Ánh Trăng Nào Đẹp Bằng Em
Phần 2
Mấy giọt sương mai đọng trên đám cỏ, đọng cả vào lớp áo mỏng trên người tôi lạnh buốt. Tôi không dám nhúc nhích, lắng tai nghe đám người đang chạy rầm rầm. Một gã đàn ông cao lớn vác cả thuổng, cuốc gầm lên:
– Nó chỉ trốn ở mấy bụi cỏ quanh đây thôi, không thể chạy xa được đâu. Tìm cho ra thì thôi, không thể để có kẻ trốn khỏi đây được không sau lại thành tấm gương xấu cho mấy đứa dưới phố mới lên. Tìm đi!
Tôi không thể thở nổi, lúc này chỉ ước rằng dưới chân mình là một cái hầm, đi qua hầm có thể về đến nhà. Thế nhưng trên đời này làm gì có phép màu, cũng chẳng có điều ước viển vông nào có thể thực hiện, chỉ có hiện thực tàn nh.ẫn hiện ra trước mặt. Dù cho tôi có nín thở, có tê liệt, có bụm miệng không phát ra tiếng động thì đám thôn dân ở đây vẫn nhanh chóng phát hiện ra tôi sau bụi cỏ lau. Khi ánh mặt trời dần xuyên qua những kẽ lá, cũng là lúc đám người tóm được tôi cười hềnh hệch:
– Trốn sao? Nói cho mày biết, bao nhiêu năm chưa từng có kẻ nào bị mua về mà trốn được khỏi nơi này. Mày nghĩ mày có thể trốn thoát hay sao?
Tôi nhìn đám người, liều m.ạng giãy giụa. Vừa giãy tôi vừa đ.iên c.uồng đ.ánh đập, g.ào th.ét, cào cấu đám người bắt được mình. Sống ch.ết trong gang tấc, tôi không còn thiết tha bất cứ điều gì, căm h.ận đến tột cùng. Nhưng rồi cuối cùng tôi cũng chẳng xả nổi cơn giận còn bị lôi xềnh xệch vào trong giữa thôn. Lúc này Châu cũng đang nằm trên nền đá sỏi, cả người máu me bê bết, chiếc áo trắng đỏ thẫm máu, yên lặng nằm, không gào khóc, không la hét mở mắt nhìn lên bầu trời thăm thẳm. Khi thấy tôi bị đưa vào, trong đáy mắt Châu bỗng hiện lên một tia tuyệt vọng, cuối cùng nước mắt cũng lã chã lăn qua thái dương. Tia hi vọng mỏng manh bị dập tắt trong chốc lát, cả hai chúng tôi đều không thoát khỏi nơi này, những lời gửi gắm của Châu cũng không thể thành hiện thực. Đám thôn dân xô thẳng tôi ngã xuống, lấy những nhành cây quật thẳng vào người tôi. Da thịt tôi bỏng rát, run lẩy bẩy ngã quỵ xuống những vẫn cố lao đến Châu. Cơ thể cô ấy mềm nhũn, có lẽ đã vượt qua cả sức chịu đựng thường ngày, gương mặt bầm dập, khoé miệng cũng rỉ máu ra.
Gã đàn ông trung niên ban nãy bị Châu ném đá vào đầu kéo tôi ra rồi vung tay đánh tiếp, tát một phát m.áu mũi tôi cũng tuôn ra ồng ộc. Ông ta vừa đánh tôi vừa chửi mắng:
– Bao năm nay không có ai dám trốn khi được mua đến đây. Vậy mà hai con ranh này dám trốn, còn đánh ông ra thế này, chúng mày đánh đi, đánh cho chúng nó một trận nhừ t.ử nhớ đời để sau không dám chạy nữa.
Mắt tôi mờ đi, tai cũng ù cả đi, không nghĩ rằng trên đất nước Việt Nam tươi đẹp này, ở thời hiện đại này vẫn có những nơi đáng sợ như vậy. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao đám người bắt cóc nói với nhau rằng nơi đây vào dễ ra khó, đã lỡ vào rồi chẳng có đường lui. Hoá ra họ không hề bịp tôi, hoá ra là tôi và Châu đã quá hoang tưởng rằng chỉ cần chạy khỏi căn nhà hoang ấy sẽ có đường về.
Tôi bị đánh đến mức nằm bẹp xuống nền sỏi đá, cứ nghĩ rằng hôm nay tôi và Châu sẽ bỏ mạng ở nơi này thì đột nhiên đám người bỗng dừng lại. Cố gắng gượng ngẩng lên nhìn cũng thấy gã đầu xỏ bắt cóc tôi và Châu cùng mấy tên đàn em đi tới. Vừa nhìn thấy chúng tôi, đôi mắt hắn ta khẽ chau lại rồi cất tiếng nói:
– Sao lại đánh người của tôi thành ra thế này? Tôi chỉ nhờ tìm được thì giữ lại hộ thôi kia mà.
Người đàn ông trung niên liền đáp:
– Đánh để chúng nó nhớ đời, sau không dám chạy trốn nữa.
– Có đánh thì đánh vài cái thôi, đánh bầm dập thế này thì còn gì con người ta nữa?
