Kiều Thiếp
Chương 95: Ngoại truyện 8: Tiểu Phương đời này gặp Chi Chi đời trước (2)
Biên tập: B3
Đời này Bùi Tín Phương muốn đối xử tốt hơn với Chi Chi, vì vậy liền muốn mang đối phương ra ngoài nhiều hơn một chút, hắn hy vọng Chi Chi có thể mãi mãi ngây thơ đơn thuần mà không cần phải giống như đời trước, phải trải qua bất hạnh mới đổi lấy được hạnh phúc.
Chi Chi nghe thấy mình có thể xuất phủ thì cực kỳ vui vẻ, nàng ôm chầm lấy Bùi Tín Phương: “Công Chúa, người thật tốt.”
Đột nhiên bị ôn hương nhuyễn ngọc ôm lấy, Bùi Tín Phương còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã buông tay ra: “Thiếp phải mặc cái gì đây?”
Cuối cùng Chi Chi mang vẻ mặt buồn bực mặc y phục của gã sai vặt ngồi bên cạnh Bùi Tín Phương.
Bùi Tín Phương thấy Chi Chi không vui bèn trêu chọc nàng, dùng ngón tay thon dài đụng vào môi Chi Chi: “Cái miệng này có thể treo được một ngọn đèn rồi đó.”
Chi Chi nhìn Bùi Tín Phương ai oán: “Tại sao phải mặc y phục của gã sai vặt?”
Hiếm lắm nàng mới được ra ngoài một lần, dĩ nhiên là muốn mặc thật đẹp, nhưng cho dù sang đời khác thì Bùi Tín Phương vẫn có tính độc chiếm mạnh mẽ như cũ, hắn có thể đưa Chi Chi ra ngoài nhưng lại vô cùng chán ghét khi có người nhìn chằm chằm vào Chi Chi, dù sao Chi Chi cũng ngốc nghếch như vậy, vạn nhất bị người ta lừa gạt thì biết làm thế nào? Nhân gian hiểm ác, quá nhiều người xấu.
“Chi Chi quá xinh đẹp, chẳng may bị người xấu vừa ý thì biết làm sao bây giờ?” Bùi Tín Phương giải thích.
Chi Chi nhìn Bùi Tín Phương, Bùi Tín Phương đang mặc một thân hoa bào đỏ rực, bộ diêu rực rỡ trên đầu, gương mặt đó của hắn thực sự là xinh đẹp không thể tả, da tuyết tóc đen, môi đỏ răng trắng.
“Hẳn là người xấu sẽ coi trọng Công Chúa trước mới đúng.” Chi Chi nói: “Công Chúa mới là người xinh đẹp nhất.”
Bùi Tín Phương nghe nói vậy thì chỉ muốn ngay lập tức bịt miệng Chi Chi lại, nhưng thôi, là nương tử của mình, phải nhịn, phải nhịn.
***
Bùi Tín Phương đưa Chi Chi đi xem biểu diễn, có một gánh hát từ nơi khác tới kinh thành, Bùi Tín Phương tin chắc là Chi Chi chưa từng được xem qua, vì thế mới dẫn nàng tới xem.
Vì sợ bị kẻ khác quấy rầy mà Bùi Tín Phương còn cố ý bao trọn cả tửu lầu, nhưng lại sợ Chi Chi cảm thấy như vậy thì chẳng khác gì với mấy gánh hát được mời về phủ, hắn bèn cố tình cho thị vệ giả dạng làm dân chúng bình thường ngồi ở đại sảnh tầng một.
“Chi Chi muốn ngồi trong phòng bao hay là ngồi xem ở đại sảnh tầng hai?” Bùi Tín Phương nhẹ giọng hỏi Chi Chi.
Chi Chi gần như không do dự mà chọn vế sau.
Gánh hát hôm hay biểu diễn một câu chuyện tình yêu bi thảm, quả nhiên là Chi Chi bị làm cho cảm động đến không chịu nổi, nhất là khi thấy nam chính vì nữ chính mà anh dũng hy sinh thân mình, nước mắt nàng đã vòng quanh, không thể kìm được mà khóc oà, Bùi Tín Phương thấy vậy thì vội vàng ôm người vào trong ngực: “Khóc cái gì, đều là giả thôi.”
Chi Chi thút tha thút thít, hai mắt đã khóc đến sưng đỏ, thoạt nhìn thật đáng thương, quả thực chính là một đoá hoa lê dính nước mưa.
Bùi Tín Phương nhìn một cái, lại nói: “Khóc thành như vậy rồi, Bổn cung không cho bọn họ diễn tiếp nữa.”
