Vợ Thuê
Phần 23
Về nhà vừa được 1 lúc đang nằm quấn quýt ôm nhau trên giường trong phòng Huy thì tiếng cửa phòng Huy được gõ đều đều, Huy chau mày khó chịu buông tôi ra, không quên ra hiệu cho tôi lui về phía sau cánh cửa nhà tắm, anh vừa mở cửa thì Hoa cũng ập người vào ôm lấy Huy, giọng nũng nà nũng nịu như mới uống cả lít mật ong :
– Anh đi đâu từ hôm qua tới giờ làm em tìm mãi, người ta nhớ anh muốn chết.
– Anh đi công việc.
– Công việc, công việc, lại công việc, suốt ngày công việc rồi bỏ rơi em thôi. Hôm nay, anh đừng hòng thoát được em.
Hoa nhoài người hôn vào môi Huy làm anh không kịp phản ứng, cơ mặt anh cứng lại, ánh mắt vô hồn chăm chăm nhìn Hoa, Hoa thấy Huy phản ứng mất tự nhiên như vậy thì ra chiều thích thú lắm, cô ta đưa tay chạm nhẹ vào khuôn ngực rắn chắc, vờn qua vờn lại trông thật kích tình. Rồi cô ta nhanh chóng cầm lấy bàn tay Huy, đặt lên bầu ngực sexy cỡ đại của mình mà thủ thỉ :
– Anh bóp nó đi, nó là của anh mà.
Tôi từ đầu tới cuối chứng kiến 2 người âu yếm nhau mà lòng đau kinh khủng, à, không phải thế, chỉ mỗi mình Hoa đang cố gắng quyến rũ Huy thôi, còn anh thì vẫn hờ hững không buông mà cũng chẳng giữ, anh không chủ động nhưng cũng chẳng bài xích hay tránh né những hành động âu yếm của Hoa, như vậy thì, Hoa đối với anh thực chất là mối quan hệ gì đây ? Tôi thừa nhận lúc này mình đang nổi cơn ghen thực sự dù biết là điều đó vô cùng vô lý, nhưng phụ nữ mà, nếu đã ghen thì cứ ghen thôi, tôi đâu phải thánh nhân để có thể vị tha, nhìn vào những khía cạnh tốt đẹp trong câu chuyện này được.
Tôi chán chường ngồi sụp xuống nền đất lạnh, đưa tay ôm mặt khóc huhu và cố gắng nhất có thể để không phát âm thanh đó ra bên ngoài. Tôi cũng chẳng buồn xem Huy và Hoa đang tiếp tục âu yếm nhau đến giai đoạn nào nữa khi mà trái tim tôi cứ lặng lẽ xót xa nhói lên từng cơn thế này. Ngồi khóc ngon lành 1 lúc, tôi nghe tiếng gào thất thanh phía ngoài :
– Sao anh không chịu chấp nhận em, đã gần 1 năm rồi anh vẫn không cho phép tôi quan hệ với anh, có phải anh có mối quan hệ khác ngoài luồng không Huy ?
– Anh phải nói bao nhiêu lần thì em mới hiểu, trong giai đoạn này công việc anh vô cùng nhiều, làm gì còn thời gian cho những nhu cầu đó nữa ?
Hoa khóc rống lên :
– Nhưng anh cũng là đàn ông mà ?
– Phải, anh là đàn ông, nhưng thời điểm hiện tại, anh không có nhu cầu, em hiểu không ?
– Anh nói dối, anh nói dối tôi phải không, không có thằng nào ở bên bạn gái mình cả năm trời nhưng không hề đụng chạm lấy 1 lần, anh 28 tuổi rồi đó Huy, anh ăn chay 28 năm qua mà anh chịu được à ?
– Anh xin lỗi Hoa. Anh nghĩ chúng ta nên ngừng tranh luận ở đây thì hơn. Anh không muốn mình yêu nhau mà cứ cãi nhau mãi thế này. Em còn tiền không, anh gởi thêm cho em để em đi mua sắm cho khuây khỏa.