– Chúng tôi đã tìm được người cho anh, không cảm ơn còn ở đó mà trách móc à?
– Tôi nào dám trách, chỉ sợ ra tay mạnh quá sẽ chết người thôi. Thôi được rồi, cho tôi xin người về!
Thật ra tôi biết tên đầu xỏ chẳng tiếc thương gì chúng tôi mà hắn đang sợ mấy người mua tôi và Châu thấy chúng tôi bị đánh cho không ra hình dạng gì nữa sẽ không trả giá cao. Nhưng ít ra lúc này có hắn ở đây, tôi cũng sẽ không phải bỏ mạng ở nơi này.
Gã đầu xỏ thở dài nhìn tôi, tôi cũng ngước lên nhìn hắn, cố gắng ghi nhớ rõ gương mặt của hắn, phải khắc sâu trong lòng, nhớ thật kỹ mọi thương tổn, đau đớn mà tôi phải gánh chịu. Tôi hận gã đàn ông này, hận không thể rút gân lột da, ăn thịt uống m.áu, hận hắn đã bắt cóc chúng tôi, đày đoạ đến một nơi chẳng khác nào địa ngục. Dù biết cơ hội quay về mong manh, nhưng nếu có thể quay về được, nhất định tôi sẽ phải tìm hắn đầu tiên. Tôi cố nén nỗi đau đớn, đôi tay túa m.áu vì bị đánh bò từng bước về phía Châu. Trong đầu tôi không ngừng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, bất luận thế nào cũng phải kiên trì để sống. Giờ không thể thoát được thì phải sống, phẫn uất thế nào cũng không thể chết, còn sống là còn hi vọng nên khẽ nắm lấy tay Châu rồi nói với gã đầu xỏ:
– Cho chúng tôi ngụm nước.
Hắn ta cong khoé môi lên cười nhạt một tiếng, nhưng vẫn đáp cho tôi chai nước sau đó quay sang đám đàn em bảo:
– Đợi chúng nó uống nước xong lấy tạm cáng đưa chúng nó về.
Tôi mở chai nước, rót vào nắp cho Châu uống. Cô ấy chấp nhận nuốt từng ngụm nhưng gương mặt đờ đẫn như cái xác không hồn khiến tôi cũng thấy đau lòng thay, đau lòng cho cả chính mình. Uống nước xong tôi và Châu được cho lên cáng rồi đưa trở về căn nhà hoang ban đầu.
Suốt đoạn đường về căn nhà hoang, gã đầu xỏ không chửi bới chúng tôi câu nào. Đến khi vào, hắn còn sai đàn em mang cho chúng tôi chút cháo loãng và ít thuốc kháng sinh cho Châu. Sau cùng, hắn cho đàn em canh gác bốn phía rồi nói với chúng tôi:
– Đừng tìm cách trốn lần nữa, nếu trốn nữa tao cũng không đảm bảo cái mạng chúng mày còn giữ lại được đây. Biết tại sao không? Vì cái tục mua vợ ở đây là truyền thống rồi, kỹ năng bắt vợ ở đây không phải chỉ trong gia tộc mà cả bao người trong thôn, trong bản giúp đỡ nữa, không ai thoát khỏi nơi này được đâu nên khôn hồn thì lo cái tính mạng cho mình trước.
– Anh có thể thả chúng tôi ra không? Anh cho chúng tôi quay về được không? Người ta mua chúng tôi bao nhiêu, chúng tôi sẽ trả anh gấp đôi số tiền.
Tôi gần như không còn cách nào khác, mặc dù biết van xin là vô ích nhưng vẫn ấu trĩ van xin như mấy cô gái đã bị đưa vào núi sâu. Gã đầu xỏ nhìn tôi, khoé môi nhếch lên cười nhạt một tiếng rồi ra ngoài đóng rầm cửa lại.
Hắn ta đi khuất, tôi suy sụp không nói nên lời. Vì sao tôi lại nhất quyết cùng cái Dung đi du lịch chứ? Vì sao lại nhất quyết đêm hôm xuống mua nước? Vì sao lại ra nông nỗi này? Tôi rất nhớ anh trai, nhớ Vinh. Càng nghĩ càng đau lòng, anh trai tôi chỉ còn duy nhất mình tôi là người thân, cưng chiều tôi như cô công chúa nhỏ, hi sinh tất cả mọi thứ cho tôi. Còn Vinh, người đàn ông tôi yêu đã ở cạnh tôi hai năm, chấp nhận tất cả mọi khiếm khuyết của tôi, đã lên cả kế hoạch cưới xin, vì tôn trọng tôi nên còn chưa đi quá giới hạn. Vậy mà cuối cùng thì sao? Tôi bị b.ắt cóc, sắp bị b.án cho một lão già đáng tuổi bố mình, chôn vùi cuộc đời ở một nơi xa xôi, hẻo lánh mà tôi còn chẳng biết đây là nơi nào.