Chi Chi vội vã lắc đầu, nàng cắn môi dưới, cố gắng lắm mới miễn cưỡng kiềm chế được nước mắt của mình: “Là do thiếp thất thố.”
Bùi Tín Phương ôm Chi Chi vào trong ngực, nhưng suy nghĩ trong đầu đã bay đến tận đẩu tận đâu. truyenfull và sstruyen là hai trang ăn cắp.
Nếu như Chi Chi nằm dưới thân hắn mà khóc thành như vậy, nhất định hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đối phương.
Chi Chi vẫn còn đang đắm chìm vào câu chuyện tình yêu bi thảm, nào có biết trong đầu tỷ tỷ tốt Bùi Tín Phương ngồi bên cạnh đang có những suy nghĩ ô uế ra sao.
Đột nhiên có tiếng ồn ào vang lên dưới tầng một, Bùi Tín Phương nghe thấy động tĩnh, đành phải tạm thời buông Chi Chi ra.
Hắn đứng lên nhìn thử xuống dưới, Chi Chi cũng đứng lên, vừa đứng lên nàng liền nhỏ giọng kinh hô một tiếng.
“Là Phò Mã.”
Hôm nay Phò Mã mặc một thân áo choàng xanh đen, trong tay còn cầm theo quạt giấy, hắn vừa bước vào liền nhìn lên tầng hai, nở nụ cười như gió xuân: “Quả nhiên là Công Chúa ở đây, ta nghe nói nơi này được bao toàn bộ, vì vậy liền đi vào nhìn thử xem ai mà tiền muôn bạc biển đến thế.”
Chi Chi chớp chớp mắt, thấy tầng một có không ít khách nhân, nàng quay đầu nhìn Công Chúa: “Công Chúa bao toàn bộ sao?”
Trong mắt Bùi Tín Phương lộ ra một tia hung dữ, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Chi Chi thì vội giấu vẻ hung dữ đi: “Phò Mã đang nói đến tầng hai, Bổn cung chỉ bao trọn tầng hai thôi.”
Phò Mã không hề thức thời chút nào, ấy vậy mà vẫn còn tiếp tục bước lên tầng, tựa hồ như hắn cũng có hứng thú với gánh hát mới tới.
Khi lên đến tầng hai, Phò Mã nhìn thấy Chi Chi ở bên cạnh Công Chúa thì hơi sửng sốt, sau đó cẩn thận nhìn mặt nàng.
“Đây là Chi Chi sao?” Phò Mã có chút không chắc chắn.
Chi Chi hành lễ: “Thiếp thân bái kiến Phò Mã.”
Phò Mã dừng lại, bảo Chi Chi đứng dậy.
Ánh mắt của hắn nhất thời trở nên kỳ quái, vừa rồi lúc hắn mới nhìn lướt qua còn tưởng rằng Công Chúa có sở thích mới, bao nuôi một con hát trong gánh hát.
Dù Chi Chi đang mặc y phục của gã sai vặt, nhưng vóc dáng nàng không cao, cơ thể nhỏ xinh, gương mặt lại quyến rũ như vậy, cho dù có mặc y phục nam nhân thì cũng chỉ cần nhìn qua là biết nữ giả nam, lại càng giống với một con thỏ nhỏ bị quý nhân bảo bọc.
Càng đừng nói tới việc Chi Chi vừa mới khóc xong, đôi mắt phượng ướt sũng, khi nhìn liền có thể câu hồn đoạt phách người khác.
Chi Chi thấy Phò Mã thì trong lòng có chút mừng rỡ, nhưng nàng lại nghĩ đến Công Chúa ở bên cạnh.
Công Chúa đối xử với nàng tốt như vậy, coi nàng như muội muội ruột, còn đưa nàng tới xem hát, nếu như nàng tơ tưởng đến Phò Mã, nhất định là trong lòng Công chúa sẽ không thoải mái.
Vừa nghĩ như thế, Chi Chi bèn không dám nhiệt tình quá mức với Phò Mã, ngược lại còn nhường chỗ của mình cho Phò Mã.
“Phò Mã ngồi cùng với Công Chúa đi, thiếp thân đứng là được rồi.”
Bùi Tín Phương cau mày: “Nàng đứng lên làm cái gì? Ai đến sau thì người đó phải đứng.”
Chi Chi nghe nói vậy thì cảm thấy hình như Công Chúa đang tức giận.
Liệu có phải Công Chúa đang cảm thấy nàng đứng ở chỗ này quá chướng mắt hay không? truyenfull và sstruyen là hai trang ăn cắp.
Nàng chưa kịp nói tiếp thì Phò Mã đã nói trước: “Được được được, ta đứng, Chi Chi nàng là nữ nhân gia, nàng ngồi đi.”
