Ánh Trăng Nào Đẹp Bằng Em
Phần 18
Nghe tiếng cười man rợ của hắn ta, cơ thể tôi cũng lạnh buốt. Trước mặt là đàn em của hắn, sau lưng là hắn. Tôi gần như không có cách nào thoát được chỉ vội vã cúi xuống nhặt thanh gỗ bên dưới rồi đập loạn xạ, vừa đập vừa gào lớn:
– Viễn, cứu tôi… có ai không, cứu tôi.
Gã đầu sỏ bị tôi đập một phát thẳng lên mặt, thế nhưng hắn ta không hề quỵ ngã mà ngay lập tức túm lấy tay tôi gầm lên:
– Chúng mày còn đợi gì nữa. Bắt nó lại. Con ranh con này, chính nó đã tố cáo tao, chính nó đã trốn thoát được ra khỏi núi này rồi quay cắn tao. Nó chính là con đàn bà của thằng Viễn.
Tôi bị tóm lại ra sức mà giãy giụa, chỉ có điều sức lực của tôi so với ba gã đàn ông thì giãy giụa cũng vô ích. Ngoài trời nắng đã tắt, ánh mặt trời khuất dần sau đỉnh núi, khách sạn là công trình đang thi công nên xung quanh vắng lặng không một bóng người. Tôi điên cuồng hét lớn, cổ họng gần như khản đi, trước kia một lần bị bắt cóc tôi đã ám ảnh một đời, giờ bị hắn ta tóm tôi giống như lại rơi vào cơn ác mộng trước kia lần nữa. Nhưng dù tôi có hét thế nào ba gã đàn ông vẫn nhanh chóng đè tôi xuống. Chẳng biết chúng đã chuẩn bị từ bao giờ mà dây thừng cũng được lôi ra. Tôi bị trói lại, còn bị nhét một miếng giẻ vào miệng, cuối cùng tiếng hét chỉ là những tiếng ư ư trong cổ họng.
Ba gã đàn ông ném tôi vào một cái bao tải, sau đó lôi tôi ra ngoài một chiếc xe tải nhỏ. Tôi bị bịt kín, không còn nhìn thấy gì chỉ nghe tiếng gà đầu xỏ cất lên:
– Mày ở đây chờ thằng Viễn, nhớ lời tao dặn chưa, bảo với nó muốn chuộc người thì một mình đến gặp tao. Nó mà dám báo cảnh sát hay dẫn thêm ai thì tao sẽ giết con ôn này.
– Em nhớ rồi! Đại ca cứ đi đi!
Tôi căm hận đến run người. Đám khốn nạn này dường như đã tính toán vô cùng kỹ lưỡng. Hai năm nay cảnh sát không tìm ra chúng, còn tưởng rằng đã chui lủi bên nước ngoài giờ bỗng dưng xuất hiện. Tôi muốn gào lên chửi bới, nhưng rồi cuối cùng cũng hít một hơi, tạm thời chắc chúng sẽ không đụng vào tôi, giờ cũng nên giữ sức trước đã.
Tôi không rõ xe đã đi bao lâu, dường như đi qua mấy đoạn đường ngoằn ngoèo, sau đó là tiếng sỏi đá lộp cộp dưới chân. Lúc tôi được đưa ra khỏi khoang xe tải trời đã tối hẳn. Gã đầu sỏ và một tên khác tháo bao khiêng tôi đi vào một cánh rừng. Lúc này tôi cũng mới nhìn thấy trăng đã lên, ánh trăng chiếu rõ xuống đoạn đường đang đi. Tôi cố căng mắt nhìn để ghi nhớ phương hướng, không rõ chúng đã đi bao lâu, tôi chỉ nhớ dường như phải mất một tiếng rưỡi đồng hồ đến khi đi vào giữa cánh rừng cũng nhìn thấy một căn nhà hoang. Thế nhưng căn nhà hoang này khác hẳn với căn nhà hoang mà lần đầu tiên tôi bị bán đi. Xập xệ và tồi tàn hơn rất nhiều.
Gã đầu sỏ ném tôi vào bên trong, không thèm liếc mắt nhìn liền đóng sập cửa lại. Tôi ngồi trong căn nhà, hai tay bị trói, miệng bị nhét giẻ, cố nghĩ xem có cách nào để trốn không nhưng với tình hình này có lẽ là vô dụng. Cuối cùng tôi chỉ đành nằm xuống, hít thở thật đều rồi nhìn qua khe cửa bên ngoài.
Gã đầu sỏ châm một điếu thuốc, đôi chân gõ gõ xuống nền đất đá, vẻ mặt đầy sốt ruột. Tôi biết hắn ta đang chờ Viễn đến, cũng đoán không chừng hắn sẽ tống tiền Viễn. Lúc này tôi mới dần cảm nhận được hình như người mà chúng nhắm đến nhiều hơn là Viễn. Anh ta giàu có như vậy, chúng nhắm đến không có gì là lạ. Chỉ là… tôi không tin Viễn sẽ đến! Anh ta sẽ không vì tôi mà lao vào hiểm nguy thế này đâu.
Tôi ngước lên trần nhà nhìn, thời gian trôi chậm đến nỗi tôi cảm tưởng mình sắp không tài nào chịu nổi. Bỗng dưng tôi lại nghĩ không hiểu sao mình lại đồng ý với Viễn lên cái chốn này làm quái gì để rồi bị bắt lại. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì không đi thì tôi với anh trai tôi cũng rơi vào đường cùng, kiểu gì cũng vẫn phải đối mặt. Đời mà, tôi với Viễn cũng chẳng phải thánh thần mà có thể đoán trước được tương lai, làm sao ai mà còn nghĩ ra sau hơn hai năm chính phủ vào cuộc dẹp bỏ tục mua vợ mà đám người này vẫn xuất hiện được. Tôi không nên tự trách mình, càng không nên trách Viễn chỉ trách người xấu xung quanh mình quá nhiều.
Nghĩ đến đây, tôi không kìm nén được liền thở dài vài tiếng sau đó buồn chán liền ngước lên trần nhà đếm ngói. Đếm hết một lượt bên ngoài vẫn yên lặng. Tôi nghĩ có lẽ Viễn thực sự sẽ không đến lại đếm đến lượt thứ hai. Gã đầu sỏ bên ngoài dường như còn sốt ruột hơn tôi, tôi đếm ngói chán chê ba bốn lượt liền vểnh tai ra ngoài nghe tiếng gõ chân của gã đầu sỏ lại bắt đầu đếm tiếp. Tôi cũng chẳng nhớ mình đã đếm đến bao nhiêu, sau cùng không kiên nhẫn nữa nên không thèm đếm chỉ nằm lăn vào một góc nhìn tường hồi tưởng lại những ký ức suốt hai mươi bảy năm nay. Cũng chẳng thể nhớ nổi tôi đã hồi tưởng lại những chuyện gì, chỉ nhớ khi nghĩ đến Đông Đông mất bên ngoài đột nhiên có tiếng loẹt xoẹt. Như một phản xạ, tôi vội vã lê thân người nhích ra cửa. Mặc dù bản thân tự nói rằng Viễn sẽ không đến đâu nhưng tôi lại không thể phủ nhận rằng trong tâm thức mình vẫn mong ngóng một điều gì đó xa vời. Bên ngoài tiếng gã đầu sỏ cười khà khà:
– Chà! Tao biết ngay là mày sẽ đến mà. Không ngờ sau bao năm mày vẫn si mê con vợ được mua về như vậy.
