A Dưới O Trên - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


A Dưới O Trên


Chương 21


Editor: CO6TINY🍀

Ngày thứ hai sau khi say rượu.

Căn hộ nhỏ chừng 50m2 tối om, rèm cửa kéo kín mít, từ bên trong nhìn ra chẳng rõ đã mấy giờ rồi.

Người trên giường động đậy, từ trong chăn duỗi ra cánh tay trắng nõn.

“Ưh……”

Dư Cảnh Hiên vùi đầu trong chăn, mới đầu còn hơi choáng váng, sau khi ngửi thấy mùi pheromone trong phòng, lập tức tỉnh như sáo.

Tuy đã qua một đêm, nhưng cửa sổ phòng y đều đóng kín mít, cửa phòng ngủ cũng thế, mùi hương mằn mặn ẩm ướt của biển cả tràn vào từng lỗ chân lông trên người y, hồi lâu vẫn chưa tản đi.

Mùi pheromone ngập tràn trong phòng, đến giờ vẫn sót lại nồng đậm như đêm qua, câu trả lời của Nhiếp tiên sinh nói với y.

“Cậu cũng rất thơm.”

“Là cậu quyến rũ tôi trước.”

Thông tin na ná như thế còn rất nhiều, nhưng vì thời gian quá dài nên nhiều chỗ đã thủng khá khá.

Chỉ có mấy câu chữ rời rạc, có lẽ là do dục vọng chiếm hữu của Omega với y quá mạnh, từ đầu đến cuối vẫn bám dính lấy xung quanh vùng tuyến thể của y.

Alpha trên giường ngửi thử, lập tức chui tọt vào trong chăn.

Bởi vì… trong không khí, là mùi pheromone thuộc về anh ấy, càng lộ liễu, tươi mát hơn.

Hơn nữa, y không thể phân tách rõ, đâu là lời y nói với Nhiếp tiên sinh đêm qua, đâu là suy nghĩ của chính y còn sót lại sau khi Nhiếp tiên sinh rời đi.

Y còn đuổi theo Nhiếp tiên sinh hỏi anh ấy, Omega có phải đều rất thơm không.

Còn ở trước mặt Nhiếp tiên sinh, nói mình ghét Omega!

Dư Cảnh Hiên trốn trong chăn, từ từ che mặt lại.

Đây…làm sao đây… về sau làm sao đối mặt với Nhiếp tiên sinh nữa.

Phải biết, y đã sống hơn 20 năm trời, còn chưa có lần nào xúc động thành thế này.

Trạng thái tự kỷ của Dư Cảnh Hiên không kéo dài được lâu, bởi vì chuông báo thức bên cạnh đúng giờ lại vang lên.

Đồng hồ điểm bảy giờ sáng, y phải chuẩn bị đi làm.

Y ấn tắt báo thức cạnh đầu giường, đứng dậy sạc điện thoại đã hết pin, sau đó tắm táp rửa ráy sơ qua.

Đến lúc ra ngoài, pin đã được sạc đầy.

Vừa khởi động máy, tin tức liên tục đổ về.

Trên cùng là lời nhắn từ Lục Phi Phi. Y nhắn lại cho đối phương trước, sau đó mới chầm chậm trượt xuống dưới.

Cuối cùng, giữa một đống quảng cáo, cũng tìm thấy ảnh đại diện của Nhiếp Tử Hàng.

Tin nhắn bên kia gửi vẫn dừng ở hôm qua.

21:05:04 

[Cảnh sát Dư, đang bận à? Tôi check nhóm làm việc hàng ngày, không thấy cậu trả lời, hết bận thì nhớ báo lại một tiếng trong nhóm.]

22:00:05 

[Cuộc gọi nhỡ]

02:30:07 

[Bao giờ dậy nhớ ăn uống đầy đủ, đừng suy nghĩ nhiều. ]

Tin cuối cùng được gửi đến lúc hai giờ sáng, hiển nhiên là bị y làm phiền cả đêm, đến tận lúc này còn chưa ngủ.

Dư Cảnh Hiên chớp chớp mắt, dán chặt vào câu “Đừng suy nghĩ nhiều” kia.

Ý của Nhiếp tiên sinh là… cho dù hôm qua có xảy ra chuyện gì, đều chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không cần suy nghĩ quá nhiều…

Bàn tay đang cầm điện thoại của Dư Cảnh Hiên siết chặt lại.

Nhiếp Tử Hàng một mình trải qua kỳ phát tình, hoàn toàn ngăn mình với thế giới bên ngoài, hôm qua còn thức khuya ngủ muộn, mãi đến chiều hôm sau mới bị đói đến tỉnh.