Suốt cả một ngày, tôi nghĩ mãi không tìm được cách nào để trốn lại lần nữa. Châu thì bị đánh nằm liệt trên cáng, ăn được chút cháo lại thiêm thiếp ngủ. Tôi tuy vết thương nhẹ hơn Châu, nhưng cho đứng còn không vững đừng nói đến chạy trốn. Xung quanh căn nhà hoang giờ đám người còn canh chừng rất gắt gao, cuối cùng tôi chỉ đành nằm xuống, có lẽ mệt mỏi quá thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Suốt một đêm dài chạy trốn, ăn uống không đủ, tôi ngủ một giấc rất lâu. Đến khi bên ngoài có tiếng cạch cửa tôi mới choàng tỉnh lại. Lúc này nhìn ra bên ngoài trời lại lần nữa xẩm tối. Trong ánh đèn mờ mịt tôi quay sang đột nhiên sững lại khi không thấy Châu đâu. Đến khi quét mắt một lượt bỗng thấy ngay trước cửa gã đầu xỏ đang đứng, bên cạnh là một người đàn ông vóc dáng cao lớn đang bế Châu trên tay. Do trời đã tối, tôi không nhìn rõ gương mặt người đàn ông ấy, chỉ thấy dưới ánh đèn có vẻ là một người đàn ông anh tuấn, ánh mắt nhìn Châu đầy xót thương. Tiếng gã đầu xỏ hèn mọn cất lên:
– Anh yên tâm, về chăm sóc chút là khoẻ lại thôi. Anh xem, bị đánh bầm dập nhưng đường nét vẫn rất xinh đẹp. Bọn em nào đánh cô ta ra như vậy, đều là đám người dưới núi thấy cô ta chạy trốn nên mới đánh…
Còn chưa nói hết câu, người đàn ông kia đã ngắt lời:
– Không cần phải nói nhiều. Tiền đưa đủ rồi, cầm lấy, tôi đưa người về.
– Để em cho người mang về giúp anh.
– Khỏi!
– Anh định bế cô ta đi từ đây đến nhà sao?
Người đàn ông không đáp, lặng lẽ xốc Châu lên, cánh tay rắn chắc ôm chặt cô ấy vào lòng rồi lặng lẽ xoay người.
Khi người đàn ông đi khuất, người tôi cũng ớn lạnh từng cơn. Người bạn đồng hành duy nhất cũng bị đem đi rồi, tôi thậm chí còn chưa kịp nói với cô ấy lời nào. Giờ đây chỉ còn mình tôi, đã qua một ngày, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ đến lượt tôi. Tôi quỳ rạp trên đất, đang định lao ra van xin gã đầu xỏ lần nữa thì bên ngoài cũng truyền đến tiếng nói của người đàn ông trung niên béo ục ịch ngày hôm qua:
– Tôi cầm tiền đến rồi đây, gom mãi nhưng vẫn thiếu, cho tôi nợ lại chút được không?
– Vẫn thiếu? Nội trong ngày mai phải trả đủ nếu không tôi sẽ bán cô ta cho người khác.
– Chắc chắn sẽ trả đủ, giờ tôi đem cô ta đi được chứ, tiền cũng trả gần hết rồi mà? Sáng sớm mai tôi làm lễ, thiếu cô ta không được. Làm lễ xong tôi lấy tiền mừng để trả là đủ thôi. Nể tình mấy lần tôi giúp các anh tìm được người, cho tôi khất một ít đến sáng mai.
– Được rồi, nhớ là sáng mai phải trả nốt cho chúng tôi còn về xuôi. Để tôi cho người đem cô ta chứ mình anh sao đem nổi, mấy anh em tôi sẽ ngủ nhà anh.
– Đi thôi!
Trong phút chốc, tôi như rơi thẳng xuống địa ngục. Gã đầu xỏ cầm lấy nắm tiền trên tay rồi hất hàm ra hiệu cho đám đàn em lôi tôi ra. Dù cho tôi náo loạn, gào thét, giãy giụa thế nào cũng không chống cự nổi đám người.
Đoạn đường về nhà gã đàn ông trung niên to béo kia không quá xá, nhưng vì tôi liên tục giãy giụa nên phải mất gần nửa tiếng đồng hồ mới đến. Đến nơi, tôi được đưa vào một cái sân nhỏ, trên sân được dựng một rạp hoa đơn sơ. Căn nhà được xây theo kiểu nông thôn, chia thành mấy gian nhà, tường đã mốc meo úa vàng. Gã béo ục ịch túm tay tôi lôi vào trong cười khà khà với mấy người trong nhà:
– Mọi người xem tôi đưa ai về đây này. Ngày mai làm lễ xong, cô ta chính thức làm vợ tôi.
Bên trong một người phụ nữ độ hơn ba mươi tuổi bước ra, chán ghét nhìn tôi rồi nói:
– Bố tốn cả nửa gia tài để mua nó về cũng chỉ vì nó xinh đẹp đúng không? Lấy vợ hai rồi chọn bừa một đứa thôn quê là được,, còn đua đòi lấy vợ đẹp làm gì để gánh nợ ngập đầu. Rồi sau lấy tiền đâu mà mua vợ cho thằng Ban nữa?
– Mày không phải lo, tao tính cả rồi bao năm nay từ lúc mẹ mày chết tao ở vậy nuôi mấy chị em mày, giờ chúng mày lớn tao lấy vợ đẹp chút mà cũng quản sao?