Nghe đến đây, hai tay tôi bất giác siết chặt lại, nhìn qua khe cửa cũng chợt thấy Viễn đang đứng trước gã đầu sỏ. Thấy anh ta, tôi bỗng cảm thấy lồng ngực mình phập phồng, lòng cũng như có thứ gì đó dội vào. Tôi không biết gọi tên cảm xúc này là gì, chỉ biết suốt hơn ba năm nay, dù là lúc tôi còn trên núi hay giờ đây khi tôi đã trở về, dù là lúc còn bên anh ta với tư cách là vợ hay giờ đây khi chỉ là người dưng thì lúc tôi đứng trên bờ vực sống chết anh ta vẫn luôn xuất hiện đúng lúc. Tôi không nghĩ là cuối cùng anh ta vẫn đến, cảm giác xúc động mãnh liệt cuối cùng cũng ngập tràn trong tim. Lúc này tôi không nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt Viễn chỉ thấy anh ta nói:
– Người đâu?
– Người vẫn nguyên vẹn không phải lo. Nó đang bị nhốt trong này, nhìn ra khe cửa là thấy nó đấy.
Khe cửa chỉ là cái lỗ nhỏ bằng nắm tay, Viễn tiến lại gần, khi nhìn thấy tôi gương mặt anh ta mới giãn ra hỏi:
– Giờ chúng mày muốn gì?
– Mày chắc rõ nhất chúng tao muốn gì mà, ngoài tiền ra thì bọn tao cần gì được chứ?
– Cần bao nhiêu?
– Không cần nhiều cần một tỉ thôi.
– Tao lên đây không mang theo nhiều tiền mặt chỉ có gần ba trăm triệu ở đây.
Nghe đến đây gã đầu sỏ liền cười nhạt:
– Ba trăm triệu, mày đùa tao đấy à? Trước kia bán nó cho mày đã được nửa giá này rồi, giờ mày giàu nứt đố đổ vách mà lại đi trả cái giá này.
– Không phải tao trả cái giá này mà hiện tại tao chỉ mang theo bằng ấy tiền trong người. Tao đưa trước cho chúng mày ba trăm triệu, chúng mày thả người sau đó theo tao xuống Hà Nội, số tiền còn lại tao sẽ trả nốt.
Gã đầu sỏ liền gầm lên:
– Theo mày xuống Hà Nội để bọn tao chết cả lũ à?
– Tao sẽ không báo công an. Hoặc mày thả người rồi cùng tao xuống Thị Trấn, dưới đó có sóng điện thoại, tao sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho chúng mày.
– Tài khoản của tao bị phong toả, tao cũng không ngu mà nhận tiền qua tài khoản.
– Vậy chờ tao gọi người mang tiền lên.
– Tao không có thời gian để chờ.
Viễn nghe xong ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo:
– Tiền mặt thì tao chỉ có ba trăm triệu, nhưng tao có mang theo một dây chuyền kim cương trị giá hơn năm trăm triệu nữa. Tổng cũng hơn tám trăm triệu, tuy chưa đủ con số chúng mày yêu cầu nhưng cũng tương đối rồi. Chúng mày có thể nhận tạm được không? Giờ xuống Hà Nội chúng mày không đi, chuyển tiền qua tài khoản cũng không được, mà chờ người mang tiền lên đây cũng không muốn. Nếu muốn tiền tươi trước mặt thì giờ chỉ còn cách này thôi. Còn không tao cũng không còn cách nào cả.
Gã đầu sỏ thấy Viễn nói như vậy thì bán tín bán nghi hỏi lại:
– Dây chuyền kim cương đâu?
Viễn lôi từ trong túi áo vest ra một chiếc hộp nhung, sau đó mở ra rồi bảo:
– Chúng mày cũng là những người lăn lộn trong giang hồ rất lâu rồi, chắc cũng nhìn được ra được đúng không?
Tôi không nhìn rõ, nhưng dưới ánh trăng cảm thấy sợi dây chuyền lấp lánh, chói cả mắt. Gã đầu sỏ liền lao đến định túm lấy nhưng Viễn đã nắm chặt trong tay nói:
– Thả người ra trước, để cô ấy đi trước rồi tao sẽ đưa tiền và dây chuyền.
– Không được! Đưa rồi tao mới thả người.
– Làm sao tao có thể tin đưa cho chúng mày thì chúng mày sẽ thả người? Thả người trước rồi tao sẽ đưa.
Thế nhưng gã đầu sỏ không hề thoả hiệp, hắn ta đáp:
– Một là đưa tiền trước, tao sẽ thả người, hai là tao sẽ giết nó ngay trước mặt mày. Mày tin không, tao có ba người, chẳng những giết nó trước mặt mày đâu tao còn cho đàn em hiếp nó đến chết thì thôi. Để xem nhìn nó bị đàn em của tao chơi mày còn chần chừ được nữa không?
Từ khoảng cách khá xa nhưng tôi vẫn nghe được tiếng Viễn hít thở sâu giống như đang đè nén cơn thịnh nộ. Cuối cùng anh ta gật đầu nói:
– Được! Tiền và dây chuyền tao để trong áo vest này. Tao để đây, chúng mày nhận tiền còn tao vào nhận người.
Đưa tiền cho chúng xong chẳng khác gì vứt tiền qua cửa sổ, bọn chúng sẽ tha cho tôi và Viễn đường về sao? Không cần đoán cũng thừa biết chúng sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ qua như vậy. Tôi biết, Viễn vì không muốn chúng đụng vào tôi nên mới phải thoả hiệp như vậy, cũng biết Viễn sẽ dùng mọi cách để bảo vệ tôi. Nhưng tôi không muốn anh ta hi sinh vì tôi như vậy. Chỉ có điều giờ miệng tôi bị bịt chặt, có muốn gào lên với anh ta cũng vô dụng. Bên ngoài Viễn ném chiếc áo vest ra ngoài góc sân, sau đó nhanh chóng tiến đến cửa.