Tôi nghe bên ngoài im lặng 1 lúc, rồi giọng Hoa trở nên nhẹ nhàng hơn, cô ta bảo :
– Lần này nữa thôi đấy, lần sau anh không được từ chối em nữa đâu, anh nhớ chưa.
Khi tiếng cửa phòng Huy vừa đóng cạch, tôi nghe tiếng bước chân anh chạy dồn dập về phía nhà tắm, anh đẩy toang cánh cửa ra để tìm tôi, gương mặt lạnh lùng ban nãy giờ đây lộ rõ vẻ hớt ha hớt hải :
– Em…em đợi anh có lâu không ?
Tôi dù đã khóc chán chê mê mỏi rồi nhưng vì câu hỏi này lại khiến bản thân ấm ức trở lại, tôi òa lên mà khóc tức tưởi nhiều hơn. Huy bối rối ôm lấy tôi vào lòng, anh ngập ngừng nói vài câu ngắt quãng :
– Em…đừng khóc, anh đau.
– Anh nghĩ sao khi tôi chứng kiến cảnh 2 người âu yếm với nhau như thế ? Làm sao mà tôi chịu được cơ chứ, anh bỏ tôi ra đi, anh bỏ mặc tôi luôn đi.
Huy nghe thế càng siết chặt tôi trong lòng không buông :
– Là lỗi của anh, anh không tốt, để em phải chịu tổn thương, Linh anh xin lỗi, em đừng khóc nữa mà.
– Xin lỗi mà được à, rồi cho đến khi anh và cô ta lên giường xong đâu đó rồi anh lại quay ra xin lỗi tôi sao.
Tôi nước mắt ngắn nước mắt dài dương mắt chất vấn Huy, anh nhìn tôi rồi vươn tay nhẹ nhàng lau từng dòng nước mắt ướt đẫm trên hai bầu má, giọng anh khản đặc hơn nhiều :
– Anh biết giữ mình mà, anh sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu. Thôi nào, ngoan, nín đi.
Tôi vẫn ngoan cố ngồi khóc thút thít, còn Huy thì ngồi phịch xuống sàn, kiên nhẫn ôm tôi, thủ thỉ động viên tôi hết lời. Mãi cho đến khi cơn ấm ức tủi thân được anh nhẹ nhàng xoa dịu, tôi mới chịu nín bặt :
– Anh hứa là không được quan hệ với cô ta đấy nhé. Em không thích chung đụng với người khác đâu.
Huy cụng trán anh vào trán tôi, khóe miệng nhếch lên 1 đường cong tuyệt đẹp, rồi anh bảo :
– Ghê gớm nhỉ, ghen tuông hổ báo phết đấy.
– Anh hứa đi.
– Rồi rồi, anh hứa. Anh sẽ giữ mình chỉ để phục vụ mỗi vợ anh thôi, được chưa ?
Tôi hài lòng gật đầu, toe toét cười nhìn Huy.
Tôi đâu ngờ rằng, sau nụ cười toe toét tươi tỉnh ấy của chúng tôi, bão táp lại ập đến bất ngờ khiến cho tôi cả Huy không kịp trở mình để chống đỡ, và rồi, chuyện gì đến cũng đến, những lời hứa hẹn đầy yêu thương, những cái ôm siết chặt đầy vương vấn, bàn tay to lớn đầy vững chãi rồi cũng có lúc không còn xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa. Tình yêu đối với tôi thực sự xa xỉ thế sao, khi mà chỉ mới gần đây thôi chúng tôi còn gần gũi nhau như thế mà.?
Tôi xuống bếp nấu nướng tươm tất vừa xong thì cũng là lúc cả gia đình Huy đi công việc trở về. Đang loay hoay treo tạp dề vào góc bếp để chuồn thẳng về phòng thì tôi nghe tiếng gọi với đằng sau lưng :
– Chị kia, chị đứng lại đó.