– Quản chứ sao không, biết thế con bảo đám người kia đặt một con vợ béo tốt một chút, rẻ tiền một chút rồi. Con ranh này nhìn đã biết loại tiểu thư chẳng làm nổi việc đồng áng, mua về chỉ tổ hầu hạ nó.
– Đã mua rồi mày đừng có nói nhiều nữa. Sau đừng có gọi con ranh này kia, gọi là dì hai. Chuẩn bị nước xong chưa?
– Rồi! – người đàn bà kia cộc lốc trả lời.
Lão đàn ông trung béo ục ịch gật gật đầu lôi tôi vào một căn nhà nhỏ sát cạnh giếng nước. Bên trong có ánh đèn dầu, ở giữa có một chậu gỗ lớn đựng nước, còn có cả xà phòng thơm cười đê tiện nói với tôi:
– Tắm đi cho sạch sẽ. Sạch sẽ rồi chờ anh!
Nói rồi lão ta đi ra ngoài không quên chốt cửa lại. Mấy ngày rồi tôi chưa được tắm táp, cơ thể kỳ thực vô cùng bẩn thỉu, nhìn chậu nước thật sự rất muốn tắm. Thế nhưng nghĩ đến việc cơ thể sạch sẽ rồi phải phục vụ lão già kia tôi lại lợm giọng buồn nôn lại nghĩ đến những ký ức kinh hoàng liền lao đến đổ hết chậu nước ra ngoài nền đất rồi ngồi phịch xuống. Nếu biết trước kết cục này thà rằng tôi và Vinh đã sớm lên giường cùng nhau cho rồi, còn chờ gì đến đêm tân hôn. Giờ có hối hận cũng đã muộn quá rồi.
Ngồi một lúc, bên ngoài cũng có tiếng mở cửa. Không phải là lão già kia mà là người con gái. Chị ta cầm trên tay bát xôi cùng mấy miếng gà, nhìn thấy tôi bê bết ngồi dưới nền đất, nước nôi đổ tung toé thoáng sững người lại nhưng không nói gì chỉ đặt bát xôi xuống rồi định bước ra. Tôi vội lao đến túm tay chị ra, người trong nhà này phản đối lão già kia lấy tôi là chị ta, có lẽ cũng chỉ có chị ta giúp được tôi nên nghẹn ngào nói:
– Chị có thể giúp tôi trốn khỏi đây được không? Bố chị mua tôi bao nhiêu tiền tôi nguyện trả gấp đôi số tiền ấy.
Người đàn bà nhìn tôi chằm chằm, gương mặt ngẫm nghĩ gì đó nhưng vẫn không đáp lời. Tôi biết chị ta rất tiếc số tiền lão già bỏ ra mua tôi nên nhanh chóng nói tiếp:
– Tôi sẽ trả gấp ba, gấp ba được không. Anh trai tôi rất nhiều tiền, có một công ty đồ gỗ nội thất, chỉ cần chị giúp tôi về được nhà, anh tôi sẽ trả gấp ba, thậm chí gấp năm lần số tiền kia.
– Tôi không thể giúp cô, nếu tôi giúp cô trốn thoát, không chỉ là bố tôi đánh tôi chết mà dân làng cũng sẽ phỉ nhổ vào mặt gia đình tôi. Số phận đã thế rồi, cô nên chấp nhận đi.
Từng lời nói của chị ta cắt đứt toàn bộ niềm hi vọng mỏng manh của tôi. Tôi gần như phát khóc, quỳ dưới chân chị ta dập đầu van xin:
– Tôi xin chị hãy giúp tôi, yêu cầu gì của chị trong khả năng tôi đều sẽ đáp ứng, tiền tôi cũng sẽ trả đầy đủ. Chị hãy tin tôi, tôi sẽ trả gấp ba lần số tiền gia đình chị bỏ ra mua tôi… cũng không báo công an hay đưa ra pháp luật…
Nhưng còn chưa nói hết câu chị ta đã thở dài ngắt lời:
– Thật ra, năm xưa mẹ tôi cũng là người được mua lên từ dưới phố lên đây, ông bà ngoại vì nợ nần cờ bạc mà bán mẹ tôi cho bố tôi. Ở đây đa số đàn ông đều sẽ phải mua vợ, hoặc là mua vợ ngay trong thôn hoặc mua vợ ở mấy vùng quê nghèo khổ gần đây, còn một số ít thì mua vợ dưới xuôi lên. Gái thôn quê hầu hết sẽ cam tâm tình nguyện ở lại không hề chạy trốn, hoặc có chạy thì bị đánh vài lần sẽ không chạy nữa nhưng gái miền xuôi thì khác. Để mua được vợ ở dưới xuôi rất khó khăn, cũng tốn rất nhiều tiền, lại vô cùng khó giữ, không phải ai cũng có thể bỏ cả gia tài ra để mua gái miền xuôi lên được nên mua được một cô gái miền xuôi rồi thì phải giữ rất chặt, cũng chưa từng có ai chạy thoát được, sau cùng họ đều chấp nhận ở lại. Mẹ tôi là người chạy trốn nhiều nhất ở đây, chưa một phút giây nào mẹ cam tâm tình nguyện ở lại. Mẹ tôi lúc nào cũng nung nấu tìm cách trở về miền xuôi với người mẹ thương. Thế nhưng chạy bao nhiêu lần bị bắt về ngần ấy lần. Sau này sinh tôi và em trai ra, mẹ vẫn không muốn ở nơi này, vẫn tiếp tục bỏ trốn. Lần cuối mẹ trốn xa nhất, nhưng rồi vẫn bị đuổi kịp, lúc ấy hoảng loạn quá, mẹ rơi xuống vực sâu nên chết không toàn thây. Tôi có muốn giúp cô thì cũng lực bất tòng tâm. Vả lại chuyện mẹ tôi bỏ trốn ch.ết đi, dân làng đã cười chê gia đình chúng tôi bao năm, em trai tôi xấu hổ còn không dám đi học, tôi cũng phải lấy một người chồng có hai đời vợ rồi, còn bê tha, rượu chè, đánh tôi như cơm bữa, giờ cô trốn nữa gia đình tôi không ngóc đầu lên nổi. Tôi không ưa gì cô nhưng cũng không thể làm trái ý bố tôi được.