Ngay lập tức tôi nghe một tiếng ầm, vừa nhìn ra đã thấy lũ khốn nạn xông thẳng vào Viễn. Dường như Viễn cũng đã đoán trước, anh ta nhanh như cắt cầm chiếc ghế gỗ ngay trước cửa phang thẳng vào đầu gã đầu sỏ. Hắn ta bị đánh, loạng choạng gần ngã. Hai gã phía sau cũng xông lên, Viễn dùng ghế gỗ đập thẳng vào đầu một gã còn chân thì đạp gã còn lại. Viễn rất cao lớn, anh ta lại ở rừng núi từ nhỏ, thân thể cường tráng cũng vô cùng nhanh nhẹn. Chỉ là một đấu ba tôi sợ anh ta sẽ bị thương. Tôi ngồi dậy, nhìn anh ta đánh nhau mà cảm tưởng lồng ngực như muốn vỡ ra.
Bên ngoài kia, Viễn vẫn đang cầm ghế trực tiếp đánh hai gã đàn em, một gã đã bị Viễn đánh cho quỵ ngã, gã còn lại cầm thanh gỗ sống chết xông vào. Chỉ có điều Viễn né rất chuẩn, còn dùng ghế đập thẳng xuống đầu hắn ta. Cùng lúc này gã đầu sỏ đang móc trong túi ra một con dao nhọn hót lao đến. Tôi nhìn thấy con dao sáng chói, liền thét lên, chỉ là miệng bị bịt kín không gào được, cổ họng chỉ ư ư mấy tiếng. Viễn dù nhanh nhẹn thế nào cũng không phải ba đầu sáu tay, ghế gỗ vừa đập xuống đầu gã đàn em con dao nhọn hót cũng hướng vào người anh ta. Trong tích tắc anh ta kịp né để dao không đâm trúng chỗ hiểm nhưng nó đã xuyên thẳng vào bả vai. Máu trên vai cũng chợt túa ra. Viễn bị đau, loạng choạng suýt ngã, gã đầu sỏ nhân cơ hội cầm con dao nhọn hót định đâm tiếp. Có điều lần này Viễn đã né kịp dùng hết sức lực lấy ghế gỗ đập thẳng lên đầu gã. Gã đầu sỏ khuỵ xuống, hai mắt trợn tròn nhìn Viễn rồi điên cuồng dùng dao đâm loạn xạ. Tôi không thở được nhưng đã nhìn thấy một nhát dao hắn đâm vào chân Viễn, máu từ bắp đùi Viễn thấm ra cả chiếc quần âu anh ta đang mặc. Anh ta nén cơn đau, dùng ghế đập vào đầu gã đầu xỏ đến khi gã ngất lịm đi mới dừng lại.
Lúc này bên ngoài hoàn toàn yên ắng, chỉ có tiếng bước chân nặng nhọc của Viễn tiến về phía cửa. Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy Viễn cũng lảo đảo suýt ngã, máu chảy thành dòng xuống nền đất. Nhưng anh ta không màng đến những dòng máu ấy, cũng không hề bận tâm đến vết thương lao thẳng vào tôi, hai tay xốc vai tôi lên, nhìn quanh cơ thể tôi một lượt sau đó kéo miếng giẻ lau trên miệng tôi xuống rồi vừa tháo dây thừng vừa run rẩy hỏi:
– Cô không sao chứ?
Tôi nhìn anh ta, cả người đầy những vết thương, máu còn chảy xuống cả tay tôi vậy mà vẫn hỏi tôi có sao không? Sao anh ta lại ngốc như vậy chứ? Sao anh ta lại để mình bị thương vì tôi. Trước kia ở trên núi anh ta vì cứu tôi mà bị thương rất nặng, bây giờ sau hơn hai năm gặp lại, anh ta rất hận tôi, cũng rất căm ghét tôi, đối với tôi chỉ là mua bán xác thịt, lẽ ra anh ta không nên đến đây, lẽ ra không nên cố chấp đặt bản thân vào hiểm nguy vì tôi. Vì một đứa con gái năm lần bảy lượt tìm cách chạy trốn khỏi anh ta, khi anh ta thập tử nhất sinh cũng chưa từng quay lại hỏi han, vì một đứa con gái như tôi mà nhiều phiền phức như vậy có đáng không?Lúc này tôi rất muốn lao đến ôm lấy anh ta, rất muốn khóc nhưng phải kìm nén lại nghẹn ngào đáp:
– Tôi không sao. Anh mới sao kia kìa.
– Bọn nó đã làm gì cô chưa?
– Chưa, chưa làm gì tôi cả. Viễn, anh chảy nhiều máu quá. Anh ngồi xuống, để tôi cầm máu cho anh.
Tôi nghe được một tiếng thở phào nhẹ nhàng cất ra, cùng lúc đó còn có tiếng hít thở sâu vì phải đè nén cơn đau. Bên ngoài mấy gã đàn ông đã nằm gục, tôi xé gấu váy đang mặc vội vã buộc lên bả vai anh ta trước, vừa buộc vừa hỏi:
– Bọn chúng sao rồi?
– Bị đánh ngất thôi, giết người phải ngồi tù, tôi không thể giết chúng được, tôi đánh vào chỗ hiểm và chân chúng, nhưng có lẽ chỉ hai ba tiếng nữa chúng sẽ tỉnh lại. Chỗ này không thể nán lại lâu được. Cường có lẽ đã báo công an nhưng lúc tôi đi không được mang theo điện thoại, chỉ một mình đi theo chúng vào tận rừng sâu này nên sợ công an cũng không nhanh chóng tìm được chúng ta.
Tôi biết chỗ này không thể ở lại lâu, buộc xong vết thương trên vai tôi lại xé một đoạn váy nữa buộc xuống đùi Viễn. Máu chảy ướt hết quần âu mà anh ta đang mặc, sắc mặt anh ta tái nhợt không còn chút sức lực nào. Đến khi cầm máu xong, tôi đỡ anh ta đứng dậy, chỉ có điều có lẽ do mất máu và kiệt sức nên Viễn gần như không đi nổi. Hai tay tôi xốc anh ta lên, kéo lê từng bước ra ngoài. Trên trời trăng rất sáng, lúc đi qua đám người tôi vội đặt anh ta xuống rồi chạy tới cầm áo vest lên sau đó mới đỡ anh ta đi tiếp. Viễn thấy vậy khó khăn hỏi:
– Lấy áo làm gì?
– Áo này của anh có tiền và dây chuyền kim cương. Không thể đây cho bọn chúng được.
– Đồ ngốc, giờ này còn nghĩ đến tiền.
Nói rồi như sực nhớ ra điều gì Viễn bảo với tôi:
– Cô tìm trong túi quần áo của bọn chúng xem thấy chìa khoá xe tải không, nếu thấy thì cầm lấy.
Tôi vội vã lao tới, vừa mò tay vào túi gã đầu xỏ đã lấy được chìa khoá xe tải. Xe của bọn chúng đỗ ở bìa rừng, còn cách nhà hoang này rất xa. Nhưng dù là xa tôi vẫn cầm chắc lấy chìa khoá rồi cùng Viễn rời đi.