Khi tôi quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt đầy tinh nghịch của 1 chàng trai với ngoại hình dong dỏng cao, gương mặt sáng sủa và nụ cười tỏa nắng. Có nhìn sơ qua cũng biết đó là em trai Huy bởi nụ cười không lệch đi đâu được. Cậu ta chăm chú nhìn tôi rồi tiếp tục cất giọng :
– Chị là cháu của Dì Sáu phải không ?
– Đúng rồi, có gì không cậu ?
– Tôi là Hải, mới từ nước ngoài về đây, sắp tới sẽ ở luôn trong căn nhà này, nếu chị là phụ việc ở đây thì tôi cần nhờ chị dài dài đấy.
Tôi gật đầu :
– Có gì cậu cứ bảo tôi.
Giọng mẹ kế Hải lanh lảnh vang lên :
– Con đứng đó làm gì thế Hải, lại đây ăn cơm cùng ba mẹ.
– Còn cô kia, cô lại đây tôi bảo – Bà ta đứng dậy giơ tay chỉ vào mặt tôi ra lệnh.
Tôi chần chừ bước tới trước mặt bà ta, rụt rè hỏi lại :
– Cô cần gì ạ ?
– Cô đứng ở đây, tôi cần gì tôi bảo luôn cho tiện.
Lúc này tôi mới trực tiếp gặp mặt ba Huy, ông đang tập trung vào tờ báo ở trên bàn, hai hàng mày chau lại trông rất nghiêm nghị, ông tuy trông có vẻ đã lớn tuổi nhưng những đường nét trên gương mặt thì vẫn rất uy nghi và tuấn tú, bảo sao Huy và Hải lại đẹp trai như thế, chắc có lẽ là do 1 phần được thừa hưởng từ gene của ông bố cực phẩm này. Đang mải tập trung chăm chăm nhìn vào ông, thì ông vô tình bỏ tờ báo xuống và ngước mắt nhìn tôi, 4 con mắt chạm vào nhau khiến tôi trở nên bối rối đôi chút. Ông quay sang nhìn mẹ kế của Huy rồi hỏi :
– Ai đây ? Dì Sáu đâu ?
– Giúp việc mới đấy anh ạ, Dì Sáu có việc gia đình nên đưa cháu gái lên làm thay.
Ông đưa mắt nhìn tôi một lượt rồi chậm rãi hỏi :
– Cháu tên gì ?
– Dạ cháu tên Linh ạ.
– Cháu bao nhiêu tuổi rồi ?
– Dạ cháu 22 ạ.
– Cháu có đang làm gì ngoài công việc trong gia đình này hay không ?
– Cháu đang làm về Marketing cho 1 công ty về trang sức, hiện tại đang hỗ trợ bác Sáu phụ việc trong gia đình mình trong thời gian bác Sáu có công việc riêng ở nhà ạ.
Ông nghe xong thì gật đầu, tôi không hiểu sao tôi lại có ấn tượng khá tốt với bố của Huy như vậy, ông tuy có vẻ ngoài khá lạnh lùng và nghiêm nghị, nhưng khi ông đặt câu hỏi với tôi thì ánh mắt lại toát lên sự quan tâm chân thành, có lẽ, ông là người tốt. Ông tiếp tục nhìn tôi và nói :
– Cháu còn trẻ, bằng tuổi thằng Hải nhà bác, nên cố gắng làm việc chăm chỉ, tích lũy kiến thức để có thể tự chủ cho cuộc sống của mình. Công việc giúp việc ở đây hãy xem nó chỉ là phần phụ, phần chính nên dành thời gian tập trung cho sự phát triển đam mê của mình nhiều hơn.
– Cháu cảm ơn bác ạ.
– Này, cô kia – Mẹ kế anh cất giọng.
– Sao ạ ?
– Cô ra bếp pha 1 chén mắm gừng cho tôi rồi lên trên phòng gọi Cậu Huy xuống ăn cơm cùng gia đình.
– Dạ vâng ạ.
Tôi quay người làm theo yêu cầu của bà mẹ kế, rồi bước chân lên lầu gõ cửa phòng gọi Huy xuống ăn cơm. Huy thấy tôi thì ánh mắt dịu dàng hẳn, anh hỏi :
– Em ăn gì chưa ?