Tôi đưa tay lên giữ lấy lồng ngực, sợ hãi, hoảng loạn, những chuyện hoang đường tôi tưởng chỉ có trên tivi không ngờ lại có thật ở ngoài đời còn rơi xuống đầu tôi. Cố gắng gượng tôi ngước mắt lên hỏi chị ta:
– Công an… họ không can thiệp gì sao?
– Can thiệp gì chứ? Mấy cô gái dưới xuôi bị bán lên đây đa số là gia đình họ bán đi kiếm tiền, mà gia đình cam tâm bán đi họ lại không trốn được thì công an sao can thiệp nổi.
– Có những người bị bắt cóc chứ không phải gia đình họ bán đi thì sao?
– Số cô gái bị bắt cóc không nhiều, nhưng bắt cóc thì cũng đâu có nghĩa công an sẽ tìm được ra, bắt cóc bán sang biên giới mới nhiều mà công an họ cũng đâu tìm được hết? Có mất tích thì cũng nghĩ là bị đưa sang biên giới thôi.
Nói đến đây, bên ngoài cũng có tiếng dép loẹt xoẹt. Tôi nghe tiếng thở của mình yếu ớt như con thú bị giam cầm, giống như bị đày đoạ xuống âm ti đ.ịa ng.ục, vẫn không dám tin vào sự thật trước mắt, vẫn ngỡ như chỉ là một cơn ác mộng nhưng lại chẳng thể tỉnh. Những lời chị ta nói như đòn đả kích nặng nề vào đại não tôi. Người đàn bà kia nhìn tôi lần nữa rồi mới rời đi. Bên ngoài lão già béo ục ịch kia cũng bước vào, ngoài lão ta còn một người thanh niên độ hai lăm, hai bảy tuổi làn da bánh mật cũng đi theo sau. Vừa nhìn thấy tôi, người thanh niên kia cũng khựng lại mấy giây, không chớp mắt, rồi nhe răng cười, hơi thở nặng mùi cũng bốc ra nói với lão béo ục ịch:
– Con vợ bố mua đây à? Trông xinh ngon quá, bố, hay bố để cho con đi.
Tôi không chịu đựng nổi mùi hôi ấy, oẹ một tiếng. Hắn ta liền tới sờ mặt tôi rồi nói tiếp:
– Bố, để cho con nhé.
– Không được! Tao mua nó làm vợ, đợi thời gian nữa tao mua cho mày con vợ khác.
– Nhưng con rất thích cô ta.
– Thích cũng không được!
– Bố nhưng cô ta thật sự rất hợp mắt con, hay là hai bố con mình chơi chung… đằng nào… cũng có mất gì đâu?
Nghe đến đây, tôi suýt chút nữa đã lao vào vung tay tát cho hắn ta một cái. Lão già trung niên lừ mắt nhìn hắn ta, hắn ta lại nói tiếp:
– Bố, ch.ơi cô ta chung vừa hay đỡ tốn tiền mua vợ mới cho con. Bố xem, cô ta mơn mởn thế này, bố tốn tiền mua như vậy không để con chơi cùng thật là phí của giời. Chứ giờ bố tính sao? Con hai sáu tuổi rồi còn chưa có vợ, con bắt đền đấy.
Sự b.ệnh h.oạn của hắn ta làm cho toàn thân tôi nổi gai ốc. Bàn tay thô ráp của hắn ta vẫn không ngừng mân mê trên má, trên người tôi cười hềnh hệch:
– Bố mà không để con chơi chung thì lúc bố ra đồng con vẫn sẽ chơi cô ta đấy.
Hắn ta nói đến đâu, tôi gần như chết ngất đến đó, sự bẩn tưởi, dơ dáy còn khốn nạn và đáng sợ hơn cả việc bán thân làm đ* của những cô gái làng chơi. Lão già béo ục ịch kia không đáp lại, cũng không phản đối, sự im lặng giống như sự đồng ý cho thằng con trai bệnh hoạn. Hắn ta vẫn không buông tay trên mặt tôi, như con thú hoang lao vào đưa tay xoa ngực tôi. Hơi thở nặng mùi mỗi lúc một khiến tôi tởm lợm hất tay hắn ra, nhưng hắn vẫn không hề nao núng đưa tay xoa xuống mông tôi rồi nói tiếp:
– Bố hay hai bố con mình chơi cô ta luôn ở đây, ngay bây giờ được không?
