Ta dìu Tiểu Lan đi về. Khi ngoái lại nhìn, cung Càn Thanh vẫn sáng đèn giữa đêm khuya. Ta không khỏi cảm thán…thực ra hoàng đế cũng vất vả.
Về phòng, ta bôi thuốc cho Tiểu Lan và bảo muội ấy mau đi nghỉ ngơi.
Đầu gối Tiểu Lan tím bầm, cảm giác đau và xót giày vò muội ấy, thật lâu sau Tiểu Lan mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
__________________________________
Lý Bá mất vào một buổi sớm.
Hôm ấy, ta vẫn đi gọi Lý Bá dậy như thường lệ, vừa vào đã nghe một trận ho dữ dội, ta hoảng lắm vội cho người đi mời thái y.
Thái y bắt mạch xong, nhìn ta lắc đầu.
Ta chưa bắt nhịp kịp, chưa kịp hiểu ý thái y. Ta chỉ nghe Lý Bá lẩm bẩm gì đó.
“Hoàng thượng…”
“Lý Bá sao vậy?” Ta không nghe rõ.
“Hoàng thượng…đâu?”
Ta không ngăn nổi nước mắt, không biết vì buồn hay vì lo.
“Lý Bá yên tâm, nô tỳ sẽ cho người đi mời hoàng thượng ngay.”
Giờ này, hoàng thượng chưa bãi triều, Tiểu Lan bận hầu ngoài cung, ta bèn phái một tiểu thái giám quét dọn gần đó đến đứng chờ ngoài điện, thấy hoàng thượng đi ra thì ngăn ngài lại ngay.
Ta chưa thể an lòng vì nếu như bên hoàng thượng có biến cố gì đó, người hầu bình thường chẳng chắc đã dám làm phiền ngài. Nhưng nếu tự mình đi, ta lại không yên tâm về Lý Bá.
Thái y dùng hai cây kim châm cứu cho Lý Bá, bảo rằng có thể giúp ông ấy gắng gượng thêm một lát.
“Hoàng thượng…”
“Tiểu điện hạ…”
Ta nghe Lý Bá trong mơ vẫn gọi hoàng thượng, nếu bảo không buồn thì chắc chắn là giả.
Lòng hoàng thượng trĩu nặng việc quốc gia đại sự, đau đáu vì bách tính thiên hạ và còn hướng về phi tần hậu cung, chẳng dành được bao nhiêu chỗ trống cho Lý Bá.
Nên ta mới không hiểu, tại sao ông ấy nhất thiết phải mong ngóng hoàng thượng?
Bao năm nay, là ta cùng ông ấy đón Tết Trung thu, đêm giao thừa. Mỗi lần Lý Bá bị bệnh cũng là ta tận tay chăm sóc. Hoàng thượng hầu như không đến.
Ta biết Lý Bá thích ăn bánh trung thu nhân thập cẩm, thích ăn bánh chẻo nhân thịt lợn trộn cải thảo, thích uống trà Trúc Diệp Thanh. Hoàng thượng đâu có biết.
Ta biết ông ấy thèm rượu, háo chua, hay ăn mơ, ghét ăn cay. Hoàng thượng đâu có biết.
Ta còn biết Lý Bá thích chơi bài chắn, nhưng ông sợ chơi rồi các cung nhân khác nghiện mất, quan trọng hơn là sợ làm hoàng thượng mất mặt, nên từ lúc tiến cung ông ấy không đụng vào bộ bài ấy nữa.
Tất cả những thứ ấy hoàng thượng đều không hay, còn ta thì biết rõ mồn một, ngay từ ban đầu ta đã biết rồi.
Hoàng thượng đến rồi, chắc là bãi triều rồi đến thẳng đây luôn.
Ta quên cả hành lễ, sốt sắng nói với Lý Bá: “Lý Bá, hoàng thượng đến rồi, hoàng thượng đến thăm ông rồi.”
Hoàng thượng nắm chặt tay Lý Bá, giọng ngài thật nhẹ nhàng: “Lý Bá, trẫm đến rồi, ngươi mau mở mắt ra nhìn trẫm.”
Lý Bá thở hắt ra, thì thào: “Hoàng…hoàng thượng.”
“Hoàng thượng à, dù bộn bề công việc vẫn phải nhớ giữ gìn long thể, thức đêm ít thôi.”
“Nhất định phải dùng bữa đúng giờ, bụng dạ người yếu, càng phải chú ý.”
“Trời lạnh rồi, hoàng thượng không mặc thêm áo vào, lỡ nhiễm phong hàn thì sao.”
“Hoàng thượng…”
“Hoàng thượng…”
Nước mắt cứ giàn giụa.