Chỉ có điều đi được một đoạn Viễn gần như gục xuống, cả người anh ta nóng ran, không biết chúng đâm vào đâu mà máu anh ta đã thấm ra đến cả miếng vải tôi đang buộc trên người. Thấy anh ta như vậy, lòng tôi xót xa vô cùng. Tôi vừa đỡ anh ta đi vừa nói:
– Sao anh lại đến cứu tôi làm gì chứ? Sao không báo công an?
Viễn không thèm nhìn tôi, chỉ hừ một tiếng rồi yếu ớt đáp lại:
– Báo công an chúng nó sẽ giết chết cô, chúng nó đường cùng rồi, một mạng người có là gì?
– Thì sao chứ? Tôi chết thì sao, anh liều mạng cứu tôi làm gì?
– Đồ thần kinh, cô chết thì tôi tốn công vô ích mua cô à?
– Anh mới là thần kinh ấy, đàn bà trên đời này thiếu gì? Không có tôi anh có cả tá người sẵn sàng chấp nhận cho anh bao nuôi. Hoa hậu hay người mẫu, ngôi sao gì đó anh thừa đủ sức bao nuôi, tôi chỉ là đứa đàn bà tầm thường, anh tiếc tôi làm gì?
– Tôi nói rồi đàn bà tôi không thiếu, chỉ thiếu mỗi cô!
Tôi bất lực không muốn cãi lại, cũng không muốn tốn sức nữa chỉ đành im lặng đỡ anh ta men theo đường rừng ra ngoài. Đêm xuống, dù là mùa hè nhưng trong rừng rất lạnh. Ánh trăng bàng bạc phủ xuống những tán lá, soi rất rõ đường chúng tôi đi. Cũng không rõ tôi và Viễn đã đi bao lâu, vì Viễn bị thương nên tốc độ đi của chúng tôi rất chậm có lẽ khoảng chừng ba mươi phút Viễn đột nhiên cũng gục xuống. Tôi thấy vậy vội vã gọi:
– Viễn, anh sao rồi? Anh có sao không?
Người anh ta càng lúc càng nóng ran, tôi gọi thêm mấy lượt anh ta vẫn không đáp, đôi mắt cũng nhắm nghiên. Tôi hoảng hốt vội vã đặt anh ta xuống chạm lên mũi kiểm tra hơi thở của anh ta. Thế nhưng vừa chạm lên mũi đã thấy Viễn kéo tay tôi lại, anh ta không mở mắt, chỉ thấy tiếng nói ngắt quãng cất lên:
– Ngọc, tôi… không thể… đi được nữa rồi. Cô… đi đi… Để tôi ở đây, cô đi đi.
Tôi nghe anh ta nói vậy điên cuồng lắc đầu đáp:
– Không, tôi không để anh ở đây được. Viễn, cố gắng lên, tôi đưa anh ra khỏi đây, tôi có bằng B1, xe tải của bọn chúng tôi có thể lái được. Tôi sẽ lái xe đưa anh ra viện huyện.
– Không cần! Đi đi!
– Tôi không đi! Anh vì tôi mà bị thương, tôi không thể bỏ mặc anh được. Anh không đi được thì tôi bế anh, không thì cõng anh.
Tôi vừa nói đến đây Viễn đột nhiên thở một hơi, giống như lấy hết sức lực cuối cùng gầm lên:
– Tôi bảo cô đi đi cơ mà, để mặc tôi ở đây. Đi mau lên, muốn sống thì đi đi.
Nghe anh ta mắng nhưng lòng tôi lại rất đau, giọng tôi gần như lạc đi:
– Tôi sẽ không bỏ mặc anh đâu, tôi sẽ không đi đâu cả. Sống thì cùng sống, chết thì cùng chết.
– Không phải trước kia cô luôn muốn trốn chạy, luôn muốn rời xa tôi sao? Giờ tôi cho cô cơ hội, sao cô không đi.
Tôi mặc kệ anh ta nói, cúi xuống xốc anh ta lên lưng rồi đáp lại:
– Đó là trước kia, giờ khác rồi.
– Cô bị điên rồi! Bỏ tôi xuống.
– Tôi không bỏ.
– Tôi cho cô tiền. Thẻ ngân hàng của tôi ở trong túi áo vest, cô cầm lấy, trong đó có rất nhiều tiền, mật khẩu là 2211199x… cô cầm lấy… bỏ tôi xuống… đi đi.
Nói đến đây, tôi cũng thấy Viễn gần như không còn chịu nổi, đầu anh ta gục hẳn xuống lưng tôi, chỉ còn những tiếng thều thào:
– Cô… không bị thương… chạy đi… đừng mang theo tôi làm gì… muốn sống thì đi đi…
Nhưng dù anh ta có nói thế nào tôi viễn kiến quyết đáp lại:
– Tôi cõng được anh, anh cứu mạng tôi tôi không thể để anh ở lại được. Tiền tôi không cần, anh còn làm ra nhiều tiền hơn, thẻ ngân hàng của anh tôi không thèm!
– Cô…
Trước kia, lúc tôi rơi xuống hầm bị thương, Viễn cũng từng cõng tôi thế này. Giờ đổi lại là tôi cõng anh ta. Vẫn là con đường rừng đầy sỏi đá, trên trời là trăng, dưới đất là cỏ cây. Nhưng tôi không đi nhanh được như anh ta, khó khăn nặng nề nâng từng bước chân. Gió trên rừng xào xạc, tôi buộc áo vest lên vai anh ta không hiểu sao lại rất muốn khóc, chuyện năm nào tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Có lẽ khi ấy anh ta cũng giống tôi lúc này, tôi rất sợ anh ta ngủ sẽ không thể nào tỉnh lại được nữa. Tôi cảm nhận cơ thể anh ta gần như kiệt quệ rồi. Khoé mắt tôi cay cay, vừa cõng vừa nói:
– Viễn, anh đừng ngủ nhé.
– …
– Sắp ra khỏi rừng rồi.
– Còn lâu!
Thấy anh ta đáp, lòng tôi bỗng mừng như bắt được vàng. Chỉ có điều lúc này máu trên vai anh ta thấm xuống cả áo và lưng tôi, hai tay anh ta buông thõng, tôi thấy vậy liền học theo anh ta nói tiếp:
– Anh đừng ngủ, nói chuyện với tôi được không?
– …
– Viễn! Anh nói gì đi.
– Nói gì?
– Nói gì cũng được, miễn là anh đừng ngủ. Hay anh nói với tôi anh làm sao mà vực dậy được Lâm An đi.
– …
– Viễn, chuyền kim cương anh mua cho ai thế? Có phải mua cho người anh yêu không?
– Hỏi làm gì?
– Tò mò thôi, dây chuyền nữ nên đoán là anh mua cho người anh yêu. Anh có người trong lòng rồi sao?
– Không phải việc của cô.
– Tất nhiên không phải việc của tôi nhưng dây chuyền đẹp quá nên tôi vẫn muốn hỏi.
– Thích à?
– Tôi thích thì anh cho tôi chắc?