– Mày đừng vớ vẩn, còn mấy tiếng nữa làm lễ rồi, mày lên chuẩn bị thủ lợn cho tao đi.
Hắn ta lúc này buông tay trên người tôi ra, nhìn lão già ục ịch kia cười cợt:
– Bố muốn chơi cô ta trước chứ gì, vậy nhường bố trước, xong thì gọi con… con đi giết lợn xong sẽ quay lại.
Đoạn, hắn quay sang thì thầm nhỏ vài tai tôi:
– Đợi anh nhé… bố anh xong việc đến lượt anh.
Bị bắt cóc bán cho lão già đáng tuổi bố tôi đã là sự tận cùng của sự thống khổ rồi, giờ còn thành công cụ tình dục cho cả hai bố con lão ta… quả là sự tuyệt vọng không lối thoát. Tinh thần tôi gần như tê liệt, chưa kịp phản ứng gì lão già kia đã lao vào tôi. Mùi hôi tanh, mùi rượu, mùi chua lòm của cơ thể lão ta hoà quyện vào nhau bốc ra. Lão ta đưa đôi môi nhăn nheo hôn lên tôi, còn vùi đầu vào ngực, vào bụng tôi. Tôi suýt chút đã bật khóc vì không thể chịu đựng nổi cảm giác này. Sắc mặt tái xanh, tay chân run rẩy nghĩ đến việc lão ta và thằng con trai kia hành hạ, cưỡng hiếp, chà đạp thân xác này đã không thể nào thở nổi. Đến khi lão già đang xé toạc áo tôi, tôi bỗng như điên dại liền cúi người xuống, lấy hết sức bê chậu gỗ dưới đấy một phát đập vào đầu lão.
Lão già ngay lập tức ngã lăn ra đất, tôi cũng vội vã mở cửa chạy ra ngoài. Quả thực, giây phút này tôi không thể nghĩ được nhiều nữa, dù một lần chạy trốn đã bị bắt lại nhưng vẫn không thể tiếp tục ở đây, biết rõ con đường chết đến rất gần nhưng lại không thể dừng lại. Bên ngoài sân không có ai, chỉ có tiếng nháo nhác giết lợn phía sau nhà. Tôi phóng thục mạng ra cổng không ngoảnh đầu lại. Có điều còn chưa chạy được bao xa một đám người đã đuổi theo phía sau. Tiếng thằng con trai của lão già kia văng vẳng phía sau:
– Nó kia rồi, bắt nó lại…
Chẳng mấy chốc đám người đã tóm được tôi. Tôi cũng không hiểu vì sao số phận lại cay nghiệt với mình đến vậy, điên cuồng, tuyệt vọng gào hét giữa núi rừng. Đám người lôi tôi về sân, không biết ai đã đánh tôi, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mấy cái vả liên tiếp vào mặt, thằng con trai kia gầm gừ:
– Đã bảo để con chơi nó trước cho thì không nghe. Con này… mỗi lần chơi xong nó phải trói lại nhốt vào nhà kho không là nó sẽ tìm đường trốn về bằng được cho xem.
Tôi ngước mắt lên nhìn, dưới ánh đèn bóng tuýp le lói vùng vẫy, chửi bới:
– Lũ bệnh hoạn, thả tao ra, thả tao ra.
Thằng con trai nghe xong lao đến túm tóc tôi gằn từng tiếng:
– Mày hét đi, hét đi, để ông chơi mày luôn. Anh rể, cũng chơi nó luôn đi, bố, chơi nó luôn đi… lễ lạt gì tầm này nữa. Chơi xong sáng mai làm lễ, chơi nó đi cho nó khỏi phải chạy nữa.
Nói đến đâu, thằng con trai cũng quật tôi ngã ra đất đến đấy. Tôi phản kháng liền bị đánh, tôi gào thét liền bị vả, hắn ta xé toạc áo tôi điên cuồng như muốn cưỡng bức ngay lập tức. Cuối cùng tôi cũng không kiên cường nổi bật khóc tu tu, vậy mà hắn ta chẳng những động lòng còn nghiến răng định kéo nốt lớp vải mỏng manh của áo ra khỏi người, thân thể to lớn, bẩn thỉu đè lên người tôi. Khi tôi tưởng giây phút ấy tôi sẽ bị đưa thẳng xuống địa ngục thì đột nhiên có tiếng người cất lên, tôi không nghe rõ chỉ thấy thằng con trai bỗng dừng lại, đám người cũng nháo nhào rồi cất tiếng:
– Bác Nguyên, anh Viễn, sao hai người lại ở đây giờ này?