Hoàng thượng gật đầu, nghẹn ngào: “Lý Bá, trẫm biết rồi, trẫm sẽ chú ý sức khỏe.”
“Hoàng thượng, lão nô chết rồi, không cần về quê, lão nô…muốn ở gần hoàng thượng.”
“Được, trẫm sẽ chôn cất Lý Bá ở bìa rừng ngoài hoàng lăng.”
“Nha…nha đầu Thư Nhiên đâu?”
Ta vội vã bước lên: “Nô tỳ đây Lý Bá.”
“Trước nay, ta vẫn an tâm về ngươi nhất. Ngươi là nha đầu thông minh nhất. Sau này, Lý Bá không mắng ngươi ngốc nghếch, không đánh ngươi nữa, ngươi đừng trách ta.”
Ta lắc đầu nguầy nguậy: “Nô tỳ chưa bao giờ trách Lý Bá cả, nô tỳ biết ông muốn tốt cho nô tỳ.”
“Ừm biết vâng lời rồi. Ngươi còn trẻ, ta đi rồi ngươi đừng buồn, hãy sống cuộc sống theo như ý mình.”
“Đừng nói cho Thập Thất, bây giờ đang là lúc thằng bé lập công danh sự nghiệp, đừng làm lỡ thời cơ của nó.”
Ta gật đầu: “Nô tỳ biết rồi Lý Bá.”
“Đời này ta không con không cái, chỉ không nỡ xa hoàng thượng và hai ngươi.”
Ta nói trong nước mắt: “Lý Bá, nô tỳ làm con gái của ông. Lý Bá đã cứu nô tỳ, nuôi dạy nô tỳ lớn, trong lòng nô tỳ Lý Bá chính là phụ thân của nô tỳ.”
“Từ nay về sau, nô tỳ theo họ Lý, con của nô tỳ cũng sẽ mang họ Lý. Lý Bá…phụ thân…con sẽ giữ gìn họ Lý và truyền lại cho hậu thế.”
Lý Bá giơ tay ra xoa đầu ta: “Con ngoan…”
Tay phụ thân từ từ trượt xuống, lúc ấy ta chợt im bặt tiếng khóc, song nước mắt vẫn trào ra.
Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Phụ mẫu còn, đời người còn có bến đỗ.
Đối với ta, từ năm ta 6 tuổi, Lý Bá nhặt ta về nhà, Lý Bá chính là bến đỗ của ta.
Phụ mẫu mất, đời người chỉ còn lênh đênh.
Vậy đời ta sẽ lênh đênh đến nơi nao?
Ta không biết.
36.
Ngoài cửa, thái giám giục hoàng thượng, hoàng thượng hồi cung, chỉ còn lại mình ta.
Hoàng cung đông người, người nào cũng bận rộn hoàn thành phần việc của mình. Không ai quan tâm một nô bộc vừa qua đời, cũng không ai hay, ta vừa mất đi người thân quan trọng nhất.
Sau khi trở về, Tiểu Lan săn sóc ta, sợ ta có chuyện gì.
Ta thì có sao, ta phải sống cho tốt. Lý Bá đã dành nguyện vọng duy nhất trong đời để xin cho ta cơ hội xuất cung, ta không thể phụ tấm lòng của người.
Ngày chôn cất Lý Bá, hoàng thượng đích thân viết bia mộ cho ông ấy. Linh cữu người chứa đầy vàng bạc châu báu. Lý Bá được mai táng trong quang vinh, danh giá vô bờ.
Nhưng người đã khuất, lúc sống không có, lúc chết chẳng thể mang theo.
Tiểu Lan lo ta cô đơn nên hay đến bầu bạn với ta.
Ta nhìn muội ấy, ngày càng chín chắn, ngày càng giống ta.
“Tiểu Lan, tên gốc của muội là Tiểu Lan sao?”
Tiểu Lan lắc đầu: “Trước đây muội vốn tên là Lý Hinh Nhi, ma ma bảo trùng với tên húy của quý nhân nên đã đổi tên cho muội.” [1]
[1] Hinh 馨: từ Hán Việt mang nghĩa hương thơm bay xa.
Ta gật đầu, chuyện như thế không phải hiếm.
“Nếu muội đã phấn đấu để trở thành nữ quan, ta sẽ đổi cho muội cái tên khác có khí chất hơn nhé?”
Hai mắt muội ấy sáng lên: “Dạ được ạ, muội cũng muốn có tên khác.”
Ta mỉm cười: “”Minh pháp lệnh nhi tu lí hề, Lan Chỉ u nhi hữu phương”, lấy tên Lan Chỉ có được không?” [2]
[2] Minh pháp lệnh nhi tu lí hề, Lan Chỉ u nhi hữu phương: Pháp luật nghiêm minh, trị quốc an dân, hoa Lan Chỉ dù ở nơi vắng vẻ vẫn tỏa hương thơm ngào ngạt.