Thật ra tôi không biết nói gì nên hỏi bừa, không ngờ anh ta lại đáp lại:
– Ừ!
– Ừ là sao? Anh cho tôi thật à?
– Cô thích thì lấy đi, tiền nong thẻ ngân hàng cô thích gì tôi cho cô hết. Nhưng giờ bỏ tôi xuống rồi đi…
Không đợi anh ta nói hết câu tôi đã ngắt lời:
– Viễn! So với dây chuyền kim cương, so với tiền tôi vẫn muốn anh sống hơn. Anh đừng một hai đòi tôi thả anh xuống nữa. Không cần biết anh ghét tôi thế nào, cũng không cần biết anh hận tôi ra sao, đợi trở về anh muốn tính thế nào với tôi đều chấp nhận.
– Cô nghĩ thế à?
– Nghĩ gì?
– Nghĩ tôi ghét và hận cô?
– Không phải sao? Còn cần tôi nói anh ghét và hận tôi thế nào nữa chắc?
– Vậy còn cô thì sao? Cô ghét hay căm hận tôi?
– Tôi cũng không biết.
Khi tôi nói đến đây, người trên lưng tôi cũng im lặng. Tôi còn tưởng anh ta không còn sức để trả lời, đang định gọi anh ta thì cũng nghe được tiếng anh ta hỏi lại:
– Ngọc! Rốt cuộc là tôi đã sai ở đâu?
Nghe anh ta hỏi như vậy tôi bất giác thấy sống lưng mình run lên, cổ họng cũng nghẹn lại. Không đợi tôi đáp anh ta lại nói tiếp:
– Rốt cuộc là tôi sai ở đâu mà khiến cô lại căm ghét tôi như vậy? Rốt cuộc là tôi sai ở đâu mà cô luôn tìm cách rời xa tôi? Rốt cuộc là tôi sai ở đâu mà trong mắt cô tôi lại chỉ như hạt bụi mà cô muốn phủi? Tôi đã rất cố gắng, nhưng sao cô lại chưa từng nhìn nhận tôi, tôi đã rất cố gắng tại sao lại chưa từng cho tôi một cơ hội. Tôi thật sự đã làm sai điều gì? Cô muốn gì tôi đều cố gắng cho cô, dù là tim gan cũng muốn moi móc hết ra đưa cho cô vậy mà sao cô chưa từng nhìn tôi một lần? Mấy năm nay tôi sống rất khổ sở, nói cho tôi biết tôi sai ở đâu được không?
Không ngờ rằng sau hơn hai năm gặp nhau, Viễn vẫn đau đáu chuyện tôi rời bỏ anh ra. Phải chăng bởi trên bờ vực sinh tử anh ta cũng không còn tỉnh táo, hay anh ta vẫn nghĩ rằng đây là trên núi nên mới hỏi như vậy. Rõ ràng là tôi đã từng nghĩ rằng tôi không muốn ở cạnh anh ta, rõ ràng tôi cho rằng rời xa được anh ta là điều may mắn của tôi, rõ ràng tôi cũng đã từng mong đừng gặp lại, thế nhưng sao giờ phút này đây tôi lại thấy đau lòng đến vậy? Tôi cố không khóc, nhưng khoé mắt đã cay xè đáp lại:
– Anh không sai, là tôi sai! Viễn, là tôi sai.
– Không, cô không sai, có lẽ bởi tôi và cô gặp nhau sai thời điểm. Ngọc! Tôi vẫn muốn hỏi cô một câu.
– …
– Cô đã từng yêu tôi chưa?
Viễn hỏi đây đây, tim tôi cũng bất giác nhói lên, ngẩng đầu nhìn trăng để nước mắt không rơi. Tay tôi đưa lên siết lấy tay anh ta đột nhiên sững sờ lại thấy trên cổ tay Viễn là chiếc lắc bạc, dưới ánh trăng, tôi nhìn rất rõ chiếc lắc bạc ấy. Giống hệt chiếc lắc bạc tôi đang đeo. Gặp lại Viễn, mỗi lần anh ta đều mặc vest nên tôi không hề biết anh ta còn đeo lắc bạc đó nữa không. Cho đến giờ phút này khi thấy chiếc lắc bạc ấy vẫn trên cổ tay Viễn. Sau hai năm rời xa nhau, khi anh ta đã trở thành một người thành công và giàu có vẫn đeo nó không tháo ra. Lúc này mọi cảm xúc của tôi cũng không còn kìm nén được, tôi lần mò lên chiếc lắc bạc ấy cũng thấy tim mình vỡ oà ra cuối cùng khóc nấc lên.
Tôi không biết mình có từng yêu Viễn chưa, chỉ biết giờ phút này tôi khóc không thể nào thở nổi, khóc đến nỗi không ngẩng đầu lên được. Viễn chợt đưa cánh tay ôm lấy vai tôi còn tôi chỉ biết nắm lấy lắc bạc vừa cõng anh ta đi vừa khóc nức nở. Bao năm qua, tôi đã phải chịu đựng bao ấm ức, nếm trải bao khó khăn, tuy mọi việc đều có thể xảy ra, nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Viễn. Yêu? Tôi không dám nói, cũng không biết gọi tên cảm xúc ấy là gì, nhưng khoảnh khắc này tôi biết mình thương Viễn, thương rất nhiều. Viễn vẫn gục đầu trên vai tôi, ngón tay khó nhọc chạm vào khoé mắt tôi khẽ nói:
– Đừng khóc!
– Viễn, anh vẫn luôn đeo chiếc lắc bạc này sao?
– …
– Chưa từng tháo ra sao?
– …
– Viễn! Sao anh lại ngốc như vậy hả?
Tôi không nghe được tiếng anh đáp, chỉ thấy tiếng trái tim mình thổn thức và nước mắt không ngừng rơi. Nước mắt dưới màn sương trở nên lạnh buốt, chầm chậm rơi xuống cả tay Viễn. Tôi gần như không thể nào ngừng nổi, nhớ đến dáng vẻ của Viễn khi còn ở trên núi càng thấy thương đến mức không thể thở nổi. Rất lâu sau mới nghe được tiếng anh ta đứt quãng nói:
– Đừng khóc nữa!
– …
– Ngọc! Đừng khóc nữa, là tôi sai, đừng khóc nữa được không?
– …
– Đừng khóc! Tôi sai rồi!
Anh ta nói như vậy, tôi càng muốn khóc lớn hơn. Ngoài thương tôi còn ngưỡng mộ Viễn, và cả biết ơn nữa. Tại sao giờ phút này tôi lại mới cảm nhận được người đàn ông này rất xứng đáng để trân trọng? Tại sao đến giờ, lần đầu tiên tôi mới có cảm giác rằng trên đời này ngoài anh trai tôi thì Viễn là người đàn ông tốt nhất. Anh ta là người sống có tình có nghĩa, sống có đạo hiếu, tử tế và cao cả. Anh ta giúp những đứa trẻ trên vùng núi cao được đi học, giúp chính phủ xây trường, giúp những sinh viên đỗ đại học được tiếp nối con đường mơ ước của mình. Thậm chí còn liều mạng cứu tôi, đối xử tốt với con đàn bà năm lần bảy lượt trốn chạy khỏi anh ta như tôi?
Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ thấy dường như nỗi xúc động ấy đã khiến tôi như có một sức mạnh cứ thế vừa cõng anh ta vừa đi vội vã trong con đường rừng. Viễn không còn nói được gì nữa, tôi chỉ nghe được tiếng anh ta thở yếu ớt. Tôi sợ anh ta có mệnh hệ gì vừa đi vừa nghẹn ngào nói:
– Viễn, anh đừng chết nhé. Sắp đến nơi rồi.
– …
– Anh nói gì đi được không?
– …
– Viễn! Anh biết không, tôi đã từng đi rất nhiều nơi, cũng từng nhìn thấy rất nhiều thứ đẹp đẽ. Nhưng thực lòng, tôi chưa từng thấy ánh trăng nơi đâu đẹp như ánh trăng ở thảo nguyên mà anh từng dẫn tôi đến.
– …
– Đúng là ban đầu, tôi rất ghét ở nơi rừng núi, rất ghét việc phải làm vợ anh, ghét bị giam cầm, thậm chí còn từng ghét ánh trăng nơi ấy. Thế nhưng khi trở về thành phố rồi, tôi lại rất nhiều lần tôi vô thức tìm kiếm ánh trăng ở núi giữa cái xô bồ của Hà Nội, đã đôi lần muốn được nhìn thấy trăng trên núi lần nữa.
– …
– Viễn, dù tôi từng cho rằng tôi căm ghét anh, căm ghét những người trên núi, căm ghét tục lệ mua vợ, tôi đã phải chịu khổ đau vì tục lệ ấy… nhưng có những phút giây tôi không thể ngăn được mình hoài niệm khoảng thời gian ấy. Tôi cũng thật sự không hiểu mình làm sao nữa.
Viễn vẫn không đáp, tôi đưa tay siết lấy cổ tay Viễn, siết chặt lên chiếc vòng bạc anh ta vẫn đeo trên tay nước mắt lại lặng lẽ rơi. Trên đồi có tiếng hú hét của thú hoang, tôi thấy Viễn nằm im như vậy, không hề nhúc nhích càng lúc lòng càng hoang mang và hoảng loạn cuối cùng bấm móng chân xuống nền đất mà chạy. Chỉ có điều tôi chỉ có năm mươi cân, anh ta lại cao lớn như vậy dù chạy cũng không thể nào chạy nhanh được.
Lúc này tôi rất lo sợ đám bắt cóc tôi sẽ tỉnh lại. Tuy chúng bị thương nhưng dù sao cũng là đàn ông, nếu so với sức tôi, tôi còn cõng trên lưng Viễn sợ nếu không ra khỏi đây nhanh chúng sẽ đuổi theo. Nghĩ vậy, tôi liền cắn răng, dùng ý chí mà đi. Có lúc tôi tưởng như lưng mình cũng gãy đôi ra, nhưng nghĩ đến việc Viễn vì tôi mà bị thương thế này tôi lại xốc dậy tinh thần để đi. Đường rừng rất khó đi, mặc dù trăng tròn vành vạnh soi sáng nhưng không ít lần tôi bị gai dại cắm vào, thi thoảng còn vấp ngã. Tôi cũng chẳng biết chân mình có túa máu không, thậm chí còn tê liệt đến mức khi vấp ngã cũng chẳng cảm nhận được gì nữa.
Núi đồi hoang vu, cỏ cây xào xạc, gió núi có lúc như thét gào, tiếng những con thú hoang hú lên giữa đêm tịch mịch. Nếu là trước kia khi ở nhà Viễn tôi đã rất hoảng loạn, nhưng giờ tôi gần như không còn biết sợ là gì chỉ sợ duy nhất một điều: sợ Viễn có mệnh hệ gì. Tôi nhìn lên ánh trăng theo đó mà đi, vừa cắn răng cõng Viễn vừa mơ hồ tiếc nuối điều gì đó mà tôi không rõ. Cuối cùng rất lâu sau tôi cũng ra được đến bìa rừng. Lúc nhìn thấy con xe tải nhỏ, tôi cũng mừng rỡ nói với Viễn:
– Viễn, tôi thấy xe tải rồi. Cố gắng lên tôi đưa anh về viện huyện.
Không biết có phải Viễn cũng dùng ý chí để nhắc mình phải sống không mà nghe tôi nói như vậy mắt anh ta cũng động đậy rồi hé ra. Nhưng sau đó có lẽ bởi mệt quá lại thiếp đi. Tôi khó nhọc kéo Viễn lên ghế phụ còn mình ngồi ghế lái. Trước kia tôi học bằng lái B1 nên xe tải nhỏ như thế này cũng có thể lái được. Chỉ là do quá lâu rồi tôi không đi xe tải lại gặp đường rừng gập ghềnh nên tôi biết sẽ rất khó đi. Khi tôi vừa khởi động xe cũng chợt đứng tim lại khi nhìn thấy một bóng đen từ xa đang lao tới. Chân hắn ta khập khiễng, nhưng tôi có thể lờ mờ nhận ra đó là một trong ba gã đàn ông đã bắt cóc tôi. Chỉ là do tối quá tôi không nhìn ra là gã nào.
Tôi vội vã đánh vô lăng quay xe, khi con xe tải vừa quay đầu được gã đàn ông cũng lao đến sát cửa xe. Cũng may vào khoảnh khắc ấy tôi liền nhấn ga, xe cũng phóng vút đi, phía sau gã đàn ông gần như gầm lên. Tôi mặc kệ, giữa bờ vực sinh tử chỉ biết liều mạng mà đấu tranh. Khi đi được một đoạn, tôi mới hoàn hồn thở phào một tiếng rồi nhìn xuống Viễn, đưa tay kiểm tra hơi thở của anh ta sau đó cẩn thận lái xe men theo con đường xóc nảy.
Lúc này tôi cũng không còn tâm trí để nghĩ nhiều, chỉ nghĩ xem làm sao có thể đưa Viễn về viện huyện sớm nhất. Xe từ núi đi xuống Thị Trấn chỉ có một đường. Kỹ thuật lái xe tải của tôi không tốt, vài lần xe nảy lên khiến Viễn nằm gục dưới chân tôi cũng bị nảy theo. Mỗi lúc như vậy tôi lại đưa tay kiểm tra xem anh ta có thở nữa không. Đi được một đoạn, có lẽ là một phần ba đường tôi cũng thấy hai chiếc xe cảnh sát hú hét ầm ầm. Khi nhìn thấy xe cảnh sát, lòng tôi cũng gần như vỡ oà ra dừng xe lại vẫy họ lại.