Tôi run lẩy bẩy ngước mắt lên nhìn, nhưng vì bị đánh nên mắt đã mờ, không nhìn rõ được mặt người, chỉ thấy qua lớp sương mờ mờ một người đàn ông độ hai bảy, hai tám tuổi cùng một người đàn ông trung niên đang bước vào. Người đàn ông trung niên nhìn tôi, lại nhìn một lượt mấy người nhà lão béo hỏi lại:
– Hai bố con tôi vừa đi giao gỗ về qua đây thì thấy nghe tiếng la hét. Cô gái này là ai… sao lại đánh, hành hạ người ta ra thế này?
– À, đây là con vợ bố cháu mới mua từ dưới xuôi lên nhưng nó dám bỏ trốn, gia đình cháu chỉ đang định dạy cho nó một bài học thôi.
– Bố cậu đã gần sáu mươi tuổi còn mua cô gái trẻ này về làm vợ? Tôi còn tưởng là vợ cậu chứ?
– Dạ… không phải vợ cháu.
Hắn ta vừa lời, người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh liền cười nhàn nhạt:
– Không phải vợ cậu mà cậu xé áo cô ta, đang định làm gì cô ta thế?
Nghe người đàn ông nói, tôi không kìm được đưa tay quệt mắt để nhìn anh ta cho rõ hơn. Bởi giữa những người nói tiếng địa phương lơ lớ thì anh ta lại nói tiếng phổ thông vô cùng chuẩn, không hề mang chút âm sắc địa phương nào. Lúc này tôi giống như con chim bị thương tích đầy mình. Tôi đã quá tuyệt vọng rồi, cũng không biết người này là ai nhưng vẫn lao đến túm lấy chân anh ta. Thực sự tôi đã đến đường cùng rồi. Bây giờ chỉ cần tìm mọi cách miễn sao tôi có thể thoát khỏi nơi quỷ quái này, thoát khỏi hai bố con lão già này, không muốn chịu sự dày vò của bọn ác quỷ nơi đây nên gào khóc van xin:
– Tôi xin anh, cứu tôi với, tôi bị bắt cóc bán cho lão già này, hai bố con lão ta muốn cưỡng bức tôi. Cầu xin anh hãy cứu tôi, tôi không muốn làm nô lệ tình dục cho bố con lão ta.
Người đàn ông cúi xuống nhìn tôi, thằng con trai kia vội kéo tôi lại vả cho tôi một cái rồi rít lên:
– Câm mồm! Mày còn dám mở mồm cầu cứu
Thế nhưng dù bị thương khắp cơ thể tôi vẫn đẩy hắn ra lao đến lần nữa, tiếng khóc xé toạc cả tâm can dập đầu van xin:
– Tôi cầu xin anh… cứu tôi… tôi không muốn làm vợ lão ta, tôi không muốn làm nô lệ tình dục cho cha con lão ta, tôi dập đầu van xin anh cứu tôi.
Thằng con trai, và cả lão già đã tỉnh lại tiếp tục lôi tôi ra. Bàn tay thô ráp túm tóc tôi, vừa đánh vừa cấu nhéo rồi nhìn người đàn ông kia cười nói:
– Xin lỗi đã làm phiền anh Viễn, cô ta ngang ngạnh hệt mẹ em ngày xưa. Muộn rồi, anh Viễn và bác Nguyên đi về đi.
Có điều dù kéo cỡ nào tôi vẫn níu chặt người đàn ông kia không buông. Đôi tay tôi bị đánh suốt từ sáng đến giờ, có vết máu khô, có cả những vết máu mới, thân thể đầy những thương tích nhưng dường như có một sức mạnh nào đó, có lẽ là sức mạnh của một kẻ sắp chết vớ được cọc níu chân người đàn ông kia, có chết cũng không buông. Không cần biết đám người kia cố gắng kéo tôi lại thế nào nhưng dù ngón tay tôi siết đến trắng bệch, đến nỗi xương cốt rã rời, vẫn nhất quyết không buông, nước mắt như màn sương van xin không ngừng:
– Tôi cầu xin anh, cứu tôi, xin anh hãy cứu tôi.
Lão già thấy vậy liền quay sang nói:
– Đêm khuya khoắt rồi. Chuyện gia đình tôi hơi ầm ĩ nên làm phiền hai người. Vậy thôi hai người cứ đi đi, tôi sẽ giải quyết chuyện của gia đình tôi. Chúng mày kéo nó ra nhanh lên.
Đám người lần nữa xông vào gỡ từng ngón tay tôi ra, khi tôi tưởng như tia hi vọng cũng lụi tàn, tục mua vợ ở đây đã là truyền thống rồi, người đàn ông này chẳng thể cứu nổi tôi thì đột nhiên anh ta cúi người xuống. Mắt tôi vẫn mờ, nhưng khoảng cách gần tôi cũng kịp nhìn thấy một gương mặt vô cùng điển trai sạch sẽ khác hẳn bố con lão già kia. Anh ta đưa tay nâng cằm tôi lên rồi nhàn nhạt hỏi:
– Cô không muốn làm vợ chú Long?
– Phải… tôi không muốn, tôi không muốn… tôi xin anh cứu tôi, đưa tôi về gia đình tôi. Tôi sẽ trả tiền cho anh… bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ trả cho anh.