Muội ấy gật đầu đồng ý: “Lan Chỉ? Chỉ cần là tên Thư Nhiên tỷ tỷ đặt thì đều hay.”
“Coi như là kỉ niệm giữa hai ta.”
“Kỉ niệm?”
Ta cười song vẫn chưa định nói cho muội ấy biết. Ta muốn một mình an tĩnh rời khỏi nơi đây, mong rằng muội ấy không giận ta.
Mùa xuân qua đi, ta thu dọn sẵn đồ, cũng không nhiều lắm. Giờ ta chỉ đợi hoàng thoàng ban ân chỉ.
Hoàng thượng vẫn không đả động gì đến chuyện cho ta xuất cung, ta cũng không dám mở lời trước.
Lòng ta dậy sóng không yên, mấy lần ta thất thần phạm phải lỗi.
Cuối cùng, hoàng thượng không nhịn được lên tiếng: “Trái tim không đặt ở đây nữa, ngươi mong rời cung vậy sao?”
Ta quỳ xuống thỉnh tội ngay, nhưng trong lòng lại mừng thầm. Chỉ cần hoàng thượng bắt đầu lại câu chuyện này, phần sau không khó, thuận nước đẩy thuyền thôi.
“Hoàng thượng, trước đây Lý Bá từng xin cho nô tỳ xuất cung, người cũng đã đồng ý.”
“Vậy thì sao?” Ngài khẽ cười.
Ta căng thẳng bấm lòng bàn tay, không biết nên làm gì.
Tim ta nhói lên, ta đáp: “Hoàng thượng, khi còn sống, Lý Bá từng tặng nô tỳ một quyển sách tên là “Phong thổ du ký” [3]. Sách cũ lắm rồi, những trang sách được lật giở không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy người thật, cảnh thật.”
[3] Phong thổ du ký: Ghi chép lại những phong tục đặc sắc của các vùng miền.
“Nô tỳ chưa từng rời khỏi kinh thành. Nô tỳ chưa bao giờ có cảm giác chân thực rằng mình đã trưởng thành. Nô tỳ không muốn già đi giữa sự lửng lơ trong cảm giác mơ hồ. Mong hoàng thượng cho phép nô tỳ xuất cung.”
Ánh mắt ngài dừng trên người ta một lúc rất lâu, ngài không nói gì. Ngài đứng dậy lấy ra một cái hộp từ góc giá sách: “Tự xem đi.”
Ta mở ra xem, bên trong là lệnh bài cho phép ra khỏi thành, giấy thông quan, thẻ chứng thực thân phận, còn có rất nhiều ngân phiếu.
Ta dập đầu bái lạy ngài: “Tạ ơn hoàng thượng.”
“Không cần cảm ơn ta, lúc còn sống Lý Bá đã chuẩn bị cho ngươi.”
Nước mắt ầng ậng tràn khỏi bờ mi, giấy chứng thực thân phận được chuẩn bị từ 4 năm trước, thời gian trên tờ ngân phiếu cũ nhất cũng là 4 năm trước.
Lý Bá luôn nhớ đến ta, từ lâu người đã chuẩn bị tất thảy cho ta.
Người cam tâm tình nguyện quanh quẩn trong cung, song lại mong ta được sống một cuộc đời tự do.
Hoàng thượng đột nhiên tiến đến trước mặt ta, đỡ ta đứng dậy. Ngài nhìn ta, nói: “Đi đi, ngày mai hãy xuất phát.”
Ngài quay người, trở về bàn tiếp tục phê duyệt tấu chương: “Ngày mai, ta sẽ không tiễn ngươi.”
Ta nhìn một mình ngài lẻ loi giữa điện, khẽ nói: “Bảo trọng.”
Sau khi rời cung, ta không ra khỏi kinh thành ngay mà ghé lại phủ Kỳ vương.
Vương phủ bỏ không đã lâu, giờ chỉ còn hai ma ma già ở lại dọn dẹp.
Khung cảnh ngày xưa cơ hồ sống lại trước mắt ta, vương phủ thật đầy ắp tiếng cười và vẫn còn người thân vẫn ở bên.
Ta là nô tỳ của phủ Kỳ vương, thực ra ta luôn coi đây là nhà. Trong hơn hai mươi năm cuộc đời, những năm tháng tươi đẹp nhất của ta đều gắn với vương phủ.
Lý Bá, Thư Gia, A Thành, ta phải lên đường rồi.
Thập Thất, ta không đợi được huynh trở về nữa, hi vọng huynh sẽ lập được công danh, đạt được ý nguyện.
– KẾT THÚC NỘI DUNG CHÍNH-
__________________________________