Mấy người cảnh sát nhìn thấy tôi và Viễn liền nhanh chóng đỡ Viễn xuống cho nằm phía sau xe của họ. Họ nói cho tôi biết anh Cường đã báo cảnh sát, họ cũng đang tìm kiếm chúng tôi và truy lùng đám người kia. Tôi hổn hển nói ra nơi đám người bắt cóc tôi ẩn náu rồi trả lại xe tải cho một người cảnh sát. Một xe cảnh sát đưa chúng tôi về, một xe khác cùng xe tải theo hướng tôi chỉ đi về phía bìa rừng truy lùng đám tội phạm kia.
Viễn được đưa về viện huyện trời đã gần sáng. Vì anh ta mất máu rất nhiều máu nên nhanh chóng được đưa vào cấp cứu. Tôi ngồi bên ngoài, đầu óc trở nên đỡ đẫn, hai tay siết chặt lại nhìn qua ô cửa nhỏ. Lúc ở rừng tôi chỉ mong mau chóng có thể đưa Viễn về viện, về đến đây rồi lại sợ Viễn có mệnh hệ gì. Nếu Viễn có mệnh hệ gì, tôi thực sự không biết phải sống nốt quãng đời sau này thế nào. Anh cảnh sát ngồi bên cạnh thấy tôi như vậy thì an ủi:
– Cô đừng lo lắng quá, cậu ấy sẽ không sao đâu. Chiều qua ở viện huyện có đoàn bác sĩ ở Bạch Mai về công tác, trong đó có một bác sĩ rất giỏi khoa chấn thương sẽ trực tiếp điều trị cho cậu ấy. Viện huyện giờ trang thiết bị cũng được nâng cấp rồi nên cô cứ tin tưởng vào tay nghề của bác sĩ.
Anh cảnh sát vừa nói đến đây thì anh Cường cũng đến. Thấy tôi anh vội vã hỏi:
– Sếp Viễn sao rồi?
– Anh ấy vẫn đang cấp cứu. Còn Linh đâu ạ?
– Cô ấy bị thằng bé người dân tộc lừa ra ngoài, còn bị nó đẩy ngã xuống sườn đồi, gãy chân với chấn thương phần mềm, người thân nghe tin đã xin cho cô ấy về Hà Nội nên cảnh sát hỗ trợ đưa về Hà Nội trước rồi.
Tôi nghe vậy thì phẫn nộ đến cực điểm. Đám người khốn nạn kia chắc chắn đã tính toán từ rất lâu rồi. Thật lòng tôi rất muốn nhanh chóng cấu xé đám khốn nạn đó ra làm trăm mảnh nhưng hiện tại Viễn còn đang cấp cứu, sinh mạng anh ta quan trọng hơn nên tôi cũng gạt đi suy nghĩ ngổn ngang đang trào dâng.
Tôi ngồi đan tay trước cửa phòng cấp cứu, lòng nóng ran như lửa đốt, thực sự tôi rất sợ Viễn vì tôi mà chết, sợ lúc bác sĩ đi ra sẽ chỉ trả lại tôi một chiếc giường bệnh phủ kín khăn trắng. Suốt từ ba năm trước đến nay, Viễn đã biết bao lần hi sinh bản thân để bảo vệ tôi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi lo lắng đến mức không thể ngồi yên được. Tôi không rõ đó là cảm giác gì, chỉ đoán bởi trải qua sinh tử cùng nhau nên tôi nảy sinh một thứ tình cảm không rõ ràng trong tim.
Gần một tiếng đồng hồ trôi qua, cánh cửa phòng cấp cứu mới mở ra, Viễn cũng được đưa ra ngoài. Tôi thấy vậy liền loạng choạng lao vào hỏi:
– Bác sĩ, anh ấy sao rồi ạ?
Viễn lúc này đã tỉnh nhưng sắc mặt vẫn rất nhợt nhạt, trên tay cắm đầy dây dợ chằng chịt còn phải đang truyền nốt túi máu. Tôi không để ý đến mấy người mặc áo blouse chỉ đi về phía Viễn. Lúc này có một người mặc áo blouse trắng tiến đến trước mặt tôi, khi giọng nói quen thuộc cất lên tôi mới sững sờ ngước lên nhìn:
– Anh ta không bị thương quá nghiêm trọng nhưng bị mất nhiều máu và kiệt sức nên ngất đi. Hiện tại cần nghỉ ngơi, chăm sóc sức khoẻ là ổn định thôi. Em đừng lo lắng quá.
Nhìn thấy Vinh, tôi ngây ra mất mấy giây, không hiểu sao anh lại ở đây. Lúc này tôi mới sực nhớ ra lời người cảnh sát kia nói nhưng chưa kịp hỏi thêm gì anh Cường đã bảo:
– Cô đưa anh Viễn về phòng. Tôi đi mua cho anh ấy ít đồ dùng cần thiết.
Tôi thấy vậy cũng không kịp nói gì nữa vội vã theo người y tá đưa Viễn về phòng. Khi chỉ còn hai chúng tôi Viễn đột nhiên khó nhọc cất lời:
– Cô sao rồi? Có bị thương chỗ nào không?
– Tôi không bị thương ở đâu cả, chỉ có anh bị thương thôi.
– Cô về Hà Nội đi, tôi bảo Cường đặt vé cho cô, cũng sẽ nhờ cảnh sát đưa cô về an toàn.
Thấy anh ta nói vậy tôi hơi khựng lại sau đó bảo:
– Tôi không về đâu, anh vì tôi mà bị thương tôi cũng nên ở lại chăm sóc. Vả lại anh đã mua tôi rồi, anh giúp Ngọc Thịnh tôi ít nhiều cũng nên có trách nhiệm với anh, việc ở đây cũng còn chưa xong, tôi không thể về.
– Ở đây có Cường, cũng có y tá chăm sóc cho tôi, cô cứ về nghỉ ngơi đã.
– Ở đây tôi cũng nghỉ được mà. Anh không cần nói gì nữa, tôi không về đâu.
Viễn nhìn xuống chân tôi, nhìn lên mấy vết máu bị gai cào và ngã xuống sỏi đá, đang định nói gì đó thì bên ngoài Vinh cũng đi vào. Thấy Vinh tôi bất giác cảm thấy lòng có chút ngột ngạt. Ngày hôm kia tôi vừa nói lời chia tay hôm nay anh lại xuất hiện ở đây, dù biết là anh đi công tác theo đoàn, công việc này cũng là việc của anh nhưng nhìn hai người họ ở trong cùng một phòng lòng tôi vẫn có cảm giác không thoải mái cho lắm. Có lẽ bởi tôi đã chia tay Vinh, cũng có lẽ bởi mối quan hệ mập mờ của tôi với Viễn suốt từ ba năm nay đến giờ khiến tôi mới nảy sinh cảm giác này. Nhưng Vinh dường như không bận tâm, anh đi về phía Viễn tự tay thay dịch truyền rồi hỏi anh ta:
– Anh thấy trong người thế nào rồi?