Bên ngoài trời đang mưa nhẹ, gió hiu hiu thổi vào phòng ngủ.

Lúc hắn đứng dậy, đầu vẫn còn hơi choáng.

Tin nhắn trên điện thoại không nhiều, bởi vì hắn gần như đã chặn tất cả các nhóm làm việc.

Đám nhóc trong công ty biết tâm trạng của hắn lúc đến kì, dễ cáu bẳn lại bực bội, cũng không dám gửi tin đến.

Do đó, khung trò chuyện riêng tư hiển thị trên màn hình, chỉ có một chú cá nhỏ.

07:43:08 

[Cảm ơn Nhiếp tiên sinh hôm qua đã chăm sóc tôi, làm phiền anh rồi. Cơ thể anh thế nào rồi, vẫn ổn chứ?]

08:55:40 

[Tôi xin lỗi về chuyện hôm qua. Tôi cũng không ngờ mình sẽ mất kiểm soát. ]

09:42:03

[Nhiếp tiên sinh… đọc được tin nhắn, nhớ báo cho tôi.]

Nhiếp Tử Hàng nhìn thời gian, đã là ba giờ chiều.

Cách thời gian gửi tin cũng gần 10 tiếng, Cá nhỏ hẳn chờ đến hoảng rồi nhỉ?

Nhưng phải nhắn lại cái gì đây?

Trả lời: Không sao, tôi không để ý đâu…à?

Không hề, hắn rất để ý là đằng khác.

Vậy trả lời: Nhớ mang theo lòng thành, tạ lỗi với tôi?

Ọe, gớm quá.

Đang lúc vắt óc suy nghĩ, một tin nhắn mới được đẩy lên trên cùng.

[Thành phố H nhắc nhở người dân: Cảnh giác với cơn bão Xizhu]

Giờ mới nhớ tới, hai hôm trước hình như bên đài có đưa tin, sắp có bão đổ bộ. Nhưng Thành phố H gần như chưa bao giờ chịu ảnh hưởng thời tiết khắc nghiệt như vậy, thế nên hắn cũng không để ý mấy.

Nhấp vào thông báo đẩy, bên trên hiển thị:

Bão Xizhu đã đổ bộ vào Zhoudao, đang di chuyển chậm vào đất liền, toàn thành phố sẽ hứng chịu trận mưa lớn nhất trong năm từ 6 đến 10 giờ tối nay.

Cơ quan khí tượng thành phố H nhắc nhở người dân chuẩn bị trước phòng chống mưa lũ, không ra ngoài trừ khi cần thiết.

Tiếp đó, như để báo lại tin tức, liên tục nhận được nhiều tin nhắn từ các công ty truyền thông:

[Cảnh báo màu cam về mưa lớn ở thành phố H] 

[Cảnh báo màu đỏ về gió mạnh ở thành phố H] 

[Cảnh báo màu cam về cơn bão ở thành phố H]

Ba tin nhắn được gửi liên tiếp, chủ yếu nhắc nhở người dân không nên ra ngoài trừ khi cần thiết vào tối nay.

Nhiếp Tử Hàng vén rèm nhìn ra bên ngoài, mưa lẻ tẻ không lớn, nhưng bầu trời xám xịt như lòng chảo.

Xem chừng trận mưa sắp tới không nhỏ đâu.

Hắn đóng cửa sổ lại, cúi đầu gửi tin nhắn cho Dư Cảnh Hiên:

[Vừa mới ngủ dậy, hôm nay có bão, cảnh sát Dư tan làm nhớ về sớm, đừng chạy lung tung bên ngoài. ]

Sau khi ấn gửi đi, mới bắt đầu tắm rửa, làm “bữa sáng”.

Chờ cơm lên mâm, cũng đã gần sáu giờ.

Nhiếp Tử Hàng bực dọc lướt điện thoại, chốc lại xem thời tiết, chốc lại xem blog.

Cứ lướt App được hai cái, lại không nhịn được lướt xem Fetion.

Đợi đến 6:30, khung chat đầu cá hoàn toàn chìm nghỉm trong đống quảng cáo mới, Nhiếp Tử Hàng nôn nóng sốt ruột một trận.

Dứt khoát đâm lao thì phải theo lao, đẩy tất cả quảng cáo rác lên, nhấp báo cáo.

Xâm phạm quyền riêng tư của người dùng!

Sử dụng ID của người dùng để kiếm phí quảng cáo, có được sự đồng ý của người ta chưa!

Báo cáo, khởi kiện!

Còn bảo Trần Hâm soạn thư ngay lập tức!

