Trong gần nửa tháng về đất phong này thời tiết càng ngày càng lạnh, Vĩnh Vương cao lớn khỏe mạnh nên áo choàng cũng không cần mặc, còn Đường Ngọc mới sơ sẩy chút xíu đã nhiễm gió lạnh ngã bệnh.
Giờ đang tội nghiệp ôm cái mũi đỏ bừng trốn trong xe ngựa uống thuốc đắng.
Vĩnh Vương ngồi bên cạnh khoanh tay nhìn y uống thuốc, còn châm chọc mấy câu.
“Mấy ngày trước bảo ngươi ngủ trong xe ngựa đừng hóng gió mà không chịu nghe.” Vĩnh Vương cau mày nói kháy, “Giờ thì sướng rồi.”
Họ muốn về đất phong trước ngày mồng tám tháng Chạp, sắp năm mới nên trong phủ có không ít quan viên địa phương và dân chúng đến nhờ Vương gia định đoạt công việc. Bởi vậy lộ trình này đi rất gấp, không phải ngày nào cũng được nghỉ chân ở khách điếm mà thường xuyên dựng lều qua đêm ngay trên đường.
Vương gia tất nhiên ở trong xe ngựa, còn các tùy tùng thì tự tìm chỗ ngủ cho mình, mấy ngày trước lại có tuyết rơi, Vĩnh Vương vốn định giữ Đường Ngọc lại chen chúc với mình trong xe ngựa nhưng y không chịu nghe mà cứ đòi ra ngoài hóng gió, quả nhiên ngày thứ hai lập tức xong đời, thở không ra hơi.
Đã vậy còn không chịu nói, kết quả hai ngày sau ngã vật xuống làm Vĩnh Vương giật nảy mình.
“Gia……” Đường Ngọc uống thuốc xong lại áy náy nói với Vĩnh Vương, “Để ta xuống xe đi…… Mất công lại lây bệnh cho ngài nữa.”
“Ồ, lần này ngươi cũng biết mình bệnh sao? Ban đêm ngủ trong rừng hóng gió lạnh sao không nghe nói gì?” Vĩnh Vương vừa nói giễu vừa lấy chăn mền quấn chặt y không cho nhúc nhích, “Cùng là đại lão gia mà ngươi còn e lệ cái quái gì, lão tử có thêm miếng thịt hay ngươi mất đi miếng thịt hả.”
“Gia, ngài đừng cười ta…… Khụ khụ…..”
Đường Ngọc ho sặc sụa như phổi sắp văng ra ngoài, lần này Vĩnh Vương cũng lười nói.
“Nhắm mắt!” Vĩnh Vương đưa tay bịt kín mắt y rồi hung ác nói, “Ngủ đi!”
Vĩnh Vương chinh chiến lâu dài nên trong lòng bàn tay đầy vết chai sần, bàn tay nóng rực làm tim Đường Ngọc nhảy loạn mấy lần, đành phải tâm không cam tình không nguyện nhắm mắt lại.
“Vâng.”
Ngủ thì ngủ.