Tôi bất giác liếc nhìn Viễn, vẻ mặt anh ta rất dửng dưng đáp lại:
– Tôi không sao.
– Vết thương của anh không nặng nhưng vẫn phải nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng. Có gì cứ gọi cho tôi hoặc gọi y tá.
– Ừ. Cảm ơn anh.
Vinh thăm khám xong cho Viễn thì quay sang tôi khẽ hỏi tôi:
– Em có sao không?
Mặc dù tôi và Vinh đã chia tay, mặc dù đứng trước mặt Viễn tôi cũng rất ngại đối mặt với Vinh nhưng tôi cũng không thể xem anh là người dưng không quen biết, huống hồ anh cũng là bác sĩ điều trị của Viễn nên cuối cùng vẫn đáp:
– Em không sao. Cảm ơn anh.
– Anh nghe nói Thị Trấn bị phong toả rồi, giờ không thể trở về được. Tên này đều là tội phạm truy nã nên lần này trên Trung Ương điều thêm quân truy bắt bằng được. Mà sao đám người đó lại nhắm vào em vậy? Nghe nói đám người này trước kia có bắt cóc rất nhiều cô gái bán lên đây làm vợ cho đàn ông trên núi. Có phải hắn ta là gã bắt cóc em không? Có liên quan gì đến kẻ mua em về làm vợ không?
Nghe Vinh nói đến đây, tôi không kìm được mà liếc nhìn Viễn. Anh ta hoàn toàn tỏ vẻ không quan tâm, thấy vậy tôi khẽ thở phào nhưng không muốn trả lời Vinh nên đáp lại qua loa:
– Vâng. Thôi em đi ra ngoài lấy nước.
Nói rồi không đợi Vinh đáp tôi vội vã đi ra ngoài. Bầu không khí này sắp bức tôi đến chết rồi. Chỉ có điều vừa ra đến ngoài Vinh cũng theo ngay sau tôi, đến khi đuổi kịp tôi liền nói:
– Chân em có rất nhiều vết thương. Đi về phòng trực ban anh xử lý cho.
Tôi không quay lại vẫn tiếp tục đi, thực lòng tôi không thể nào cử xử được bình thường với Vinh nữa nên chỉ đáp:
– Em không sao, mấy vết thương nhỏ này em tự mình xử lý cũng được.
– Ngọc! Hôm qua nghe anh Thịnh nói em đi công tác cùng giám đốc công ty Lâm An ở thị trấn YY, ở viện anh vừa hay cũng có đợt thiện nguyện ở đây. Lẽ ra người đi là phó khoa tiêu hoá nhưng vì em ở đây anh đã đổi cho anh ta để dẫn đoàn đi.
Tôi nghe Vinh nói đến đây bước chân cũng hơi dừng lại. Nhưng rồi tôi cảm thấy chúng tôi đã chia tay, công việc của anh có thế nào cũng không liên quan đến tôi nên không trả lời. Vinh thấy vậy liền kéo tay tôi lại rồi bảo:
– Em nói chia tay nhưng anh vẫn chưa đồng ý. Sau hai ngày thì anh nghĩ lại rồi anh không muốn chia tay nữa. Chuyện anh bị gài chắc em rõ nhất, anh có thể chấp nhận tất cả mọi chuyện em trải qua thì xin em hãy mở lòng ra chấp nhận chuyện ngoài ý muốn này của anh một lần. Còn về mẹ anh, em không cần lo lắng, anh yêu em chứ không phải mẹ anh, nên em đừng nghĩ mấy lời đó làm gì.
Tôi khẽ rút tay về dứt khoát đáp lại:
– Vinh, chuyện hôm đó đã nói rõ ràng rồi. Không phải em không chấp nhận tha thứ cho anh, cũng không phải do mẹ anh không đồng ý, lý do lớn nhất vẫn bởi em cảm thấy tình cảm của em không còn nguyên vẹn như trước, thêm cả những chuyện khác xảy ra em cảm thấy chúng ta không thể.
– Tình cảm của em không như trước kia nhưng tình cảm của anh vẫn giống hệt lúc đầu. Từ lúc bắt đầu yêu em đến giờ anh chưa từng nghĩ tới chia tay. Anh xin em, cho anh một cơ hội, chúng ta làm lại được không?
– Vinh, có những thứ mất đi sẽ không thể lấy lại được nữa, chúng ta có quay lại cũng không còn là chúng ta của ngày xưa nữa. Anh đừng cố chấp như vậy, lời chia tay đã nói rõ ràng rồi sao anh còn mãi như vậy?
– Là bởi em có tình cảm với kẻ đã mua em làm vợ trên núi sao?
Lời nói này của Vinh khiến tôi có chút sững sờ, tôi chưa kịp đáp Vinh đã túm tay tôi lần nữa nói:
– Đúng không? Là em có tình cảm với anh ta rồi nên khi trở về mới không còn thấy tình cảm dành cho anh nguyên vẹn nữa? Mặc cho anh đã chờ đợi em suốt ba năm, mặc cho tình cảm của anh không hề thay đổi em vẫn không thể mở lòng với anh? Anh đã suy nghĩ suốt hai ngày hôm nay, anh không thể hiểu vì gì mà từ khi trở về dù anh cố gắng thế nào em cũng không chịu mở lòng ra với anh.
– Vinh, nếu nghĩ như vậy khiến anh thoải mái hơn thì cứ cho là như vậy.
Vinh đột nhiên kéo tôi mạnh vào lòng, hai tay anh siết chặt ôm tôi rồi đáp lại:
– Anh không muốn nghĩ vậy. Nghĩ vậy không hề làm cho anh dễ chịu hay thoải mái còn khiến anh thấy rất khó chịu. Anh không muốn như vậy, cũng không muốn chúng mình chia tay. Tình cảm đó của em có lẽ chỉ là sự nhất thời do em ở cạnh anh ta một thời gian dài thôi. Quên đi được không em? Quên thời gian đau khổ đó đi, quên cả người đàn ông đó đi, chúng ta quay lại như trước kia được không?
Tôi bị Vinh ôm bất ngờ, chưa kịp đẩy ra cũng khựng lại khi thấy Viễn đứng ngay trước cửa phòng bệnh, cùng dãy hành lang mà tôi và Vinh đang đứng. Anh ta mặc bộ quần áo bệnh nhân đứng đó, sắc mặt tái nhợt, tay vẫn cầm cây treo dịch truyền nhìn tôi và Vinh. Gió từ ban công thổi vào, mái tóc của Viễn cũng theo chiều gió bay lên, từ đâu đó còn nghe cả tiếng lách cách của rèm cửa phất phơ. Cả người Viễn bất động không hề nhúc nhích, thậm chí khi gió tạt vào chiếc áo bệnh nhân anh ta vẫn không hề run rẩy chỉ đứng lặng yên như vậy nhưng đáy mắt lại ngập tràn một tia bi thương và thất vọng nặng nề!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!