Tung hoành ngang dọc cả cái thành phố H, luật sư tài ba nào đó chơi đùa luật pháp trong lòng bàn tay, không hề mảy may ý thức được, chính mình đang nhảy tưng tưng trên ranh giới “mù luật”, dần dà mất đi lí trí.

Cho đến khi…một đoạn hội thoại mới bất ngờ nhảy lên trên cùng.

Bên cạnh đầu cá nhỏ mềm mại kia, trả lại số “1” nho nhỏ màu đỏ.

[Ừm, hôm nay bão đổ bộ vào Zhoudao, Thành phố H cũng bị ảnh hưởng, lượng mưa dự kiến ​​​​sẽ đạt đỉnh điểm trong mười năm trở lại đây. Chúng tôi vừa nãy vẫn đang họp, hai ngày tới phải hỗ trợ cục thủy lợi và cục cảnh sát vũ trang, chuẩn bị công tác phòng chống lũ. Nhiếp tiên sinh ở nhà chú ý, dự trữ sẵn thức ăn, tốt nhất không nên ra ngoài vào trời mưa đâu. ]

Nhiếp Tử Hàng nhìn thấy câu “Chuẩn bị công tác phòng chống lũ” kia, tim đập thình thịch.

Hắn nhớ lúc trước, thành phố Z có trận mưa rất lớn, lượng mưa lúc đó vượt quá 400 mm, có cư dân mạng nói, hồ Tây xả bao nhiêu là nước.

Một thành phố rộng lớn phồn hoa là thế, chỉ trong vòng một ngày, đã bị lũ cuốn trôi mất dạng.

Hắn vội gửi tin nhắn sang: [Có nguy hiểm gì không? ]

Dư Cảnh Hiên phản hồi rất nhanh, nhưng lần này là tin nhắn thoại, giọng nói dịu dàng ấm áp như mọi khi.

“Nhiếp tiên sinh đừng lo, chỗ chúng tôi ở địa thế tương đối cao, sẽ không có ảnh hưởng gì, anh nhớ đóng kín cửa ra vào lẫn cửa sổ, lấy chăn bông dày ra đắp, tối nay sẽ giảm tận mười độ lận.”

Nhiếp Tử Hàng bất đắc dĩ đáp: “Tôi đang hỏi cậu có gặp nguy hiểm hay không.”

Ở trên cùng của khung chat, “đang soạn tin nhắn” cùng “đang nhập giọng nói” nhảy qua nhảy lại nhiều lần, sau đó một tin nhắn văn bản cuối cùng bắn sang:

[Tôi cũng không gặp nguy hiểm gì đâu. ]

Lại gửi thêm gói meme cá béo đang chầm chậm bơi. 

Nhiếp Tử Hàng cười ấn lại: “Biết rồi, có con nào gầy hơn nữa không? Bé cá này nhìn không giống cậu chút nào, chê.”

Cá: [Nói bậy, bạn tôi bảo, bé cá này rất giống tôi. ]

Một lúc sau, một ảnh chụp màn hình khác được gửi đến.

Nhiếp Tử Hàng click vào xem, là lịch sử trò chuyện giữa Alpha và người bạn tên “Phi Phi”.

Cá: [Bé cá này, có giống tôi không?] [Cá béo bơi lội.jpg]

Phi Phi: [Ông vừa bắn gói biểu cảm này sang, là tôi nói luôn ấy! Y chang anh em sinh đôi với ông ấy, ngốc ngốc dễ cưng! ]

Nhiếp Tử Hàng nhìn ảnh chụp màn hình, cười thành tiếng.

Ngẫm kỹ lại, thật sự giống.

Vừa định nhìn lại, ảnh chụp màn hình xoẹt cái biến mất không còn tăm hơi.

“Đối phương đã thu hồi tin nhắn” hiển thị trong hộp thoại.

Thay vào đó, là một tin nhắn nghiêm túc chững chạc hơn: [Xin lỗi Nhiếp tiên sinh, vừa rồi tôi nhắn nhầm. ]

Nhiếp Tử Hàng: [Xem rồi. ]

Cá:[……]

Nhiếp Tử Hàng: [Ngốc ngốc dễ cưng. Mô tả thế này, bé cá quả thật khá giống cậu về tinh thần đấy. ]

Cá: [Xin lỗi, người bạn đang trò chuyện với anh hiện giờ không ở Trái đất.jpg]

Nhiếp Tử Hàng sửng sốt.

Tiếp đó, nhìn gói meme y gửi qua kia, nhoẻn miệng cười không ngừng.

Editor: CO6TINY🍀

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN