổi đôi mươi. Còn bà Ba Vân, bà ấy cũng không còn là một Tuyết Vân xinh đẹp ngây ngô rạng ngời sắc xuân nữa. Người thì còn đó nhưng cảnh… cũng đã còn đâu!

Buồn lòng, ông cố ngăn cảm xúc trong lòng mình lại, ông cũng tự thấy bản thân ông không có làm gì sai, cũng không thể cái gì cũng chiều theo ý của Tuyết Vân như trước được…

– Tuyết Vân, em sống ở đây từ đó cho tới bây giờ, tính ra em cũng không có thiệt thòi một cái gì. Anh nghĩ, lời hứa năm đó cũng không phải là anh làm không được… là do em không nhận ra mà thôi. Có rất nhiều việc phải hợp lý hợp tình, chứ không phải cứ là anh muốn hay là em muốn thì bắt buộc phải theo ý của anh và em. Với lại, công là công, rồng là rồng… không lẫn lộn được vào nhau em à. Thôi, nghỉ ngơi đi, anh về xem chị Hai em thế nào, có gì cần thì kêu người tới tìm anh.

Nói rồi, ông Lệnh chần chừ khoảng chừng vài giây, sau lại dứt khoát cất bước rời đi, không một chút luyến tiếc chần chừ. Để lại một mình bà Ba Vân với gương mặt ngỡ ngàng kèm theo hoảng loạn đang ngồi ở trên ghế…

Bà nhìn ra hướng cửa, nước mắt lúc này cứ như bị đọng lại, không cách nào tuôn trào ra được. Hai con ngươi của bà đỏ rực, cảm giác tức nghẹn lồng ngực đến không thể nói thành lời. Cứ tưởng lão Lệnh sẽ chung tình đến cỡ nào, hóa ra cũng chỉ có như vậy. Cái bọn người nhà họ Cao này chỉ toàn là lũ thối tha, khốn kiếp. Một con thì gian xảo, một thằng mạt hạng, tưởng tên còn lại thế nào, hóa ra cũng là thứ ăn gian nói dối. Bà hận, bà thật sự hận, hận những kẻ đã làm hại đời bà… hận luôn cả chính bà!
_________________________
Di chúc của ông Lệnh không được truyền ra ngoài, chỉ có nội bộ của nhà họ Cao là được biết trước. Bà Lệnh cũng vì hay tin di chúc để lại cho cậu Năm Quý mà khỏe dần dần lên, được thêm ông Lệnh hết mực chăm sóc, thành thử ra bà có muốn bệnh cũng bệnh không được. Lúc sáng vợ chồng Tam gia có đi thăm bà, nhìn thấy sắc mặt bà đã hồng hào trở lại, hai người liền cảm thấy yên tâm hơn ở trong lòng.

Sau khi từ phòng của bà Lệnh trở về, Tam gia đưa vợ đi dạo ở trong vườn. Thật ra anh vốn định sẽ không nói ra chuyện này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sợ là vợ anh cảm thấy anh đang phải chịu thiệt thòi, vậy nên anh mới quyết định đưa cô đi dạo, sẵn tiện nói với cô vài chuyện…

– Về chuyện di chúc của ba, em thấy thế nào?

Nghe anh hỏi, cô ngước mắt sang nhìn anh, cũng không biết phải nói thế nào, vậy nên cô vẫn cứ im lặng.

Thấy cô im lặng như vậy, Tam gia biết rõ là trong lòng cô có uẩn khúc, vậy nên anh liền vươn tay nắm lấy tay cô, kéo cô đến bên xích đu trong vườn, lúc này anh mới dịu giọng:

– Chắc em đang nghĩ ba để lại di chúc cho Năm Quý là không tôn trọng tôi phải không?

Cỏ đắn đo một hồi, lại suy nghĩ thêm một lát, lát sau cô mới khẽ gật đầu, cô đáp:

– Dạ… thiệt ra thì em cũng có suy nghĩ như vậy. Cái vấn đề ở đây không phải là em muốn cậu tranh giành tiền bạc với em trai mình, nhưng mà… ba lập di chúc như vậy… có phải là hơi tàn nhẫn với cậu hông?