Phò Mã nhường chỗ cho Chi Chi.
Chi Chi không dám ngồi xuống, nàng có chút khó xử mà nhìn Bùi Tín Phương, Bùi Tín Phương thấy vậy thì đem ánh mắt chuyển về phía Phò Mã.
Phò Mã nhận được ánh mắt của Bùi Tín Phương thì biểu tình hơi thay đổi, quyết định giả chết.
Hắn đã sớm nhận thấy dạo gần đây Bùi Tín Phương hết sức kỳ lạ, nên hôm nay mới cố ý tới đây.
Chủ mẫu dẫn tiểu thiếp ra ngoài xem hát kịch, đây là chuyện lần đầu tiên hắn nghe nói đến, hắn muốn tự mình nhìn một chút xem Bùi Tín Phương muốn làm gì.
Cuối cùng dưới sự khiêm nhường của Chi Chi, Phò Mã vẫn ngồi xuống.
Chi Chi lặng lẽ đứng bên cạnh, điều này khiến Bùi Tín Phương hết sức khó chịu.
Chi Chi thấy sắc mặt Bùi Tín Phương trở nên khó coi, nàng ngẫm nghĩ chốc lát, cảm thấy có lẽ là do Công Chúa và Phò Mã đang cãi nhau, Công Chúa đối xử với nàng tốt như vậy, nhất định nàng phải nghĩ cách để hai người họ làm hoà.
Cho nên nàng đứng ở bên cạnh khen Phò Mã và Công Chúa hết sức xứng đôi, sau đó lại nói với Phò Mã là dạo này Công Chúa luôn nhắc tới Phò Mã trước mặt nàng, nói rằng Phò Mã là một người vô cùng dịu dàng.
“Dịu dàng?” Phò Mã nghe được câu này thì nhìn Bùi Tín Phương bằng ánh mắt nghi ngờ: “Ta dịu dàng chỗ nào?”
Hắn luôn âm thầm so chiêu với Bùi Tín Phương, mặc dù Bùi Tín Phương là chủ tử của hắn, nhưng khi đấu võ nghệ, hắn cũng không bao giờ nhường nhịn.
Bùi Tín Phương thấy vậy thì lập tức trừng mắt với Chi Chi.
Chi Chi chớp chớp mắt, còn nở nụ cười với Bùi Tín Phương.
Về sau, Bùi Tín Phương thực sự không tài nào nhịn được nữa, hắn trực tiếp đứng lên, còn nói với Phò Mã: “Ngươi ra đây với ta.”
Vừa ra ngoài, Bùi Tín Phương liền đạp cho Phò Mã một cước: “Cút ngay.”
Phò Mã khó hiểu: “Sao thế?” Hắn quan sát sắc mặt Bùi Tín Phương, nhất thời bừng tỉnh: “Công Chúa, sao người có thể như vậy?”
“Không phải vẫn còn ba người nữa sao? Ngươi thích người nào thì chọn người ấy, bây giờ cút ngay cho Bổn cung.” Bùi Tín Phương hung dữ như một tên ác bá đích thực.
Phò Mã thấy vậy, không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận: “Thôi, Công Chúa ngài tiếp tục xem hát đi, ta đi trước một bước.”
***
Chi Chi ở trên tầng hai đợi một lúc lâu mới thấy Bùi Tín Phương trở về, nhưng lại không thấy Phò Mã đâu, nàng nghĩ nghĩ mới nói: “Công Chúa và Phò Mã cãi nhau sao?”
Nàng nhớ tới những lời mà mẫu thân nàng nói với nàng, phu thê đều là đầu giường tranh cãi cuối giường hoà, dù có chuyện gì cũng sẽ đều giải quyết được hết: “Thiếp cảm thấy dù có chuyện gì thì cũng có thể bình tĩnh nói chuyện, buổi tối Công Chúa có thể nói chuyện với Phò Mã xem sao, dù sao thì phu thê đầu giường tranh cãi cuối giường hoà mà.”
Câu này của nàng không hề có ý khác, nhưng đã thật sự khiến Bùi Tín Phương đen mặt.
Không thể làm nổi đại tỷ tỷ nữa rồi, nếu hắn cứ tiếp tục như thế này thì không biết cái đồ ngốc kia sẽ còn nói ra thêm bao nhiêu lời bất chấp lý lẽ nữa.
Hết ngoại truyện 8.
Tác giả có lời muốn nói:
Phò Mã: “Hoá ra ta vẫn còn chưa có hết đất diễn, ha ha ha. Hướng Thanh Sư, ngươi thấy sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!