– Em mới nấu xong, mẹ kế gọi anh xuống ăn đấy, anh xuống ăn với gia đình đi.
– Anh không đói, cũng không muốn ngồi cùng.
Tôi cằn nhằn :
– Anh cứ như vậy mà biểu sao không khí càng ngày càng căng thẳng, anh chịu khó nhịn 1 chút xuống ăn với mọi người đi, không tí em xuống thể nào cũng bị mẹ anh mắng vì không gọi anh xuống được.
– Thôi được rồi, em về phòng đi, anh xuống.
– Em xuống luôn cùng anh.
– Khỏi.
– Nhưng mà mẹ kế dặn em phải đứng đó để phục vụ mọi người.
– Em cứ về phòng, tí anh mang đồ ăn lên cho em, không phải xuống nữa, để anh giải quyết.
Nói rồi Huy đút tay vào túi quần, thủng thẳng bước xuống dưới lầu, không quên nói vọng lớn cho mọi người trong nhà cùng nghe :
– Cô Linh ủi hộ tôi mấy bộ đồ mai đi làm, rồi tranh thủ đem đống chăn mền phòng tôi đi giặt cho sạch đi, bảo từ hôm qua tới giờ mà làm vẫn chưa xong.
Mọi người ăn uống đâu được 1 lúc, tôi nghe tiếng cửa phòng gõ vang, chạy ra mở cửa thì Huy dúi vào tay tôi 2 bịch đồ ăn bự thiệt bự, anh nháy mắt ra hiệu tôi đóng cửa phòng lại, rồi nhanh chóng trở về phòng. Mở túi đồ ăn còn nóng hổi ra thì thấy nào là gà rán, nào là cháo lòng, còn có cả ít trái cây nữa, tôi tủm tỉm cười lấy điện thoại nhắn tin cho Huy :
– Anh đi mua à ?
– Không, anh nhờ trợ lý mua đấy, em ăn đi.
– Em cảm ơn chồng nha.
– Ăn cho hết rồi còn uống thuốc, tí nữa anh qua bôi thuốc cho.
– Em biết rồi.
Qủa thực công tử nhà tôi vô cùng ngọt ngào, anh để tâm và chăm sóc tôi từng chút một, có lẽ kiếp trước anh mắc nợ tôi nhiều, nên kiếp này phải xuất hiện để yêu thương, cưng nựng và chăm sóc cho tôi. Tôi đánh liền tù tì hết sạch đống đồ ăn, sau đó thì ngoan ngoãn xuống dưới nhà dọn dẹp và đúng như lời hứa, nửa đêm hôm đó Huy lại mò sang phòng, bôi thuốc và ôm tôi ngủ.
Vài ngày trôi qua, chúng tôi cứ lén lút yêu đương như vậy, mọi thứ êm đềm, yên ả vô cùng cho đến 1 buổi chiều nọ khi tôi vừa từ công ty trở về, tôi thấy trong nhà xôn xao tiếng cười nói, đông đúc hơn mọi khi. Vừa bước vào bên trong thì đã thấy Huy, Hoa, cả gia đình Huy, và có lẽ là cả gia đình Hoa đang ngồi ở phòng khách. Mọi người nhìn tôi một lượt rồi mẹ kế của anh nhanh nhảu cất lời :
– Bé giúp việc trong nhà ấy mà, mọi người tiếp tục thôi, đừng quan tâm.
– Này cô kia, vào chuẩn bị đồ ăn để tí nữa chúng tôi nói chuyện xong sẽ ở đây ăn uống luôn.
Tôi chưa kịp đáp lại thì Huy đã tiếng :
– Phiền phức, đông người như thế này thì tí nữa ra hàng ăn luôn 1 thể, Linh làm sao nấu kịp.
– Đúng rồi đấy chị ạ, 2 gia đình mình bàn việc xong rồi ra nhà hàng ăn luôn chứ nấu nướng lại mất thời giờ ra – Người phụ nữ trung niên trông có vẻ sang chảnh đang ngồi cạnh Hoa lên tiếng.