– Đưa cô về tôi không làm được…
Nghe vậy, tôi cũng sụp đổ hoàn toàn ôm lấy ngực khóc nức nở như mưa. Anh ta không để tâm mà từ từ đứng dậy nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh rồi nói:
– Bố! Con muốn mua cô ta.
Anh ta nói đến đây, tôi há hốc mồm cũng kinh ngạc không tin nổi, còn lão già kia thì giãy nảy lên:
– Cậu nói cái gì vậy, tôi bỏ tiền ra mua nó làm vợ rồi cậu mua cô ta làm gì?
– Tôi không nói với chú, tôi nói với bố tôi và anh Lân.
Tên đầu xỏ đứng gần đấy nghe xong vội vã chạy đến cười lớn:
– Cậu Viễn muốn mua cô ta sao? Mấy lần trước chẳng phải mẹ cậu vẫn ép cậu mua vợ mà cậu không chịu, giờ lại ưng mắt con bé này à? Được, vậy bán cho cậu, đằng nào lão Long cũng chưa tiền trả cho tôi.
Lão già kia liền gầm lên:
– Mày nuốt lời…
– Tôi nuốt lời gì chứ, ai bảo ông cứ chần chừ tiền nong mãi. Thôi ông đợi đợt sau đi. Cậu Viễn đã mở lời rồi, lại là chỗ quen biết tôi không thể không nghe.
– Chúng mày tham tiền thì nói mẹ ra.
– Làm người ai không tham, để đợt sau tôi kiếm con khác cho ông, dưới kia có mấy người đang muốn bán con gái, cô gái này để cho cậu Viễn.
Gã đầu xỏ vừa dứt lời thì người đàn ông trung niên đi cùng Viễn cũng cất tiếng nói:
– Sao không để đợt sau rồi mua đứa khác? Mua lại người của chú Long làm gì?
– Chẳng phải bố mẹ vẫn ép con mua vợ đấy sao? Đằng nào cũng phải mua, ai cũng thế cả thôi. Con không quan tâm là người của ai, con muốn mua cô ta.
– Nhưng có phải hơi vội vàng không?
– Lúc trước bố mẹ còn vội hơn con còn gì?
– Nghĩ kỹ chưa, tiền mua không ít đâu? Sống cả đời với nó đấy, chọn rồi thì đừng có hối hận.
– Con nghĩ kỹ rồi! Con chọn cô ta.
Lão già kia không muốn chấp nhận, nhìn tôi nằm bẹp dí dưới nền đất, cả người không chút sức sống nào gằn giọng:
– Cậu Viễn, anh Nguyên, còn mấy tiếng nữa tôi làm lễ cưới với cô ta rồi, như vậy khác gì không nể mặt tôi?
– Chưa làm lễ càng tốt, cô ta chưa phải vợ chú, tôi mua cũng không ai bàn tán được gì.
– Cậu… cậu đừng có quá đáng, đừng cậy hơn tôi được chút tiền là cướp người của tôi.
– Tôi không cướp, là tôi bỏ tiền ra mua cô ta. Chú có bản lĩnh thì bỏ tiền hơn tôi ra mà mua.
Thằng con trai lão Long nghe vậy thì nghiến răng nghiến lợi nói:
– Người ngợm nó thành ra thế này rồi, con này cũng không phải hàng được kiểm tra kỹ lưỡng, thương tích cũng đầy mình… anh Viễn không mất hứng sao?
– Mấy chuyện đó tôi không ngại… anh Lân, thế đi, tôi đưa người về.
Thằng con trai vẫn không muốn buông tha cho tôi nói tiếp:
– Muốn đưa người đi thì cũng phải hỏi cô ta xem cô ta đồng ý hay không đã, dù sao cô ta cũng xem như người của bố em. Là người mà bố em đặt từ ban đầu.
Người đàn ông tên Viễn cúi xuống nhìn tôi hỏi:
– Em có hai lựa chọn, một là ở lại làm vợ chú Long, hai là theo tôi làm vợ, em chọn đi!
Cả hai sự lựa chọn tôi đều không muốn, tôi chỉ muốn được về nhà, tôi muốn làm vợ người đàn ông mà tôi yêu. Nhưng giờ đây sống sót thoát khỏi việc bị biến thành nô lệ tình dục mới là điều quan trọng. Cơ hội duy nhất của tôi chỉ có một, thà làm vợ một người đàn ông xa lạ có là địa ngục thì địa ngục ấy vẫn tốt hơn địa ngục trước mặt, vẫn tốt hơn việc làm nô lệ tình dục, bị lăng nhục, cưỡng hiếp bởi bố con lão già khốn kiếp kia. Sau những thương tổn và vũ nhục, sau sự tởm lợm khi bị bố con lão già kia đụng chạm vào cơ thể, sau những đớn đau mấy ngày nay tôi phải chịu đựng, thì tạm thời, chuyện yêu đương, nỗi nhớ nhung gia đình đành gác lại một bên. Tôi khóc không lên tiếng, mắt nhoè đi, cơ thể yếu ớt túm lấy tay người đàn ông tên Viễn, tôi nghe được giọng mình khản đặc, nghẹn ngào đáp lại:
– Tôi theo anh!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!