Diệp Linh Ngân không cho anh ta thời gian suy nghĩ, lơ đãng nói sang chuyện khác: “Lễ Tình Nhân không đi tìm bạn gái anh, tới tìm bạn trai em tăng ca cái gì.”
“Lễ Tình Nhân?” Ninh Tri Hằng ngốc ngốc sờ sờ đầu, đột nhiên vỗ một cái: “Không ổn, anh quên mất.”
“Sau khi sửa xong kế hoạch sẽ gửi cho cậu.” Ninh Tri Hằng vội vàng đặt văn kiện lên bàn, lúc này không rảnh lo truy cứu việc Diệp Linh Ngân làm, phất tay nói: “Đi đi, hôm nào nói sau.”
Trong phòng khôi phục yên lặng một lần nữa, thế giới hai người khác biệt cũng làm Diệp Linh Ngân nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi nghẹn đến lâu thực sự không thoải mái.
Hoắc Cẩn Hành xoa xoa đầu cô: “Nghẹn hỏng rồi?”
“Anh đi thử sẽ biết.” Diệp Linh Ngân tức giận quét mắt nhìn dưới bàn một cái.
“Anh còn tưởng là em thích vị trí kia.” Hoắc Cẩn Hành không nhịn được mà bật cười: “Lần sau đừng trốn, gặp cũng không sao.”
“Em biết, không phải là em còn chưa phản ứng lại hay sao.” Diệp Linh Ngân xoa bóp cánh tay giãn gân cốt, nghe thấy anh hỏi: “Cho nên hôm nay em đến đây, là bởi vì Lễ Tình Nhân?”
“Ừm hừ.” Diệp Linh Ngân đứng thẳng tắp, mông đặt bên cạnh án thư, nâng cánh tay lên, ngón trỏ xẹt qua hầu kết gợi cảm, cười ngâm ngâm nói: “Hoắc tiên sinh muốn cùng nhau qua ngày lễ không?”
Hầu kết lăn lộn giữa ngón tay cô, cảm nhận rõ ràng, môi đỏ hồng nhuận ánh vào mi mắt, ánh mắt người đàn ông tăng thêm: “Công việc còn chưa xử lý xong.”
Diệp Linh Ngân tỏ vẻ đã hiểu, lập tức chuẩn bị rút lui.
Nhưng mà ngay thời khắc cô chuẩn bị xoay người thoái vị. Hoắc Cẩn Hành đột nhiên duỗi tay đè ở bên cạnh bàn, cánh tay chặn đường đi của cô lại.
Ở trong ánh mắt nghi hoặc của cô, người đàn ông gỡ kính xuống, cánh tay kia ấn ở bên cạnh người cô ngay sau đó, hình thành vòng vây, giam cầm người vào trong đó.
Bóng đen nặng nề che đậy xuống, Hoắc Cẩn Hành thong thả ung dung mở miệng: “Nhưng mà có thể qua ngày lễ với Hoắc thái thái trước.”
Bức màn xoát xoát buông xuống, che đậy ánh mặt trời bên ngoài, cửa lớn văn phòng đóng chặt, dù sao cũng không ai sẽ đột nhiên xâm nhập quấy rầy.
Cùng ngày, công nhân Hoắc thị không hiểu rõ bội phục với đại Boss, Lễ Tình Nhân đều làm gương tốt ở lại công ty tăng ca đến đêm khuya.
–
Tháng ba, phim mới của đạo diễn Giang Chấn Hoa tuyên bố khởi động máy, lần này chỗ lấy cảnh chủ yếu là ở thành phố F.
Đóng phim vất vả, thường xuyên nhân tăng ca không thể ăn cơm đúng hạn, công nhân nào đó lại béo lên một vòng ở đoàn phim này.
Bởi vì thức ăn của bọn họ, thật sự là tốt quá!
Ông chủ Hoắc quang minh chính đại mang đồ ăn đến cho vị hôn thê, đoàn làm phim liên quan đều được hưởng phúc, ngoại trừ các diễn viên phải khống chế ăn uống, các nhân viên khác mỗi lần nhìn thấy Diệp Linh Ngân, trên mặt đều sắp cười ra một đóa hoa.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Không có truyện nào.
Từ Chu Dương đối diễn với Diệp Linh Ngân lần thứ hai đột nhiên nhớ tới việc ở đoàn phim “Phù thế ca”, thường xuyên thêm cơm giống như hiện tại, sau đó mới biết là bởi vì Diệp Linh Ngân.
Anh ta không nhịn được mà nghĩ đến, cuộc gặp mặt ở hội chùa vào đêm giao thừa năm trước, khi đó Diệp Linh Ngân còn gọi Hoắc Cẩn Hành là “anh trai”, bây giờ đã biến thành vị hôn phu.
Nhiều đôi mắt nhìn như vậy, không biết là ai truyền tin Hoắc Cẩn Hành nhiều lần đến thăm ban lên mạng, có ca ngợi, cũng có ghen ghét.
[Show ân ái trong giới còn ít sao? Đại kinh tiểu quái* (nghĩa là phóng đại câu chuyện lên)]
[Đây nếu có ngày nào đó bị tung ra tin chia tay mới buồn cười]
[Mỗi ngày đều hỏi: Hôm nay Diệp Linh Ngân và Hoắc Cẩn Hành chia tay không?]
[Chị gái này chính là mang theo bàn tay vàng vào giới, trên lầu cẩn thận bị vả mặt]
Người cảm tình tốt thì người đương thời hâm mộ, nếu ngày nào đó cảm tình tan biến, tình yêu cổ tích xây dựng trước đó sẽ biến thành chê cười trong nháy mắt, trở thành đề tài câu chuyện trong miệng người khác.
Ngẫu nhiên load đến bình luận mặt trái, Diệp Linh Ngân khịt mũi coi thường: “Cho dù cảm tình tan biết, vậy cũng không gọi là chia tay.”
Gọi là ly hôn.
Đương nhiên, cô tuyệt đối không có khả năng ly hôn với Hoắc Cẩn Hành.
Diệp Linh Ngân hiếm khi được nghỉ phép một ngày, muốn Hoắc Cẩn Hành đi chơi cùng cô, tìm khắp thành phố F phát hiện địa điểm thú vị từng đi qua, Diệp Linh Ngân buồn rầu chọc cánh tay anh, đột nhiên nghe anh hỏi: “Muốn ngâm suối nước nóng không?”
Ba chữ “Ngâm suối nước nóng”* (泡温泉: Ngâm suối nước nóng) kéo ra một loạt hồi ức, Diệp Linh Ngân cuối cùng cũng nhớ đến, khi ghi hình “Nhật ký nhịp tim” ở thành phố này, đi qua một sơn trang suối nước nóng có tên là “Thiên Cao Lệ Cảnh”.
Đến chỗ cũ, Diệp Linh Ngân lại nhìn thấy Phương Đại Hải nhiệt tình một lần nữa, đối phương nhiệt tình như cũ, thậm chí còn đ ĩnh đạc trêu ghẹo: “Lần này không cần hai phòng đi?”
Đương nhiên không cần.
Không chỉ có thế, Phương Đại Hải còn cố ý đưa 3201 cho bọn họ, ý vị trêu chọc 10 phần.
Lần này Diệp Linh Ngân không cần hao hết tâm tư đi trêu chọc, chuyên tâm dựa vào trong nước ngâm suối nước nóng, thỉnh thoảng lại ăn đồ ăn, ngẫu nhiên nhắc đến việc ở đoàn phim: “Đại khái là qua nửa tháng, vai diễn của em sẽ có thể đóng máy.”
Bộ phim dân quốc này chủ yếu không đặt tại nữ nhi tình trường, cô và Từ Chu Dương đóng vai nhân vật cộng sự lấy danh nghĩa vợ chồng, lâu ngày sinh tình, nhưng ở trong hoàn cảnh như vậy, gia quốc đại nghĩa càng thêm mãnh liệt. Cảm tình của bọn họ hàm súc mà sâu nặng, đáng tiếc còn chưa kịp nhìn thấy tâm ý, thân phận bị chọc thủng, nữ chính hy sinh vì hộ tống tình báo.
Cho nên, suất diễn của cô giảm rất nhiều so với Từ Chu Dương.
“Không bỏ được?”
“Nào có, em ước gì sớm quay xong một chút rồi về nhà nghỉ ngơi.”
Hai người tán gẫu câu được câu không, phần lớn thời gian là Diệp Linh Ngân nói chuyện, Hoắc Cẩn Hành phụ họa, đến sau đó âm thanh của Diệp Linh Ngân cũng dần dần biến mất.
Nước ấm thoải mái làm người mệt mỏi, Hoắc Cẩn Hành chú ý đến thần sắc mệt mỏi của cô: “Mệt nhọc?”
“Có chút.” Diệp Linh Ngân dụi dụi mắt, hoàn cảnh ấm áp thoải mái làm thân thể và thần kinh dần dần tiến vào trạng thái thả lỏng, suối nước dịu dàng dỗ cô đi vào giấc ngủ.
“Trở về ngủ.”
“Nhưng trong nước rất thoải mái, còn muốn ngâm lâu hơn một chút.” Diệp Linh Ngân tìm vị trí thoải mái ngồi ở trong nước, đầu hơi ngẩng về sau: “Em ở bên này nhắm mắt một chút, anh nhìn giúp em, cũng đừng để em ngã xuống.”
Hoắc Cẩn Hành: “…”
Người đàn ông không mở miệng, thân thể lại rất thành thật dựa đến đây, canh giữ bên cạnh cô, đỡ cánh tay chậm rãi trơn đi.
Cánh tay hai người chạm vào nhau, anh chậm rãi thay đổi tư thế, muốn cho Diệp Linh Ngân dựa một lát bằng góc độ thoải mái, thật ra đều không tiện.
Diệp Linh Ngân lười nhác xốc mí mắt lên, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy bả vai anh, đôi tay câu lấy cổ, thân thể dính sát vào: “Anh ôm em ngủ đi.”
Sự thân mật bất ngờ xảy ra làm cho sắc mặt của Hoắc Cẩn Hành khẽ biến, chỗ này làm gì phải buồn ngủ, rõ ràng là cố ý chọc người.
Thật đúng là quen làm nũng, không phân biệt trường hợp muốn anh ôm.
Hoắc Cẩn Hành điều chỉnh hô hấp, nhắm hai mắt lại không nhìn cô, nhịn rồi lại nhịn, phản ứng của thân thể so với trong tưởng tượng của anh càng thêm mãnh liệt.
Hương thơm quanh quẩn chóp mũi dần dần nồng đậm, Hoắc Cẩn Hành bông nhiên mở mắt, khoanh vòng eo lại, ngón tay xẹt qua mặt nước, mang theo gợn sóng m ơn trớn sống lưng: “Ngân Ngân, đừng ngủ.”