Rồi họ tiếp tục câu chuyện của 2 gia đình, tôi lặng lẽ bước chân về phòng nhưng trong lòng thì trĩu nặng, từng bước chân của tôi trở nên nặng nề và khó chịu hơn, tôi nghe tiếng ba Huy bảo :
– Nếu ai đứa nó đã yêu nhau cả năm rồi, Huy tuổi cũng đã lớn hôm nay hai gia đình lại có dịp gặp nhau như thế này thì chi bằng định luôn ngày lành tháng tốt để tác hợp cho 2 đứa chúng nó luôn.
– Anh nói phải, con Hoa nhà em giờ cũng lớn rồi, phải gả về nhà chồng thôi chứ ai lại cứ ở cùng bố mẹ mãi thế, người ta dị nghị cho.
– Mẹ này, cứ đòi gả bán con không à.
– Thế Huy, con tính như thế nào, hôm trước con cũng đã đồng ý năm nay sẽ cưới vì vừa hợp tuổi, lại vừa có thời gian cho bố mẹ xin đứa cháu còn bế bồng nữa, thằng Hải giờ cũng tốt nghiệp rồi, có thể về công ty để hỗ trợ công việc cho con – Mẹ Kế anh lên tiếng.
Tôi thấy không gian im lặng 1 lúc, sau đó thì Huy cất tiếng, tông giọng anh lúc này lớn hơn, rành mạch và rõ ràng trông thấy :
– Con thấy cũng hợp lý, con cũng đã xác định là năm nay sẽ cưới vợ rồi, nên gia đình 2 bên cứ sắp xếp giúp con, con bận việc không thể đứng ra lo liệu được mấy chuyện này.
– Nếu anh đã nói như thế thì anh cứ để mọi thứ cưới xin cho em lo. Em và 2 mẹ sẽ chuẩn bị dần, anh chỉ việc tập trung cho công việc thôi.
– Ừ, anh biết rồi, vậy mọi người cứ bàn bạc với nhau nhé, con xin phép lên phòng tắm rửa rồi tí cùng nhà mình đi ăn cơm.
Tôi nghe tiếng cười rôm rả phía dưới, biết rằng Huy sắp sửa lên tới nơi nên tôi cắm đầu cắm cổ chạy về phòng đóng cửa lại, đứng đằng sau cánh cửa mà tim tôi như muốn rớt ra ngoài, tôi thở hổn hển từng đợt và cảm thấy cả cơ thể run bần bật lên. Cuối cùng thì, Huy cũng sắp cưới vợ, nhưng mà, không phải là tôi, danh chính ngôn thuận.
Tôi buồn trong lòng thật, nhưng tôi tin Huy nhiều hơn, tôi tin anh sẽ giữ lời hứa với mình, tôi tin anh đang cố gắng tìm ra bằng chứng để vạch trần bộ mặt đạo đức giả của mẹ kế và Hoa, thế nên sau 1 chặp hít thở sâu, phân tích và kết nối mọi thứ trong đầu, tôi mới bình tĩnh hơn và nở 1 nụ cười khích lệ để động viên chính bản thân mình.
Điện thoại tôi rung lên tin nhắn từ Huy :
– Anh đi ăn với gia đình, em ở nhà ngoan, tối anh về gặp em nhé.
– Em biết rồi, anh đi đi.
Khi gia đình Huy vừa cùng nhau đi ra khỏi nhà được 1 lúc thì điện thoại tôi lại tiếp tục được nhận 1 tin nhắn nữa :
– Em ra cổng, nhận giúp anh bịch đồ rồi cất giúp anh.
Tôi vội vội vàng vàng chạy ra cổng, đứng đó 1 lúc chẳng thấy ai giao đồ, đang mải quay qua quay lại nhìn trước ngó sau thì tôi cảm thấy bị va đập mạnh ở đằng sau gáy, một cơn đau dữ dội xông lên, tôi chếnh choáng ngã xuống đường, mắt tôi mờ dần và không gian thì tối đen như mực.
Ps : Cả nhà nghĩ tiếp tục sẽ như thế nào đây ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!