Tôi dựa theo ký ức tìm đường về nhà.
Năm 17 tuổi tôi từ quê lên khu biệt thự này, khi đó vẫn còn rất nhiều chuyện tôi chưa hiểu được, ví dụ như vì sao mẹ tôi lại là người đến trước, nhưng tôi lại có một người chị cùng cha khác mẹ lớn hơn mình vài tháng tuổi tên Tống Chi.
Mọi người đều thích Tống Chi bao gồm cả Chu Gia Thụ, bọn họ trên thực tế cũng là thanh mai trúc mã.
Đến cả việc Chu Gia Thụ ban đầu đối tốt với tôi cũng là vì muốn tôi hiến thận cho Tống Chi.
Nếu như không phải vì Tống Chi mắc bệnh, cả đời này e là Tống gia cũng sẽ không cho phép tôi bước vào đây.
Tôi đối với bọn họ không phải là người, chỉ là thuốc thôi.
Nhưng hiện giờ ý đồ của bọn họ vẫn chưa bại lộ, lúc tôi về nhà Tống Chi còn đang tưới hoa trong vườn, thấy tôi thì cười dịu dàng, “Về muộn vậy, cả nhà đã ăn tối rồi.”
Chẳng sao cả, dù sao tôi cũng không được ngồi chung bàn với mọi người.
“Hôm nay Chu Gia Thụ tỏ tình với tôi.”
Vòi hoa sen trong tay Tống Chi rơi xuống, nước bắn tung toé nhưng vẫn miễn cưỡng cười, “Thật sao, chúc mừng.”
Tôi nhướng mày, đáp, “Nhưng tôi từ chối rồi, cậu ta đâu có xứng.”
Ngay lập tức, tôi đã nhận được những lời cay nghiệt từ con người tưởng chừng như vô hại kia.
“Mày không biết mang ơn cái nhà này thì thôi, lại chỉ vì một quả thận mà dám cả gan nói ra những lời này sao?”
“Chu Gia Thụ chỉ nói cậu ấy sẽ tiếp cận mày nhưng không hề nói sẽ tỏ tình, nhất định là mày đã dụ dỗ cậu ấy.”
“Mày cũng nên tự soi lại gương đi xem mình bẩn thỉu như thế nào.”
Tôi mỉm cười, như vậy mà còn muốn dựa vào tôi để sống, mộng đẹp đấy.
Tôi chạy lên lầu, vẫn nghe thấy tiếng Tống Chi ho dữ dội ở phía sau.
Lên đến nơi, bác giúp việc trong nhà tội lỗi nhìn tôi giải thích, “Phu nhân phân phó không được để đồ ăn lại cho cô.”
Tôi gật đầu, chuyện bình thường ở huyện mà.
Nhưng nghe bác thở dài, “Thật tội nghiệp”, trong lòng vẫn không khỏi có chút xót xa.
4.
Trước khi tôi trở lại, nhờ thận của tôi mà Tống Chi đã chữa khỏi bệnh thành công và xuất viện, cũng chính là khoảng thời gian mà Chu Gia Thụ hứa hẹn sẽ đính hôn.
Chu Gia Thụ sau đó đã đính hôn thật nhưng không phải với tôi mà là với người kia.
Anh ta đã nhẫn nhịn mọi sự khinh bỉ, ch.án gh.ét để xuống nước với một con bé nhà quê như tôi bấy lâu nay quả không dễ dàng gì.
Ngày đính hôn, Chu Gia Thụ ôm eo Tống Chi, trước mặt toàn thể khách quan, vẫn dịu dàng nói với tôi hệt như ngày tỏ tình ấy, “Tống Tri Vi, có muốn soi gương không?”
Tôi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một thân hình sưng tấy vì thuốc thang, trái ngược hoàn toàn với cơ thể mảnh mai, xinh đẹp của Tống Chi.
Khoảnh khắc đó tôi cảm giác như mọi thứ đều sụp đổ.
May mắn là sau một giấc mơ dài, tôi lại có thể trọng sinh về khoảng thời gian này, thậm chí còn có thể nghe được tiếng lòng của người khác.
Vừa mở điện thoại lên đã nhận được tin nhắn của Chu Gia Thụ, có lẽ cậu ta vẫn còn chưa cam tâm.
“Tống Tri Vi, tôi cho cậu thêm một cơ hội, lời tỏ tình vẫn còn có hiệu lực?”
“Cậu chỉ là muốn chọc tức tôi đúng không, cậu thành công rồi.”
“Cách xa Trình Trì một chút, cậu ta không phải thứ tốt đẹp gì.”
Ngày trước, chỉ cần Chu Gia Thụ thi thoảng rep tin nhắn thì tôi đã vui đến nửa ngày.
Nhưng bây giờ đổi lại, chỉ toàn là tin nhắn mà cậu ta gửi đến.
Tôi nhanh chóng block rồi vào check tin nhắn nhóm lớp, quả nhiên bọn họ đang xôn xao vì sự việc chiều nay.
“Soái ca và đại ca cùng tranh nhau 1 nữ sinh”, nghe tiêu đề mới hấp dẫn làm sao.
Còn có cả ảnh minh hoạ đi kèm nữa, tôi bấm vào xem thì mặt liền đỏ bừng.
Trong ảnh, chàng thiếu niên tóc trắng gần như ôm lấy nữ sinh vào lòng, một tay kia thì kéo chiếc xe đạp về, hiên ngang khiêu chiến với Chu Gia Thụ.