Tam gia cười cười, anh lại nói:

– Cũng đúng mà, ai cũng nói là tôi chỉ biết ăn chơi, để lại gia tài cho tôi rồi tôi phá hết thì sao?

Cỏ nhíu mày, cô phản đối:

– Nói tầm bậy, ai mà nói cậu như vậy thì là nói bậy đó!

Nhìn thấy cô vợ nhỏ nhà mình bênh vực bảo vệ mình ra mặt, Tam gia cảm thấy sảng khoái trong lòng. Nhẹ nhàng vuốt ve dỗ dành cô, anh từ tốn, nói:

– Đừng nóng, người ta nói cũng không sai, là chồng em trước giờ chỉ toàn ăn chơi chứ không chịu làm, người ngoài nhìn vào nghĩ tôi bất tài cũng đúng mà. Với lại, thực ra tôi không quan tâm tới tài sản này của Cao gia, tôi vẫn cảm thấy tự làm tự ăn sẽ tốt hơn.

Cỏ nói có chút ngập ngừng:

– Nhưng mà… em vẫn cảm thấy tội nghiệp cho cậu lắm…

Tam gia biết thừa là Cỏ sẽ không vui, anh nghĩ là tâm lý của ai cũng sẽ như vậy chứ không phải chỉ riêng một mình cô. Nhà có hai đứa con trai, anh là con trai lớn nhưng di chúc lại để hết cho đứa em trai của anh… nếu như anh không có bản lĩnh, vậy thì chắc chắn anh sẽ cảm thấy uất ức không cam lòng. Cỏ là vợ của anh, cô ấy lo nghĩ bức xúc cho anh là chuyện tốt, anh cực kỳ hưởng ứng chuyện này. Chẳng qua là, có nhiều chuyện, cô ấy tới giờ vẫn chưa được biết…

Vòng tay ôm xiết lấy eo của Cỏ, Tam gia giúp cô vén mấy sợi tóc bay lơ bên ngoài, anh trước đây cứ nghĩ là sẽ không nói cho cô biết những chuyện bí mật này, vì anh không muốn cô phải lo nhiều nghĩ nhiều tới. Nhưng mà xem ra, nếu anh mà không nói cho cô biết thì có khi sau này cô sẽ vác dao đi đòi lại công bằng cho anh không chừng. Với lại, anh đã xác định mối quan hệ vợ chồng với cô, anh nghĩ là bí mật của anh, cô cũng phải nên biết.

Lựa lời, anh nhìn sang cô, giọng của anh dịu dàng nhưng ý tứ lại nghiêm nghị hơn bao giờ hết:

– Như Ý… thực ra… tôi không phải là con ruột của ba mẹ… em hiểu ý tôi đang nói không?

Cỏ cả kinh, cô mở tròn mắt nhìn anh, giọng cô run rẩy:

– Dạ sao chứ? Cậu nói sao? Cậu nói thiệt?

Tam gia gật đầu, mi mắt anh rủ xuống, giọng càng lúc càng trầm, mang theo một chút gì đó cảm xúc mất mát nghèn nghẹn kỳ lạ…

– Tôi nói thiệt, tôi không phải là con ruột của ba mẹ tôi, vậy nên chuyện họ không để lại di chúc cho tôi… là chuyện hiển nhiên mà. Em đừng buồn, tôi không sao, công dưỡng dục cũng lớn như công sinh thành… chỉ cần hai người họ vẫn xem tôi là con… như vậy là tôi đã thấy mãn nguyện lắm rồi… tôi không sao mà!

Cỏ chấn kinh thật sự, cô thật lòng chưa từng nghĩ tới chuyện… một ngày nào đó… chồng cô nói là… anh ấy không phải là con ruột của ba mẹ chồng cô. Thật lòng là cô chưa bao giờ, chưa bao giờ dám suy nghĩ tới… là chưa bao giờ!

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN